Lời thật lòng quá mạo hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối tuần, lão sư của Đại Ngốc và Tiểu Ngốc muốn các học sinh trong lớp trả lời một vài câu hỏi về bản thân các bạn, sau đó sẽ đọc công khai để mọi người có thể hiểu nhau hơn.

Ngốc Tử là lớp trưởng nên cậu ấy có nhiệm phụ phát phiếu câu hỏi cho từng người. Khi đến bàn Tiểu Ngốc, cậu tí nữa thì bỏ chạy vì bạn học Tiểu Ngốc của chúng ta vẫn còn cay vụ rủ đi làm MB lắm, thế nên cứ giương mắt hình viên đạn nhìn Ngốc Tử như muốn ép chết cậu ta. Quả thật rất đáng sợ mà.

Phiếu đã phát xong, những người khác đều cắm cúi ghi rồi lại xóa, xóa rồi lại ghi, chính là rất nhập tâm. Duy chỉ có Tiểu Ngốc cứ ngồi cắn đầu bút, chưa thấy viết gì, có vẻ đang suy nghĩ ghê lắm.

"Đại Ngốc này, cậu nói xem, chỗ cái câu món ăn yêu thích nhất? tớ nên ghi món gì đây?"

Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Tiểu Ngốc quyết định vẫn là nên hỏi thử Đại Ngốc. Ở với nhau lâu như vậy, cậu ấy nhất định biết câu trả lời, hoặc ít nhất cũng có thể đưa ra vài gợi ý hữu ích.

"Cậu lạ thật đấy! Miệng là của cậu, dạ dày cũng là của cậu. Có trời mới biết cậu thích ăn gì nhất. Tớ nào có bản lĩnh biết được cậu ăn món đó có ngon hay không, có no hay không. Tiểu Ngốc ơi Tiểu Ngốc, đến việc đơn giản như thế cậu cũng phải hỏi tớ sao?"

Đại Ngốc đang chăm chú làm bài của mình, bỗng nhiên bị Tiểu Ngốc chen ngang nên khó tránh khỏi có chút tỏ thái độ không vui. Thế nhưng cậu ta vẫn trả lời Tiểu Ngốc một cách rõ ràng nhất có thể. Nói thật, cậu cũng chẳng biết tên nhóc đó thích ăn gì. Lần nào dẫn đi ăn cũng khen món này ngon tuyệt hảo, món kia ngon tuyệt vời, món A đúng thật là mỹ vị, món B khiến người ta ăn một lần nhớ cả đời. Chưa kể còn món C thế này, món D thế nọ... Nói không quá chút nào, đúng là chỉ có trời mới biết câu trả lời.

"Tớ thật sự không biết mà. Để tớ nghĩ xem... Hmm!
Tớ thích ăn vịt quay Bắc Kinh.
À không, tớ thích lẩu cay Trùng Khánh hơn.
Cũng không phải, rõ ràng là tôm càng cay ngon hơn.
Tớ nghĩ lại rồi, vẫn là súp Yan Du Xian ngon nhất.
Cũng không đúng, giữa Kung Pao Chicken và Ma Po Tofu tớ nên chọn cái nào nhỉ?
Aiya! Khó chọn quá. Cái nào tớ cũng thích cả. Còn rất rất nhiều món chưa kể nữa a~ Biết phải ghi món nào đây?!"

Lời đồn quả không sai mà. Tiểu Ngốc căn bản là không có vị giác. Sao món nào cậu ta cũng khen ngon vậy nhỉ? Kiểu như "cứ ăn được là ngon" vậy. Tội nghiệp nhất là Đại Ngốc, cứ phải ngồi nghe Tiểu Ngốc thao thao bất tuyệt chỉ vì tìm câu trả lời cho một câu hỏi vô cùng vô cùng đơn giản.

"Dừng lại! Nghe tớ nói, cậu cứ ghi bừa một cái tên là được. Món hôm qua cậu ăn chẳng hạn. Thế nhé, giờ thì để tớ yên."

"A~ Hay là cậu cho tớ mượn phiếu câu hỏi của cậu đi, xem cậu trả lời thế nào. Nha nha~"

"Không được! Của ai nấy làm, cậu không được gian lận."

"Thôi nào. Sao cậu ích kỉ vậy! Tớ chỉ xem một chút thôi mà. Tớ không copy của cậu đâu. Tin tưởng tớ."

Dứt lời Tiểu Ngốc nhanh tay giật lấy bài làm của Đại Ngốc rồi gấp gáp tham khảo. Cậu phải đọc xong trước khi tên hung thần kia đòi lại.

"Ặc! Cái gì đây?"

Tiểu Ngốc tự hỏi mình. Cậu vừa đọc cái gì đây? Cái này mà là câu trả lời à? Mọi người thử đọc xem sao...

[Toàn cảnh phiếu câu hỏi của Đại Ngốc]

Họ và tên: Đại Ngốc

PHIẾU TRẢ LỜI CÂU HỎI CÁ NHÂN

Câu 1: Món ăn yêu thích nhất?
- (Trả lời) Bánh Tiểu Ngốc làm.

Câu 2: Người mà bạn yêu quý nhất?
- Tiểu Ngốc.

Câu 3: Người bạn thân nhất?
- Tiểu Ngốc.

Câu 4: Tính cách của bạn?
- Hỏi Tiểu Ngốc.

Câu 5: Ước mơ sau này?
- Tùy Tiểu Ngốc.
______________________________________

Tất cả đều là Tiểu Ngốc?!

"Tớ hỏi thật nhé Đại Ngốc. Có phải vốn từ của cậu rất ít không? Ngoài tên tớ ra cậu còn biết viết chữ nào không? Môn ngữ văn của cậu do thầy thể dục dạy à? Tự dưng tính cách của cậu lại đi hỏi tớ, ước mơ của cậu thì liên quan gì đến tớ. Cậu là sợ viết nhiều sẽ lộ cái ngốc, nên mới đưa tớ làm bia đỡ đạn. Tớ thật nghi ngờ làm thế nào cậu lên lớp được vậy?"

Tiểu Ngốc tuôn một tràn dài đủ loại câu hỏi. Tên Đại Ngốc này nghĩ mình là ai mà có quyền bắt cậu ra đứng trước "đoạn đầu đài", ngộ nhỡ lúc lão sư đọc lên cho cả lớp nghe, bạn nào đó thật sự tìm cậu hỏi thì sao? Khi đó chắc cậu độn thổ mất. Nói gì thì nói hai người cũng chỉ là quan hệ bạn cùng nhà, Tiểu Ngốc hơi đâu quản chuyện của Đại Ngốc. Còn nữa, cậu ta tính cách phụ thuộc vào tâm trạng, biết đường nào mà lần chứ?

Tạm dừng nội tâm của Tiểu Ngốc ở đây, chúng ta quan sát cậu bạn kế bên một chút.

Về phía Đại Ngốc, sau khi nghe Tiểu Ngốc nói vậy thì liền đanh mặt lại, lộ rõ vẻ nóng giận. Cậu thật không hiểu nổi tên nhóc này! Cứ nghĩ cậu ta sau khi đọc xong sẽ một tức giận, hai cảm động, ba động thủ. Đại Ngốc đã lường trước ba trường hợp. Thế mà nào ngờ tên nhóc kia đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, cư nhiên nhìn cậu với ánh mắt thương cảm, như thể cậu thật sự bị thiểu năng ngôn ngữ vậy. Đúng là phí công mà.

Quả là lời thật lòng thì luôn mạo hiểm.

Hmm! Dùng cách gián tiếp không được thì chuyển sang trực tiếp vậy. Ai bảo cậu ta là thiên hạ vô địch siêu cấp ngốc kia chứ. Đây coi như là bài học cho Đại Ngốc. Đối với loại người như Tiểu Ngốc chớ có dùng ẩn dụ, hoán dụ, hàm ý hay gì gì đó, vẫn là nên một mạch nói thẳng, họa may cậu ta còn thông suốt vấn đề.

Lần này thất bại, lần sau rút kinh nghiệm. Cá đã nằm trên thớt, không sợ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net