Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử nhỏ Cố Ngôn Tử từ nhỏ đã không nhận được đầy đủ tình yêu thương từ cha mẹ, lớn lên lại cảm thấy không còn hiếm lạ nữa.

Nhưng bây giờ cậu lại mong mình có thể sống hòa hợp với cha mẹ mình, mà muốn sống hòa hảo trước hết phải bày tỏ thái độ, nói chuyện trong lòng ra trước đã.

Cậu đem tất cả những chuyện giấu trong lòng bao lâu nói ra, không giấu giếm gì.

Cha mẹ Cố nghe xong im lặng thật lâu.

Khi Cố Ngôn Tử bỏ nhà đi, bọn họ cũng đã có phần tỉnh ngộ. Sau đó lại đi tìm sách vở tham khảo biết được chuyện tính hướng của Cố Ngôn Tử không có cách nào sửa đổi được liền ngộ ra cũng là do phương pháp họ dạy con không đúng.

Nhưng mà con trai bỏ đi biệt tích đến tận mấy năm trời bọn họ vẫn như cũ rất tức giận.

" Ba, mẹ thực ra con vẫn mong muốn về nhà" Cố Ngôn Tử thấy cả hai im lặng thì cho họ cái bậc thang xuống:" Nhưng mà con không dám đi về"

Mẹ Cố đang nhìn Cố Ngôn Tử nghe thấy lời này của cậu, hốc mắt liền đỏ.

" Thằng nhóc vô lương tâm này..." Cha Cố nói được một nửa, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

" Ngôn Tử, mấy năm qua con sống thế nào?" Mẹ Cố ổn định được tâm trạng, đè xuống chua xót trong mắt hỏi.

Cố Ngôn Tử cũng không trông cậy được cha mẹ sẽ xin lỗi mình, nghe mẹ mình nói như vậy cậu liền kể chuyện trong 4 năm qua cho mẹ nghe.

Cậu chỉ kể đến công việc của bản thân hoàn toàn không đề cập một chữ đến Bành tĩnh Hoằng.

" Công việc hiện tại của con cũng ổn, cũng coi như có chút danh tiếng. Hơn nữa con còn viết thêm trên mạng, năm trước cũng kiếm được hơn trăm vạn ( * khoảng hơn 3.500.000.000 :v), năm nay hẳn sẽ kiếm được nhiều hơn" Cố Ngôn Tử có chút đắc ý cười, hai cái lúm đồng tiền ở má lại càng hiện sâu hơn.

Cha mẹ Cố rất ít khi thấy Cố Ngôn Tử cười vui vẻ như vậy, trong lòng cứ cảm thấy nghèn nghẹn, lại cảm thấy đau lòng.

Hồi trước khi Cố Ngôn Tử còn ở nhà, cậu rất ngoan ngoãn cũng không tiêu tiền lung tung phung phí, cuối năm nhận được tiền lì xì thì cũng đã bắt đầu từ trăm vạn trở lên.

Chiều hôm nay Cố Ngôn Tử cũng không đi tìm đám người Triệu Dã Lâm Linh mà ngồi nói chuyện cùng cha mẹ mình, chờ Trịnh Gia Hòa về cùng nhau ăn cơm.

Lúc trước Trịnh Gia Hòa đã đồng ý giúp Cố Ngôn Tử nói chuyện, đến lúc ăn cơm hắn quả thực đã nói chuyện giúp cậu.

Hắn nói chuyện hết sức khéo léo, nói mọi chuyện đều theo hướng tích cực, lại còn Cố tình đem so mấy phú nhị đại hiện nay với Cố Ngôn Tử...

Cố Ngôn Tử tuy cũng có gây chuyện nhưng so với đám phú nhị đại ăn chơi tác tráng thì thực sự cậu tốt hơn rất nhiều.

Còn về vấn đề tính hướng hắn từ đầu đến cuối không hề đề cập đến. Hắn tin tưởng cha mẹ Cố cũng không muốn nhắc đến điều này.

" Em thấy Ngôn Tử là đứa nhỏ tốt, sự nghiệp hiện tại của nó cũng đang trên đà phát triển. Nếu mà so với đám trẻ chỉ biết dùng tiền của phụ huynh bây giờ hay chỉ biết ăn chơi, nhậu nhoẹt thì nó đã tốt hơn rất nhiều rồi."Trịnh Gia Hòa cười nói. " Hiện tại công việc của Ngôn Tử cũng rất tốt, giới giải trí bây giờ đã phát triển đứng đầu, hơn nữa bây giờ cũng đang được đầu tư mạnh"

Cha mẹ Cố đến thành phố B là muốn đưa con trai về nhà nhưng sau khi nói chuyện cùng Trịnh Gia Hòa thái độ mềm mỏng đi không ít.

Bọn họ kết hôn sớm, bây giờ cả hai còn chưa đến 50 vẫn còn sức để làm thêm mấy năm nữa. Để cho Cố Ngôn Tử ở bên ngoài phiêu bạt nhưng cũng không có làm ra chuyện gì xấu.

Đương nhiên cũng là vì họ sợ nếu bọn họ không đồng ý cho Cố Ngôn Tử ở lại chỉ sợ cậu sẽ lại bỏ nhà đi.

Còn chuyện tính hướng của cậu, chuyện này cứ để đấy xem thử đã...

Cố gia cũng có nhà ở thành phố B, cha mẹ Cố sau khi ăn xong thì quay về nhà của mình nghỉ ngơi. Đến tối, Cố Ngôn Tử cũng chạy qua nhà để dỗ cha mẹ mình. (* nguyên văn là từ "hống" mà mình nghĩ là bạn Cố đến kiểu nói chuyện rồi chăm sóc cha mẹ bạn ý để quan hệ gia đình tốt đẹp hơn ấy nên viết là "dỗ" chứ không phải do bạn ấy làm sai gì cả. Kiểu dỗ ngon ngọt, lấy lòng ấy)

Trịnh Gia Hòa một mình ở khách sạn An Hoa, buổi tối lúc mở máy tính xử để xử lý văn kiện, bỗng dưng không nhịn được mà nhìn xung quanh...

Hai ngày nay, Cố Ngôn Tử vẫn luôn ở bên cạnh cùng với hắn đến tận khi hắn đi ngủ, nhưng hôm nay lại không thấy người đâu.

Chính mình đang làm sao vậy...Trịnh Gia Hòa tiện tay quơ lấy điện thoại. Vừa mở điện thoại ra đã thấy tin nhắn Wechat mà Cố Ngôn Tử gửi cho mình:" Chú Trịnh, tối nay cháu không về đâu, chú nhớ ngâm chân nha" Cuối câu còn chèn thêm hai cái icon đáng yêu.

Hắn khẽ cười, đổ nước để ngâm chân.

Trước kia khi Cố Ngôn Tử cùng cha mẹ cậu ở chung, hầu như chỉ là cha mẹ hỏi cậu trả lời, cơ hồ không còn có cách giao lưu khác.

Đời trước cậu bị thương nặng, vì không để cho cha mẹ lo lắng nên đã học cách làm nũng, hiện tại cậu đem tất cả những gì mình học được áp dụng.

Hiệu quả tốt ngoài dự đoán.

Lúc cha mẹ Cố mới đến thành phố B, cả hai đều rất tức giận nhưng mà ở đây được hai ngày, những tức giận kia đều biến mất không còn một mảnh, trong lòng lại ẩn ẩn thấy chua xót.

Hai người không biết chuyện của Bành Tĩnh Hoằng, lại thấy con trai ở bên ngoài mấy năm hoạt bát lên rất nhiều. Nếu cậu không tốt còn có thể buộc cậu về nhà, bọn họ không có đưa được con trai về ngược lại chính mình phải nhanh chóng trở về.

Việc kinh doanh của Cố thị rất lớn, cả hai đều rất bận bịu.

Sáng sớm ngày thứ ba, trợ lý Chu lái xe đưa cha mẹ Cố ra sân bay.

" Chờ con hoàn thành xong công việc, mau về thăm ông bà nội ngoại đi" Cha Cố xụ mặt nói. Lão nhân gia rất nhớ cháu trai. Nhưng Cố Ngôn Tử nói hiện đang có kịch bản cần phải làm gấp nửa tháng nữa phải giao rồi.

" Ngôn Tử con cũng đừng ở khách sạn nữa, về nhà của chúng ta mà ở, nếu không thích nhà đó thì mua cái mới cũng được" Mẹ Cố đưa cho cậu một cái thẻ.

" Thiếu gì thì cứ mua thêm" Cha Cố nói thêm." Phòng làm việc của con cũng có thể xây lớn hơn"

" Thằng nhóc nhà họ Lý ngày bé chơi cùng con, hiện tại đang làm phần mềm trò chơi, đầu tư tài chính vào cũng mấy ngàn vạn, con cũng không cần ngại" Mẹ Cố lại nói.

" Ba mẹ, con biết rồi" Cố Ngôn Tử nhận lấy thẻ.

Phòng làm việc của cậu cũng không đến mức phải cần đến mấy ngàn vạn tiền đầu tư, nhưng mà có thêm tiền thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu..

Cậu là từ 5 năm sau xuyên về quá khứ, những phim điện ảnh nào có thể thu lợi cao cậu đều biết cả. Cậu hoàn toàn có thể đầu tư một chân vào kiếm lời.

Hơn nữa, còn có thể kéo Trịnh Gia Hòa đầu tư cùng nữa.

Cha mẹ Cố cùng cậu nói chuyện một hồi, sau đó vẻ mặt lưu luyến lên máy bay, Cố Ngôn Tử nhìn bọn họ rời đi, tâm tình phức tạp.

Mấy ngày nay, quan hệ của cậu với cha mẹ mình hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng còn có 1 chuyện cả hai bên đều không có chạm vào.

Từ đầu tới cuối, cha mẹ cậu đều không có đề cập đến vấn đề tính hướng của cậu, mà cậu cũng không có nhắc đến chuyện này.

Cậu biết, cha mẹ cậu không thể chấp nhận việc này. Đến nỗi sau này gặp phải Bành Tĩnh Hoằng, cậu với chuyện này cũng không còn chú ý nữa.

Tìm nam nhân không bằng mau thêm đạo cụ cho công việc. Đã vậy thì cũng không cần phải cùng cha mẹ mình khắc khẩu.

Từ sân bay trở về là trợ lý Chu đưa cậu về.

Đây là xe của Trịnh Gia Hòa, chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, nhưng cứ đi xe nhờ thế này cũng không tốt. Cố Ngôn Tử đột nhiên có ý định muốn mua xe.

Hiện tại cậu cũng chưa có xe nha.

Bây giờ, giao thông của thành phố B rất phát triển, taxi lại dễ tìm, hơn nữa lúc trước chỗ cậu thuê để ở cũng không có xe nên cậu cũng chẳng để ý nhiều. Bản thân cậu ở đây cũng không có sổ hộ khẩu nên mua xe cũng rất phiền phức.

Hồi trước cậu cũng không có mua xe, có mua phòng nhưng cũng chỉ mua được phòng trọ.

Nhưng mà bây giờ cũng không còn là chuyện phiền toái nữa.

Sau khi Cố Ngôn Tử lên xe liền gọi điện thoại cho Trịnh Gia Hòa, hỏi hắn có thể làm biển số xe cho mình hay không.

Cậu không có lý do gì nếu cứ đi theo Trịnh Gia Hòa cũng không tốt. Vậy cứ nhờ vả hắn vài chuyện rồi lấy cớ theo hắn để cảm ơn là được. Kế hoạch thông qua!

" Cháu gửi địa chỉ cho chú, chú đem biển số xe qua cho cháu" Trịnh Gia Hòa cười nói.

"Cảm ơn chú Trịnh !" Cố Ngôn Tử cảm kích mà nói.

Năm Cố Ngôn Tử 18 tuổi cậu đã đi thi lấy bằng lái xe, hơn nữa hồi còn ở nhà cậu cũng từng luyện lái thử, mà lúc trước khi trọng sinh cậu cũng phải lái xe nên cũng không lo lắng mình không lái xe được. Nhưng mà đối với ô tô cậu cũng không có hiểu biết gì cả.

Cậu không có sở thích sưu tập xe ô tô, cũng không thích xe thể thao. Đời trước cậu mua một chiếc Bentley lái mỗi ngày.

Cố Ngôn Tử cân nhắc vậy thì mua xe theo đời trước là được.

Nghe Cố Ngôn Tử nói muốn mua Bentley, trợ lý Chu liền sửa lại bảng hướng dẫn, sau đó lái xe theo hướng đến cửa hàng bán xe Bentley ở thành phố B.

(* Bentley Motors Limited là nhà sản xuất hạng sang của Anh . Bentley Motors được thành lập tại Anh vào ngày bởi , người được biết đến với dòng sản phẩm động cơ quay cho máy bay chiến đấu trong thế chiến thứ nhất, nổi tiếng nhất là động cơ được sử dụng trong những phiên bản sau của chiếc . Từ năm 1998, tập đoàn của Đức đã trở thành chủ sở hữu của Bentley. Bentley những năm đầu tiên đều trong tình trạng thiếu hụt ngân sách. Ước tính trong 20 năm, Bentley chỉ sản xuất được gầm và động cơ. Theo wikipedia.)

Xe của hãng Bentley hiện tại có cũng không nhiều lắm nhưng ở thành phố B vẫn có. Cố Ngôn Tử nhìn nhìn trực tiếp mua một chiếc SUV, lại hỏi có thể lập tức sử dụng không. (* ý bạn là mua ngay dùng ngay chứ không phải kiểu chờ xe nhập này nọ các kiểu ấy. :v)

(*Bentley Bentayga là chiếc SUV đắt nhất, mạnh nhất và nhanh nhất thế giới. Xe được bán giá từ 19 đến 27 tỷ đồng tại Việt Nam, tùy phiên bản. :vvv không biết bạn Cố chọn phiên bản nào thôi)

" Đương nhiên có thể, tiên sinh đợi tôi cho người kiểm trước cho ngài, buổi chiều ngài có thể mang về sử dụng rồi" Người bán hàng cười nói. Chỉ cần có tiền, không cần biết là bảo hiểm, bảo hành xe hay cái gì khác, tất cả chỉ cần trong 1 ngày đều có thể hoàn thành. Tuy rằng không thể trả tiền xong ngay lập tức có xe nhưng mà qua vài tiếng là có thể dùng rồi.

Cố Ngôn Tử đồng ý, người bán hàng lại hỏi cậu có muốn hắn chuẩn bị cơm trưa cho cậu không.

Cha mẹ Cố lên máy bay lúc 10h sáng, mà lúc này cũng đúng lúc dùng cơm trưa.

Cố Ngôn Tử cũng thấy đói bụng nên nhờ người bán hàng chuẩn bị 2 suất cơm trưa cho mình và trợ lý Chu.

Người bán hàng đi rồi, Cố Ngôn Tử ngồi trên sofa cầm điện thoại xem kịch bản mà nhân viên của mình gửi qua, đồng thời cũng sửa lỗi cho họ luôn.

Nhận được kịch bản, đang ngồi sửa lại thì Cố Ngôn Tử bồng dưng nghe được có người gọi tên mình :" Cố Ngôn Tử?"

Cố Ngôn Tử ngẩng đầu nhìn thì thấy bạn của Bành Tĩnh Hoằng là Đan Quần còn có đại thiếu gia Đan gia Đan Tư Viễn.

Đan gia cũng rất có tiền, trình độ tuy chưa thể sánh với Trịnh gia và Cố gia nhưng cũng có thể so với Bành gia. Nhưng mà Đan Quần chỉ là cháu trai của người đứng đầu Đan gia, trong tay ba hắn cũng không có cổ phần nào nên hắn mới đi theo Bành Tĩnh Hoằng.

Cố Ngôn Tử đột nhiên cảm thấy chính mình thật xui xẻo. Sao cậu lại gặp phải những người này?

" Đây là ai?" Đan Tư Viễn không biết Cố Ngôn Tử chỉ thuận miệng hỏi.

" Chỉ là nhân vật nhỏ thôi" Đan Quần nói, lại cau mày nhìn Cố Ngôn Tử: "Cố Ngôn Tử, sao mày lại ở đây?"

" Tôi tới mua xe" Cố Ngôn Tử nhíu mày.

" Mày tới đây mua xe? Anh Bành rốt cuộc cho mày bao nhiêu tiền?!" Trong mắt Đan Quần hiện lên ghen ghét.

Cố Ngôn Tử: "......" Vì cái gì những người này đều cảm thấy Bành Tĩnh Hoằng cho cậu rất nhiều tiền?

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ban ngày không viết cái gì, đệ nhị càng phải đợi đã khuya (づ ̄3 ̄)づ╭?~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei