Hồi 2:Cánh bướm khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre ảnh : https://i.pinimg.com/736x/65/fa/d7/65fad7484a1c47e422c916a7af70138b.jpg


"Khuyết là gì"

        Sau cơn điên cuồng Mable mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong khi chỉ mặc mỗi áo và quần lót nằm thẳng trên nền sàn lạnh lẽo, xung quanh là mớ hỗn tạp vừa gây ra, tiếng nhạc nền nã đưa Mable vào giấc mộng.

____________________________________________________

        Mable mở mắt ra thấy bản thân đang nằm ở giữa một khu rừng rộng lớn bạc ngàn cây to, những đợt gió cuồn cuộn thổi tới tấp vào thân ảnh gầy gò và nhỏ bé, một sinh vật to lớn với hàm răng sắc nhọn lao xồng xộc vào phía cô.

-Lần này chết chắc rồi_Suy nghĩ hiện lên rành rành trên khuôn mặt, Mable cứng đơ cả người chả biết phản ứng thế nào thì có một cánh bướm trắng xuất hiện như xé toạc đi màn đêm tâm tối, mùi hương thanh nhẹ thoáng qua nơi chớp mũi. Đó là một cô gái với mái tóc đen được búi gọn bởi chiếc kẹp bướm màu tím đậm, nụ cười nhã nhặn được nhào nắn trên khuôn mặt thanh tú của cô gái, Mable khó lòng thốt nên 'thật xinh đẹp' 

-Tối rồi, cô nhóc đi đâu đây ? _Cô gái nhẹ nhàng lảnh lót hỏi han, Mable dường như đang đắm đuối thì bị kéo ra khỏi đống suy tư 

-Em không biết, khi nãy em còn đang ở trong phòng_ Vì chưa biết cô gái này là bạn hay thù nên Mable dấu nhẹm chuyện mình là gia súc của trại thí nghiệm đi, nhỡ đây lại là cơ hội vàng để cô nàng này bỏ trốn 

-Vậy em có biết đường về không?_Cô gái ấy vẫn vậy, ân cần hỏi han làm trái tim Mable chữa lành bởi cái thanh âm thanh trong ấy

-Không ạ_Mable lễ phép nói nhưng giờ ngập trong ánh mắt cô là sự si mê vẻ đẹp tựa nét họa kia 

-Có muốn về nhà chị ở một đêm không?_Nghe sự ngỏ lời này, Mable muốn bay lên tận trời cao, cô lộ rõ thỏa mãn gật đầu 

         Và Mable đã theo điệp nhân về nhà, điệp nhân là người bướm, cô đặt biệt danh cho cô gái lạ này là bởi cô gái ấy khoác một cái áo có họa tiết giống cánh bướm, cách di chuyện cũng nhẹ nhàng và  mê hoặc, thêm cái kẹp tóa bướm nữa thì  gọi là điệp nhân cũng đúng thôi, nhỡ cô gái này là bướm thành tinh thì Mable cũng dâng hiến thân mình luôn lí do cũng đơn giản, từ trước đến nay Mable chưa thấy mĩ nhân nào lại có vẻ ngoài, cử chỉ kèm điệu bộ phải gọi là hoàn hảo đến thế.  Họ cùng nhau băng qua hàng dài cành cây lớn và tiến đến một khu đất trống, dẫn lối bằng một con đường mòn đi men theo nó chưa đến quá 20 bước chân là xuất hiện một ngôi nhà gỗ có kiểu dáng nhìn rất xưa cũ thậm chí còn xưa hơn căn nhà ở Grace Field, theo trí nhớ của Mable cô đã từng đọc qua một cuốn sách liên quan đến kiến trúc nên đâm ra Mabel thấy kiểu của căn nhà này khá giống mấy căn kiểu nhật thời xưa chỉ khá giống thôi. 

-Em cởi giày ra rồi hẳn bước lên nhé!_cô gái kia nhắc nhở trước khi Mable bước chân lên thềm nhà, cô cũng ngoan ngoãn làm theo mà không nói gì. 

           Họ cùng nhau rảo bước giữa các cung hành lang của ngôi nhà, ánh đèn mờ phát ra từ ngọn nến trên tay điệp nhân kia cố gắng soi đường cho họ đến một gian phòng,  Mable đôi chút lúng túng cứ đi nép theo điệp nhân vào cái bàn ở giữa, điệp nhân mời cô ngồi rồi đem ra ít sữa nóng hổi để mời.

-Chị tên là Shinobu Kocho, còn em?_hơi ấm từ xung quanh ly truyền vào tay Mable làm cô có chút thích thú và cũng đáp lại một cách thản nhiên mà không hề cảnh giác, có lẽ là do Mable đã khá lâu mới cảm thấy thản nhiên như vậy .

- Mable, Mable là tên em_Shinobu bỗng nhìn Mable và cười, cô chỉ tay vào đôi mắt xanh sáng màu trời của cô nàng nhỏ trước mắt

-Mắt em đẹp thật đó! Tóc cũng thế_Shinobu cứ lấn tới chạm rồi nâng tóc Mable, điều đó làm cô bạn này có chút e thẹn nhưng rồi hai người rất nhanh chóng hòa hợp, họ bàn về nhiều thứ như sở thích của nhau, món ăn, món ghét. Cứ thế cho đến khi trời tờ mờ sáng, Mable bỗng chốc diếp hết cả mắt lại và rồi gục dần 

_______________________________________________________________________________

        Ngày 22/7/2045

       Khi tỉnh dậy, Mable thấy bản thân đang nằm trên giường của một căn phòng khác lạ, ánh sang của chiếc đèn trần quá chói làm Mable mệt mỏi nửa muốn tỉnh nửa thì lại không.

- Dậy rồi đó à !_ Một âm thanh rất trầm giống như giọng của Peter, nhưng nó trầm hơn nên cứ tạm mặc định là một giọng nam trưởng thành. Mable cũng cố gắng mở khuôn miệng mà họng cô đau rát nên thôi, cô cứ im lặng 

- Nếu có vấn đề gì hãy nói tới ta_Sao người đàn ông đó lại hỏi han quan tâm cô thế, thường thì chẳng mấy bác sĩ nào làm thế với cô cả. Cô chỉ lẳng lặng lấy tay chỉ vào cổ họng nhằm nói cho người đàn ông kia biết, ông ta như ngầm hiểu, gật đầu và mang một viên thuốc đến cạnh giường, thẳng thừn đỡ cô dậy mà không nghi ngại về thân phận, tôn ti, ông ta đẩy viên thuốc ấy vào miệng cô từ từ và chậm rãi đưa cô cốc  nước khi đã đảm bảo cô có đủ ý thức để cầm nắm gì đó, còn về phần Mable, cô gật đầu thay lời cảm ơn chứ chẳng biết làm gì. 

- Ta tên là Smee, bác sĩ điều trị sức khỏe cho cháu, nếu có vấn đề gì đó thì cứ nói với ta là được_Giờ Mable mới nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông này, ông ta cao nhưng khá gầy, làn da nâu và mái tóc màu bạc được vuốt ngược ra sau, sóng mũi của ông ta đang đỡ lấy một cái kính chữ nhật cổ điển. Ánh mắt Smee khác hẳn những người còn lại mà Mable gặp, nó không vởn đục mà trong trẻo như dòng suối lạnh

- Vâng, ông Smee_Mable đáp lại theo lẻ thông thường cô hay dùng 

-Nếu muốn có thể gọi ta là chú cũng được_Smee mặt chăm chăm vào màn hình trên bàn nhưng có lẽ vẫn để tâm đến từng lời Mable nói

- Vâng, chú Smee_Mable sau khi uống xong cốc nước thì nằm nghỉ lưng trên chiếc giường bệnh, vốn tính vùi chăn ngủ tiếp nhưng cô nghe được 

/-.-./..../.-/---/ (CHAO)_Smee

         Mable nghe thấy tiếng gõ nhịp vào bàn, cứ ngỡ là ngẫu nhiên nhưng nghe nó rất giống mã Morse, Mable có chút lưỡng lự nhưng vẫn đáp thử xem phải không, cô gõ tay vào đầu giường.

/-.-./..../.-/---/ (CHAO)_Mable

/-.../.-/-./ (BAN), /-/..../.-/-/ (THAT), /--./../---/../(GIOI) _Smee

         Mable đã hiểu và cô bắt đầu đáp lại

/-.-./.-/--/(CAM), /---/-./(ON)_Mable 

/-.../.-/-./ (BAN), /--/..-/---/-./ (MUON), /-/..../---/.-/-/ (THOAT),  /-.-/..../---/../ (KHOI), /-../.-/-.--/(DAY), /-.-./..../..-/ (CHU)_ Smee đưa ra một đề nghị làm Mable hoảng hồn, cô buộc phải chọn 1 là nói thật, cơ hội thoát khỏi đây sẽ xuất hiện nhưng nếu họ muốn thửu lòng trung thành của cô thì thật tệ, nhưng cô vẫn liều, vì trước đây cô đã không cố thử nói cho mọi người biết sự thật rằng họ đang sống trong thế giới loài quỷ mà dẫn đến cái chết của nhiều người, nay cô nhất định dám nghĩ dám làm, cô nhanh chóng gõ vào thành giường 2 chữ 

/-.-./---/(CO)_ Mable 

______________________________________________________________________________

         ngày 25/7/2045 

         Lịch trình Mable diễn ra rất bình thường, sáng cô chăm sóc cho lũ trẻ, lúc ăn trưa hay tối thì tranh thủ đọc thư của Smee, chú ấy thường đặt một lá thư trong ly thuốc, vốn nó giống thư căn dặn nhưng chỉ cần dùng chút nước thấm vào và rọi sáng là thấy mã morse, chủ yếu bàn về việc tạo ra một thiết bị để liên lạc dễ dàng hơn và ít thông tin trang trại Lambda 7214, qua vài lá thư Mable nhận ra rằng Smee cũng chả biết gì về thế giới bên ngoài.

         Hôm nay Mable lại đến những căn phòng của lũ trẻ,  dạo này cô kể chuyện cho chúng nghe rất nhiều và có vẻ chúng cũng hiểu còn rất tập trung nghe. 

- Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, Gầu mẹ và Gấu con sống hạnh phúc dưới một ngôi nhà. Một hôm, gấu mẹ tức giận vì gấu con hay ăn vụng mật ong nên quát mắng gấu con, gấu con tức giận vì nghĩ mẹ không thương mình và bỏ đi. Trên đường đi, bỗng dưng trời mưa lớn, gấu con không còn nhà để về nên trú đại dưới một cái cây, gấu con nhìn thấy mẹ con cô sóc đang che chở cho nhau dưới trời mưa to làm chú gấu con nhớ tới mẹ và chạy về nhà. Gấu mẹ đứng chờ gấu con trước nhà trong sự sợ hãi thì thấy bóng dáng lấp ló của gấu con và bà ấy chạy ra đón lấy cơ thể gấu con, cả hai ôm nhau dưới trời mưa. Hết truyện_Mable kết thúc câu truyện một cách gọn gàng nhất có thể, lũ trẻ vỗ tay và rồi một giọng nói cất lên 

- Mẹ là gì ? Con là gì?_Đó là Kathy, lũ trẻ ở đây không có tên, chúng chỉ có mã số nên Mable đã đặt tên cho từng người, Kathy là một cô bé nhỏ nhắn với cái đầu phình to do tác động của các thí nghiệm, cô bé rất hiếu kì nên hay hỏi, lần này thì hỏi đúng điểm nhột của Mable

- Mẹ là người sinh ra con, tình mẹ con là tình cảm rất thiên liêng_Mable cũng chỉ nói qua loa vì cô sợ trí tò mò của Kathy sẽ làm tổn thương cô 

- Giống 48194 với tôi sao?_ Mable đã sai, đáng ra cô nên giải thích kĩ hơn dể tránh mấy câu hỏi ai ngờ lại như thế này, Mable đơ ra không biết nói gì tiếp thì lũ trẻ bắt đầu gọi cô là Mẹ thay cho 48194 

- Không, tôi không sinh ra mấy đứa..._Mable giải thích để chữa cháy tình hình nhưng mọi thứ lại đi xa hơn, lũ trẻ bày tỏ sự buồn bã  và dần dần rời xa chỗ cô ngồi hơn, cứ đà này Mable sẽ bị Jose cho ăn đòn vì làm sai chức trách mất

- Không, tuy... tôi không phải mẹ của các bạn nhưng... tôi rất yêu quý mấy đứa mà... kiểu...kiểu như chị ấy _ Mable đang cố xoay chuyển tình huống sao cho thật hợp lí mà không ngờ mọi lời giải thích và sửa chữa của cô đều thất bại, chúng vẫn gọi cô là mẹ 

       Vài phút sau, Jose đến đưa Mable đến mấy căn phòng khác, Mable dặn lòng sẽ không kể câu chuyện đó thêm lần nào nữa nhưng điều mà Mable không ngờ nhất là dù cô đi qua 7 căn phòng còn lại dù không kể câu chuyện ấy thì lũ trẻ vẫn gọi cô là 'mẹ'. Sau khi trở về Mable trở nên buồn bã, cô nhanh chóng ăn tối và đi ngủ. Trong giấc mơ, Mable gặp lại Shinobu suốt 4 ngày qua đêm nào cô cũng mơ thấy Shinobu, hai người nói chuyện rất hợp nhau vì thế mà Mable cũng dần cảm thấy yêu quý Shinobu và chuyện gì cũng muốn kể cho Shinobu nghe. 

- Sao hôm nay em buồn thế?_ Ánh mắt do xét đến từ Shinobu khi cô thấy nét mặt của Mable rất lạ, bình thường Mable cũng chả bày tỏ gì quá nhiều nhưng gương mặt hôm nay lộ rõ vẻ nỗi buồn trực trào.

- Hôm nay, lũ trẻ gọi em là 'mẹ'_ Mable đáp thẳng thắn, dẫu sao cô cũng rất tin tưởng Shinobu.

- Cũng có sao đâu, em cũng đã chăm sóc chúng bằng cả tấm lòng nên chúng gọi em là mẹ cũng không có gì lạ _ Shinobu thuyết giải, giờ đây bầu trời sập tối dần, hhai than ảnh bé nhỏ ngồi dưới mái hiên nhà nhìn ngắm những ngọn núi và bầu trời quan đãng không một gợn mây chỉ cos những chú chim đang sải cánh đón gió giữa không trung.

- Chị biết đó, em là gia súc đến từ Grace Field House. Trước đây, em có một người mẹ , em yêu bà ấy hơn bất kì thứ gì trên đời, bà ấy dạy em hát, dạy em đàn, dạy em chữ và lễ nghi nhưng cho đến một ngày, em nhận ra bà ấy chỉ đang cố biến chúng em thành gia súc, thành thức ăn cho quỷ, em rất buồn cũng rất hận nhưng em lại lựa chọn trở thành cánh tay cho bà ấy, em  đã không ngần ngại đẩy những anh chị em của mình vào chỗ chết và cả 'người ấy' nữa, chỉ vì em yêu bà ấy. Cho đến tận lúc em được xuất hàng...bà ấy nói với em rằng "Ước gì con thật sự là con của ta và chúng ta được sống trong một thế giới bình thường. Cảm ơn con, con yêu và cũng xin lỗi con". Lúc ấy em nhận ra mình chẳng muốn lớn nữa rồi_ Mable đã bị nỗi buồn và sự tin tưởng lấn át khi cô khai ra toàn bộ quá khứ của mình, hạt mưa bắt đầu rơi xuống hiên tạo ra những tiếng động lợp cợp liên hồi,  ánh mắt xanh trong nay bị vởn đục lạ lùng, nó ngước nhìn nơi những con chim khi nãy bay về tổ và  ôm ấp những quả trứng của chúng.

- Mable, chị rất vui vì em đã tâm sự với chị, chị biết em cũng gặp nhiều khó khăn, em cũng đã hi sinh rất nhiều nhưng em à, nếu thế giới này ai cũng tốt thì chúng ta đã không như thế này _ Shinobu ôm lấy Mable, mưa rơi tí tách làm ướt đôi gò má em và trái tim em sẽ được sưởi ấm bởi tình yêu thương của những cánh bướm.

- Nhưng chị à ! em thấy bản thân mình không xứng đáng với từ 'mẹ', thứ tình cảm em dành cho chúng chỉ là sự lo sợ, em không muốn bị đánh hay bị mắng nên em mới ra sức yêu thương chúng, em cảm thấy bản thân thật đáng kinh tởm, chúng chỉ là chưa từng được yêu thương mới nghĩ rằng thứ tình cảm bố thí của em là điều tuyệt vời _ Mable trầm mặt, cô sợ lắm! sợ rằng bản thân sẽ chết và còn sợ hơn khi để bảo toàn mạng sống cô sẽ để cho lũ trẻ chết thay mình.

- Mable trên thực tế em không hẳn sai vì em chỉ muốn bảo toàn bản thân, em giống với người 'mẹ' mà em yêu quý, chị tin rằng lúc người 'mẹ' ấy vận chuyển những đứa con của mình, bà ấy cũng có cảm giác như em. Nhưng em ơi, hãy vui vẻ vì chính em đã thực sự quan trọng đối với chúng và hãy dành tình yêu của mình để bồi đắp cho chúng đến những giây phút cuối cùng vì ít nhất chúng đã cảm nhận được tình yêu trước khi chết. Bởi trên đời này không có thứ gì hoàn hảo nên em không cần cố trở thành một người xuất chúng khi toàn vẹn về mọi thứ, hãy dành riêng cho mình những khuyết thiếu nhỏ nhặt và không thương tổn đến ai, và hãy biến mình thành một con người thật bình thường nhé!_ Shinobu vẫn ôm Mable không dứt, đôi mi Mable giờ ướt đẫm, những giọt nước mắt của trời cũng kết thúc, nỗi đau sẽ vơi đi để em thanh thản giây lát nhé, Cánh bướm khuyết bé nhỏ!

- Từ nay em sẽ phải trở nên thật mạnh mẽ...để không bất kì ai phải chịu đau khổ  giống em nữa!_Những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, từ nay em sẽ chiến đấu một mình.

__________________________________________________________________________
Mable đã chính thức thay đổi kể từ đây!

Chân thành cảm ơn 

25/6/2022




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net