Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Gia Hòa nhìn thấy Cố Ngôn Tử, bước chân liền dừng lại.

Cha hắn cùng ông ngoại của Cố Ngôn Tử có quan hệ không tồi, sự việc thời niên thiếu của hắn khiến cho hắn rất cảm kích Cố gia. Vì vậy tuy hai nhà ở hai thành phố khác nhau nhưng vẫn chưa từng cắt liên lạc.

Hắn biết Có Ngôn Tử bỏ nhà đi, mẹ của cậu còn nhờ hắn nếu thấy cậu phiền hắn chiếu cố cậu.

Lần này ở khách sạn của mình nhìn thấy Cố Ngôn Tử cũng là chuyện ngoài ý muốn. Hắn còn nghĩ rằng nếu thấy mình Cố Ngôn Tử sẽ chạy không nghĩ rằng cậu là chạy về phía này.

Trịnh Gia tuy ngoài mặt không có gì nhưng nội tâm rất kinh ngạc. Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc chính là cậu lại chạy đến ôm cánh tay hắn.

  Trịnh Gia Hòa sửng sốt, sau đó liền nghe được Cố Ngôn Tử nói: "Trịnh tổng, chúng ta là người quen, khách sạn này là của anh đúng không? Bọn họ ở khách sạn đòi đánh tôi. Anh phải làm chủ cho tôi"

Thì ra là muốn mình làm chủ cho cậu....

 Trịnh Gia Hòa cười cười, nhìn về phía tổng giám đốc vừa mới tới, nói:" Việc này cậu kiểm tra cho rõ, xử lý tốt"

  Nói xong, hắn nhìn về phía Cố Ngôn Tử: " Đi theo tôi?"

" Được " Cố  Ngôn Tử hướng tới Trịnh Gia Hòa cười rộ lên, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, nhìn rất ngoan ngoãn.

  Trịnh Gia Hòa nhìn thấy cậu tươi cười, chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc với đối đứa nhỏ nháy mắt liền đã trở lại, lúc trước thời điểm hắn còn ở gần Cố gia, đứa nhỏ này thường xuyên trèo tường qua tìm hắn chơi, khi đó đứa nhỏ này mặt so hiện tại càng mập hơn một chút, nhưng tươi cười cùng má lúm đồng tiền thì lại vẫn giống như vậy.  

  Mấy năm nay cậu trốn nhà bỏ đi, cũng không biết ở bên ngoài sống có tốt không...... Trịnh Gia Hòa có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng cũng không nói gì cả, dẫn Cố Ngôn Tử đến Hải Đường Lâu ở phía sau khách sạn.

Hải Đường Lâu có phòng làm việc của hắn, còn có phòng ngủ nghỉ cũng ở đó, bình thường nếu tăng ca hay chưa làm xong việc hắn sẽ ở lại đó. Mà hôm nay cũng là trùng hợp, hắn mấy ngày trước còn đang bận đến mức ngày chỉ được ngủ 5 tiếng đồng hồ, hôm nay đã giải quyết công việc xong, đang muốn nghỉ ngơi liền tới nơi này, không nghĩ tới vừa lúc gặp được Cố Ngôn Tử.

Trịnh Gia Hòa cứ như vậy mang theo Cố Ngôn Tử rời đi, để lại đám Tôn Minh Nghĩa lúc này đều đang ngây người.

Cố Ngôn Tử nói với bọn họ "Bành Tĩnh Hoằng thì tính là cái gì?", lúc Cố Ngôn Tử đi đến chỗ Trịnh Gia Hòa , bọn họ trong lòng trừ bỏ tức giận còn có tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Trịnh Gia Hòa đó là người nào? Không nói bọn họ, ngay cả Bành ca của bọn họ còn có chú Bành  đều không có mặt mũi nói chuyện với hắn!  

 Một người như vậy, Cố Ngôn Tử chạy qua đó làm thân cũng chỉ rước lấy ghét bỏ. Không nói đến những ngày sau của cậu trôi qua khẳng định cũng sẽ không dễ chịu đâu.

Ôm tâm tình  xem kịch vui, đám người Tôn Minh Nghĩa mỗi người một tâm tư còn có Đan Quần còn lấy điện thoại ra, trộm quay video.

Cố Ngôn Tử câu dẫn Trịnh Gia Hòa không thành bị Trịnh Gia Hòa giáo huấn, nếu đưa video này cho Bành ca xem, để cho Bành ca nhìn thấy bộ mặt thật của tên nam hồ li này, chắc chắn sẽ để cho Bành ca bỏ việc bao dưỡng cậu?

A! Cái gì mà biên kịch mới có tiềm năng...... Nếu không phải có Bành ca, Cố Ngôn Tử hiện tại còn không biết ở nơi nào đâu!  

  Video bắt đầu quay, nhưng sự việc kế tiếp phát triển lại hoàn toàn không theo những gì bọn họ nghĩ.

Cố Ngôn Tử qua đi ôm cánh tay của Trịnh Gia Hòa, còn cáo trạng trước mặt Trịnh Gia Hòa, bọn họ cảm thấy Trịnh Gia Hòa nhất định sẽ ném cậu đi, nhưng mà...... Trịnh Gia Hòa thế nhưng cười! Hắn còn mang Cố Ngôn Tử đi!

Chuyện này rốt cuộc là  như thế nào?

Trịnh Gia Hòa coi trọng Cố Ngôn Tử?

Tuy Cố Ngôn Tử tuy nói lớn lên không tồi, nhưng cũng không phải là quá đẹp, mà  quan trọng hơn là, hắn là  nam nhân!

Trịnh Gia Hòa thích nam nhân?!

Mấy người này bỗng chốc biểu tình như thể bị sét đánh, mà giám đốc khách sạn An Hoa, kỳ thật tâm tình lúc này cũng không thua kém chút nào.  

  Đại Boss ở bọn họ trong mắt bọn họ, đó là một đóa  Thiên Sơn tuyết liên không thể nào chạm tới, kết quả không biết từ nơi nào chạy ra một người thanh niên, thế nhưng lại mang  Đại Boss của bọn họ dẫn đi rồi......

Đại Boss thậm chí còn cười sủng nịch với thanh niên kia...

Cũng không biết người thanh niên kia rốt cuộc là có địa vị gì!

Giám đốc tuy rất tò mò về Cố Ngôn Tử nhưng cũng chưa quên phải xử lí sự tình này trước.

Hắn giữ đám người Tôn Hán Nghĩa ở lại, lại soát lại camera xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì......

Mà lúc này, Cố Ngôn Tử đã đỡ Trịnh Gia Hòa bước vào Hải Đường Lâu.

Không sai, chính là đỡ.

Lúc cậu lại gần hắn, liền thấy được Trịnh Gia Hòa đang đen mặt nhìn.  

  Trịnh Gia Hòa lớn lên rất cao lớn nhưng thân thể lại rất đơn bạc, sắc mặt cũng không tốt...... Ông Trịnh cũng thật là! Biết rõ chú Trịnh thân thể không tốt, còn để cho hắn làm lụng vất vả như vậy!

Cố Ngôn Tử tưởng tượng đến chuyện Trịnh Gia Hòa tuổi trẻ đã phải chết sớm liền khó chịu, sau đó liền không chút do dự đỡ đối phương.

Dọc đường đi, Trịnh Gia Hòa không có nói chuyện, Cố Ngôn Tử liền cũng cái gì cũng không nói, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều.

Cậu khẳng định sẽ không tiếp tục cùng Bành Tĩnh Hoằng dây dưa không rõ, chuyện kế tiếp...... Trừ bỏ việc sơm phải liên lạc với cha mẹ, việc cậu cần làm nhất chính là chiếu cố Trịnh Gia Hòa thật tốt!

"Được rồi, cũng không còn người nào ở đây nữa, không cần phải diễn kịch." Trịnh Gia Hòa bảo trợ lý cửa mở ra, rồi cho người rời khỏi, liền cười nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Hắn không ngu ngốc, tự nhiên đoán ra Cố Ngôn Tử đột nhiên lại đây ôm lấy tay hắn cáo trạng, là muốn cáo mượn oai hùm giải quyết chuyện cho cậu.  

  Bất quá, đứa nhỏ này diễn kịch còn diễn rất chân thành, thế nhưng liền kéo hắn đi rồi một đường dài như vậy......

Hai đại nam nhân tay khoác tay đi cùng nhau cũng có điểm quái quái, hơn nữa...... Cố Ngôn Tử cũng không biết nghĩ như thế nào,thời điểm kéo hắn đi, hắn lại có cảm giác như là đỡ hắn......

" Chú Trịnh ." Cố Ngôn Tử nhìn Trịnh Gia Hòa, ngượng ngùng mà cười cười.

Cậu vừa rồi xác thật là mượn danh của Trịnh Gia Hòa để dọa đám người Tôn Minh Nghĩa, mà hiện tại...... Cậu nhớ lại cảnh tượng thời điểm mình cùng Trịnh Gia Hòa rời đi, nghĩ đến biểu tình của đám người Tôn Minh Nghĩa liền muốn cười.

Cố Ngôn Tử sau khi cười vui vẻ liền bắt đầu quan tâm đến thân thể của Trịnh Gia Hòa.

Cậu đỡ Trịnh Gia Hòa liền tới đến sô pha bên cạnh: " Chú Trịnh, chú mau ngồi xuống!" Cậu đối bệnh tim cũng không có nhiều hiểu biết, nhưng cũng biết được người mắc bệnh này không thể chịu đựng được mệt nhọc.

Trịnh Gia Hòa nghe được hai chữ  " Chú Trịnh " , chính là rất sửng sốt.

 Bối phận của hắn so với Cố Ngôn Tử cao hơn, nhưng ngày trước Cố Ngôn Tử cũng không chịu gọi hắn là  "Chú", như thế nào lần này đột nhiên gọi như vậy?

Trịnh Gia Hòa có chút khó hiểu liền bị Cố Ngôn Tử kéo đến trên sô pha ngồi xuống, lại nhìn đến trên mặt Cố Ngôn Tử "Ân cần" tươi cười , hắn liền lập tức liền hiểu được.

Cố Ngôn Tử hẳn là có việc muốn nhờ...... Cậu chắc là muốn hắn  không đem chuyện đã nhìn thấy cậu nói cho cha mẹ cậu?

"Ngôn Tử, cha mẹ cháu vẫn luôn ở tìm cháu." Trịnh Gia Hòa nói. 

 "Vâng." Cố Ngôn Tử lên tiếng, chuyện cha mẹ cậu vẫn luôn ở tìm cậu cũng biết. Cũng vì nguyên nhân này mà mỗi lần cậu muốn gửi thư bình an tin hoặc gửi bưu kiện cho gia đình đều không thể không đi nơi thật xa mới dám gửi.

"Cho nên chú sẽ nói cho anh chị biết chú đã thấy cháu." Trịnh Gia Hòa lại nói.

Cố Ngôn Tử gật gật đầu.

Cậu cùng cha mẹ đã từng có mâu thuẫn rất lớn.

Một là bởi vì tính hướng vấn đề, về chuyện khác là bởi vì cha mẹ cậu yêu cầu với cậu quá cao, quản quá nghiêm.

 Từ nhỏ cậu đã bị bắt phải học đủ loại tri thức, áp lực lớn không nói, đến mức cơ hồ không có thời gian cá nhân.

Cậu vẫn luôn ý đồ muốn phản kháng, cố tình lại không phản kháng được, bị áp bách, liền bạo phát.

Bất quá, cậu đã chết một lần, chút chuyện này liền chẳng tính là gì.

Cố Ngôn Tử nghĩ đến chuyện đời trước, có chút hoảng hốt, Trịnh Gia Hòa lại nghĩ là nghĩ là cậu không cao hứng.  

  "Chú biết anh Cố đối với cháu có yêu cầu cao, nhưng bọn họ rốt cuộc đều là cha mẹ cháu......" Trịnh Gia Hòa nghĩ đến Cố Ngôn Tử khi còn nhỏ một chút thời gian chơi bới cũng không có, chỉ có thể lừa bảo mẫu nói muốn ngủ trưa, sau đó trèo tường tới tìm chính mình kiếm chuyện chơi, liền có chút đồng tình với cậu, thế nhưng vẫn nói: " Nếu cháu có cái gì bất mãn nên cùng bọn họ hảo hảo câu thông, như vậy mới có thể thương lượng ra phương pháp giải quyết tốt nhất."

"Cháu biết, cảm ơn chú Trịnh." Cố Ngôn Tử gật đầu, sau đó lại chú ý tới sắc mặt tiều tụy của Trịnh Gia Hòa.

Cậu đi theo hắn về đây, khẳng định quấy rầy đến Trịnh Gia Hòa nghỉ ngơi! Cố Ngôn Tử quan tâm mà nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: "Chú Trịnh cháu sẽ liên lạc với ba mẹ, chú đi ngủ trước đi!"

Trịnh Gia Hòa không tin tưởng lời nói của Cố Ngôn Tử, chỉ cho rằng Cố Ngôn Tử muốn nhân dịp chính mình đi ngủ nhân cơ hội trốn chạy, nên không có vội đi ngủ, ngược lại lấy điện thoại, gọi điện video qua cho cha của Cố Ngôn Tử : " Lát nữa chú ngủ, cháu nghe điện thoại trước đi."

Cố Ngôn Tử: "......"  

  Cố Ngôn Tử nhận điện thoại cầm trên tay, cuộc gọi rất nhanh đã được chấp nhân, sau đó cậu thấy khuôn mặt của cha mình xuất hiện ở trên màn hình.

"Ba." Cố Ngôn Tử cười kêu một tiếng.

 Cậu từ nhỏ đã rất sợ cha của mình, nhưng lần đó sau khi đi dạo quỷ môn quan 1 lần, tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt ngàn năm lạnh lùng của ba đối với chính mình rơi lệ xin lỗi, đột nhiên không còn cảm thấy sợ gì nữa. Mà hai năm sau, cha con  hai  người ở chung các lúc càng hợp, chuyện gì đều có thể nói.

Bởi vậy, thái độ của cậu rất tự nhiên, nhưng phản ứng của ba cậu liền có chút kịch liệt.

 Ba cậu lúc mới hiện trên màn hình biểu tình chỉ là có điểm nghiêm túc, sau khi nhìn thấy cậu lập tức liền cau mày quắc mắt: " Con con con! Con cái thằng nghịch tử này! Mấy năm nay đều chạy đi đâu?!"

"Con ở thành phố B......"

"Cánh cứng rồi có phải hay không? Lớn rồi liền chạy trốn đến cái bóng cũng không thấy! Con cái đứa nghịch tử này!"  

  "Ân......"

"Nghịch tư, ăn tết cũng không trở về nhà, con được lắm!"

"Ba, chúng ta từ từ nói chuyện." Muốn nói chuyện nhưng vài lần bị đánh gãy Cố Ngôn Tử bất đắc dĩ mà kêu một tiếng. Ba từ ngữ lượng rất nghèo nàn, thời điểm đối mặt với cậu, luôn một câu tiếp theo một câu "Nghịch tử".

Kiểu xưng hô này cậu nghe đã thành thói quen kỳ thật không có gì, nhưng hiện tại nơi này còn có khác người ......

"Con không cần kêu ba đâu!" Cố phụ lại nói: "Con có phải hay không gây chuyện? Trước kia cũng không biết muốn liên hệ với ba, hiện tại gây chuyện rồi mới nhớ tới ta? Con không phải là rất kiên cường sao? Không phải nói muốn đi tạo lập sự nghiệp rồi mới về nhà sao? Đều là mạnh miệng a!"

Cố Ngôn Tử: "......" Ba cậu sao lại  hung dữ như vậy...... Nhất định là do cách cậu mở  video có vấn đề!

Nhưng thực ra đây cũng là chuyện  bình thường, lúc trước là do cậu suýt nữa đã chết, ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU nằm bao nhiêu ngày mới chuyển nguy thành an, khẳng định là dọa đến ba cậu,  sau đó ba cậu chuyện gì cũng theo ý cậu cả, ngay cả chuyện tính hướng đều mặc kệ, nhưng hiện tại cậu vẫn còn tốt......

Hiện tại ba cậu vẫn còn đang nói: "Nghịch tử, con mau sửa lại tật xấu, ngoan ngoãn trở về......"

Cố Ngôn Tử tắt video, yên lặng mà đưa điện thoại di động cho Trịnh Gia Hòa.

Cậu  kỳ thật không ngại bị mắng vài câu, nhưng cậu vẫn còn muốn cái mặt này......

Mặt khác...... " Chú Trịnh, chú mau đi nghỉ ngơi đi! Để cháu đỡ chú đi vào?"

Trịnh Gia Hòa: "Đỡ?"

Tác giả có lời muốn nói: Trên thực tế thân thể khỏe mạnh ăn sao sao hương Trịnh tổng: "Vì cái gì muốn đỡ ta?!"  

Dài quá T.T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei