Đừng đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đại chiến đã kết thúc được nửa năm. Ngôi làng yên bình như chưa hề trải qua một biến cố nào, tất cả đã đi vào quỹ đạo.

Ngoại trừ...

Kakashi ngẩng lên khỏi đống tài liệu trên bàn, Sakura đang giúp anh sắp xếp lại một số giấy tờ cần thiết cho cuộc họp chiều nay và một số các công việc khác nữa. Shikamaru đã nghỉ làm một hôm để sang làng Cát giao lưu.

Trông cô vẫn điềm đạm một cách lạ thường, dù ai cũng biết rằng Sasuke mới trở về tối hôm qua.

Hokage Đệ Lục không tránh được nỗi tò mò. Anh tin rằng Sakura vẫn dành một tình cảm đặc biệt cho cậu trai nhà Uchiha và ngược lại, Sasuke cũng đang dần cởi mở hơn với cô gái đã dùng cả thanh xuân để theo đuổi cậu. Nhưng không như những gì anh tưởng tượng, chúng đang làm lơ nhau một cách lạ thường.

Ngài Đệ lục thở dài buồn chán. Anh đã mong đợi một điều gì đó thú vị hơn, hoặc chi ít là điều gì đó khiến anh ngạc nhiên. Luôn phải ở trong tòa tháp cao với bốn bức tường và những người canh gác ngày qua ngày khiến Kakashi cảm thấy mình như một hime tóc dài trong câu chuyện cổ tích. Đó là lý do tại sao anh muốn được tạo bất ngờ, một sự kiện gây sốc mới mẻ chẳng hạn? Và khi mọi thứ trở nên nhàm chán, ít nhất là theo ý kiến ​​của ngài Đệ Lục, anh quyết định lôi cuốn icha icha mà mình đã đọc cả nghìn lần, lật một trang bất kì và vờ say sưa với những con chữ.

Nhưng Sakura vẫn liên tục tạo ra các tiếng động khi đang làm việc. Khoác trên mình chiếc áo choàng trắng không tì vết, cô ngồi ở chiếc bàn lớn bên phải bàn Hokage. Sakura tỉ mẩn với nét bút chậm rãi, kiên nhẫn, đều đặn, ghi chú lại về các bức thư, mệnh lệnh, sắc lệnh, hiệp ước.

Thỉnh thoảng, cô nhấm nháp một chút trà đen từ cốc của mình. Sakura tập trung tuyệt đối, nghiêm túc. Jiraiya nói không sai, Sakura, bằng một cách nào đó đã trở thành Tsunade phiên bản thứ hai, chỉ khác là cô không rượu chè và cờ bạc. Thực tế mà nói, Hokage Đệ Ngũ rất nghiêm nghị trong vai trò của mình khi làm việc, anh có thể đảm bảo điều đó.

"Cộc cộc"

Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng ai đó từ bên ngoài:

- Chúng em vào được chứ, Kakashi-sensei?

Kakashi cười nhẹ khi biết ai vừa gõ cửa, chỉ có những đứa học trò nhỏ của anh mới gọi anh là Kakashi-sensei.

- Vào đi.

Sakura ngẩng lên một chút khi hai cậu trai cao ráo và sáng chói theo đúng nghĩa đen mở tung cửa. Một, là Naruto với nụ cười toe toét quen thuộc và hai, Sasuke đang trầm tĩnh đứng phía sau. Cô cười vui vẻ, nhưng không có lời chào cụ thể nào cho từng người:

- Chào!

- Sakura-chan? Cậu đang làm thay việc cho Shikamaru hả?

Naruto lấy làm ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô bạn.

Sakura gật đầu:

- Phải, cậu ấy đến làng Cát, e là hơn một tháng nữa mới về.

- Ra vậy.

Naruto nói nhỏ hơn, nhưng Sasuke vẫn một mực giữ im lặng. Hẳn là cậu cũng đã nghe thấy tiếng Sakura, nhưng cậu thậm chí còn không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn về phía bàn Kakashi. Không có sự căng thẳng nào trong đáy mắt đen tuyền. Kakashi e rằng có điều gì đó không đúng ở đây, nhưng những gì anh làm chỉ là viết một cách chậm rãi, có chủ ý.

Họ thảo luận qua một vài vấn đề, ý anh là trừ Sakura - người không hề bận tâm dù chỉ một chút vào anh và hai cậu bạn.  Cây bút của Kakashi không ngừng lại dù chỉ một khắc cho đến khi anh ký xong đống tài liệu cao ngang đầu.

Kakshi không hiểu. Sasuke và Sakura là một mối quan hệ lâu dài không cần bất kỳ sự xác nhận nào, trái ngược hoàn toàn với những thanh niên khác, mãnh liệt và đam mê. Nhưng Sasuke và Sakura mới bắt đầu hẹn hò cách đây vài tháng. Tất nhiên, không có gì bí mật đối với mọi người, đặc biệt là đối với những ai tinh ý hơn một chút thì không khó đêt biết rằng họ đã yêu nhau sớm hơn nhiều. Nhưng nhìn sự thờ ơ này, Kakashi cảm giác có một sự căng thẳng giữa hai đứa học trò đến nỗi làm bí bách cả văn phòng hokage. Thú thực, anh đã mong đợi nhiều điều từ mối quan hệ của Sakura và Sasuke nhưng cho tới thời điểm hiện tại, anh bắt đầu cho rằng nó thật nhàm chán.

Sasuke thì vốn kiệm lời trong khi bây giờ Sakura càng ngày càng bận rộn. Anh còn không chắc hai đứa có thời gian hẹn hò riêng tư không.

Cuối cùng, Kakashi ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào hai cậu học trò của mình. Nếu anh không biết rằng Sasuke và Sakura là một cặp, anh sẽ không bao giờ đoán được chúng đang yêu nhau. Sasuke đi làm nhiệm vụ, vắng bóng làng cả năm trời nhưng nhìn từ thái độ của Sakura thì dường như cô  không thật sự quan tâm. Và Sasuke dường như cũng không quan tâm.

Và nếu chúng không quan tâm thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Sasuke hay Sakura nghĩ  rằng mối quan hệ của họ không như những gì hai đứa mơ ước? Nếu ngọn lửa tình yêu tưởng chừng rất mãnh liệt ấy đã tàn rụi từ lâu thì sao?

Kakashi cảm thấy khó tin. Đúng là Sasuke đã từng có vẻ hời hợt và thờ ơ với Sakura. Thậm chí trước đây phần lớn người quen của họ đều nghĩ rằng Sasuke và Sakura sẽ không thể hình thành một mối quan hệ. Nhưng sau tất cả, chiến tranh đã thay đổi nhiều điều, bao gồm tình cảm của Sasuke và cậu dần trở nên tốt hơn. Ngược lại với Sasuke, Sakura luôn tỏ ra mình là một cô gái nhiệt huyết. Có thể, không, anh chắc chắn rằng tộc nhân cuối cùng của Uchiha đã chọn Sakura không phải vì cậu thương cảm cho cô hay gì đó. Thậm chí có thể Sasuke đã say mê Sakura theo cách cùa riêng mình.  Theo ý kiến ​​của Kakashi, có lẽ Sasuke đã suy nghĩ về tương lai của mình, và cậu quyết định rằng cậu muốn Sakura trong đó.

Kakshi thở dài. Rốt cuộc thì cậu học trò của anh rất bướng bỉnh. Sasuke là mẫu người kiên nhẫn, bình tĩnh, chu đáo, thậm chí có phần hiếu thắng. Nhưng trên hết, Sasuke rất bình tĩnh, giống như một tảng đá rắn chắc dù trải qua bão lũ thiên tai.

Đó là những đặc điểm tốt mà mọi cô gái đều mong muốn ở chàng trai mình yêu. Tuy nhiên, Sasuke vẫn nên có thêm một chút nhiệt huyết như Naruto hoặc Sakura để người thầy như anh yên tâm hơn.

Một tuần sau.

Đó là buổi tối muộn, Kakashi đi dọc hành lang trống không của tháp Hokage. Không có ai ở đó, chỉ có một người bảo vệ duy nhất đi ngang qua. Kể từ sau chiến tranh, tất cả các ngôi làng ẩn giấu đều sống trong hòa bình và Konoha cũng vậy.  Số lượng lính canh đã giảm, hội đồng không còn họp thường xuyên như trước.

Nếu anh không nhầm thì, hiện tại chỉ có cố vấn tạm thời - Sakura ở lại văn phòng. Kakashi thở dài, anh chưa bao giờ thấy ai làm việc chăm chỉ như vậy, và anh không biết mình nên tự hào hay lo lắng về cô học trò nhỏ.

Nhưng anh đã lầm, đèn văn phòng tối om.

Không có ai ở đó cả.

Kakashi cau mày, và nhìn xung quanh. Đèn tắt và chiếc ghế của Hokage quay lưng lại với cánh cửa, hướng mặt trước về phía cửa sổ sổ lớn. Nếu Sakura không ở đây, vậy thì con bé đã đi đâu nhỉ?

Bối rối, Kakashi nhún vai. Có vẻ như Sakura đã làm xong việc nhanh hơn anh tưởng và đã trở về nhà. Và anh đóng cửa lại.

Anh đi xuống hành lang, hướng về phía cầu thang. Ngoài căn phòng chính để bàn giao nhiệm vụ, Hokage mới có thêm một phòng nghỉ nữa đề phòng khi anh phải làm việc đến khuya mà không kịp về nhà (tất nhiên là Kakashi chẳng bao giờ để mình bận rộn đến khuya), nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Cuộc họp bắt đầu muộn và kết thúc lúc nửa đêm, nên có lẽ anh sẽ thử sử dụng căn phòng đó.

Các hành lang tối tăm, yên tĩnh và trống trải, nhưng Kakashi có thể nghe thấy những giọng nói thì thầm xa xa phát ra từ các tầng dưới. Âm thanh làm anh hơi mất tập trung. Anh leo lên cầu thang, đi theo âm thanh đến một tầng khác, nơi có các phòng dành cho khách. Và đột nhiên, anh nghe thấy gì đó...

Một tiếng rên rỉ?

Ngài Đệ Lục dừng lại, chớp mắt. Anh vẫn chưa thể xác định chính xác nguồn gốc của âm thanh, bởi vì có khá nhiều tiếng vang trong các hành lang này. Mặc dù vậy, Kakashi chắc chắn hơn rằng ai đó đang rên rỉ và thêm cả những tiếng thở dài, và còn có tiếng sột soạt của vải. Trí tưởng tượng của Kakashi bắt đầu hoạt động, đó là cái gì? Và đó là ai, trong tháp Hokage và đêm muộn thế này?

Kakashi căng tai lên để nghe. Âm thanh thở hổn hển, rên rỉ, thì thầm và thở đứt quãng của một cô gái không lẫn vào đâu được. Ngay sau đó là một giọng nói, của con trai. Họ rất yên tĩnh, tiếng nhỏ đến mức sẽ không là gì với người bình thường, nhưng anh là Hokage, không lí nào anh lại không nhận ra  những âm thanh bất thường ấy.

Tất nhiên là anh đang cố ý nghe lén.

- Chuyến đi lần này...dài đến mức tôi...

Tiếng thì thầm của con trai vang lên, và miệng Kakashi hơi xệ xuống. Chắc chắn, anh dùng cả tính mạng của mình để đảm bảo rằng, đó chính là giọng của Sasuke. Sasuke đang làm gì ở đây?

Nhưng anh đã không phải tò mò quá lâu. Sasuke tiếp tục thì thào trong đêm tối:

- ...đến mức tôi...đã nghĩ rằng mình mất trí đến nơi rồi...

Nghe có vẻ ám muội và quyến rũ. Sasuke có thẻ nói được tông giọng như vậy sao?

Anh bất ngờ. Chúng đã lớn quá rồi.

- Tớ xin lỗi...

Câu trả lời đầy hơi thở của một cô gái, mà có giả điéc Kakashi cũng thừa biết là của Sakura. Sau đó là thêm nhiều tiếng sột soạt hơn, và âm thanh yếu ớt của việc mút và cắn.

- Tớ không thể...aah! Chờ đã...! Chúng ta hãy đến...mhmm... Phòng của cậu...!

- Tôi rất muốn...

Tộc nhân Uchiha khàn khàn thì thầm:

- ...Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc để cậu rời đi...trong giây lát... Và tôi... - Anh rên rỉ - Không nghĩ mình có thể chịu đựng được

...điều đó.

Hokage Đệ Lục đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình đang nghe. Có thực sự Sakura và Sasuke đ - đang làm tình trong hành lang tòa tháp trống không?

Kakshi biết mình nên rời đi thật nhanh chóng. Tuy nhiên, có điều gì đó làm anh tê liệt, và anh vẫn đang lắng nghe những tiếng thút thít đầy ham muốn, những tiếng thì thầm tham lam và những tiếng thở dài ngọt ngào, vang vọng trong bóng tối mượt mà.

- Sasuke-kun, làm ơn—ahh!—Tớ không thể—!

- Gọi tên tôi lần nữa! - Sasuke nóng nảy thì thầm.

- Sasuke-kun...! - Sakura thở hắt -  L-làm ơn...tớ không thể chịu đựng được...nữa—"

Anh khẽ cười khúc khích, Kakashi thấy ớn lạnh.

- Tôi đã thấy tên bác sĩ đó nhìn chằm chằm vào cậu. - Sasuke gầm gừ nặng nề - Tôi không thể chịu đựng được...thật khó chịu!

- H-Hả? -  Sakura hỏi, ngạc nhiên và sau đó là phẫn nộ - Cậu...theo dõi tớ?!

Nhưng Sasuke không trả lời câu hỏi của cô.

Thay vào đó, anh lạnh lùng:

- Cậu phải tránh xa hắn, kể từ bây giờ.

- Cái gì? Nhưng anh ấy là một trong những người bạn tốt nhất của tớ!

Sakura phản bác, và Sasuke đáp lại bằng một tiếng gầm gừ khác:

- Hắn ta muốn trở thành nhiều hơn là một người bạn với cậu.

- Ngay cả khi anh ấy làm vậy, cậu không có quyền nói với tớ rằng tớ có thể quen biết với ai!

Kakashi nhếch môi. Xem ra Sakura chắc chắn không còn là cô gái chỉ biết bám đuôi Sasuke trước đây. Trên thực tế, cô đã đủ can đảm để nói với Sasuke rằng cậu không có quyền làm điều gì đó.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ đề nghị ngài Đệ Lục gửi người bạn thân thiết đó của cậu đến nơi khác trong vòng một năm.

Tiếng hôn, mút, thở lại vang lên, kèm với lời đe dọa thản nhiên của Sasuke.

Sakura khẽ thở hổn hển, và rên rỉ nhiều hơn nữa.

- Thật vô lí...Sasuke-kun, cậu không thể làm vậy chỉ vì...anh ấy nhìn chằm chằm vào...tớ.

- Hắn ta muốn cậu, tôi biết điều đó. Và cậu là của tôi.

Từ cuối cùng trộn lẫn với tiếng hét của Sakura. Tiếng thét làm Kakashi giật bắn mình. Anh nhìn xung quanh, hơi luống cuống. Rõ ràng anh không phải là người duy nhất nghe thấy tiếng thét vì những tiếng xì xào từ lính canh tòa tháp đang ngày càng to hơn. Mọi người đang gọi, đặt câu hỏi, bật đèn lên. Trong khi đó, Sakura vẫn rên rỉ điên cuồng cho đến khi giọng cô ấy đột nhiên bị bóp nghẹt như thể miệng Sakura bị bịt bởi một mảnh quần áo hoặc một bàn tay.

- Họ nghe thấy cậu - Sasuke lẩm bẩm, hơi thích thú, vẫn còn thở nặng nhọc.

- Và đó là lỗi của ai? - Sakura trả lời với một chút giận dữ - Tớ đã bảo cậu là chúng ta nên về phòng mà. - Cô nói thêm, giọng run run vì ham muốn.

Kakshi thở dài, chần chừ.
Nếu bây giờ anh đi xuống hành lang, hai đứa kia sẽ biết rằng amh đang nghe lén.

Đệ Lục khục khặc ho, lỡ đâu Sasuke và Sakura có thể biết. Anh sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt hai đứa chúng nó mất. Lẽ ra anh nên đi ngay khi nhận ra rằng mình đã nhầm, và không có lính canh nào bị thương cả. Nhưng anh đã không làm vậy. Những âm thanh cuồng nhiệt của hôn, liếm, cắn yêu, tiếng quần áo sột soạt, tiếng rên rỉ và rên rỉ của trai và gái, đốt cháy ngọn lửa trong cô quá dễ dàng.

Đột nhiên, Kakashi có thể nghe thấy tiếng bước chân lớn ở phía bên kia bức tường. Rõ ràng là các lính canh cũng nhận thấy tiếng ồn. Anh không biết nên ngăn họ lại hay về phòng và giả vờ như chưa từng đến đây.

Ẩn mình trong bóng tối, Sakura xoay sở để nói.

- Sasuke-kun... ai đó...ai đó đang đến!

Nhưng câu trả lời của Sasuke không thể tưởng tượng được. Bằng  một giọng thì thầm nhỏ, nặng trĩu với đủ kiểu hứa hẹn nghẹt thở:

- Cậu...chỉ có chúng ta đang đến...đỉnh thôi.

- Này...ahhh!!

Và sau đó, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại sự im lặng nơi những tiếng thút thít và tiếng quần áo sột soạt ngay trước đó. Trong hành lang trống trải, dường như chưa tồn tại điều gì mờ ám ở đây.
.

.

.

.

Sáng hôm sau, Kakashi bước vào văn phòng Hokage với một chút lưỡng lự.  Đương nhiên, Sakura đã ở đó, thận trọng làm việc chăm chỉ. Khi thấy anh, cô đứng dậy cúi chào lễ phép:

- Kakashi-sensei. Thầy đến muộn quá đó.

Kakashi lắc đầu, hoàn toàn thoải mái.

- Ồ, chào em.

Kakashi cầm một tờ tài liệu mới và cố gắng đọc nó nhưng anh hầu như không thể tập trung. Những ký ức quái đản về đêm hôm trước vẫn văng vẳng trong đầu, và anh không thể ngừng tự hỏi, liệu hai đứa học trò nhỏ của anh, có thể thực sự đi xa đến mức làm những chuyện nhạy cảm đó ở tháp Hokage hay không.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Sakura không thánh thiện như anh từng nghĩ?

- Hokage-sama, Sasuke đang đợi để báo cáo nhiệm vụ.

Tiếng một lính canh vang lên.

Ồ, anh chưa sẵn sàng để gặp cả hai vào lúc này.

- Được, cho nó vào đi.

Và Sasuke xuất hiện ngay sau đó, mặt lạnh tanh. Anh tiến lên một bước và báo cáo. Tất cả đều rất chuyên nghiệp. Kakashi chăm chú lắng nghe, mắt anh tập trung vào khuôn mặt của Sasuke. Sakura vẫn ở bên cạnh, lặng lẽ và không có ý định tham gia vào.

Cuối cùng, bản báo cáo được đưa ra, và Kakashi gật đầu:

- Cảm ơn, em vất vả rồi Sasuke.

- Vâng, không có gì.

Sakura đột nhiên tiến đến, đưa cho cậu một cốc trà đen khác:

- Uống trà nhé Sasuke-kun?

- Cảm ơn, tôi không khát.

Khi Sakura gọi tên Sasuke , Kakashi vểnh tai lên nghe ngóng. Anh mong đợi một âm điệu, một sự du dương trong giọng nói của cô học trò,...bất cứ điều gì sẽ phản bội sự bình tĩnh kia. Nhưng không có gì xảy ra cả. Giọng của Sakura không hề thay đổi, kể cả khi cô gọi tên Sasuke.

Ánh mắt của Kakashi dán chặt vào Sasuke, tìm kiếm bằng chứng rằng tiếng rên rỉ đêm hôm qua và lời chào lịch sự hôm nay là của cùng một người.

Nhưng Kakashi nhanh chóng đảo mắt đi.

- Nếu không còn gì nữa, em xin phép.

Sasuke lạnh lùng cúi chào, vẫn không có bất cứ biểu hiện nào chú ý đến cô gái tóc hồng. Kakashi nhún vai, đợi đến khi cậu học trò đóng cửa mới nhìn sang Sakura đang ung dung uống cốc trà vừa bị Sasuke từ chối.

Được rồi, anh chịu thua.

- Đêm qua em ngủ ngon chứ?

Anh hỏi, hồi hộp nhìn phản ứng của cô gái tóc hồng.

Có thể thấy cơ thể Sakura dừng lại một chút trước khi cô trả lời, kèm với một nụ cười:

- Vâng, rất ngon ạ.

Ý tưởng: Don't judge a book by its cover (fic of Gaara)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net