Chương 44:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngôn Tử bị gọi lại, cả người đứng yên lại hướng người kia nở một nụ cười:” Xin chào, xin hỏi anh là...”

Cậu không quen người này, không có chút ấn tượng nào với y nhưng y lại biết tên cậu mà gọi, lại còn xuất hiện ở đây... Có khi là người trong giới.

Hồi cậu bỏ nhà đi lúc ấy mới 20 tuổi, vẫn luôn đọc sách, người trong giới quen rất ít nhưng vẫn có...

“ Tôi là Đàm Trăn.” Người đàn ông hơn 30 tuổi kia đánh giá Cố Ngôn Tử một hồi, trong mắt lộ ra vẻ kiêu căng.

Cố Ngôn Tử chưa từng nghe qua cái tên này, lại cẩn thận nghĩ lại cũng không nghĩ ra được nhà nào trong giới mà có họ Đàm.

Hơn nữa, ánh mắt người này nhìn cậu không tốt lắm.... Cậu có cảm giác người này hình như là có chút khinh thường cậu.

Hay người này là nhà đầu tư gặp cậu khi cậu làm biên kịch? Nhưng cậu hoàn toàn không có ấn tượng.

Cố Ngôn Tử có chút nghi hoặc, lúc này cậu cảm nhận được địch ý đến từ đối phương.

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến một người... Người này có khi nào là bạn trai cũ của Trịnh Gia Hòa không?

Lúc trước Trịnh Gia Hòa có nhắc đến bạn trai cũ nhưng cũng không hề nói tên. Lúc sau cũng vì cậu trong lòng có ý đồ mà không dám hỏi mẹ Trịnh, cho nên cũng không biết tên bạn trai cũ của hắn là gì.

Cậu cảm thấy đúng là có khả năng này, Cố Ngôn Tử ánh mắt đánh gái người này cũng có bắt bẻ hơn.

Cậu công nhận người đàn ông Đàm Trăn này quả thật xuất sắc nhưng y lại đem lại cho người ta cảm giác khinh miệt và khắc nghiệt... So với người ôn nhu, ôn hòa, đắm mình trong gió xuân như Trịnh Gia Hòa thì chẳng xứng đôi một chút nào cả.

“ Cố thiếu, Trịnh tổng đang ở trong văn phòng chờ cậu" Trợ lý Chu thấy tình huống bên này cho nên đi tới.

“ Ừm.” Cố Ngôn Tử gật gật đầu, trực tiếp đi vào trong.

Mặc kệ Đàm Trăn có thân phận gì nhưng người này bị chặn lại còn cậu thì cứ một đường đi thẳng, đây chính là chênh lệch.

Tâm trạng của Cố Ngôn Tử tốt hơn rất nhiều.

Sắc mặt Đàm Trăn lập tức thay đổi.

Hôm nay y đại diện cho LK đến tập đoàn Minh Lợi nói chuyện đàm phán. Sau khi biết được chỗ làm việc của Trịnh Gia Hòa thì đi lên trên này muốn tìm người.

Nhưng mà khi y lên đến nơi thì cũng không gặp được Trịnh Gia Hòa, bị người khác chặn lại, còn nói với y Trịnh Gia Hòa rất bận, không gặp người.

Trịnh Gia Hòa không gặp y nhưng Cố Ngôn Tử vừa mới đến đã trực tiếp đi vào...

Đàm Trăn biết Cố Ngôn Tử.

Ba năm trước y phát hiện Trịnh Gia Hòa là tổng tài của tập đoàn Minh Lợi thì đã thấy hối hận.

Bố y cũng là người giàu có nhưng ly hôn với mẹ y từ sớm. Tuy rằng ông ta đối với y vẫn rất hào phòng, đưa tiền rất sảng khoái nhưng ông ta càng yêu thương em trai cùng cha khác mẹ kia của y.

Y đúng là vì biết chuyện này cho nên mới muốn ở nước ngoài chứ không muốn về nước, muốn tự tạo sự nghiệp của mình.

Nhưng mà y qua nhiều năm như vậy mới phát hiện ra bạn trai cũ bị mình đá lại là ông chủ của một công ty lớn, là một cấp bậc khác,…

Lúc ấy y đã muốn liên lạc lại với Trịnh Gia Hòa, tiếc là không liên lạc được, y có về nước một lần nhưng cũng không gặp được Trịnh Gia Hòa.

Nhưng lúc ấy, y quen một người khác, người nọ nói với y rất nhiều về chuyện của Trịnh Gia Hòa. Nhờ người đó y mới biết được, mấy năm nay Trịnh Gia Hòa không hề nói chuyện yêu đương.

Y cũng từ lời nói của người kia biết được sự tồn tại của Cố Ngôn Tử, thậm chí còn thấy được ảnh chụp của Cố Ngôn Tử.

Y phấn đấu nhiều năm mới đứng vững gót chân ở LK, có thể quang minh chính đại mà gặp Trịnh Gia Hòa, cũng tưởng tượng xong việc xin lỗi Trịnh Gia Hòa, không nghĩ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim...

( Trình Giảo Kim: có thể hiểu là kì đà cản mũi)

Y điều tra Cố Ngôn Tử, trên mạng không có ảnh chụp của cậu, cũng không có bao nhiêu tư liệu của cậu nhưng lại thấy chuyện bị bôi đen của Cố Ngôn Tử.

Tuy nói rằng những chuyện kia đã được làm sáng tỏ nhưng không có lửa thì làm sao mà có khói? Có khi bản thân Cố Ngôn Tử này cũng có vấn đề... Dù cho không có vấn đề gì thì cũng chỉ là biên kịch nhỏ mà thôi, ở cùng Trịnh Gia Hòa thì làm gì có tiếng nói chung... Trịnh Gia Hòa sao có thể thích cậu ta?

Bởi vì cậu ta biết chăm sóc người khác? Đàm Trăn đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Cố Ngôn Tử đến trên tay có xách theo hộp cơm.

Trịnh Gia Hòa điên rồi chắc? Muốn có người chăm sóc, cứ bỏ tiền ra thuê bảo mẫu. Tìm một nửa của mình sao có thể tìm một người không biết chút gì về chuyện thương nghiệp?

“Đàm tiên sinh, thang máy ở bên kia.” Bí thư lại một lần nữa đuổi người.

Đàm Trăn cắn chặt răng, đi về hướng thang máy.

Lúc này Cố Ngôn Tử cũng đã vào phòng Trịnh Gia Hòa.

Sau khi nhìn thấy Đàm Trăn, cậu có chút không vui. Nhưng sau khi vào văn phòng của Trịnh Gia Hòa, thấy Trịnh Gia Hòa đang cùng người khác thương lượng làm việc, một bên lại đang xem văn kiện, cậucamr thấy mình không cần thiết phải giận dỗi.

Thứ nhất là cậu không có lập trường, thứ hai là... Trịnh Gia Hòa chặn người ở bên ngoài.

Trịnh Gia Hòa dùng tiếng Đức nói chuyện với ngươi trong điện thoại. Nhìn thấy Cố Ngôn Tử đến, hắn lại hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.

“ Em đến rồi à.” Trịnh Gia Hòa cười cười.

Hắn không ngờ rằng, để trợ lý Chu nói mấy câu với Cố Ngôn Tử xong. Cậu thực sự mỗi ngày đều đến đưa cơm cho hắn, không nhờ đến người khác.

Cảm giác trước đó của hắn quả nhiên không sai.

Dù cho trước đấy Cố Ngôn Tử đối tốt với hắn vì nghĩ thân thể hắn không tốt nhưng hiện tại thì không phải.

Chuyện lúc trước hắn làm, cũng không phải là tốn công vô dụng.

“ Chú Trịnh, hôm nay cháu đến đoàn phim không có về nhà nấu cơm. Thế nên mua một ít đồ ăn gói mang đến.” Cố Ngôn Tử mang đồ ăn ra.

Nếu là cậu nấu ăn thì hầu hết là các món đơn giản, nhưng mua đóng gói... Cậu mua cho Trịnh Gia Hòa vịt nướng, còn mua thêm một vài món mình không thể làm ở nhà. Bởi vậy, số lượng đồ ăn có chút nhiều.

“Nhiều như vậy?”

“ Đúng là có chút nhiều... Cháu chia cho trợ lý Chu một ít vậy.” Cố Ngôn Tử nói, lại ra ngoài gọi trợ lý Chu, bảo hắn mang hộp đến đây lấy đồ ăn.

Trợ lý Chu đến rất nhanh, Cố Ngôn Tử hào phóng chia cho hắn mỗi món một nữa, lại thấy thêm cơm cho hắn.

Bỗng dưng Trịnh Gia Hòa có chút không vừa mắt trợ lý của mình.

Trợ lý Chu đi rồi, hai người mới bắt đầu ăn cơm.

Vịt nướng ăn rất ngon, thịt dê cũng vừa miệng mà gói cuốn hương vị cũng không tồi.

Trịnh Gia Hòa ăn không ít, ăn đến một nửa, bỗng nhiên nghe thấy Cố Ngôn Tử hỏi: “Chú Trịnh, bạn trai cũ của chú tên là Đàm Trăn?”

Trịnh Gia Hòa dừng động tác một chút, sau đó mới nói: “Đúng vậy, sao cháu lại biết?”

“Lúc nãy cháu tới đưa cơm gặp hắn ở bên ngoài muốn đi vào.” Cố Ngôn Tử nói.

Trịnh Gia Hòa đúng là không biết chuyện này.

Lúc trước hắn nhận được cuộc điện thoại của Đàm Trăn xong, lại sợ y đến đây tìm mình, cho nên dặn dò trợ lý Chu để ý y rồi chặn người.

“ Anh với y đã không còn quan hệ gì” Trịnh Gia Hòa nói.

“ Vâng...”  Cố Ngôn Tử gật đầu, lại nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “Chú Trịnh, y biết tên của cháu, là do chú nói cho y?”

Cố Ngôn Tử biết, chuyện này khẳng định không phải Trịnh Gia Hòa nói, Trịnh Gia Hòa cũng không phải người nhiều chuyện.

Nếu như thế, Đàm Trăn sao lại biết được tên của cậu, thậm chí liếc mắt một cái đã nhận ra cậu, khi nhìn cậu cũng mang theo ý vị sâu xa.

Cậu nói như vậy là để Trịnh Gia Hòa cảnh giác hơn một chút.

“ Em nói sao?” Trịnh Gia Hòa giật mình:” Em kể cho anh chuyện lúc nãy như thế nào đi.”

Thấy thái độ của Trịnh Gia Hòa không đúng lắm, Cố Ngôn Tử cũng không giấu diếm, rất nhanh đã nói tình huống rõ ràng.

“ Chỉ sợ là có người nhiều chuyện... Sắp tới em cẩn thận một chút, anh sẽ tìm người để ý y.” Trịnh Gia Hòa nói.

“ Chú Trịnh, không đến mức phải như vậy chứ?” Cố Ngôn Tử thử:” Hya là y rất nguy hiểm?”

“ Tâm lý của y có vấn đề.” Trịnh Gia Hòa nói.

Đã qua mười năm, có thể Đàm Trăn đã sửa đổi nhưng Trịnh Gia Hào cũng không dám mạo hiẻn.

Đàm Trăn này có dục vọng khóng chế rất mạnh, mà dực vọng khống chế này đa phần là nhằm vào nửa kia của y.

Trước kia, Đàm Trăn không muốn hắn tham gia hoạt động, đều vì sợ hắn sẽ ở bên ngoài hoa tâm ngoại tình, dù cho hắn có nói, bảo đảm thế nào cũng không nghe.

Khi đó, thậm chí những người thân thiết với hắn còn bị Đàm Trăn nhằm vào,

Sau đó, Đàm Trăn thích người khác muốn chia tay, hắn thực sự là thấy thở phào nhẹ nhõm.

“ Vậy chú Trịnh, chú phải cẩn thận" Cố Ngôn Tử nghe vậy cũng thấy hơi sợ, lập tức nói. Cậu bỗng dưng nghĩ lại... Đời trước không phải Trịnh Gia Hòa vẫn luôn bị Đàm Trăn dây dưa, sau đó xảy ra chuyện là do Đàm Trăn?

Có Trịnh Gia Hòa nhắc nhở, sau đó Cố Ngôn Tử rất cẩn thận, thậm chí còn nhờ ba Cố tìm cho cậu mấy vệ sĩ.

Những vệ sĩ theo bên người này xuất hiện dưới thân phận trợ lý.

Nhưng mà những ngày tiếp theo vẫn gió êm sóng lặng, Cố Ngôn Tử cũng không có gặp lại Đàm Trăn. Cho đến một ngày cậu tiện đường đi đón Trịnh Gia Hòa, ở dưới gara ngầm của tập đoàn Minh Lợi nhìn thấy Đàm Trăn đang cố tình chờ ở đó.

“Trịnh Gia Hòa, đã lâu không gặp.” Đàm Trăn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, đi tới.

“Đã lâu không gặp.” Trịnh Gia Hòa hướng Đàm Trăn gật gật đầu.

“ Nói thế nào cũng là bạn bè, cùng nhau ăn một bữa cơm? Đàm Trăn mời.

Trịnh Gia Hòa từ chối: “ Không cần, tôi phải về nhà ăn cơm.”

“ Về nhà ăn cơm? Trịnh Gia Hòa không nghĩ đến anh cũng có một ngày như vậy. Không phải trước kia anh không có kiên nhẫn ở nhà nhất à?” Đàm Trăn cười nhạo.

Trịnh Gia Hòa: “……” Năm đó vì một phần bận việc học, một phần không muốn cùng Đàm Trăn cãi nhau cho nên hắn dứt khoát xem thư viện như là nhà.

“ Trịnh Gia Hòa, em biết anh không thích nói chuyện vòng vo với người khác, em ăn ngay nói thật... Em hối hận.” Đàn Trăn nói:” Sau này em trở thành tổng giám đốc công ty chi nhánh trong nước của LK, sẽ ở luôn trong nước, chúng ta còn cơ hội không?”

“Không có.” Trịnh Gia Hòa không chút do dự nói.

“Là bởi vì cậu ta? Trịnh Gia Hòa, ánh mắt của anh khi nào lại kém như vậy?” Đàm Trăn nhíu mày: “Anh cảm thấy, cậu ta thật sự có thể đứng ở bên cạnh anh?”

“Tôi cảm thấy ánh mắt của mình, càng ngày càng tốt.” Trịnh Gia Hòa cười nói.

“ Tôi sao lại không thể đứng bên Trịnh...Đứng ở bên cạnh Gia Hòa?” Cố Ngôn Tử ôm cánh tay Trịnh Gia Hòa, lần này cậu thực sự ôm chứ không phải đỡ.

Cậu không có chút thiện cảm nào với Đàm Trăn, cũng không muốn để Trịnh Gia Hòa dây dưa không ngừng với người này, nếu như vậy... “ Tôi trẻ tuổi, đẹp trai lại nấu ăn ngon. Tôi cảm thấy mình còn tốt hơn anh nhiều.”

Đàm Trăn: “……” Cũng chỉ có người không có đầu óc mới đem việc trẻ tuổi, đẹp trai, nấu ăn ngon làm ưu điểm của mình.

“Đúng không?” Cố tình lúc này, Cố Ngôn Tử còn nhìn về phía Trịnh Gia Hòa tìm đông tình.

“Đúng.” Trịnh Gia Hòa cười rộ lên.

Mỗi lần Cố Ngôn Tử diễn kịch, hắn đều cảm thấy đặc biệt có ý tứ.

Bộ dáng này Cố Ngôn Tử, làm cho hắn muốn làm chút gì đó.

Trịnh Gia Hòa hơi hơi cúi đầu, hôn một cái lên mặt Cố Ngôn Tử: “Anh cũng cảm thấy em so với y tốt hơn nhiều.”

( Hôn rồi, hôn rồi. Ở mặt thì cũng là hunnnnn ;;;A;;;;, có nhân vật mới cái là khác liền π.π)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei