Chương 5: Đại thần đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi Đạp Tuyết Vô Ngân cùng Chỉ Gian Lưu Sa rời khỏi, thì đội ngũ cũng bắt đầu yên tĩnh lại. Lâm Sơ không phải là người thích nói chuyện, từ hiện thực đến trong game đa phần đều trầm mặc. Còn Chấp Bút Điểm Mặc lúc này cũng không làm nũng chọc ghẹo cậu như trước nữa, đang rất an tĩnh đứng kế bên Lâm Sơ. Vì vậy, trong phó bản thấp thoáng thấy được hai bóng người đứng song song với nhau, không nói lời nào.

Lâm Sơ đem nguyên liệu còn dư bỏ vào túi sắp xếp lại, thuận tiện gửi thêm vài thứ cho Đạp Tuyết Vô Ngân, nên nhân vật của cậu vẫn chưa nhúc nhích. Chờ sau khi Lâm Sơ hoàn tất mọi việc vẫn còn thấy Chấp Bút Điểm Mặc đang đứng kế cậu, thì có chút ngạc nhiên. Cậu liền nghĩ vẫn nên lịch sự nhắn lại với hắn.

[ đồng đội ] Ẩn: Anh chưa đi sao?

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Hả! Tiểu ca phải rời ngay bây giờ à?

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Từ từ để tôi chạy đi đổ ly mì ăn liền!

Lâm Sơ:......

Thì ra hắn đang tranh thủ ăn cơm, khó trách an tĩnh bất động cả nữa ngày. Nhưng mà Lâm Sơ nhìn thoáng qua đồng hồ trong máy tính, đã gần 12 giờ, khuya như thế còn ăn mì gói...... Lâm Sơ nhíu mày, chẳng biết làm sao liên tưởng đến Quân Mộc Hàm vào cửa hàng cậu mua mì lúc chiều, lại tượng như tiếng "tiểu ca" của Quân Mộc Hàm. Trong đầu liền tưởng tượng ra cảnh Quân Mộc Hàm cầm gói mì ngồi cười tủm tỉm trước máy tính. Lâm Sơ lắc đầu, không được không được không nên nghĩ như thế!!!

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca ơi, tôi xong rồi nè, anh định đi đâu?

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tôi đang rất nhàm chán đây, đi chung ha!

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca tiểu ca? Anh còn ở đó không?

[ đồng đội ] Ẩn: Ở.

[ đồng đội ] Ẩn: Không đi đâu hết, trở về thôi.

Nói xong Lâm Sơ cũng không nhìn lại Chấp Bút Điểm Mặc nữa, lắc lư rời khỏi phó bản. Hai ngày liên tiếp bị dính lấy, mà giờ chắc còn bị dính tiếp. Vừa lúc hoàn thành xong đơn đặt hàng của Đạp Tuyết Vô Ngân, phải nhanh trở về nghỉ ngơi một chút. Chuẩn bị đi hoàn thành nốt mấy đơn hàng nhỏ. Thế nên, cậu dùng phù định vị trực tiếp truyền tống về lại đồng ruộng của mình.

Đồng ruộng tại dã ngoại của cậu nằm trên bản đồ Nhĩ Hải, ở rất xa so với chủ thành. Mà phó bản Triền Ti Động này nằm trên bản đồ Phục Long Chiểu, lại gần với chủ thành thành đô, hai bên khoảng cách rất xa. Và chức năng truyền tống thì chỉ có tại những chủ thành lớn nằm ở giữa biên giới. Muốn ra dã ngoại nhất định phải dùng phù định vị. Mà kỹ năng để chế tạo loại phù này chỉ có ở Tiêu Dao Phái. Nhưng do phù định vị được sử dụng rộng rãi và là loại bùa sơ cấp, lại còn không phải đạo cụ phụ trợ chiến đấu. Vì vậy, những người chơi sở hữu môn phái đều có thể chế tác hoặc là mua nó ở thương thành. Cho nên, Lâm Sơ cũng tự mình làm thử loại phù này, ngoài ra cậu còn có một người bạn là Tiêu Dao Phái nên càng tiện hơn. Đối với những môn phái khác thường phải bỏ khá nhiều công sức để chế tạo ra, còn đối với ngươi chơi Tiêu Dao Phái thì rất dễ dàng. Cho nên, phần lớn phù định vị trên người Lâm Sơ đều là đệ từ Tiêu Dao - Chỉ Gian Lưu Sa đưa cho. Thế nên số lượng có hạn, cậu rất ít khi dùng nó. Chỉ khi cùng bọn họ đánh phó bản mới sử dụng. Bởi vậy, cậu chuẩn bị trở về thành đô trước, sau đó truyền tống vạn dặm trở về Nhĩ Hải.

Lâm Sơ không tính quản Chấp Bút Điểm Mặc, mặc dù không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì, nhưnh nhìn đoạn đối thoại vừa rồi cũng đoán ra một ít. Chắc là bạn bè cãi nhau giận hờn linh tinh thôi. Lâm sơ đoán vì tâm trạng không tốt nên Chấp Bút Điểm Mặc mới đi với cậu. Một khi đã như vậy, cậu không đuổi hắn đi nữa, nhưng cũng không quá để ý đến phản ứng của đối phương.

Cậu ra phó bản trước một bước, trực tiếp cưỡi lên con ngựa của mình chậm rì đi về thành đô thành. Sau đó, liền thấy Chấp Bút Điểm Mặc theo sát phía sau, không dùng Hỏa Phượng mà đổi thành con ngựa bình thường, chậm rì đuổi theo. Một trước một sau còn cảm thấy khá thú vị.

Nhưng mà khi cả hai còn chưa đi xa, Lâm Sơ liền thấy một trận hồng quang trên màn hình. Tiếp đó, cậu vội phản ứng lại điều khiển cho nhân vật xuống ngựa, dùng khinh công bay ra chỗ khác, rồi mới dùng thuận ẩn thân bắt đầu quan sát. Chấp Bút Điểm Mặc dĩ nhiên nhanh nhạy hơn Lâm Sơ, trong nháy mắt liền nhảy xuống ngựa, buff giảm thương cho hắn và Lâm Sơ. Thuận tiện còn liên tục buff thêm máu cho riêng Lâm Sơ nữa. Tiếp theo, dùng chuột phát ra nội công đánh lên cái tài khoản thuộc môn phái Pháp Thánh một cái.

Lâm Sơ ẩn thân tại chỗ rồi mới di chuyển màn hình, hướng đến người đang đánh nhau với Chấp Bút Điểm Mặc click mở tư liệu của người kia ra nhìn thoáng qua: Một Thương Tảng Sáng, Pháp Thánh cấp 103. Lâm Sơ không biết nói gì nữa, may là vừa rồi không bị một chiêu giết chết.

Cậu liền click mở bảng xếp hạng ra xem, quả nhiên xếp thứ năm trong bảng xếp hạng cá nhân, thấp hơn Chấp Bút Điểm Mặc một hạng. Còn hai người kia bây giờ vừa đánh nhau vừa nhắn nhau trên kênh phụ cận.

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tảng Sáng mi đã ra nông nỗi này rồi sao, dám chơi trò đánh lén!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Chúng ta là kẻ thù!! Kẻ thù gặp mặt không giết nhau, chờ anh giết tôi à!

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Cút đi! Ông đây đang có chính sự, mi đừng tới quấy rối!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Chờ tôi giết được anh rồi làm chính sự cũng chưa muộn!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Nghe nói đến cả hội Phong Lâm Độ anh cũng không cần, về sau ra dã ngoại nhìn thấy ca ca chẳng cần phải sợ nữa a ha ha!!

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Mi cho rằng ông đây giống mi sao, ngu xuẩn!

[ riêng tư ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca thực xin lỗi đã liên lụy đến anh, cái thứ này là kẻ thù của tôi, chờ tôi xử lý xong lại đi theo anh nha! ^_^

Lâm Sơ:......

Ở kênh phụ cận spam một đống, Chấp Bút Điểm Mặc cũng không quên qua kênh riêng tư báo cáo lại cho Lâm Sơ biết. Lâm Sơ nhịn không được mà trợn tròn mắt, cậu không có hứng thứ với quan hệ của hai người này, cũng không cần Chấp Bút Điểm Mặc theo cậu. Nếu không phải Chấp Bút Điểm Mặc đứng bên cạnh cậu, chắc cậu rớt không còn giọt máu nào! Cậu thường hay đi qua con đường này lắm, nhưng chưa từng bị ai chặn ngang ra đánh cả......

Lâm Sơ vẫn còn đứng tại chỗ ẩn thân, thật ra cậu có thể vòng qua bên đó đứng, nhưng cậu lại không nhúc nhích, chủ yếu là lười động đậy. Không biết Một Thương Tảng Sáng đang có thái độ gì, cậu quyết định đứng tại chỗ chờ hai người kia đánh xong rồi ra.

Lúc hai người đang đánh hăng say, Một đạo quang ảnh đột nhiên xuất hiện chui vào giữa chia cắt hai người. Thao tắc sắc bén dùng kiếm chém cả hai bên, trực tiếp đánh rớt máu của Chấp Bút Điểm Mặc cùng Một Thương Tảng Sáng chỉ còn lại một chút.

Chấp Bút Điểm Mặc cùng Một Thương Tảng Sáng tuy rằng vẫn luôn đánh nhau, nhưng mà cả hai đều cùng một trận doanh. Vì đều thêm nhau vào danh sách kẻ thù nên mới có thể tuỳ nơi PK như vậy. Mà khi người này đột nhiên gia nhập, hệ thống liền chia thành ba trận doanh. Người chơi chỉ cần làm theo quy tắc là có thể mở trận doanh, tại dã ngoại cùng mở trận doanh theo hình thức đối lập là có thể PK. Bởi vậy, người này đột nhiên gia nhập chiến cuộc chỉ cần một chút là đem hai người đánh ngã.

Lâm Sơ theo bản năng mở tư liệu của người này ra xem: Quân Tử Đường cấp 107, ID Diệp Tử Khiêm. Chấp Bút Điểm Mặc cấp 104 đã là hạng tư trong bảng xếp hạng, Diệp Tử Khiêm này thứ chắc chắn sẽ không thấp. Cho nên khi thấy tên Diệp Tử Khiêm ở hạng hai trong bảng xếp hạng Lâm Sơ cũng không có thắc mắc.

Xưa giờ ngoài Đạp Tuyết cùng Lưu Sa ra, Lâm Sơ rất hiếm khi thấy những người có cấp bậc cao, không ngờ đến chỉ trong một ngày mà gặp đến tận ba đại thần trong truyền thuyết. Lâm Sơ có chút phấn khích, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã(!), một đại thần đứng kế bên một đại thần, những lời này rất có đạo lý.
(!) Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: chỉ những người có chung chí hướng, mục đích sẽ tìm đến nhau để kết bạn dù mục đích đó tốt hay xấu. Ngược lại, những người không hợp nhau sẽ không thể kết bạn và chơi với nhau được.

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Đệt, đánh lén là chó! Diệp Tử Khiêm ngươi có bản lĩnh thì một đấu một với ta này!

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: == Tảng Sáng vả mặt đau không.

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Chấp Bút Điểm Mặc mau mau cút đi cho ông!

[ phụ cận ] Diệp Tử Khiêm: Một mình cậu sẽ không đánh lại tôi đâu.

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: địt, đừng khinh thường người khác như vậy, 107 ghê gớm lắm sao! Ca đây chỉ cần một giây là dọn được ngươi rồi!

Diệp Tử Khiêm đánh hai người xong chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ đáp lại một câu. Sau đó, chẳng nói gì thêm, dùng khinh công bay đi mất, bỏ lại Một Thương Tảng Sáng đứng đó tiếp tục mắng.

Lâm Sơ nhìn Diệp Tử Khiêm cầm trường kiếm một thân tiêu sái bay đi, không thể không nói môn phái Quân Tử Đường này thật sự rất ngầu. Trong game, chỉ có hai môn phái là được dùng kiếm chính là Quân Tử Đường cùng Thái Ất kiếm phái. Người trước là võ lâm thế gia, hiệp nghĩa dựng thân, người sau lại là Đạo gia môn phái, dùng võ nhập đạo. Vì vậy ở trong game, cả hai môn phái đều có biệt hiệu khác, lần lượt là Hiệp Kiếm và Thượng kiếm.

Chờ đến khi Diệp Tử Khiêm đã đi xa, Một Thương Tảng Sáng ở kênh phụ cận mới ngừng việc chửi bới để hả giận lại. Sau đó lập tức ngay tại chỗ hồi sinh lại rồi ngồi đả tọa hồi máu, Lâm Sơ thấy hai người cũng không muốn tiếp tục đánh nhau nữa, vì thế giải trừ thuật ẩn thân, chuẩn bị lên ngựa chạy chốn.

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Cụ phải đi luyện cấp đây, một ngày nào đó sẽ giết chết cái tên kiêu ngạo kia!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Điểm Mặc anh mà còn không nỗ lực là bị tôi đánh xuống đó!

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Cút đi! Đừng nói đánh Diệp Tử Khiêm, ca chỉ dùng một giây là diệt được ngươi rồi!

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca từ từ nha, chúng ta cùng nhau về~

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Tiếp tục khoác lác đi, anh không biết mất đi nửa tháng luyện cấp là rất khó bù trở lại sao!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Dựa vào người khác trợ giúp?!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Đường Môn cấp 68? Điểm Mặc xem anh thành ra cái gì đây?

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Lăn ngay, ca có chính sự!

[ phụ cận ] Một Thương Tảng Sáng: Không phải, anh lại làm sao nữa?

[ phụ cận ] Chấp Bút Điểm Mặc: Không cùng em chơi nữa, hôm nào đến lôi đài lại đánh, anh phải đi rồi.

Lâm Sơ làm lơ kênh phụ cận, tiếp tục chầm chậm cưỡi ngựa chạy về thành đô, trên đường ngẫu nhiên bắt gặp người qua lại, cảm thấy thật bình yên. Lúc này, Chấp Bút Điểm Mặc nhanh chóng vẫy tay từ biệt Một Thương Tảng Sáng, chậm rãi cưỡi ngựa theo sau Lâm Sơ.

Một Thương Tảng Sáng ngơ ngác ngồi nhìn hai người dần dần đi xa, vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần, nhịn không được riêng tư nhắn cho Chấp Bút Điểm Mặc.

[ riêng tư ] Một Thương Tảng Sáng: Tôi nói chứ Điểm Mặc, anh thật sự không cần Phong Lâm Độ nữa sao? Chính là vì cái tên tiểu Đường Môn này? Có đúng như vậy không?

[ riêng tư ] Chấp Bút Điểm Mặc: Không phải.

[ riêng tư ] Chấp Bút Điểm Mặc:Kiếp Phù Du muốn Phong Lâm Độ nên anh liền cho hắn, tiểu ca này là bạn anh mới quen.

[ riêng tư ] Một Thương Tảng Sáng: Sao tôi cảm thấy không đúng lắm......

Một Thương Tảng Sáng nhắn lại hỏi thêm, thì Chấp Bút Điểm Mặc không đáp lại nữa. Tảng Sáng cũng liền cảm thấy nhàm chán, hai người bọn họ cũng chẳng thân quen gì, đối phương không nói ra cũng là chuyện bình thường. Vì thế, Tảng Sáng cũng không muốn hỏi nữa, chạy đi tìm người cùng đi luyện cấp, thuận tiện hung hăng thăm hỏi một chút về tên Diệp Tử Khiêm lúc nãy nhân lúc cháy nhà mà giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net