Chap 31: Kì nghỉ hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng nhè nhẹ chiếu qua từng gợn sóng đang tung tăng dưới đáy con thuyền đang chạy. Trên trời là những chú chim hải âu đang bay vòng vòng trông rất thích mắt. Cái cảm giác thoải mái và mát mẻ này thì chắc chắn là mùa hè đã đến thật rồi!

Atsushi hớn hả đứng ở lan can thuyền, nhìn ngắm xung quanh. Trông cậu vui vẻ vô cùng. Cũng phải thôi, cô nhi viện làm gì có đủ tiền để đưa những đứa trẻ bị bỏ rơi như cậu đi đến những nơi như thế này. Mãi đến lúc được nhận nuôi ở năm 13 tuổi, cậu mới biết đến Trung tâm thương mại là như thế nào, giờ đây là khoảng khắc lần đầu tiên cậu được thấy biển hàng thật giá thật chứ không phải qua ti vi hay sách báo.

- Này, Atsushi-kun! Đừng có nhìn nó với vẻ thèm thuồng như thế, cứ như lần đâu cậu thấy nó vậy.

- A ha ha, thì đây là lần đầu em thấy nó ngoài đời mà.

Dazai thấy đàn em của mình cứ ngắm nhìn quang cảnh trên biển một cách thích thú như thế kia thì lên tiếng, Atsushi chỉ quay lại cười hì hì rồi theo đàn anh vào trong khoang thuyền phía sau.

Bên ngoài thoải mái vậy thôi, bên trong trông khác xa bên ngoài.

Nhờ chuyến đi này Atsushi mới biết, Tanizaki Junichiro - Một trong những đàn anh của mình - Bị say sóng. Trông anh khổ sở vô cùng. Tachihara phải chạy đôn chạy đáo cho lo cho bạn thân (ai nấy lo) của mình, chưa bao giờ mà cậu bạn này lại mong Naomi học cùng lớp đến vậy.

Yosano Akiko ngồi cách đó hơi xa một chút đang cầm kéo dùng trong y tế chọc chọc vào chiếc thân cây cỏ nhỏ đang nằm trên đĩa. Lúc đầu cô đang học về cách giải phẫu ở con người, thấy chỉ học lí thuyết thì vẫn chưa vào đâu nên cô quyết định giải phẫu một con vật bé nhỏ nào đó. Nhưng trên thuyền thì làm gì có con vật nào? Vì vậy nên cô Yosano quyết định thí nghiệm "giải phẫu" cây cỏ.

Ranpo đang giải mật khẩu két sắt để lấy đồ ăn. Vừa muốn thử sức mình trước khi ăn nên khi còn chưa lên thuyền, anh đã nhờ Poe đặt mật khẩu rồi đưa gợi ý cho anh giải. Lúc đầu thì anh hăng hái lắm, 3 phút sau đã giải được rồi nên trông anh chán ra mặt. Lần sau rủ ai đó đặt khó hơn mới được.

Không thấy Kunikida đâu cả, chắc lại đi nói chuyện hoặc làm báo cáo với Merin và ban cán sự của hai lớp rồi.

Atsushi đang ái ngại nhìn cảnh trước mặt, tay liền được Akutagawa kéo đi kèm theo câu nói:

- Ở trong này ngột ngạt lắm, ra sau thuyền hóng gió với tôi.

Vậy là cặp đôi trẻ dắt tay nhau đi.

Dazai thấy thế cũng nhún vai lầm bầm vài câu. Trên con thuyền này đáng lẽ phải có cả lớp 1A - Lớp có thành tích cao nhất trường kì thi cuối kì. Nhưng mà phải bận ôn thi tỉnh nên không thể đi được. Higuchi khi biết tin đã tuyệt vọng tới mức muốn trở thành Dazai thứ hai, rất may là có Gin ở bên cạnh ngăn lại. Cả lớp 1A sau đó đã rất tuyệt vọng nhưng khi nghe được "thù lao" sẽ là được nghỉ một tuần để đi chơi thì lại vui vẻ như trước.

Trả công một tuần khi bắt người ta học 10 ngày dùng để đi du lịch nghỉ hè, nghe không được hay lắm thì phải?

Đánh mắt sang chiếc ghế dài gần đó, Dazai thấy thân ảnh quen thuộc có mái tóc hoàng hôn kia. Cậu đang nằm ngủ ở đó, gần cạnh đó là cuốn sách đang đọc dở và dường như xung quanh không có ai chú ý đến cả. Ngủ cũng phải thôi, Chuuya bị hắn nhắn tin làm phiền cả đêm mà.

Dazai đi về phía đó, ngồi vào góc chiếc ghế, sát đầu cậu, lôi từ đâu ra cuốn sách quen thuộc rồi mở ra đọc. Một tay cầm, một tay lướt trang, thỉnh thoảng còn đưa tay đó xuống vuốt ve lọn tóc của Chuuya đang nằm bên cạnh. Mọi người xung quanh ai cũng bận nên không hề chú ý đến hai con người đang ở góc này. Dazai cũng cảm thấy hơi tiếc khi không mang theo bút để vẽ lên mặt cậu như cách hắn hay làm để trêu cậu.

_______________

Chuuya đưa tay lên miệng, ngáp ngủ một cái, sau đó vươn vai thõa mãn gân cốt. Quả nhiên là như dự đoán của cậu, sau khi ngủ một giấc dậy thì thuyền cũng đã cập bến trên hòn đảo mà lớp 3A và lớp 2A sẽ trải qua 10 ngày đầu của kì nghỉ hè.

Đứng nhìn sóng biển đập vào bờ vang lên tiếng rì rào, cậu như quên luôn cái mỏi cổ và đau lưng sau khi nằm trong một tư thế quá lâu. Không khí trong lành mát mẻ vô cùng, mùi mặn nồng của nước biển cứ thế hòa lẫn vào nắng tươi đang rải xung quanh. Mải lo đắm mình vào thiên nhiên nơi đây, Chuuya đã không để ý tới rằng Dazai đã ra sau mình từ lúc nào.

- Chuuya~

- Hả....

*Tùm!*

Lời chưa kịp dứt, cả người đã bị đẩy về phái trước, ngã ùm xuống biển. Chuuya ngoi lên, cả người ướt như chuột lột, mắt trừng trừng nhìn người đang cười khanh khách trên bờ. Cười cho đã đời, hắn mới lau nước mắt ở mi khóe mi mà châm chọc:

- Sao cậu không lớn lên tí nào nhỉ? Tôi tưởng loài sên như cậu chỉ cần tưới nước là chúng sẽ phát triển hơn chứ?

Lần này thì Chuuya lườm hắn tóe khói, Dazai vẫn dửng dưng mà tiếp lời:

- Không sao cả, tôi sẽ tìm cách để cậu lớn....

*Tùm!*

Lần này thì Dazai là người đáp xuống biển. Nhân lúc hắn không để ý, Chuuya đã nhích người tới gần bờ, kéo hắn ngã xuống biển. Sau đó, hắn cũng ngoi lên, lườm lại người trước mặt mình. Chuuya khịt mũi một cái, nhếch mép khinh bỉ:

- Ta cứ tưởng loài cá thu như mi gặp nước sẽ giãy đành đạch chứ, sao lại trông chán đời thế kia?

Dazai trưng ra cái vẻ mặt đầy bất mãn đứng lên, cả người ướt sũng không khác gì Chuuya. Hắn chẳng chịu thua mà cãi lại:

- Đừng có tự mãn với cái hiểu biết tầm thường đấy! Đồ học sinh cấp hai!

- Câm mồm đi! Ta vẫn còn đang ở độ tuổi phát triển đấy nhé! - Chuuya cũng không để cho qua, cũng đứng lên theo mà cãi.

Cả hai người làm náo loạn cả một góc biển, Kunikida đâu đầu vô cùng. Tưởng được đi du lịch là sẽ yên ổn sao? Đi cùng hai con người này nằm mơ đi nhé.

Mọi chuyện sau đó cũng được giải quyết ổn thỏa khi mà Atsushi cùng những người khác vào ngăn để tránh xảy ra bạo lực, họ không muốn cả bãi biển này bị nhuộm màu máu đâu.

_________________

- Vậy đây sẽ là phòng của chúng ta sao?

- Vâng, Hakino-san đưa cho em tờ giấy phân chia phòng đây ạ.

Nói rồi, Atsushi đưa tờ giấy ra cho thiếu niên tóc cam kia xem. Chuuya chỉ nhìn vào, ậm ừ vài cái rồi cũng quay lại nhìn phòng được phân cho, nội thất đẹp, trông vô cùng mát mẻ và có cả giường đôi nữa.

Lúc đầu Chuuya cũng bất ngờ khi nghe trên đảo này có khách sạn như bãi tắm cơ (Thực ra nó là bãi tắm thật). Tất nhiên là Dazai nhận ra điều đó, hắn đã lấy nó ra để trêu chọc cậu. Cũng may là Atsushi đi cạnh, không là hắn chết chắc. Atsushi khi đó cũng chỉ biết gượng cười nén đi tiếng thở dài, cả người ướt sũng, nước còn nhỏ giọt ở đuôi tóc thế mà còn cãi nhau được, đàn anh của cậu giỏi quá mà.

- Nội thất phòng cũng đẹp đấy... - Chuuya gật gù, sau đó từ vẻ mặt hài lòng thành bất mãn mà lên tiếng. - Thế quái nào mi cũng chung phòng luôn vậy!?

- Này nha, làm như tôi muốn lắm ấy! - Dazai không chịu thua vặc lại. - Akutagawa-kun cũng nhận được được giấy chia phòng đấy nhé! Xủi rủi sao mà lại chung phòng với con sên lùn cậu thôi!

- Ugh... Đừng nói cái từ đó nữa! Ta giết mi giờ!! - Chuuya gầm gừ trong cổ họng.

Trái ngược hẳn với tình hình muốn lao vào xé xác nhau của hai đàn anh bên cạnh, hai hậu bối ưu tú lại hòa đồng nhìn nhau. Akutagawa đưa tờ giấy chia phòng lên, Atsushi cũng thế, và cả hai đều nhìn nhau, không nói gì. Họ không thể nói chứ không phải không nói được, không khí bây giờ ngột ngạt lắm ai ơi.

Buổi sáng hôm ấy không có cuộc ẩu đả nào xảy ra cả, tất cả là vào cồng của Hội khó Hội học sinh Nakajima Atsushi, cậu đã giữ cho ngày đầu tiên của kì nghỉ hè trôi qua vô cùng "êm ả"... có thể là không.

______________

Chiều hôm ấy, tất cả mọi người đều phấn khích khi nghe được ra biển chơi. Ai cũng hò reo ngay khi tin vừa đến tai, ngoại trừ lớp 3A, trông mặt ông thầy khó ở thế kia thì hét lên có khi bị cho nghỉ luôn cũng nên. Tất nhiên là phải khó ở chứ, chủ nhiệm lớp 2A là Fukuzawa Yukichi - Đối thủ từ thời xưa của ông mà.

Buổi đi chơi ở biển này vui với rất nhiều người, đau đầu chắc chỉ có mỗi Chuuya. Các bạn nữ sinh lớp 2A cứ lân la hỏi chuyện cậu với Dazai, đôi lúc cò thì thầm to nhỏ gì đó. Chuuya đã vểnh tai lên hết cỡ để nghe ngóng và biết được là: Họ đang bàn luận về tá phẩm của mình, nhân vật chính lại chính là Dazai Osamu và Nakahara Chuuya cậu.

Không đùa đâu nhé, Chuuya sốc đấy. Họ còn nói cái gì mà Bánh Ngọt rồi R18?? Thuật ngữ nữ sinh thời nay sao?

Sau khi thoát khỏi đống rắc rối do tên khốn kia tạo ra, Chuuya mới để ý là Dazai không theo mọi người ở bãi biển, về khách sạn cũng không thấy. Vốn dĩ là cậu cũng không quan tâm đâu, với tính của hắn thì dễ hiểu mà, ngoại trừ tự tử ra thì còn làm gì nữa?

Hòn đảo này khá to, chắc chắn là thuộc quyền quản lí của Chính phủ. Trên đảo có khách sạn, trước nó là bãi tắm, hai bên xung quanh là rừng cây không ùm tùm lắm, đằng sau là một ngọn núi. Với nhiều cây như thế này, Dazai có thể chọn đại một cái cây nào đó để treo cổ hoặc lên núi nhảy xuống cho phì hợp với phong cách của hắn. Nhưng hôm nay hắn không làm thế, hắn có thú vui mới rồi.

- Hừ, ra là ở đây.

Chuuya mệt dọc lội lên con dốc lớn, tay lau mồ hôi đang rơi xuống cằm, nhếch mắt nói. Dazai đang ngồi lướt điện thoại trên một vách đá gần đỉnh núi cũng quay sang để nhìn, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ bất ngờ.

- Quả nhiên là Chuuya, tìm ra được tôi luôn cơ~

Hắn vẫn ngồi đó, cười híp mắt nhìn cậu. Chuuya khó hiểu lại gần hắn.

- Gì đây? Không tự tử như mọi khi nữa à?

- Hừm~ Không, tôi tìm được thú vui khác vui hơn rồi~

Trả lời lại câu nghi vấn của Chuuya, hắn vẫn cứ cười nhăn nhở mà ngước lên nhìn cậu khi cậu đang đứng trước mặt mình. Điều này làm Chuuya muốn đá vào bản mặt đó của hắn một cái.

- Mi ngồi ở đây từ hồi chiều đến giờ đó hả? Gần tối rồi đấy có định về không hay lại ngồi đây thêm một lúc nữa làm mồi cho muỗi? - Chuuya khoanh tay lại.

- Về rồi cậu cho tôi lên giường ngủ chung với cậu hả? - Dazai vừa nói vừa khúc khích cười, tay kia cất điện thoại vào túi quần trong khi tay này đang đỡ lấy cái đạp của Chuuya với đích đến là mặt mình. - Nào nào~ Tôi đùa thôi mà.

- Đùa không vui đâu nhé? - Chuuya nghiến răng, hai vành tai hơi đỏ lên một chút. - Hôm nay mi cười hơi nhiều đấy, muốn chết lắm rồi đúng không?

- Nào có đâu? - Dazai hất chân cậu ra, sau đó nhanh nhẹn đứng lên ôm lấy cơ thể nhỏ bé đối với hắn trước mặt, hòng không cho cậu manh động thêm nữa, đang ngồi ở vách đá đấy.

- Bỏ ra!! - Chuuya vùng vẫy kịch liệt, ở khoảng cách gần như thế này hắn sẽ thấy vành tai đỏ bừng của cậu mất.

- Nào nào, về thôi, nếu không Kunikida-kun sẽ mắng đấy~

Dazai xoay người cậu lại, ôm lấy Chuuya từ đằng sau rồi đẩy đi về khách sạn. Cậu chỉ có thể để cho hắn thích làm gì thì làm. Thỉnh thoảng trên đường về, Chuuya cũng băn khoăn rằng sao chiều hôm nay hắn lại cười nhiều đến thế. Là vì thứ trong điện thoại của hắn sao? Cũng chỉ nghĩ thế thôi nhưng không có chứng cứ nên cậu cũng bỏ cuộc với dòng suy nghĩ mà để Dazai đẩy đi.

Tối hôm ấy, Nakajima Atsushi nằm ngủ cùng Nakahara Chuuya trong nỗi thấp thỏm lo sợ trong lòng. Cậu mong rằng, bạn trai cậu - Akutagawa Ryunosuke - Có thể làm nguội lạnh dáng vẻ đáng sợ của đàn anh Dazai Osamu để cậu còn vui vẻ hết 10 ngày du lịch này.

Hihi :>

28/10/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net