Chap 7: Tiết Thể dục không như mong chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Reng... Reng... Reng...*

- Hú yeh, tiết Thể Dục rồi!!!

Tiếng chuông trường vừa reo báo hiệu một tiết học vừa kết thúc, ngay sau đó, phần lớn học sinh lớp 3A đều reo hò, hô hoán cả lên. Cứ như thể họ đã chờ đợi khoảng khắc này lâu lắm rồi. Phải mong chờ chứ, đây là tiết Thể Dục đầu tiên từ lúc họ vào năm học mới đến nay đã một tuần rồi.

Lớp 3A là lớp chọn, vì vậy mà thời khóa biểu của lớp luôn là các môn học chính, một tuần duy nhất có hai buổi có tiết Thể Dục. Ấy vậy mà tuần trước, giáo viên môn này viện cơ có việc nên không dạy được. Cả lớp tưởng chừng như sẽ được xuống dưới kia nô đùa thì lại phải ngồi lại trên lớp học thêm một tiết Toán.

Khỏi nói cũng biết họ chán nản đến nhường nào. Dù là học sinh ưu tú được vào lớp chọn giữa khối bôn ba xô bồ nhưng họ cũng muốn chơi, muốn chơi nhiều hơn là phải cắm đầu vào mớ sách đầy kiến thức kia.

Tiết thứ hai trong tuần đầu đi học, giáo viên môn Thể Dục lại viện cớ có việc gấp đến từ phía gia đình, và cả lớp lại phải ngồi trên lớp học thêm một tiết Anh Văn.

Học ở ngôi trường này hai năm rồi, và bây giờ là năm thứ ba, họ biết bản tích lười làm việc của giáo viên môn này như thế nào. Nhưng mà sao mấy thầy cô khác lại ác với họ như vậy?? Các lớp khác đến tiết này không có giáo viên lại được xuống sân chơi đùa, còn họ thì không.

Đây là tiết Thể Dục đầu tiên của tuần mới này, dù ông thầy nhác việc kia có dạy hay không họ vẫn sẽ xuống đây chơi cho bằng được. May cho cả lớp 3A, ông thầy này đi, và ông ấy không dạy, ông ấy cho cả lớp chơi, khỏi nói cũng biết họ vui đến nhường nào.

_____________

- Oáp~ Tôi còn tưởng còn học thêm môn nào đó nữa chứ?

Dazai vươn vai, ngáp một cái, lười biếng bình luận với Kunikida đang đi bên cạnh mình.

- Nếu thầy ấy có nghỉ thì cả lớp vẫn sẽ đòi xuống đây thôi!

Lật lật cuốn sổ Lý tưởng của mình, Kinikida đẩy gọng kính trả lời Dazai.

- Mà này, hình như lớp 2A cũng trống tiết nên sẽ xuống đây đấy!

Yosano thông báo cho hai thằng bạn của mình. Cô cũng không mấy tò mò khi không thấy Ranpo đâu. Chắc lại kiếm chỗ nào đó rồi thưởng thức đống đồ ăn vặt của mình chứ gì nữa!

- Eh? Thật vậy sao? Trùng hợp đến như vậy sao?

Dazai làm vẻ bất ngờ, điều này đã quá quen thuộc với Kunikida và Yosano nên họ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ ừ ừ trả lời mấy câu hỏi của hắn. Kunikida giờ đây là lớp trưởng của lớp 3A, dù có muốn hay không thì anh vẫn phải đi kiểm tra từng bạn học của mình, đôi lúc sẽ nhắc nhở để họ không làm phiền đến các lớp đang học xung quanh.

Dazai ngáp ngắn ngáp dài, đảo mắt xung quanh để tìm cái đầu cam quen thuộc nào đó. Cũng không mất nhiều thời gian, hắn thấy cậu đang ngồi trên ghế đá cạnh gốc cây hoa nha đào và đang cuốn sách gì đó trông rất thư thái. Hắn đến gần, ngồi xuống cạnh cậu, ngó đầu vào bàn luận:

- Con sên đang đọc gì mà chăm chú thế?

- Đọc gì kệ mẹ ta, đi ra chỗ khác đi xem nào!

Chuuya trả lời lại hắn với vẻ khó chịu, khuỷu tay cố gắng đẩy hắn ra xa nhưng không thành. Cậu chỉ đành khẽ thở dài rồi chăm chú đọc sách tiếp.

- Cậu mượn cuốn sách này ở thư viện phải không??

Nhìn kĩ cuốn sách một hồi, Dazai chợt nhớ ra những năm trước hắn thường lượn quanh thư viện và nhiều lần thấy cuốn sách này. Có lẽ cuốn sách đã được khá nhiều người đọc rồi cất lại nhiều chỗ khác nhau nên dù lượn tám vòng hắn vẫn thấy cuốn sách đó.

- Ừ, hôm trước ta có nhờ nhóc Atsushi mượn dùm ta, lúc nãy nhóc ấy vừa đem qua.

- Vậy là cậu thấy Atsushi-kun rồi sao?? Vậy tại sao tôi lại không thấy thế này!

Dazai tự trách bản thân như một tên khùng bên cạnh Chuuya. Cậu quay sang nhìn hắn với ánh mắt 3 phần khó hiểu, 7 phần khinh bỉ.

- Đừng như thằng điên thế! Mi khiến ta muốn xa lánh mi lắm đấy!!

Buông lời "dạy dỗ" hắn, cậu quay lại đọc sách, mặc kệ hắn đang đấu tranh tâm lý bên cạnh mình.

Đọc sách thêm được một lúc, Chuuya bỗng thấy có gì đó đè lên đầu cậu. Ngước mắt nhìn lên phía hắn, Dazai ngủ rồi. Cậu cũng không phải loại người ác độc đến nỗi đá người ta ra khi đang ngủ, với cả hồi Tiểu học, Trung học cậu từng làm vậy rồi. Mỗi lần như thế là cậu lại nhức hết cả tai.Cẩn thận chỉnh lại đầu của Dazai sao cho cổ cậu xoay chuyển nhiều nhất có thể mà không ảnh hưởng tới hắn, cậu lại chú tâm vào đọc sách tiếp.

Toàn bộ cảnh ấy đã được các học sinh trong khuôn viên trường này nhìn thấy. Họ cảm thấy hơi lạ thôi chứ việc mà hai người này cứ sáp sáp vào nhau mỗi khi có thể là chuyện thường ngày rồi. Một người ngủ, một người đọc sách, đã vậy còn chỉnh đầu của người kia sao cho thoải mái, hai người này quả là Thanh mai trúc mã, hiểu nhau thế mà.

Yosano đang trò chuyện cùng mấy người bạn của mình, thấy cảnh ấy, cô cũng chỉ cười nhẹ. Tay đưa lên chụp vài tấm làm "kỉ niệm". Dù sao thì cô cũng có việc cho mấy tấm ảnh này mà.

Kunikida vừa đi xung quanh khu dành cho môn Thể dục để kiểm tra các bạn học của mình, quay lại đây thì thấy cảnh này đây. Vốn là người biết suy nghĩ cho người khác, anh có ý định kéo Dazai để tránh làm phiền đến Chuuya đang đọc sách nhưng những người khác đâu có cho anh toại nguyện. Họ làm ồn, ném bóng khắp nơi khiến cho anh lại phải ra nhắc nhở thêm một lần nữa.

Atsushi và Akutagawa cũng tình cờ đi ngang qua đây. Lúc nãy khi Chuuya nhận sách từ tay Atsushi, cậu cũng có để ý là không thấy vị đàn anh đáng kính này ở đâu. Cứ nghĩ là hắn lại đi rủ ai đó tự tử chung cho vui rồi, ai ngờ là giờ mới ló mặt. Đã vậy lại càn thảnh thơi ngủ trên người của bạn thân mình. Thật tự tiện quá mà!

- Xem ra quan hệ của Dazai-san và Chuuya-san cũng tốt quá!

- Đừng nói như thể sau này hai người đó cũng trở thành như thế này, Atsushi!

Vừa mở miệng bình phẩm, Atsushi liền bị người bên cạnh mình bồi cho một câu. Cậu khó hiểu quay sang hỏi:

- Ý cậu là chúng ta đến với nhau là sai hả? Thế ngay từ đầu ai là người bắt đầu??

Akutagawa cứng họng. Ừ, anh lỡ mồm với người yêu anh. Nhưng bây giờ quay sang xin lỗi có mất giá quá không? Nó không giống anh tý nào.

- Khụ khụ, tôi lỡ lời.

Trả lời qua loa cho xong chuyện, Akutagawa bỏ sang chủ đề khác. Atsushi cũng không muốn làm lớn chuyện nên cũng chỉ cho qua.

Đối với mọi người lúc đầu thấy Dazai và Chuuya như thế trên ghế đá cạnh cây hoa anh đào kia, đó cũng như những câu chuyện bình thường khác. Nhưng Dazai ngủ hơi lâu, thành ra gần hết cả tiết học ai cũng phải nhìn thấy cảnh này. Ừ thì họ hơi khó chịu, bởi vì họ chưa ai có người yêu cả, bạn thân lại chưa dám làm vậy với nhau chỗ đông người lại còn hả hai lớp chọn của hai khối. Nhìn có ngứa mắt không chứ!? Họ đã mong tiết Thể dục đầu tiên được học trong năm cuối này sẽ thật vui vẻ mà nhìn cảnh này hết vui. Sao không giống khi họ mong chờ gì thế này?

Khi Dazai tỉnh dậy thì cũng tới giờ ra chơi. Mới vươn vai một cái, hắn đã thấy lạnh sống lưng. Nhìn kĩ xung quanh mới biết, mọi người đều đang nhìn hắn với ánh mắt 3 phần kinh bỉ, 7 phần xa lánh. Ánh mắt đó gần giống với ánh mắt lúc nãy Chuuya nhìn hắn, điều này khiến hắn khó hiểu. Bôn lúc nãy hắn làm gì sai à? Hắn chỉ ngủ thôi mà.

Sau hôm đó, cả lớp ai cũng muốn tìm người yêu để con cá thu cuốn băng gạc cuồng tự tử nào đó phải như họ trong tiết Thể dục không như mong chờ này.

06/06/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net