Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trịnh Gia Hòa không còn lời nào để nói mà nhìn Cố Ngôn Tử.  

  Tuổi tác của hắn xác thật so Cố Ngôn Tử lớn hơn một chút, nhưng hiện tại cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, đang là lúc tuổi trẻ cường tráng...... Đỡ?

Vậy khi nãy Cố Ngôn Tử  kéo hắn đi...... Kỳ thật không phải kéo, mà là đỡ?

Trách không được hắn vẫn luôn cảm thấy quái quái.

Cố Ngôn Tử lúc này, lại lập tức hướng hắn lấy lòng mà cười cười: "Chú Trịnh, cháu chỉ muốn biểu đạt sự cung kính của mình thôi."

Cố Ngôn Tử cười, má lúm đồng tiền lại hiện lên, Trịnh Gia Hòa nhìn thấy, cũng nhịn không được cười khẽ : "Không cần cháu đỡ, chú tự đi nghỉ ngơi được. Phòng bên cạnh cũng không ai ở, buổi tối cháu có thể ở đó."

Hắn ở trong một khu khá rộng ở phía sau khách sạn An Hoa, gồm có hai phòng ngủ, một phòng thay đồ, một phòng vệ sinh. Vì rộng nên để Cố Ngôn Tử ở cùng.  

  "Vâng." Cố Ngôn Tử gật đầu, nếu không gặp được Trịnh Gia Hòa, cậu cũng tính toán đêm nay ở khách sạn này, hiện tại lại cùng Trịnh Gia Hòa ở cùng một chỗ, thực sự là không thể nào tốt hơn.

Thấy Cố Ngôn Tử đáp ứng, Trịnh Gia Hòa lại nói: "Để chú dặn trợ lý mua quần áo đem đến đây cho cháu, bình thường cháu mặc hiệu gì, số đo bao nhiêu?"

Cố Ngôn Tử lập tức nói số đo cùng nhãn hiệu mà mình vẫn hay mặc cho hắn.

Nói xong rồi, cậu mới nhớ tới chính mình lúc này mặc không phải là loại cậu nói mà những loại cậu nói đều là thuộc nhãn hiệu xa xỉ lúc còn ở nhà hay mặc.

Bất quá Trịnh Gia Hòa cũng không thiếu chút tiền ấy......

Trịnh Gia Hòa gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý đem quần áo đem đến đây, sau đó nói: "Cháu ở đây chờ hắn một chút, chú đi rửa mặt."

"Chú Trịnh chú mau đi nghỉ ngơi sớm một chút." Cố Ngôn Tử lại hướng  Trịnh Gia Hòa híp mắt cười.

Trịnh Gia Hòa trở về phòng của chính mình.  

 Nếu như là trước kia, hắn sẽ không có an bài tốt như vậy cho cậu,  sẽ về phòng của mình luôn, nhưng Cố Ngôn Tử hôm nay lại làm ra nhiều hành vi quá mức khác thường.

Cố Ngôn Tử rời nhà trốn đi đã bốn năm, bốn năm này tuy rằng mỗi tháng đều sẽ gửi tin bình an về cho gia đình nhưng vẫn luôn kiên quyết không liên hệ với mọi người trong nhà, trốn đến kín mít, một chút dấu hiệu chịu thua cũng không có.

Nhưng hôm nay thì sao? Vừa nhìn thấy hắn đã xin giúp đỡ không nói, còn nguyện ý liên hệ với người nhà, thậm chí còn nhiều lần lấy lòng hắn.

Tuy rằng phường thức lấy lòng này có điểm quái quái nhưng Cố Ngôn Tử một đại thiếu gia, như vậy đã là rất tận sức.

Chỉ là tại sao cậu lại làm như vậy...... Có phải hay không ở bên ngoài bị ủy khuất gì đó muốn hắn giúp đỡ?

Trịnh Gia Hòa trở về phòng, liền gọi điện thoại cho một trợ lý khác, để hắn đi  đến chỗ của giám đốc khách sạn nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra, để xem Cố Ngôn Tử mấy năm nay làm cái gì, trước đó tại sao lại bị cái gì khi dễ.

Mà điện thoại vừa mới tắt của hắn lúc này lại vang lên tiếng chuông, là cha của Cố Ngôn Tử gọi đến.  

  Lúc nãy đối mặt với Cố Ngôn Tử, cha Cố vẫn một mực giáo huấn. Hiện tại lại là Trịnh Gia Hòa tiếp điện thoại, lại biết được Cố Ngôn Tử không ở bên cạnh hắn, ông lại nói với ngữ khí mềm mại , không chỉ có nhờ Trịnh Gia Hòa chiếu cố một Cố Ngôn Tử nhiều một chút, còn lần nữa nói lời cảm tạ với hắn.

"Cố đại ca yên tâm, em sẽ để ý Ngôn Tử, nhất định không cho hắn chịu ủy khuất." Trịnh Gia Hòa đáp ứng nhưng không nói sự khác thường của Cố Ngôn Tử ngày hôm nay.

Hắn tính toán đầu tiên biết sự tình rõ ràng, rồi mới quyết định nói cho ông Cố hay không.

Thời điểm Trịnh Gia Hòa ở trong phòng gọi điện thoại, Cố Ngôn Tử ở bên ngoài đùa nghịch di động.

WeChat QQ của cậu đều có không ít tin tức, cậu nhìn thoáng qua,nhấn nút trở về mấy lần, lại đem Bành Tĩnh Hoằng còn có bằng hữu của hắn tất cả đều cho vào blacklist.

Đương nhiên, số điện thoại cũng như vậy.

Làm xong này hết thảy mọi chuyện, Cố Ngôn Tử liền mở  trình duyệt ra, bắt đầu tìm trên Baidu về bệnh tim.

Trịnh Gia Hòa thực hiếu thắng, trước đó cậu chỉ nói một câu "Đỡ", hắn liền không cao hứng, phỏng chừng đời trước cũng là vì như vậy, hắn mới có thể rõ ràng biết mình có bệnh còn kiên trì công tác, cuối cùng lại bị bệnh đột phát mà đột nhiên qua đời.  

  Trịnh Gia Hòa không nghĩ để cho người khác biết chuyện chính mình bị bệnh, chính mình cũng  làm như  không biết. Vì vậy cậu càng phải quan tâm hắn, đốc thúc hắn coi trọng sức khỏe......

Cố Ngôn Tử từ khi thấy Trịnh Gia Hòa, tâm tư liền đặt hết lên người Trịnh Gia Hòa vị ân nhân cứu mạng này, liền đem chuyện chia tay với bạn trai và đám bạn của y ném ra sau đầu.

Nhưng đám người Tôn Minh Nghĩa, lại rất nhớ thương cậu.

Cố Ngôn Tử đượcTrịnh Gia Hòa mang đi,đám người Tôn Minh Nghĩa cũng muốn chạy,nhưng bảo an khách sạn An Hoa không cho bọn họ đi.

Bọn họ rất bất mãn, cố tình hậu trường của khách sạn An Hoa so với bọn hắn lớn hơn rất nhiều, bọn hắn cũng chỉ có thể đi theo vị giám đốc kia đi xem camera.

Sau khi xem xong camera đám người Tôn Minh Nghĩa đã sớm không còn kiên nhẫn lập tức nói: "Các ngươi thấy được, chúng ta căn bản là không có đánh tới hắn, nhưng hắn lại đá ta một cái!"  

" Là do các người động thủ trước" Dự theo những gì thấy trong camera thì là do đám người đuổi đánh Cố Ngôn Tử trước thế nhưng không những chẳng làm gì được cậu ngược lại còn bị đánh.

" Vì hắn ở bữa tiệc đính hôn của bằng hữu ta gây náo loạn, hắn chính là nam hồ li không biết xấu hổ...." 

  Tôn Minh Nghĩa cắn răng nói.

Hắn nói còn chưa nói xong, đã bị người đánh gãy: "Trương giám đốc, Trịnh tổng để cho ta tới nhìn xem."  

Trợ lý của Trịnh Gia Hòa đi đến, ngay sau đó, Bành Tĩnh Hoằng cũng đi đến: "Trương giám đốc, nghe nói bằng hữu của ta ở chỗ này......"  

  Hắn vừa tiến đến, liền thấy được đám người Tôn Minh Nghĩa,  lập tức hỏi: "Không biết bọn họ làm cái gì?"

"Bọn họ ở trong khách sạn đuổi đánh người khác"   Trương giám đốc nói.

Bành Tĩnh Hoằng sắc mặt đổi đổi, mang theo tức giận nhìn về phía đám người Tôn Minh Nghĩa  

Việc Cố Ngôn Tử gây náo loạn ở tiệc đính hôn quả thực làm hắn rất tức giận nhưng việc đám người Tôn Hán Nghĩa động thủ với cậu càng làm hắn thêm tức giận.

Thực ra cũng vì hắn thấy đám người Tôn Minh Nghĩa đuổi theo cậu mãi chưa trở lại, không yên lòng mới chạy ra ngoài xem thử.

" Không có, chúng ta không có đánh được hắn là hắn đánh ta" Tôn Minh Nghĩa lập tức biện giải.

Bành Tĩnh Hoằng mày nhăn đến gắt gao, để cho giám đốc Trương đưa hắn xem video qua camera, xác định Cố Ngôn Tử không có chuyện gì, lúc này mới thả lỏng cơ thể.

Video đến đoạn Cố Ngôn Tử hướng hai bảo vệ xin giúp đỡ liền dừng lại " Sự tình chính là như vậy, mấy vị bằng hữu này của ngài đuổi đánh khách nhân của chúng tôi, hiện tại y vẫn còn đang rất tức giận."

" Bành ca, là do hắn ném ly rượu vào chúng ta trước"   Tôn Minh Nghĩa nói.

"Trương giám đốc, nếu bọn họ đều không có bị làm sao,  liền tính như chưa cho chuyện gì đi, ta thay mặt bọn họ hướng sạn xin lỗi" Bành Tĩnh Hoằng nói. Hắn biết bằng hữu của hắn không thích Cố Ngôn Tử mà Cố Ngôn Tử cũng chẳng thích họ. Việc này vẫn luôn là chuyện khiến cho hắn cảm thấy rất đau đầu. Thế nhưng một bên là người mình thích, một bên là người lớn lên từ nhỏ với mình. Dù là bên nào hắn cũng không thể đối xử bất công được. May mắn hôm nay không có chuyện gì xảy ra, bất quá: " Cố Ngôn Tử đâu?"

  Bành Tĩnh Hoằng nói "Bọn họ" bên trong đó rõ ràng là bao gồm cả Cố Ngôn Tử...... Trợ lý của Trịnh Gia Hòa nghe vậy cười, nói :" Vị tiên sinh này, ngươi không thể thay mặt cho Cố tiên sinh"

  Bành Tĩnh Hoằng có điểm không cao hứng: "Ngươi là ai?"

Trợ lý không trả lời, nhìn về phía Trương giám đốc: "Trương giám đốc, sự tình nếu đã biết rõ ràng, kia muốn xử lý như thế nào, không bằng  hỏi ý kiến của  Cố tiên sinh."  

  Trương giám đốc gật gật đầu, Bành Tĩnh Hoằng bị bọn họ làm lơ, lại là càng không cao hứng: "Cố Ngôn Tử  đâu?"  

  "Cố tiên sinh đã đi cùng với Trịnh tổng của chúng ta rồi" Trợ lý nói.

  Tôn Minh Nghĩa cũng nói: "Bành ca! Cố Ngôn Tử đi theo Trịnh tổng đi rồi!" Hắn kỳ thật muốn nói Cố Ngôn Tử chạy theo Trịnh tổng cầu bao dưỡng rồi nhưng hắn biết Trịnh Gia Hòa không phải là người muốn nói gì thì nói....

  "Minh Lợi Trịnh tổng?" Bành Tĩnh Hoằng kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy! Bành ca, Cố Ngôn Tử hắn......" Tôn Minh Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: "Hắn không biết xấu hổ!"  

  Bành Tĩnh Hoằng nghe được Tôn Minh Nghĩa nói như vậy, trừng mắt nhìn Tôn Minh Nghĩa một cái,    lại nhìn về phía trương giám đốc: "Trương giám đốc, đã gây phiền toái cho khách sạn rồi. Không biết Trịnh tổng hiện đang ở nơi nào? Ta muốn tìm hắn bồi tội"

"Không cần." Trợ lý nói. 

" Đúng là không cần, chuyện lần này, để ta xin ý kiến của Trịnh tổng một chút" 

Thời điểm Trương giám đốc gọi điện cho Trịnh Gia Hòa, hắn lúc này mới từ trong phòng của mình đi ra ngoài.

Bây giờ còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong, hắn đương nhiên không có khả năng thực sự đi ngủ.

" Chú không nghỉ ngơi?" Cố Ngôn Tử nhanh tay đóng trình duyệt, , nhìn về phía Trịnh Gia Hòa.

"Ừ, còn có chút việc phải làm." Trịnh Gia Hòa cười cười: "  Chú đưa số của trợ lí cho cháu, nếu còn thấy thiếu cái gì liền bảo hắn mua thêm" 

" Vâng, cháu nhờ rồi."  Cố Ngôn Tử gật gật đầu. Số điện thoại của trợ lí của Trịnh Gia Hòa cậu cũng đang muốn có. Cạu đang chuẩn bị đem số điện thoại lưu vào danh bạ thì lúc này điện thoại của Trịnh Gia Hòa vang lên. 

  Trịnh Gia Hòa hướng cậu cười cười xin lỗi,   lúc này mới tiếp điện thoại, sau khi nghe xong một câu, lại ấn loa, đem điện thoại đưa cho cậu.

Đây là điện thoại gọi cho mình? Hay là điện thoại của ba gọi tới? Cố Ngôn Tử đang có chút lo lắng, lúc này lại nghe được giọng của Trương giám đốc vang lên:" "Trịnh tổng, sự tình đã đã điều tra xong, mọi việc đều như Cố tiên sinh đã nói, mấy người ở đây ngài muốn xử lí như thế nào?"

Kỳ thực thời điểm Trương giám đốc nhớ lại bộ dạng đá người của Cố Ngôn Tử, ngẫm lại cũng thấy đau. 

  Chỉ là...... Bọn họ Trịnh tổng nói rõ muốn che chở Cố Ngôn Tử, vậy sai chính là những người   kia.

  Cố Ngôn Tử nghe được giám đốc nói, lập tức nhìn về phía Trịnh Gia Hòa, đôi mắt sáng lấp lánh.

Trịnh Gia Hòa thấy thế cười khẽ: "Tùy ngươi xử lý." Cố Ngôn Tử là  vãn bói của hắn, hắn khẳng định là muốn che chở cho cậu.

  Cố Ngôn Tử nghe vậy lại cười lộ hai cái lúm đồng tiền, tâm tình tốt nói với người ở đầu dây bên kia: " Ngươi đem bọn họ đuổi đi, về sau cũng không tiếp bọn họ nữa"

Cậu lúc trước kỳ thực cũng không trông cậy vào bản thân có thể làm cái gì tổn hại được đến bọn người Tôn Hán Nghĩa. 

Thế nhưng giờ có Trịnh Gia Hòa chống lưng cho mình, cậu cũng không ngại giáo huấn bọn họ một trận.

Cậu chính là cũng xem họ không vừa mắt đã lâu.

Trịnh Tổng đem điện thoại đưa cho Cố Ngôn Tử? Trương tổng cảm thấy mình càng không thể đắc tội với người này, lập tức đáp ứng, nói với đám người Tôn Hán Nghĩa:" Các vị, các vị ở trong khách sạn của chúng ta gây ra sự tình lớn như vậy. Sau này khách sạn sẽ không chào đón các vị đến nữa"

" Các người nói như vậy là có ý gì?" Tôn Hán Nghĩa đen mặt, hắn ở khách sạn gây ra chút chuyện nhỏ như vậy, khách sạn liền muốn kéo hắc hắn? 

Khách sạn An Hoa là khách sạn bậc nhất, chuyện đại sự quan trọng như kết hôn, đính hôn... đều được diễn ra ở đây hết, không chỉ là vì chu đáo mà còn vì mặt mũi.

" Đây là ý của Trịnh tổng?" Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa ấn đường của mình, ngày hôm nay hắn chẳng gặp được chuyện gì như ý cả.

" Đây là ý của Cố tiên sinh" Trương giám đốc sau khi nghĩ nghĩ lại nói lời thật lòng.

  "Chuyện này không có khả năng!" Bành Tĩnh Hoằng không chút nghĩ ngợi liền nói, Cố Ngôn Tử sao có thể làm khó như vậy? Nếu như là ý của cậu thì cậu làm thế nào lại khiến Trịnh tổng nghe theo cậu?

Thấy cuộc gọi với Trịnh tổng còn chưa tắt, Bành Tĩnh Hoằng nói:" Trương giám đốc có thể để ta nói chuyện với Trình tổng một lát được chứ?"   

  Trương giám đốc có chút do dự, nhưng Cố Ngôn Tử đã nghe được lời nói của Bành Tĩnh Hoằng, liền bảo với Trương giám đốc. " Mở loa ngoài lên đi, tôi có vài lời muốn nói với hắn"

Trương giám đốc không chút do dự mở loa, đưa điện thoại cho Bành Tĩnh Hoằng.

Điện thoại hiện lên cuộc gọi với Trịnh tổng, Bành Tĩnh Hoằng nhận được điện thoại di động liền nói :" Chào ngài Trịnh tổng, tôi là Bành Tĩnh Hoẳng ở công ty giải trí Tinh Duyệt..."

  "Tôi là Cố Ngôn Tử." Giọng nói của Cố Ngôn Tử  truyền đến.

  "Cố Ngôn Tử!" Bành Tĩnh Hoằng có chút tức giận:"  "Như thế nào là em? Trịnh tổng đâu?"

  "Trịnh tổng ở bên cạnh tôi...... Bành Tĩnh Hoằng, khách sạn An Hoa chính là muốn đem đám hồ bằng cẩu hữu của anh kéo hắc, không thương lượng!" Cố Ngôn Tử thống khoái mà nói.

"Cố Ngôn Tử......"  

" Đúng rồi, bọn tôi buồn ngủ rồi, không nói chuyện với anh nữa. " Cố Ngôn Tử nói xong liền tắt máy.

  Ngủ?! Cậu cùng ai ngủ? Bành Tĩnh Hoằng tay cầm di động  đột nhiên buộc chặt,  khóe mắt cơ hồ muốn  nứt ra.  

Lời editor: Chương nào cũng dài cả... T.T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei