Chương 291-300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 291: Bao vây hoàng cung

"Thụy vương phi, dâng lên binh phù Tây Thần."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, Địch tướng quân nghe lời răm rắp, lập tức móc trong áo ra hai thiết bài (lá bài bằng thiết) cung kính dâng lên cho nàng.

Mặt trời lên cao.

Khuôn mặt Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong bị làn sương buồn bã bao phủ, linh hồn bị xé nát thành ngàn mảnh như bị vạn vó ngựa vô tình chà đạp, lòng đau một hồi lâu, cuối cùng... mỗi người luồn tay vào ngực áo lấy ra ngọc bài điều binh khiển tướng, chậm chạp đặt xuống chiếc bàn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đấu trí đấu không lại, gõ mõ cầm canh đánh cũng không lại. Quan trọng nhất là lòng quân và dân tâm đã thuộc về Hiên Viên Viễm, trừ giao lại binh phù, bọn hắn còn có biện pháp khác sao?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhét binh phù tam quốc vào tay áo, tay ngọc đưa ra, cười nói: "Bây giờ, chúng ta có thể vừa thưởng trà, vừa bàn bạc về thời kỳ tứ quốc thống nhất rồi."

-- Thưởng trà? Ngươi thưởng trà, chúng ta lại gặm nhấm nỗi buồn trong tim. Bàn bạc? Ngươi ra oai nói là bàn bạc, nhưng chúng ta là bại tướng, chỉ đành bất đắc dĩ nghe theo, cơ bản chẳng có quyền từ chối.

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong cười khổ sở, trong lòng buồn thương, đồng thời cúi đầu nâng ly lặng lẽ uống trà.

Địch tướng quân thì cung kính đáp lại: "Dạ dạ dạ!"

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không nói lời nào, chỉ yên lặng uống trà, thi thoảng lộ ra vẻ phiền muộn trên gương mặt.

Đợi đến khi ly trà thấy đáy, cái gọi là "bàn bạc" cũng kết thúc mỹ mãn. Lúc này, Ngân Lang và Thanh Báo nhận được dấu tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bưng tứ bảo văn phòng: bút, mực giấy, nghiên mực đến.

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong thả chiếc ly không trong tay xuống, tất cả cố chấp và thê lương đều theo đầu bút chậm rãi lướt trên giấy.

Địch tướng quân vẻ mặt kính phục, cung kính nâng tay nhận lấy hộp gấm đựng quyển sổ ghi chép...

Qua nửa canh giờ --

Đại quân tứ quốc trải qua sự sắp xếp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã trở thành đại quân của một quốc gia. Đại quân này chia thành bốn đội ngũ khổng lồ, gọi là Hổ doanh, Báo Doanh, Sư doanh và Ưng doanh.

Sau đó, Hổ doanh tươi cười chào tạm biệt với mọi người rồi lần lượt rút lui, trở về Long Diệu.

Đợi đến khi Hổ doanh rời khỏi, Hiên Viên Diễm và Dạ Dật Phong chạy đến Báo doanh. Tướng quân Báo doanh vẫn do Tướng quân Thương Nguyệt đảm nhiệm.

Đến trước mặt Tướng quân, Dạ Dật Phong chán nản cúi đầu, đưa lá thư trong tay cho hắn.

Hiên Viên Diễm dặn dò Tướng quân mấy lời, ví dụ như bảo Báo doanh yên tâm rời đi, dọc đường sẽ có đệ tử Cái Bang kịp thời đưa lương thảo đến; hoặc là lời nên nói lúc giao lá thư cho Thương Nguyệt hoàng, hoặc là...

Đợi đến khi Hiên Viên Diễm nhỏ nhẹ dặn dò xong, Báo doanh và dân chúng Thương Nguyệt sắp trở thành dân chúng Long Diệu cùng tươi cười phất tay từ giã, trở về Thương Nguyệt. Ở một hướng khác, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn đi đến Sư doanh. Tướng quân Sư doanh cũng do Tướng quân Bắc Dực đảm nhiệm.

Đợi đến khi đôi mắt của Tiêu Hàn lạnh lẽo đến nỗi đông đá, hắn mới đưa lá thư. Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng dặn dò Tướng quân vài lời. Sau đó, Sư doanh và dân chúng Bắc Dực cũng tươi cười phất tay về nước.

Khi Hổ, Báo, Sư doanh lần lượt rời khỏi, Địch tướng quân cũng dẫn dắt Ưng doanh dẫn theo đội ngũ thứ tư và dân chúng về Tây Thần.

Mặc dù phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong và đệ tử Cái Bang cũng đi phía sau Ưng doanh nhưng mục đích cuối cùng của bọn họ không giống nhau. Địch Phi và Ưng doanh tiến thẳng đến hoàng cung Tây Thần; đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì đến Vô Danh sơn trang ở Tây Thần...

Nửa tháng sau -- Hoàng hôn phủ xuống, ráng vàng tựa khói, nắng chiều đẹp đẽ như gấm điểm xuyết trên trời xanh bao la, tạo thành một bức họa tuyệt mỹ khuynh thế.

Trên đường lớn của đế đô Tây Thần xuất hiện một đội ngũ hùng dũng kỳ lạ. Sở dĩ nói kỳ lạ không phải vì bọn họ mặc áo giáp khác màu, mà bởi dù người dẫn đầu là tướng quân Địch Phi nhưng hai bên lại mang theo cờ vàng của Long Diệu.

Kỳ quái hơn là lão bách tích chen vai đứng hai bên đường, trừ số ít mang nét mặt sợ hãi như lọt vào sương mù không nhìn thấy lối đi, ghé tai run giọng bình luận nguyên nhân Địch đại tướng quân cho binh lính phất cờ Long Diệu thì đa số dân chúng cười rất tươi, vung tay hô to: "Hoan nghênh Địch tướng quân trở về, hoan nghênh Địch tướng quân trở về!"

Con người lúc còn sống, không ai luôn thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, vì vậy không chỉ dân chúng Tây Thần mà dõi mắt khắp tứ quốc, người từng nhận ơn như núi cao, ân sâu tựa biển của Cái Bang đếm không xuể. Cho nên, khi Trưởng lão Cái Bang xuất hiện, ngắn ngủi trong nửa tháng -- nói với tất cả dân chúng Bắc Dực từng chịu ơn mình rằng Thụy Vương Long Diệu, cũng là Thiếu Bang chủ Cái Bang mới thật sự là ân nhân bọn họ nên cảm tạ, hơn nữa còn nói rằng Thụy vương sắp thống nhất tứ quốc, từ đó thiên hạ không còn chiến tranh, dân chúng sống trong thái bình mãi mãi. Nghe vậy, dân chúng cảm động đến rơi nước mắt, khát vọng bầu trời hòa bình, lại được cam đoan rằng Thụy vương sẽ đối xử tử tế với mình, làm sao họ không cam tâm tình nguyện đầu hàng? Sao họ lại im miệng, tò mò sao Địch tướng quân và đại quân lại phất cao cờ Long Diệu về đế đô chứ?

[Đoạn trên ở Tây Thần, nhưng lại nói về dân chúng Bắc Dực, ta cũng không hiểu rõ dụng ý của tác giả.]

Nắng chiều dần dần mờ nhạt, hoàng hôn xuất hiện, vạn vật mông lung, nhá nhem tối -- Địch Phi dẫn đầu Ưng doanh, ngoài hai mươi vạn binh lính thì những binh lính còn lại vây chặt xung quanh hoàng cung Tây Thần. Sau đó, Địch Phi giơ tay lên, mười mấy đội tinh binh giơ roi giục ngựa vội vã đi khỏi.

Nhìn thấy Địch tướng quân vốn đi giết quân Thương Nguyệt lại không những bao vây hoàng cung Tây Thần mà còn cắm cao cờ Long Diệu bên ngoài tường hoàng cung, cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung choáng váng. Ước chừng sững sờ một lúc lâu, rất vất vả để tỉnh táo lại, lúc này cấm vệ quân mới cảm thấy da đầu tê dại, tay chân túa mồ hôi lạnh, chậm chạp đi ra ngoài cửa cung. Bọn hắn nghi ngờ mình gặp ác mộng, dĩ nhiên ra ngoài để hỏi Địch tướng quân xem trước mắt là tình huống gì.

Đợi đến khi Địch tướng quân kể lại màn kịch kia, cấm vệ quân lập tức tham gia đội ngũ Ưng doanh, bao vây hoàng cung Tây Thần.

Sau hai nén hương, mười mấy đội tinh binh đã quay trở về ngoài cửa hoàng cung. Thừa tướng Tây Thần nhảy xuống ngựa, chỉ vào mũi Địch tướng quân, giận dữ rống lên: "Địch Phi, ngươi cầm binh quyền trong tay nhưng dù sao cũng là kẻ bảo vệ của đương triều, thế nhưng ngươi lại phái tinh binh cưỡng ép bản Thừa tướng đến hoàng cung. Rốt cuộc ngươi đang rắp tâm làm gì?"

Những đại thần quan cao chức trọng còn lại cũng bị tinh binh cưỡng ép, rối rít nhảy xuống ngựa. Nhưng bọn hắn nể Địch tướng quân nắm trọng binh trong tay, không dám giận dữ chỉ thẳng vào Địch tướng quân như Thừa tướng. Bọn hắn không ngại mình sống quá lâu. Mặc dù Địch tướng quân quanh năm ở ngoài, không lui tới quá nhiều với bọn hắn nhưng tính tình dữ dội như lửa của Địch tướng quân, bọn hắn vẫn biết rõ.

Nhìn thấy cả đám đại thần không những bị ép đến hoàng cung mà hoàng cung cũng bị bao vây, hơn nữa bên tường hoàng cung còn cắm đầy cờ Long Diệu, thân thể Thừa tướng lung lay một lúc, suýt chút nữa hôn mê.

"Địch Phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi ngươi ngươi..."

Thừa tướng hít mấy hơi liên tục, vất vả ổn định cảm xúc, gương mặt gần như méo mó: "Ngươi muốn tạo phản sao?"

Địch tướng quân không để ý đại thần liên tục hít khí lạnh, không để ý Thừa tướng phẫn nộ chỉ vào mũi mình. "Muốn biết bản Tướng quân rốt cuộc muốn làm gì thì theo bản tướng quân vào cung, các ngươi sẽ biết rõ thôi." Địch Phi vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng ném lại một câu rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi vào trong cửa hoàng cung.

Cả đám đại thần bề ngoài bị hai mươi vạn Ưng doanh vô cùng khách khí mời, thực ra bị đẩy vào trong cửa hoàng cung...


Chương 292: Vạch trần việc ác

Vĩnh Phúc cung, vốn là cung điện mà Tây Thần hoàng hậu ở.

Nhưng, từ lúc khi Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt băng hà, tiểu hoàng tử gần ba tuổi đăng cơ làm tân đế, sau đó hoàng hậu Tây Thần thuận nước đẩy thuyền lên làm thái hậu, Die nd da nl e q uu ydo n Vĩnh Phúc cung cũng theo đó đổi thành cung điện của thái hậu.

Giờ phút này, bên ngoài Vĩnh Phúc cung của thái hậu Tây Thần, ở khắp các hành lang, các cấm vệ quân đều đã rút lui, thay vào đó, là hai mươi vạn tinh binh Long Diệu.

Mà bên trong Vĩnh Phúc nguy nga lộng lẫy, rường cột chạm trổ --

Cả đám đại thần chia nhau ngồi ở hai bên, thái hậu Tây Thần ngồi tại chủ vị phía trước, Địch Phi thả lỏng hai tay sau lưng, tư thế kiêu ngạo đứng ở ngay chính giữa điện sảnh.

Thái hậu mặc y phục thêu kim phượng, trên cổ đeo một chuỗi ngọc màu vàng, trên trán đeo viên bảo thạch màu đỏ tươi, dáng vẻ ung dung cao quý năm xưa không còn sót lại chút gì, trên mặt đều là vẻ hung dữ.

Một tiếng "ầm" vang lên, lòng bàn tay thái hậu đập trên mặt bàn, giọng nói đầy giận dữ gào thét: "Địch Phi, dieendaanleequuydonn ngươi phách lối lại suất binh bao vây hoàng cung, bao vây Vĩnh Phúc cung của ai gia, người đang muốn tạo phản sao?"

Tiếng thét giận dữ của thái hậu vừa dứt, cả đám đại thần chia nhau ngồi ở hai bên, cũng lập tức liên tiếp chửi rủa, đưa vào trong hai tai Địch Phi.

Đối với tiếng chửi rủa liên tục không ngừng của chúng thần, vẻ mặt Địch Phi không chút thay đổi, giống như vốn không có nghe, thân thể cường tráng vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.

Cho đến khi mắng đến miệng khô lưỡi nóng, cũng không có được Địch Phi đáp lại vài câu, cả đám đại thần thở hổn hển, khép miệng lại.

Sở dĩ Địch Phi bao vây Vĩnh Phúc cung, là bởi vì tiểu hoàng đế gần ba tuổi cái gì cũng không hiểu, trước mắt Tây Thần quốc là do thái hậu buông rèm chấp chính.

Nhìn thấy cả đám đại thần mắng mệt mỏi, Địch Phi rốt cuộc chậm rãi lên tiếng.

"Thái hậu, Tây Thần đã hết hi vọng, hôm nay dân tâm và lòng quân, đều hướng về Thụy vương Long Diệu, da.nlze.qu;ydo/nn thái hậu phải thuận theo quân dân, mới là hành động sáng suốt!"

"Tiên đế để ngươi nắm giữ trọng binh nhiều năm, đối đãi không tệ với ngươi. Thật không nghĩ đến, tiên đế băng hà không bao lâu, ngươi lại dẫn đầu tạo phản."

Bỗng chốc đứng lên, thái hậu tức giận đến run rẩy, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi lại hồi báo cho tiên đế như thế, sẽ không sợ bị trời đánh sao?"

" Tiên đế để ta nắm giữ trọng binh nhiều năm, chỉ vì ta trung thành và tận tâm, vì nước hi sinh không chối từ. Trước mắt ta đã như mới tỉnh trong mộng, Địch Phi ta nhiều năm qua hẳn là ngu trung!"

Trong miệng chậm rãi nói, đồng thời Địch Phi cúi đầu xuống, từ trong tay áo móc ra một quyển sổ ghi chép.

Cuốn quyển sổ ghi chép thật dầy này, chính là Hiên Viên Diễm đã đưa cho Địch Phi trước khi Địch Phi suất lĩnh đại quân Ưng doanh trở về Tây Thần quốc.

"Địch Phi ta ban đầu dấn thân vào trại lính, làm như vậy là để giết lùi binh địch, vì dân chúng Tây Thần mưu phúc lợi. dinendian.lơqid]on Nhưng cho đến lúc này ta mới hiểu được, tiên đế mà Địch Phi ta vẫn thần phục, lại là bạo quân vô nhân đạo, Địch Phi ta quả thật hận mình ban đầu mắt bị mù!"

Bóng dáng bỗng chốc nhanh chóng lóe lên, Địch Phi đã đứng ở trước mặt thừa tướng.

Cầm quyển sổ ghi chép trong tay đưa cho thừa tướng, Địch Phi tiếp tục mở miệng nói: "Nếu thừa tướng muốn biết tại sao Địch Phi nói thế, mời mở quyển sổ ghi chép ra thì biết rõ thôi!"

Thân thể thừa tướng bỗng cứng ngắc, hơi do dự một chút, đưa tay tiếp nhận sổ ghi chép.

Cùng lúc đó, đám đại thần còn lại, cũng rối rít tiến tới đứng sau lưng thừa tướng, cùng nhau đưa mắt nhìn dòng chữ màu đen được ghi chép trên sổ.

Vẻn vẹn mới lật xem hai tờ, cả đám đại thần không chỉ thay đổi sắc mặt, ngay cả xưng hô cũng rõ ràng có thay đổi: "Địch, Địch, Địch tướng quân, cuốn sổ ghi chép này, ngươi lấy được từ chỗ nào?"

"Tiên đế cho là việc hắn tàn sát làm ác với người vô tội, là có thể giấu giếm không chê vào đâu được. Không biết, di@en*dyan(lee^qu.donnn) việc hắn tàn sát làm ác với người vô tội, lại không thể trốn khỏi mắt thần của Cái Bang."

Bởi vì nhiều năm ngu trung bạo quân, do đó vẻ hối hận hiện lên trong mắt Địch Phi, từng câu từng chữ trả lời: "Cuốn sổ ghi chép này, là đích thân thiếu bang chủ Cái Bang Thụy vương Long Diệu tự mình giao tận tay cho Địch Phi ta đấy!"

Nếu không phải thấy sổ ghi chép, Địch Phi vẫn cho là Tư Đồ Kiệt ngầm xây Quỷ Chú môn, là vì thuận tiện huấn luyện cao thủ đối phó cường binh của địch quốc.

Vô số sản nghiệp bên ngoài Quỷ Chú môn, kiếm một nguồn ngân lượng lớn, là lấy bù vào phần trống trong quốc khố, cùng với việc mở rộng quân lương.

Cho đến, khi giở từng trang sổ ghi chép, Địch Phi quả thật cũng khó mà tin tưởng được, thì ra tất cả mà chuyện Quỷ Chú môn làm, đều là thương thiên hại lý!

Sản nghiệp bên ngoài Quỷ Chú môn, có phần đúng là dùng để kiếm ngân lượng, bù vào phần trống trong quốc khố.

Nhưng còn có một phần sản nghiệp, ví dụ như tửu lâu và khách điếm, lại là dùng để dẫn dụ nhân sĩ võ lâm, Dieenndkdan/leeequhydonnn sau đó luyện những nhân sĩ võ lâm vô tội thành công cụ sát nhân -- con rối thây ma.

Mà Tư Đồ Kiệt cực kỳ tàn ác, luyện thành con rối thây ma, thứ nhất là huấn luyện cao thủ đối phó cường binh của địch quốc, thứ hai hẳn là dùng để ám sát đại thần trong triều.

Nguyên nhân Tư Đồ Kiệt giết đại thần, lại chỉ là diệt trừ những người có lập trường bất đồng.

Thường có trung thần, luôn ở trên triều đình can gián Tư Đồ Kiệt, nền chính trị hà khắc, để Tư Đồ Kiệt đừng đánh quá nhiều sưu cao thuế nặng, áp đặt ở trên người dân chúng, gánh nặng của nhóm dân chúng thật sự quá nặng.

Thật đúng là lời thật thì khó nghe. Những thứ khuyên can mà trung thần nói, khiến Tư Đồ Kiệt không muốn miễn giảm sưu cao thuế nặng nghe thấy thật sự vô cùng khó nghe.

Nhưng những trung thần khuyên can, ngày thường cũng không có phạm sai lầm.Tư Đồ Kiệt thật sự không tiện trị tội bọn họ, chỉ có thể vụng trộm ác độc phái thây ma diệt môn, sau đó sẽ khiến mọi người coi hành vi tội ác thành báo thù.

Sau đó trời bảo hộ trung lương, có mấy đứa con của trung thần, bị thây ma chém một đao, mặc dù ở trạng thái đã chết, nhưng thật ra lại không thật sự mất mạng.

Đợi đến khi đứa con yếu ớt tỉnh lại, gặp được cảnh đất đầy máu tanh, phụ mẫu đều bị mất mạng.

Hơn nữa thương thế quá nặng, lúc vừa đau vừa sợ hãi oa oa khóc lớn, được trưởng lão Cái Bang đi ngang qua cứu, từ đó mang về Cái Bang nuôi dưỡng.

Ban đầu, từ trong miệng đứa bé này, các trưởng lão cũng chỉ biết người hành hung là thây ma, lại không biết mục đích thây ma diệt môn là gì?

Cho đến, được biết Tư Đồ Kiệt là môn chủ Quỷ Chú môn, kẻ độc thủ phía sau màn luyện người sống thành con rối thây ma, dfienddn lieqiudoon các trưởng lão tự nhiên cũng có thể đoán ra nguyên do trong đó rồi.

Thấy sổ ghi chép, ghi lại cặn kẽ mọi việc ác của Tư Đồ Kiệt.

Thừa tướng quả thật không thể tin được, hoặc là càng thêm nói chính xác, thừa tướng không muốn tin tưởng, sắc mặt trắng bệch mà nói: "Vu tội, Thụy vương Long Diệu tuyệt đối là vu tội cho tiên đế, muốn làm hỏng thanh danh của tiên đế!"

"Thừa tướng, trong bốn nước, dân chúng chịu ân của Cái Bang đếm không hết. Ngài chỉ cần tìm được những dân chúng kia, hỏi một câu dân chúng đều nhận được ân gì từ Cái Bang. Ngài sẽ tin tưởng..."

Dời bước, cách thừa tướng càng gần, Địch Phi gằn từng chữ một: "Thân là thiếu bang chủ Cái Bang, Thụy vương Long Diệu có lòng hiệp khách nhân từ, tuyệt đối sẽ không ngụy tạo sổ ghi chép, vu tội cho Tư Đồ Kiệt!"

Hành động Cái Bang cứu giúp người nghèo, từ trước đến giờ đều là yên lặng thi hành, vì vậy dân chúng nhận được ân gì từ Cái Bang, cả đám đại thần thực sự không rõ lắm.

Nhưng, hành động trừ gian diệt ác của Cái Bang, cả đám đại thần trong ngày thường thượng triều hạ triều lại từ trong miệng dân chúng ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ, Die nd da nl e q uu ydo n đã sớm nghe đến thuộc lòng như cháo, có thể tường thuật lại một cách đầy đủ.

Vì vậy, nghe xong Địch Phi nói một hồi, đối với việc Tư Đồ Kiệt tàn ác vô nhân đạo, cả đám đại thần vô cùng đau đớn, tất cả đều cúi thấp đầu xuống.

Nhìn thấy cả đám đại thần im lặng không nói, Địch Phi thu hồi cuốn sổ ghi chép trong tay thừa tướng, giao tới trên tay thái hậu đang nhìn hắn với vẻ dữ tợn.

Hít sâu một hơi, thái hậu cũng lật xem quyển sổ ghi chép.

Mỗi lần lật qua một tờ, sắc mặt của thái hậu sắc mặt liền trắng bệch không còn chút máu, khi lật đến trang thứ mười, sắc mặt của thái hậu đã tái mét rồi.

"Thái hậu, dân chúng đều cảm tạ ân đức của Cái Bang, tất nhiên cũng rất tin tưởng lời nói của Cái Bang. Dieendaanleequuydonn Chỉ cần Thụy vương Long Diệu ra lệnh một tiếng, đệ tử Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, liền có thể trong một đêm, khiến dân chúng Tây Thần biết được tên bạo quân Tư Đồ Kiệt tàn ác thế nào. Đến lúc đó..."

Địch Phi kéo dài giọng nói, bắt chéo tay lại, giương mày nhìn thái hậu, lần nữa chậm rãi truyền âm vào trong tai thái hậu.

"Chỉ sợ dù ta không dẫn đại quân bao vây hoàng cung, dân chúng cũng sẽ xông về phía bức tường cao ngoài hoàng cung, tức giận mắng tên bạo quân Tư Đồ Kiệt tàn ác, khiến tiếng xấu bạo quân lưu danh muôn đời, giơ cao cánh tay hô to đương kim Tây Thần đế giao ra ngôi vị hoàng đế, để Thụy vương Long Diệu tạo phúc cho bọn họ thôi?"

"Ngươi..."

Thái hậu trợn mắt lên giận dữ nhìn Địch Phi, không biết võ công cũng không có chút nội lực nào, nếu không, giờ phút này sổ ghi chép bị nàng bóp trong tay, nhất định đã biến thành tro bụi.

"Nhưng mà, xin thái hậu yên tâm, Thụy vương Long Diệu chỉ để cho ta báo việc bạo quân làm ác, cho ngài và chúng đại thần, da.nlze.qu;ydo/nn cùng với cấm vệ quân hoàng cung biết, vẫn chưa để cho đệ tử Cái Bang báo cho dân chúng biết."

Coi như không thấy thái hậu trừng mắt nhìn giận dữ, mặc dù Hiên Viên Diễm không ở đây, nhưng vẻ mặt Địch Phi vẫn trần đầy sự tôn kính với Hiên Viên Diễm, chuyển lại lời Hiên Viên Diễm nói không sót một chữ cho thái hậu nghe.

"Thụy vương Long Diệu nói rồi, chỉ cần thái hậu và đương kim Tây Thần đế nguyện ý chủ động dâng lên thư xin hàng, giao ra quốc tỷ Tây Thần. Như vậy, thái hậu và đương kim Tây Thần đế, vẫn được hưởng thân phận tôn quý, chư vị đại thần cũng vẫn tiếp tục được làm quan, tiếp tục mưu phúc vì dân chúng Tây Thần."

-- cái gì? Bọn họ vẫn còn được giữ chức quan?

Hôm nay, lòng quân dân đều hướng về Thụy vương Long Diệu.

Chúng đại thần cũng biết Tây Thần đã không còn hi vọng, nhưng các đại thần vẫn không cam lòng quy hàng Long Diệu, nguyên nhân rất lớn chính là lo lắng khó giữ được chức quan.

Vì vậy, nghe được lời Địch Phi nói, cả đám đại thần vốn cúi đầu, lập tức đồng loạt ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ vui mừng kinh ngạc nhìn Địch Phi.

"Thái hậu, ta cũng không cần nhiều lời, ngài là một người thông minh, là ngài và đương kim Tây Thần đế chủ động quy hàng, hay là..."

Hơi cười cười, hai mắt Địch Phi nghênh đón ánh mắt của thái hậu, mở miệng nói: "Để Địch Phi ta dùng trăm vạn đại quân, di@en*dyan(lee^qu.donnn) bạo lực bức bách ngài và đương kim Tây Thần đế quy hàng, trong lòng ngài cũng đã có đáp án rồi chứ?"

Nhìn thấy mừng rỡ trong mắt cả đám đại thần, lại biết rõ đã mất hết lòng quân dân, thái hậu cảm thấy được tình cảnh tứ cố vô thân, vẻ mặt chán chường ngồi xuống trên ghế.

Một hồi lâu sau, liếc nhìn Địch Phi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, thái hậu cất giọng nói như muỗi kêu, chậm rãi truyền vào tai Địch Phi.

"Địch tướng quân, ai gia và hoàng nhi nguyện ý dâng lên thư xin hàng, giao ra quốc tỷ Tây Thần, từ đó quy hàng Long Diệu hoàng triều! Chỉ là không biết, Thụy vương Long Diệu hi vọng ai gia và hoàng nhi khi nào đến Long Diệu giao thư xin hàng và quốc tỷ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net