Chương 43:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Khương Tú mới vào trại giam, người đại diện và luật sư của cô ta thường đến thăm. Mỗi lần đến đều mang đến tin tức ở bên ngoài cho cô ta, mà những tin tức này khiến cô ta cảm thấy an ủi rất nhiều.

Nhưng mấy ngày nay mấy người này cứ như thể đã biến mất.

Nhưng bây giờ lại có người tới, Khương Tú vui vẻ đi theo cảnh sát ra ngoài, lại hỏi:” Là ai đến thế?”

“ Là người đại diện của cô.” Cảnh sát cũng không nói dối.

Khương Tú nghe thấy đáp án này trong lòng cũng buông lỏng, đồng thời có chút tức giận.

Cô ta bị nhốt trong trại tạm giam, người đại diện cũng chẳng đến thăm được mấy lần. Còn có cha mẹ cô ta và ông bà Bành một lần cũng không đến...

“ Khi nào tôi có thể ra ngoài?” Khương Tú vừa nhìn thấy người đại diện của mình, đã không chờ kịp hỏi.

Người đại diện của Khương Tú sắc mặt khó coi, không nói lời nào.

Khương Tú nhìn thấy vẻ mặt của người đại diện, trong lòng trầm xuốngxuống, nhìn thấy cảnh sát đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:” Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“ Khương Tú, Bành tổng nói cô đừng có khai báo bậy bạ. Như vậy sau khi ra khỏi đây cô vẫn có thể làm minh tinh. Nếu như cô nói những lời không nên nói thì cả cô và mấy người bôi đen kia sẽ bị thông báo cho cả nước.” Người đại diện thở dài.

“ Ông ta có ý gì?” Khương Tú ngạc nhiên nói:” Còn nữa, nói gì mà chờ tôi ra ngoài?”

“ Chuyện cô trốn thuế bị lộ ra rồi, Tinh Duyệt không có cách anof cứu được cô” Người đại diện nói.

Khương Tú run rẩy cả người. Trước kia trong giới giải trí có người trốn thuế, sau đó phải ngồi tù, cô ta cũng trốn thuế, vậy chẳng phải cô ta cũng phải ngồi tù sao? “ Việc này Tinh Duyệt cũng không phải không có làm. Bành tổng rốt cuộc có ý gì?”

“ Bành tổng chẳng có ý gì cả, ai bảo cô lại đi đắc tội Có Ngôn Tử." Người đại diện thở dài:” Trước đây cô muốn gây phiền toái cho Cố Ngôn Tử, tôi cũng nhắc cô rồi nhưng cô lại không chịu nghe.”

“ Cố Ngôn Tử chẳng qua chỉ là một biên kịch nhỏ!”

“ Nhưng cậu ta có Trịnh Gia Hòa chống lưng.” Người đại diện nói:” Tôi không thể hiểu được. Người ta rõ ràng đã chia tay với Bành Tĩnh Hoằng rồi cô còn cố sống cố chết tìm cậu ta gây phiền phức làm gì?”

Khương Tú há miệng thở dốc, nói không nên lời.

Nếu không phải là do Bành Tĩnh Hoằng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Cố Ngôn Tử, sau lần bị cô ta hạ thuốc phát sinh quan hệ, sau đó lại không chạm vào cô ta,thì cô ta sẽ tìm đi Cố Ngôn Tử gây phiền toái chắc?

Cô ta chỉ muốn cho Bành Tĩnh Hoằng biết, Cố Ngôn Tử không có tốt như hắn vẫn nghĩ.

“ Trịnh Gia Hòa... Sao lại giúp cậu ta?” Qua thật lâu Khương Tú mới hỏi một câu như vậy.

“ Ai biết được, hình như hắn rất thích Cố Ngôn Tử.” Người đại diện nói.

“ Tại sao một người rồi hai người, ai cũng thích Cố Ngôn Tử? Cậu ta có gì tốt?” Khương Tú nói, rơi nước mắt.

Cô ta biết mình xong rồi.

Nữ minh tinh với nam minh tinh khác nhau, nam minh tinh nếu như lớn tuổi có thể chuyển mình theo phái diễn xuất thực lực, nữ minh tinh lớn tuổi không còn nhan sắc... Chẳng lẽ cô ta phải đi diên mấy vai mấy bà dì lướn tuổi chua ngoa?

Ngồi tu! Cô ta ở trong tù 2 năm, những loại mỹ phẩm quý giá cô ta thường đắp lên mặt đó, liệu còn có cái gì?

Nhưng cô ta không thể không đồng ý.

Thủ đoạn của ông Bành, cô ta biết rõ.

Nếu như cô ta ngoan ngoãn, qua một thời gian gió êm sóng lặng thì ông Bành hẳn là sẽ nguyện ý nghĩ đưa cô ta ra ngoài. Còn nếu cô ta chống lại ông Bành... Đến lúc đó chỉ sợ cái gì cũng không còn.

“ Ba mẹ tôi đâu?” Khương Tú hỏi.

“ Cô yên tâm,Bành tổng sẽ chăm sóc họ tốt" Người đại diện nói.

Khương Tú nghe thấy câu này đã biết ba mẹ mình có lẽ đã bị ông Bành dùng tiền mua chuộc.

Cô ta có thể hiểu được nhưng lúc này thực sự cảm thấy có chút thương tâm, buồn bực.

Đương nhiên càng thấy hối hận hơn.

Cô ta vẫn luôn cho rằng, Bành Tĩnh Hoằng là sự lựa chọn tốt nhất của cô ta, gả vào hào môn, tương lai trở thành phu nhân chủ tịch của Tinh Duyệt. Nhờ bàn đạp đó, sự nghiệp của cô ta sẽ càng phát triển tốt. Mà vì tính hướng của Bành Tĩnh Hoằng mà ông bà Bành sẽ đối xử khoan dung với cô ta hơn nhiều.

Nhưng kết quả lại phát triển đến sự tình này!

Nếu không phải cô ta cứ không chịu buông bỏ Bành Tĩnh Hoằng, đi tìm một người khác. Dù là Tôn Minh Nghĩa thôi thì cô ta cũng không đến mức rơi đến nông nỗi này...

Khương Tú nghĩ nghĩ, trước khia người đại diện ra về, gọi lại: “ Cô... Nói Tôn Minh Nghĩa đến thăm tôi đi.”

Bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng là Tôn Minh Nghĩa thích Khương Tú, chuyện này người đại diện cũng biết. Lại nghĩ đến quan hệ của Khương Tú với Tôn Minh Nghĩa luôn rất tốt lại gật đầu đồng ý.

Chuyện xảy ra với Khương Tú, Cố Ngôn Tử cũng biết. Theo như tình huống hiện tại thì có lẽ Khương Tú phải ngồi tù mấy năm.

Nhưng cậu không thể thông cảm cho Khương Tú.

Đã là chuyện làm sai thì phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Gần đây cậu cũng rất bận.

Mỗi buổi sáng phải làm đồ ăn sáng, sau đó đến đoàn phim hoặc là đến phòng mới mua cho mấy nhân viên làm trong phòng làm việc. Buổi trưa lại phải nấu cơm, buổi chiều viết chương mới cho truyện, buổi tối còn phải sửa lỗi viết kịch bản cho nhân viên.

Nếu không phải là theo ba cậu làm việc 2 năm, trị tất cả những tật xấu do bỏ nhà đi thì sợ là những chuyện này cậu không thể làm xong nổi.

Tất nhiên cậu có thể làm được nhiều việc như vậy cũng nhờ ảnh hưởng của Trịnh Gia Hòa.

Mỗi ngày nhìn thấy Trịnh Gia Hòa làm nhiều việc như vậy, khiến cậu cảm thấy bản thân lười biếng thì rất ngại...

Buổi sáng, Cố Ngôn Tử lại đến đoàn phim “ Nam nhân biến nữ nhân”.

Bộ phim này cũng đã quay xong rồi, chỉ còn vài cảnh quay cuối, cho nên thành viên trong đoàn đều đến rất đầy đủ.

Cố Ngôn Tử thấy như vậy cũng không có gì lạ nhưng mà làm cậu thấy kì lạ chính là... Điện Thịnh Đông thế mà đang chia đồ ăn vặt!

Cũng không phải là chia máy loại hạt dưa, đậu phộng đáng 50 đồng mà đoàn phim vẫn ăn lúc trưa rảnh rỗi mà là các loại đồ ăn vặt sang quý như khô bò, quả hạch, rong biển...

“Anh phát tài rồi?” Cố Ngôn Tử có chút kinh ngạc.

Dựa vào trình độ keo kiệt của Điền Thịnh Đông, theo lý thì sẽ không mua những loại đồ ăn vặt không có lời đó.

“ Đúng vậy, phát tài rồi.” Điện Thịnh Đông nói.

Cố Ngôn Tử tò mò.

“ Chính là cái kẻ đã để lộ kịch bản của chúng ta á, hắn làm trái với điều khoản trong hợp đồng bảo mật, phải bồi thường 10 vạn. Ngoài ra hắn lại làm trái với quy định của đoàn phim cho nên phải bồi thường gấp đôi.” Điền Thịnh Đông nói.

Người kia sau khi giải ước với đoàn phim, bọn họ phải tìm người khác đến quay, những tổn thấy này người kia phải bồi thường, yêu cầu bồi thường 50 vạn.

Thế còn không phải phát tài?

Điền Thịnh Đông nói tất cả mọi chuyện, Cố Ngôn Tử nghe vậy, có chút kinh ngạc:” Hắn có thể trả?” Nếu người kia có tiền thì nhất định sẽ không bán đứng đoàn phim mà tiết lộ kịch bản. Mà bên kia Khương Tú mua kịch bản này cũng chỉ tầm mấy vạn, còn đưa hắn vào Tinh Duyệt làm thực tập sinh, có khi còn chưa có đưa tiền.

Nếu là như vậy, thì hắn lấy đâu ra tiền để bồi thường?

“ Tinh Duyệt trả cho hắn, là cho hắn mượn, về sau phải trả.” Điền Thịnh Đông nói. Thật ra các phương diện của người này đều rất bình thường, nếu không phải do nam chính Vạn Chí Minh đề cử thì Điền Thịnh Đông sẽ không để cho hắn đóng vai nam phụ: " Đoàn phim chúng ta trả thù lao cho hắn đúng là không nhiều lắm nhưng cũng không có làm khó gì hắn. Vậy mà hắn lại bán đứng đoàn phim, cũng có thể nói là lòng lang dạ sói. Về sau có không tốt thì cũng đáng.”

“ Thực tập sinh ở Tinh Duyệt... rất vất vả, lại không có tiền.” Cố Ngôn Tử có chút đồng tình cho người này.

“ Làm gì có công ty nào mà thực tập sinh không vất vả mà có tiền đâu?”Điền Thịnh Đông nói.

Chuyện này cũng phải... Cố Ngôn Tử làm hỏng 1 bì rong biển, trong chốc lát lại ăn thêm 1 bì.

Điền Thịnh Đông có chút đau lòng, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, hắn cũng cầm 1 bì lên ăn:” Giờ có hơn 50 vạn, chúng ta có thể tuyên truyền tốt hơn một chút, còn có thể tôer chức lễ đóng máy.”

Theo cách nói của Điền Thịnh Đông... Lúc trước hắn không có ý định làm tiệc đóng máy?

Đúng là có thể... Quả thực là phong cách của Điền Thịnh Đông.

Cố Ngôn Tử có chút cạn lời:” Nếu như thiếu tiền, có thể nói với tôi tôi đưa thêm...”

“ Sau này chia tiền, đa phần cũng chia cho cậu.” Điền Thịnh Đông nói, bộ phim này bản thân hắn cũng đầu tư 100 vạn, hơn nữa hắn là đạo diễn. Sau này tiền lời của phim hắn có thể nhận được không ít.

Nhưng Cố Ngôn Tử đầu tư thêm vào, hắn có thể lấy ít đi, cho nên tiêu ít tiền lại.

Đương nhiên là nững thứ cần thiết quan trọng hắn sẽ không bớt.

Hai người Cố Ngôn Tử và Điền Thịnh Đông ăn đồ ăn vặt, các nhân viên, diễn viên trong đoàn phim cũng rất cảm kích mà ăn đồ ăn vặt.

Bọn họ thực sự không thiếu đồ ăn như vậy nhưng có thể làm cho đạo diễn keo kiện mời khách.... Thực sự là thành tựu rất lớn.

Điền Thịnh Đông dùng điện thoại tìm kiếm, không bao lâu liền nói địa điểm tổ chức tiệc đóng máy:” Chúng ta đi ăn buffet,nhà hàng này có thể ăn buffet lẩu hoặc là thịt nướng. Trưa mai chúng ta đến đó, mọi người muốn ăn gì thì ăn đó, bảo đảm đủ!”

Đến nhà hàng ăn cơm, một bàn rượu 1 người cũng phải hơn 100 tệ. Mà nhà hàng kia hắn tìm được chỉ 88 tệ một người, bọn họ nhiều người cũng có thể đủ... Có thể nói là có lời.

( Ngồi edit mà chắp tay vái anh Đông...:vv)

Thành viên trong đoàn phim không biết suy nghĩ của Điền Thịnh Đông, đều hoan hô vui mừng.

“ Cố thiếu, cậu có đi cùng không?” Điền Thịnh Đông hỏi Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử không chút do dự từ chối.

Buổi trưa cậu còn phải mang cơm cho Trịnh Gia Hòa.

Nghĩ đến đây, Cố Ngôn Tử nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lúc này cậu ở bên ngoài, cũng lười về nhà nấu cơm. Cho nên tìm một nhà hàng, gói hai phần đồ ăn lại mang đến tập đoàn Minh Lợi.

Tiếp tân của tập đoàn Minh Lợi đã quen mặt Cố Ngôn Tử, không ai ngăn cản cậu. Cố Ngôn Tử một mạch lên lầu, hướng đến văn phòng của Trịnh Gia Hòa.

Sau đó... Thấy thư kí của Trịnh Gia Hòa đang ngăn người,

Trợ lý và thư ký bên người Trịnh Gia Hòa có gần 20 người, những người này có nam có nữ, hầu hết là người trẻ tuổi. Lúc này hai thư ký, 1 nam, 1 nữ đang ngăn một người đàn ông diện mạo anh tuấn, khoảng 30 tuổi.

Nhìn cách ăn mặc của hắn có vẻ là nhân sĩ thành công sinh hoạt giàu có, cũng không biết sao lại xuất hiện ở đây, bị thư kí chặn lại.

Cố Ngôn Tử tò mò nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục đi vào bên trong.

“Cố Ngôn Tử?” Không nghĩ tới lúc này, người kia lại gọi tên Cố Ngôn Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei