Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bành Tĩnh Hoằng là người không quá để ý đến tiền tài, tiêu tiền rất hào phóng, hắn cùng bạn bè ra ngoài chơi trên cơ bản đều là hắn đãi khách.

Nhưng đồng thời, nếu người ta không mở miệng nhờ vả hắn, muốn hắn trả tiền thì hắn nhất định sẽ không trả tiền hay mua gì cho người ta cả vì căn bản hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đó.

Mà Cố Ngôn Tử lại là người không muốn mở miệng đòi tiền của hắn.

Còn những người Tôn Minh Nghĩa Đan Quần này ngược lại rất biết cách để lấy tiền của Bành Tĩnh Hoằng.

" Chính bản thân mày nghĩ giỏi nghĩ đủ mọi  cách lừa tiền Bành Tĩnh Hoằng liền nghĩ ai cũng như mình?" Cố Ngôn Tử cười nhạo.

Quán bar mà Đan Quần mở kiếm được không ít tiền mà tiền thu được vốn phải là của Bành Tĩnh Hoằng.

Đan Quần mở quán bar nhưng mặt tài chính cơ bản đều ra do Bành Tĩnh Hoằng đưa tiền nhưng hắn chỉ cho Bành Tĩnh Hoằng một ít cổ phần. Đấy còn chưa tính, theo lý thì Bành Tĩnh Hoằng phải được nhận nửa số tiền lời nhưng Đan Quần lại lấy lí do là trừ đi do đám người bọn họ đến quán bar uống rượu.

Vì vậy Bành Tĩnh Hoằng dùng hết tiền riêng để đầu tư quán bar, ngoài được uống rượu miễn phí ra thì một chút tiền lời cũng không được chia.

Năm ấy Cố Ngôn Tử thấy chuyện như vậy càng thêm không thích đám người Đan Quần.

Lại nói, ấn tượng đầu tiên của cậu với những người này và quán bar kia vô cùng kém.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên Bành Tĩnh Hoằng dẫn cậu đi gặp bạn bè là ở quán bar của Đan Quần. Cậu nhìn thấy đám người này mỗi người trong tay ôm một nữ nhân, thậm chí còn có người khoe ngực của một nữ nhân trẻ tuổi....

Vì thế cậu từng nói Bành Tĩnh Hoằng cách xa những người đó. Nhưng mỗi lần nói đến chuyện đó cậu cùng hắn đều cãi nhau. Sau dần vì không muốn cãi nhau vì chuyện này nên cả hai đều không đề cập tới nữa.

Thực sự...Nếu không đề cập đến đám người này thì Bành Tĩnh Hoằng đối xử với cậu cũng rất tốt.

" Cố Ngôn Tử mày có ý gì? Ai lừa tiền?" Đan Quần sắc mặt biến đổi, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Đan Tư Viễn.

"Mày đó!" Cố Ngôn Tử lập tức mở miệng.  

" Mày cũng chỉ là một đứa bị bao dưỡng thích bị nam nhân thượng, sao da mặt có thể dày như vậy...." 

" Bành Tĩnh Hoằng cũng không có vì tao mà tốn mất một đồng tiền nào cả. Nhưng mà lại cho mày cũng không ít đâu. Nói hắn bao dưỡng mày so với  hắn bao dưỡng tao còn đáng tin hơn" Cố Ngôn Tử lại nói.

Đan Tư Viễn vốn đi bên cạnh Đan Quần đột nhiên phì cười.  

  Đan Quần sắc mặt càng khó coi:  " Mày đừng wor đây giả vờ, nếu không phải anh Bành cho mày tiền thì sao mày lại có tiền mua được xe?"

" Đương nhiên là người khác cho, chỉ dựa vào Bành Tĩnh Hoằng, đến cái bánh xe chưa chắc tao đã mua nổi" Cố Ngôn Tử nói. 

Đan Quần còn muốn nói gì đó, quản lí của hãng Bentley đã đi đến, phía sau hắn là nhân viên bán hàng. Nhân viên bán hàng đưa cho Cố Ngôn Tử và trợ lý Chu hai phần cơm hộp xa hoa còn có thêm phần canh kèm theo. (* Mấy cái chức vụ bạn chém chứ tác giả viết bạn không hiểu lắm nhưng đại khái là vậy đó :v)

Đan Quần lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của trợ lý Chu, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.

Hắn nhớ rất rõ trợ lý Chu, là người hôm đó đi theo sau Trịnh Gia Hòa....

Hiện tại hắn lại cùng Cố Ngôn Tử đi mua xe.

" Đan Quần, tôi tới đây để mua xe, cậu đừng có mà gây thêm chuyện cho tôi" Đan Tư Viễn lúc này nhàn nhạt quét mắt qua nhìn Đan Quần.

Đan Quần sợ làm Đan Tư Viễn mất hứng, lập tức im miệng. Nhìn Cố Ngôn Tử một bên không coi ai ra gì mà ăn trưa và nhân viên bán hàng một bên đang giới thiệu mẫu xe, sắc mặt hắn hết xanh lại trắng, nhìn phá lệ buồn cười.

  Đan Tư Viễn nhìn hắn một cái, cười hỏi nhân viên bán hàng:" Vị khách lúc nãy là ai thế?"

" Tôi không biết ngài ấy, chắc là đại thiếu gia của nhà nào đó. Lúc ngài ấy trả tiền mua xe, mắt cũng không chớp lấy một cái..." Nhân viên bán hàng cảm khái, hắn thích nhất là kiểu khách hàng sảng khoái như Cố Ngôn Tử vậy.

  Đan Quần nghe xong càng thêm khó chịu.

Bọn họ chướng mắt Cố Ngôn Tử, vẫn luôn cho rằng rời khỏi Bành Tĩnh Hoằng rồi, cậu ta sẽ chẳng còn gì cả. Thế nhưng người ta lại đến đây tùy tiện nhắc tay đã thu siêu xe về....

Cậu ta thay đổi kim chủ?

 Trịnh Gia Hòa cứ như vậy thích hắn?

Trịnh Gia Hòa xác thật rất thích Cố Ngôn Tử, bất quá trời đất chứng giám, hắn căn bản chưa cho Cố Ngôn Tử tiền mua xe, chỉ tặng cái biển số xe.  

Đương nhiên biển số xe hắn đưa rất tốt, cũng được coi là giá trị xa xỉ.

Buổi tối gặp được Trịnh Gia Hòa, Cố Ngôn Tử cười cảm ơn:" Chú Trịnh, cảm ơn chú đã làm hộ cháu biển số xe, cháu nhất định sẽ báo đáp chú"

" Không cần báo đáp" Trịnh Gia Hòa bị cách dùng từ của cậu chọc cười. Một cái biển số xe mà cần " báo đáp" sao? " Đó là quà nhỏ chú tặng cháu"

" Đương nhiên rồi. Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo(*)." Cố Ngôn Tử cười tủm tỉm, lại hỏi: "Đúng rồi chú Trịnh, công việc của chú có phải hết bận rồi không? Sau này chú định ở đâu?"

(* Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: Ơn bằng giọt nước cũng phải như suối tuôn mà đền đáp. Bạn để nguyên văn nghe cho có văn vẻ thôi :v)

Theo lời trợ lý Chu thì Trịnh Gia Hòa sắp tới sẽ không ở khách sạn An Hoa nữa.

" Này mai chú phải về công ty rồi"  Trịnh Gia Hòa cười nói: " Chú có nhà ở gần công ty, bình thường thì đều ở đó"

" Chú Trịnh, tiểu khu của chú ở còn phòng nào bán không?" Cố Ngôn Tử lại hỏi.

  "Hẳn là không còn...... Sao đột nhiên cháu lại hỏi cái này?"

"Cháu muốn mua một  căn hộ ở chỗ đó." Cố Ngôn Tử nói: "Phòng ở của cha mẹ cháu trang trí kiểu Trung Quốc, nhìn rất ám trầm, cháu không thích."

(*ám trầm: u ám+ thâm trầm)

Cố Ngôn Tử nói những lời này  rất trái lương tâm......  Phòng của cha mẹ Cố ở thành phố B, trang hoàng thật sự xinh đẹp, hắn kỳ thật rất thích......

Trịnh Gia Hòa nhìn về phía Cố Ngôn Tử,  đối diện với hai mắt tràn đầy chờ mong của Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử là muốn ở cùng mình?

  Hắn nghĩ nghĩ, cười nói: " Tiểu khu chú ở đều đã bán hết phòng, nếu có muốn mua một cái phòng đã có người ở cũng không dễ dàng. Nếu như cháu cảm thấy không muốn ở nhà của mình thì đến nhà chú, sau đó từ từ tìm phòng khác cũng được"

" Được ạ. Vậy làm phiền chú rồi" Cố Ngôn Tử một lời liền đồng ý:" Chú Trịnh yên tâm, cháu sẽ không ở không. Đến lúc đó cháu...cháu nấu ăn cho chú " Cậu nguyên bản nghĩ sẽ chăm sóc tốt thân thể của chú, lời đến miệng lại sửa lại.

Dựa theo quan sát mấy ngày nay của cậu, sức khỏe của Trịnh Gia Hòa cũng không có vấn đề gì lớn. Nếu như vậy cậu cũng không cần thiết phải đề cập đến vấn đề bệnh của hắn.

Mà Trịnh gia cũng không có công bố chuyện này theo lý mà nói thì cậu cũng không thể nào biết chuyện này được.

Trịnh Gia Hòa nhìn thấy vẻ mặt thật cao hứng của Cố Ngôn Tử, đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng Cố Ngôn Tử chăm sóc chính mình, là do thói quen , nhưng hiện tại nghĩ lại thì hình như không phải?

Cố Ngôn Tử mấy ngày này  tâm tình không tồi, không giống như là bộ dạng  thất tình miễn cưỡng tươi cười, lại còn rất bám hắn......

Trịnh Gia Hòa trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì cả, còn bảo trợ lý đem tất cả đồ đạc của  Cố Ngôn Tử  dọn đên chỗ ở của hắn.

Tiểu khu Trịnh Gia Hòa ở không phải là khu biệt thự nhưng nhà ở bên trong đều là biệt thự cao cấp. Biệt thự của Trịnh Gia Hòa ở gồm năm thất hai thính bốn vệ hai bếp, rộng hơn 500m2.

  (* thất:  Gian phòng chính. Ngày xưa phòng ốc trong nhà, phía trước gọi là "đường" , sau "đường" có tường ngăn cách, ở chính giữa phần sau gọi là "thất" , hai bên "thất" phía đông và tây gọi là "phòng" ; thính: phòng khách ; vệ: phòng vệ sinh ; bếp: phòng bếp. )

Phòng ở lớn như vậy có chứa thêm Cố Ngôn Tử cũng chẳng có vấn đề gì.

Cố Ngôn Tử để cho nhân viên của mình tiếp tục ở khách sạn An Hoa, bản thân lại đi theo Trịnh Gia Hòa về nhà.

Phòng được trang trí rất ngăn nắp quy củ, dù là sofa hay TV nhìn qua đều có thể nhận ra được không được chủ nhân thường xuyên sử dụng.

" Hiện tại chú ở phòng ngủ chính, cháu ở phòng ngủ phụ bên cạnh đi" Trịnh Gia Hào dẫn Cố Ngôn Tử bỏ hành lý vào phòng ngủ phụ, hắn lại giới thiệu một chút về phòng ốc:" Bên cạnh phòng ngủ phụ là thư phòng, thư phòng rất lớn cháu có thể đến đấy làm việc, bên trái là phòng tập thể thao, phòng khách thì chú không hay dùng, nếu cháu không thích đồ vật nào trong nhà thì bảo trợ lý Chu đến đổi..."

" Nhà này rất tốt." Cố Ngôn Tử nói,cậu nghiên cứu phòng bếp, tất cả đồ đạc đều có đủ cả nhưng lại chẳng có ai sử dụng.

  " Cháu thích là được rồi" Trịnh Gia Hòa nói.

" Thích ạ, rất thích" Cố Ngôn Tử nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: " Chú Trịnh không chê cháu quấy rầy là tốt rồi" 

 "Không chê." Trịnh Gia Hòa có chút muốn xoa đầu Cố Ngôn Tử.

" Chú Trịnh thật là tốt. " Chú Trịnh, vậy cháu sẽ ở đây một thời gian dài rồi..." Cố Ngôn Tử có chút ngượng ngùng nói.

"Cháu cứ việc ở." Hắn vừa dứt lời đã thấy trong mắt Cố Ngôn Tử hiện rõ sự vui vẻ, còn có chút đắc ý.

Hắn lại càng cảm thấy không thích hợp.

Nhìn Cố Ngôn Tử tươi cười đầy mặt đi dạo quanh nhà, lại nghe được trợ lý Chu nói về phản ứng của Cố Ngôn Tử khi gặp bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng kết hợp với việc mà mình nhìn thấy mấy ngày nay....

Trịnh Gia Hòa đột nhiên ý thức được, Cố Ngôn Tử thực sự không để tâm đến Bành Tĩnh Hoằng.

Cậu không còn để tâm đến Bành Tĩnh Hoằng mà còn đối xử với hắn vô cùng tốt.....

Trịnh Gia Hòa đột nhiên có 1 suy nghĩ....Cố Ngôn Tử không phải là thích hắn chứ ? (* Edit đến đây bạn phát hiện ra thuộc tính của công có lẽ là não bổ công .... :v)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei