Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi quen Bành Tĩnh Hoằng, cuộc sống của Cố Ngôn Tử trải qua không tốt một chút nào.

Trịnh Gia Hòa xem tư liệu này, càng xem càng tức giận.

Nhưng mà khi hắn trở về khác sạn, lúc này sắc mặt của hắn rất bình thường không nhìn ra được gì cả.

"Chú Trịnh về rồi à? Mau đến ăn cơm thôi" Cố Ngôn Tử nhìn thấy Trịnh Gia Hòa liền cười đón tiếp hắn.

Cậu rõ ràng đã 24 tuổi nhưng khi cười lúm đồng tiền hiện lên rõ, nhìn trông chỉ giống như người mới 20....

Trịnh Gia Hòa ngồi xuống bàn ăn.

Lần này hắn tham gia hội nghị ở đây, cũng có chút quan hệ với chính phủ, lại phải thương lượng rất nhiều vấn đề. Buổi sáng họp nhưng vẫn còn chưa xong, cần buổi chiều tiếp tục.

Buổi sáng hội nghị kéo dài đến hơn 12h mới kết thúc, buổi chiều thì 2h30' mới bắt đầu nên hắn mới trở về khách sạn ăn trưa.

Trịnh Gia Hòa thầm nghĩ muốn an ủi Cố Ngôn Tử vài câu nhưng lại sợ chạm vào vết thương của cậu nên dứt khoát không nói gì cả. Ngược lại là Cố Ngôn Tử nói rất nhiều.

"Chú Trịnh, chú uống chút canh ấm dạ dày đã"

" Chú Trịnh để cháu xới cơm cho chú"

"Chú Trịnh nghe nói chú thích ăn cá, ăn nhiều một chút"

  Cố Ngôn Tử dụng tâm chăm sóc Trịnh Gia Hòa ăn cơm,  lúc lấy cá cậu thậm chí còn bỏ ra đĩa rưới nước sốt lên rồi mới đưa cho Trịnh Gia Hòa. 

Trịnh Gia Hòa có chút ngây người, sau đó lại cảm thấy đau lòng.

Cố Ngôn Tử là đại thiếu gia nhà họ Cố thế nhưng lại làm những chuyện này rất thuần thục....Mặc kệ không biết là vì cậu quen làm hay là vì để lấy lòng mình Trịnh Gia Hòa vẫn không tránh khỏi được thở dài.

" Chú Trịnh..." Cố Ngôn Tử thấy Trịnh Gia Hòa không nói chuyện liền đem dĩa cá kia trở về để trước mặt mình, có chút ngượng ngùng nói:" Chú Trịnh, để cháu xương cá cho chú..." Cố Ngôn Tử dùng đũa tách xương cá ra thế nhưng vì không quen làm khiến cho thịt cá nát hết.

Cậu cắn môi, Trịnh Gia Hòa không nói lời nào, là do ghét bỏ đĩa cá này phải không?

" Chú đúng là thích ăn cá nhưng không cần phải lấy hết xương đâu. Trịnh Gia Hòa cười cười gắp cá lên ăn:" Cảm ơn"

" Để cháu giúp chú gắp đồ ăn. Chú yên tâm, cháu dùng đũa khác, tuyệt đối sạch sẽ" Cố Ngôn Tử lại bận rộn lên, đến giờ vẫn chưa ăn một miếng nào.

Trịnh Gia Hòa tuy là hồi nhỏ cũng có bảo mẫu chăm sóc nhưng bảo mẫu cũng không có làm những việc này...Hắn cảm thấy có chút không quen thế nhưng cũng không có từ chối.

Thấy Cố Ngôn Tử vu vẻ làm như vậy. Thôi cứ để cậu làm.

Hai người ăn cơm xong, Cố Ngôn Tử lại nói:" Chú Trịnh, chú có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Cháu giúp chú mát xa" 

Đời trước sau lần bị trọng thương kia, hai đùi của Cố Ngôn Tử đều bị gãy. Tuy rằng có thể chữa khỏi nhưng cứ đến khi trở trời hai chân lại cảm thấy đau vô cùng.

Cha mẹ cậu tìm cho cậu một nhân viên chuyên mát xa đến giúp cậu. Mà cậu cũng được mát xa nhiều rèn được nghề mát xa luôn.

" Không cần, cháu nghỉ ngơi đi" Lúc ăn cơm, Cố Ngôn Tử chăm sóc hắn đến như vậy, mát xa...Thực sự là không cần thiết.

"Chú Trịnh, tay nghề của cháu rất tốt đó, cháu từng học qua rồi, chú cứ để cháu thử xem"  Cố Ngôn Tử nhìn Trịnh Gia Hòa, một đôi mắt sáng lấp lánh.

  Cậu rất muốn làm như vậy? Trịnh Gia Hòa rốt cuộc vẫn đồng ý. 

Sau đó hắn phát hiện, Cố Ngôn Tử đã từng học qua thật, mát xa cho hắn vô cùng thoải mái. Bình thường không có thói quen ngủ trưa thế nhưng hắn lại mơ mơ màng màn ngủ quên mất.

Nhưng mà thời gian nghỉ ngơi của hắn cũng không nhiều lắm. Không bao lâu trợ lý của hắn đã gọi hắn tỉnh lại.

  Trịnh Gia Hòa vừa tỉnh, Cố Ngôn Tử liền không ấn nữa nhưng lại rót cho hắn một ly trà:" Chú Trịnh, uống chút trà này"

Trịnh Gia Hòa cũng cảm thấy có chút khát nước, trà lại vừa vặn đưa tới đây....Hắn uống trà lại cảm thấy mình được hầu hạ vô cùng thoải mái.

Hắn khi còn nhỏ đã có bảo mẫu ở bên lớn lên thì cũng có trợ lý sinh hoạt, nhưng rất nhiều chuyện cùng đều là bản thân tự làm, trước kia những chuyện như vậy quả thực chưa từng có ai làm cho hắn....

Ấn tượng của Trịnh Gia Hòa với Cố Ngôn Tử vốn rất tốt thì lại càng tốt hơn nữa.

Sau khi Trịnh Gia Hòa rời đi, Cố ngôn Tử lập tức trở lại phòng họp. Mà hiện tại nhân viên của cậu đang không ngừng ngồi đánh máy, đương nhiên cũng có vài ánh mắt trộm ngắm điện thoại bị cất ở trên.

Lúc trước Cố Ngôn Tử đã đem điện thoại của mọi người thu lại, thống nhất với mọi người là đem cất ở trên tủ cao nhất. Sau đó thúc giục mọi người vì điện thoại mà cùng nhau phẫn đấu đi.

Trong khi ấy, cậu vẫn gọi cho Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê nhắc họ làm việc của mình, rồi giao cho họ thêm việc.

Sản phẩm của hai người họ cậu sẽ không dùng nhưng cậu vẫn phân công việc cho cả hai.

Cậu mệt như vậy, vì cái gì phải để cho hai người này thoải mái? Mặt khác, cậu còn rất chờ mong sắc mặt của cả hai khi nhìn thấy kịch bản hoàn thành.

Cố Ngôn Tử bận bịu cả một buổi trưa nhưng khi vừa thấy Trịnh Gia Hòa vừa về là cậu liền chạy đi "hầu hạ" hắn.

Trước kia khi ở cùng với Bành Tĩnh Hoằng, tuy nói rằng cậu rất yêu y thế nhưng cậu chưa từng chăm sóc y như vậy. Nhưng mà Trịnh Gia Hòa thì khác, hắn là ân nhân cứu mạng của cậu.

Công phu chăm sóc lấy lòng ông bà nội ngoại đều được cậu áp dụng cho Trịnh Gia Hòa (-_-). Ví dụ như việc lúc tối hai người ăn cơm xong, cậu lại nhờ trợ lý Chu lấy hộ mình cái chậu sau đó giúp Trịnh Gia Hòa ngâm chân.

Nếu dùng nước ấm vừa phải để ngâm chân có thể giúp ích cho việc tuần hoàn máu, áp lực tim giảm bớt...Cậu quyết định mỗi ngày phải nói Trịnh Gia Hòa ngâm chân!

  Trịnh Gia Hòa rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ngôn Tử có phải cháu muốn nhờ chú chuyện gì không?" 

Nhìn Cố Ngôn Tử ân cần như vậy, cùng phí công như vậy....

Mà Cố Ngôn Tử hẳn cũng không có yêu cầu gì phiền toái cho hắn, chăm sóc cho Cố Ngôn Tử thu dọn vài chuyện nhỏ đối với hắn mà nói thì cũng chẳng đáng gì.

  "Không có a." Cố Ngôn Tử không chút do dự nói, trầm ngâm một lúc cậu cũng nhận ra mình có chút làm hơi quá..." Ừm, cũng có chuyện này, cháu muốn tiếp túc viết kịch bạn, chờ khi ba cháu đến, chú có thể giúp cháu nói đỡ vài lời được không?"

Này là lí do cậu tùy tiện nghĩ ra, mà...Sau này có chuyện như vậy thì cũng không gì có thể tốt hơn.

Cha mẹ cậu còn trẻ cậu cũng không cần phải vội về kế thừa gia nghiệp.

" Chú sẽ nói, sau này cháu cũng không cần làm như vậy nữa" Trịnh Gia Hòa cười nói, chuyện của Cố gia hắn cũng không có ý định quản, thế nhưng Cố Ngôn Tử đã làm đến như vậy. Hắn cảm thấy đến lúc đó mình giúp đỡ Cố Ngôn Tử một chút cũng không có vấn đề gì.

" Chú Trịnh những việc này cháu làm quen rồi, không có gì đâu" Cố Ngôn Tử cười rộ lên: "Cảm ơn chú Trịnh"

Trịnh Gia Hòa ngâm chân xong, đang muốn đi đổ nước bẩn đã bị Cố Ngôn Tử giành lấy trước:" Này để cháu làm cho"

Nhìn Cố Ngôn Tử đem thùng nước ngâm chân đi, Trịnh Gia Hòa càng lúc càng có ý kiến với Bành Tĩnh Hoằng. 

Không nói đến thân phận Cố thiếu gia của Cố Ngôn Tử, bản thân cậu tướng mạo cũng rất xuất chúng, lại còn trẻ trung đáng yêu, vậy mà Bành Tĩnh Hoằng cũng có thể dám thương tổn cậu...

Thời điểm ấn tượng của Trịnh Gia Hòa đã kém đến không thể kém hơn được nữa thì Bành Tĩnh Hoằng lại đang ở quán bar uống rượu.

Đám người họ ngồi ở quán bar tên là " Chìa khóa" là quán bar của Đan Quần. Theo như lời Đan Quần nói thì sở dĩ hắn đặt tên như vậy là muốn mở ra nhân tâm thực sự bị khóa trong cơ thể mỗi người.

Tuy nhiên có mở ra được tâm hồn ma quỷ nào hay không còn chưa biết.

Trước đây nếu ngồi trên ghế lô, đám người Tôn Minh Nghĩa khẳng định sẽ gọi vài nữ nhân đến bồi rượu. Khó có dịp hôm nay không có bóng phụ nữ, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Bành Tĩnh Hoằng không ngừng uống rượu giải sầu.

Bành Tĩnh Hoằng tuy rằng tửu lượng rất tốt nhưng cứ uống nhiều như vậy cũng không thể nào chịu nổi. Cũng chưa chờ đến được thời điểm quán bar đông nhất hắn đã say khướt.

Lúc trước đám người Tôn Minh Nghĩa không dám mở miệng nhưng giờ cũng đã có người không nhịn được cất tiếng khuyên:"Anh Bành, rừng xanh thì lo gì không có cỏ tốt, (-_- ...) nếu Cố Ngôn Tử không nghe lời vậy anh tìm người khác là được" 

" Đúng vậy đó. Anh Bành, trong công ty thiếu gì người so với Cố Ngôn Tử còn trẻ đẹp hơn, nếu nó đã không nghe lời anh tìm một đưa nghe lời hơn là được"

Mấy năm trước đám người Tôn Minh Nghĩa biết được tính hướng của Bành Tĩnh Hoằng đã giúp hắn che giấu.

Tuy rằng trước khi yêu đương với Cố Ngôn Tử, Bành Tĩnh Hoằng cũng từng yêu đương với vài người khác rồi. Bọn họ cũng có chán ghét nhưng chưa có người nào khiến họ chán ghét như Cố Ngôn Tử.

Đương nhiên là chuyện này cũng có nguyên nhân.  Bành Tĩnh Hoằng theo đuổi Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử lại làm bộ làm tịch, bọn họ liền không thích cậu. Sau này Bành Tĩnh Hoằng đem Cố Ngôn Tử đến quán bar gặp họ, Cố Ngôn Tử lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn họ khiến họ rất tức giận.

  Hơn nữa...... Khương Tú thích Bành Tĩnh Hoằng, điều này bọn họ đều biết. Bọn họ chỉ nghĩ những nam nhân trước đây quan hệ với Bành Tĩnh Hoằng cũng chỉ là cùng hắn chơi đùa mà thôi. Cuối cùng Bành Tĩnh Hoằng sẽ kết hôn với Khương Tú. Vậy mà, Bành Tĩnh Hoằng lại còn định nghiêm túc cùng với Cố Ngôn Tử...

 "Im miệng!" Bành Tĩnh Hoằng gạt tay lên bàn, tất cả trà chén trên bàn đều bị gạt thẳng xuống đất.

Đám người Tôn Minh Nghĩa lập tức không dám nói nữa, Bành Tĩnh Hoằng cũng tỉnh táo lại một chút. Tức giận trong mắt hắn lại càng sâu.

Đề nghị của đám người Tôn Minh Nghĩa cũng không có gì là không tốt, Cố Ngôn Tử có thể tìm người khác, đương nhiên hắn cũng có thể tìm người khác.

Tâm tư của Bành Tĩnh Hoằng, đám Tôn Minh Nghĩa cũng nhìn ra được một chút, hắn lại hỏi Bành Tĩnh Hoằng tiếp:" Anh Bành, Cố Ngôn Tử hiện tại đang ở đâu?"

Tiệc đính hôn ngày hôm qua bị Cố Ngôn Tử phá hỏng, ông bà Bành và Khương Tú cơ hồ là tức điên lên, muốn tìm Cố Ngôn Tử tính sổ. Kết quả lại chẳng ai có được tin tức của cậu.

" Cậu ta? Hiện tại còn đang ở khách sạn An Hoa" Bành Tĩnh Hoằng "xuy" một tiếng nói.

  Tác giả có lời muốn nói: Trịnh thúc bị trở thành kiều hoa 23333  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei