Chương 61:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trịnh Gia Hòa muốn đi, Cố Ngôn Tử đột nhiên ôm lấy hắn.

"Làm sao vậy?" Trịnh Gia Hòa hỏi.

"Em còn chưa có tắm nữa, mình cùng nhau tắm đi." Cố Ngôn Tử nói.

Cùng nhau tắm? Loại chuyện này là có thể tùy tiện làm sao? Trịnh Gia Hòa bất đắc dĩ cực kỳ: "Hôm nay không tắm."

"Không được, nhất định phải tắm." Cố Ngôn Tử nói.

"Vậy em buông anh ra, anh đi xả nước." Trịnh Gia Hòa nói.

Cố Ngôn Tử buông Trịnh Gia Hòa ra.

Cố Ngôn Tử ở phòng cho khách nhỏ hơn so với phòng ngủ chính, phòng ngủ chính còn có phòng để quần áo, còn đây có thêm phòng vệ sinh, phòng vệ sinh rất lớn bên trong còn có bồn tắm.

Cậu còn cho là Trịnh Gia Hòa sẽ đi xả nước, kết quả Trịnh Gia Hòa để cậu nằm trên giường xong thì đi ra ngoài luôn.

Cố Ngôn Tử: "......" Bạn trai cậu cũng không biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của gì hết hả?

Cố Ngôn Tử đứng dậy, đi ra bên ngoài, thì nhìn thấy Trịnh Gia Hòa đang bận rộn ở trong phòng bếp.

"Anh đang làm gì thế?" Cố Ngôn Tử tò mò hỏi.

"Nấu ít cháo......Sao em còn chưa ngủ?" Trịnh Gia Hòa nhìn về phía Cố Ngôn Tử, dỗ dành: "Trở về phòng đi, đi ngủ sớm một chút."

"Em không uống say." Cố Ngôn Tử vô cùng nghiêm túc.

Trịnh Gia Hòa: "......"

"Chú Trịnh, em đang quyến rũ chú đó." Cố Ngôn Tử lại nói.

Trịnh Gia Hòa: "......"

Cố Ngôn Tử còn muốn nói gì đó, Trịnh Gia Hòa đã trực tiếp lôi kéo cậu vào phòng ngủ chính......

Tuy rằng buổi tối lăn lộn có chút muộn, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, chất lượng ngủ khá tốt, sáng sớm hôm sau, Cố Ngôn Tử theo thói quen của đồng hồ sinh học mà tỉnh.

Trịnh Gia Hòa còn đang nằm bên cạnh, nhưng cũng đã tỉnh, hắn quay đầu, cặp mắt cong cong cười nhìn Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử duỗi tay ôm đối phương, hôn hắn.

Lúc trước vẫn luôn không đi đến bước này cùng với Trịnh Gia Hòa, Cố Ngôn Tử vẫn là có chút rụt rè, nhưng hiện tại đã như vậy...... Cậu cũng hoàn toàn buông thả.

Cậu vẫn luôn thích cảm giác cùng người ôm, hiện tại tất nhiên phải tỉ mỉ cảm thụ một phen.

Thật ra Trịnh Gia Hòa cũng như vậy.

Hắn độc thân lâu như vậy, nếu không phải lo lắng thân thể của Cố Ngôn Tử ý định trực tiếp ăn Cố Ngôn Tử cũng có.

Hai người thân thiết trong chốc lát, Trịnh Gia Hòa  rời giường, một bên mặc quần áo, một bên còn không quên dặn dò: "Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng đứng dậy."

Cố Ngôn Tử gật gật đầu, cậu cũng không định đứng dậy, đêm qua có chút hoang đường quá mức, cậu cảm thấy bản thân cần phải nghỉ ngơi.

Trịnh Gia Hòa đi ra phòng ngủ chính, muốn nấu chút đồ ăn.

Hồi hắn còn đi du học, tuy rằng bỏ tiền thuê người giúp mình quét tước nấu cơm, nhưng cũng học được chút nấu nướng, chẳng qua hắn chỉ chủ yếu hâm lại đồ ăn, nấu đồ đơn giản, vì tài nấu nướng của hắn rất kém.

Ngày hôm qua nhìn thấy Cố Ngôn Tử say, hắn cũng muốn nấu một chút cháo, để Cố Ngôn Tử buổi sáng có thể ăn giúp làm ấm dạ dày, nhưng công tác chuẩn bị còn chưa có làm xong đã bị Cố Ngôn Tử "Kêu" đi rồi, hiện tại muốn nấu...... Nấu cháo thực sự rất tốn thời gian.

Trịnh Gia Hòa trực tiếp gọi điện thoại cho Thang Đằng, để Thang Đằng đi mua giúp hắn chút cháo mang lại đây.

Thang Đằng làm việc rất ổn thỏa, không bao lâu thì mang đến hai phần cháo cho Trịnh Gia Hòa còn mang thêm tới bánh bao và bánh quẩy để ăn kèm.

Hai phần cháo một phần là cháo trứng vịt Bắc Thảo, một phần là cháo củ mài xương sườn, nhìn qua đều không tồi, Trịnh Gia Hòa mỗi loại lấymột nửa chia ra bỏ vào trong chén, bưng vào cho Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử đang nằm ở trên giường chơi di động, nhìn thấy Trịnh Gia Hòa tiến vào, mới ngồi dậy, cười tủm tỉm mà nhìn Trịnh Gia Hòa.

Cậu thật ra cũng không phải không thể rời giường, chẳng qua cảm giác được người khác chăm sóc này, thật sự rất tốt.

Cố Ngôn Tử cũng rất thích loại cảm giác này, nhưng theo giáo dục từ bé của cậu, khiến cậu không thói quen ở trên giường ăn già cả: "Để em ra ngoài ăn."

"Ở chỗ này ăn đi, hôm nay em nghỉ ngơi nguyên ngày cho tốt." Trịnh Gia Hòa nói.

"Nhưng mà ăn trên giường không cần thận làm dơ chăn nệm trên giường thì sao?"

"Chăn nệm này...... Còn sạch sẽ?" Trịnh Gia Hòa cười như không cười mà nhìn Cố Ngôn Tử: "Dù sao cũng phải giặt sạch."

Cố Ngôn Tử mặt đỏ lên, tối hôm qua bọn họ lăn lộn như vậy trên giường chăn nệm đã sớm bị làm dơ......

"Nếu đã dơ rồi để em dậy, chúng ta đem chăn nệm đổi." Cố Ngôn Tử nằm không nổi nữa.

Cố Ngôn Tử rốt cuộc vẫn là ở nhà ăn ăn bữa sáng.

Ăn xong liền trở về phòng mình nằm xuống.

Cậu độc thân cũng đã hơn nửa năm, thân thể cũng không còn chút thói quen, hơn nữa tối hôm qua còn làm có chút kịch liệt...... Hôm nay chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.

Vốn dĩ cậu tính hôm nay đi gặp vị đạo diễn trẻ tuổi kia một lần, hiện tại hoàn toàn nhấc không nổi người, việc này cơ bản là có thể kéo dài một chút, Cố Ngôn Tử cũng tạm thời thả lòng.

Cậu lấy điện thoại di động với người khác.

Trong khoảng thời gian này,  Cố Ngôn Tử nói chuyện phiếm nhiều nhất chính là với Điền Thịnh Đông.

Điền Thịnh Đông thật ra rất bận, nhưng thần kỳ chính là,tuy rằng hắn rất bận nhưng đời sống trên mạng rất phong phú, thậm chí còn rảnh cùng người khác nói chuyện phiếm.

Giống như lúc này, hắn  cùng Cố Ngôn Tử nói chuyện bản thân đang ở chỗ Giang đạo.

"Cố Ngôn Tử, cảm ơn cậu giới thiệu tối với Giang đạo, vào đoàn phim của Giang đạo, mới phát hiện trước kia tôi quay phim, giống như là đang giỡn chơi vậy." Điền Thịnh Đông phát giọng nói: "Tôi ở bên này học thêm kiến thức, tôi định chờ thêm mấy tháng, tích lũy thêm kiến thức, sau đó quay một bộ phim dân quốc mà tôi vẫn mơ ước."

"Khá tốt." Cố Ngôn Tử nói, cậu đúng là không nghĩ tới Điền Thịnh Đông vẫn luôn muốn quay phim dân quốc...... Đời trước cho đến khi cậu đột nhiên trọng sinh, Điền Thịnh Đông cũng không quay phim dân quốc.

"Đúng vậy, lúc trước tôi có quá ít kiến thức!" Điền Thịnh Đông  nói, sau đólại kể về kiến thức mình học được bên Giang đạo.

Cố Ngôn Tử nghe xong hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi Điền Thịnh Đông...... Sao hôm nay anh onl sớm vậy? Đừng bảo anh còn chưa ngủ?"

Hiện tại là 7,8 giờ sáng, nếu mà lúc này còn chưa ngủ...... Điền Thịnh Đông   ngủ cũng quá muộn. 

"Cái gì còn chưa ngủ, tôi chính là thức dậy sớm." Điền Thịnh Đông nói: "Đi theo Giang đạo, tôi đã dưỡng thành thói quen ngủ sớm."

Cố Ngôn Tử sửng sốt, sau đó nghĩ đến Giang đạo có chút sợ vợ.

Gia ng đạo lúc quay phim điện ảnh, Giang phu nhân vẫn luôn đi theo, cũng sẽ giúp đoàn phim làm việc, giống như là sắp xếp cảnh quay.

Cảnh nào cần quay trước, cảnh nào quay trước cảnh nào quay sau cảnh nào, Giang đạo phu nhân đều sẽ sắp xếp rất tốt, không chỉ có như vậy, bà còn rất ít khi sắp xếp quay ban đêm.

Ở đoàn phim khác, vì đuổi kịp tiến độ và thời gian nhiều đoàn phim cho quay đến tối còn không nói, có khi còn phải quay phim đến rạng sáng, nhưng đoàn phim của Giang đạo sẽ không như vậy.

Giang phu nhân có quy định, đóng phim nhiều nhất chỉ được quay đến 10 giờ tối.

"Không ngờ rằng anh có thể thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc......" Cố Ngôn Tử có chút kính nể.

"Tôi cũng không có biện pháp, mấy ngày hôm trước muốn quay cảnh tượng mặt trời mọc, Giang đạo cho chúng tôi 4h30 sáng rời giường ăn sáng rồi quay phim. Mà trước hôm đó tôi thức đến tận 3 giờ sáng, nghĩ cách thời gian quay có hơn 1 giờ nên cũng không  ngủ, đi theo Giang đạo chạy một ngày lúc, buổi tối ngã đầu là ngủ......"

Một suốt đêm không ngủ, hắn thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng dần thay đổi.

"Vì đi theo Giang đạo học thêm, tiệc hôm qua của Gia Thành tôi cũng  không đi...... Tiệc hôm qua như nào?"

"Làm rất tốt, điện ảnh Gia Thành khó có được một lần hào phóng" Cố Ngôn Tử nói.

"Tôi cảm thấy tôi đã bỏ lỡ một trăm triệu......" Điền Thịnh Đông nói: "Đúng rồi,  hôm qua cậu cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt." Cố Ngôn Tử lại nói. Thật ra bữa tiệc cũng chỉ như vậy, nhưng ngày hôm qua thật sự vô cùng tốt.

"Tôi lại cảm thấy càng đáng tiếc......" Điền Thịnh Đông thở dài.

Cố Ngôn Tử cùng Điền Thịnh Đông nói chuyện xong, lại ở đặt hàng trên mạng, để người ta mang tới cho cậu chút thuốc.

Thật ra cậu có thể để cho Thang Đằng đi mua cho cậu, nhưng cậu thật sự có chút ngượng ngùng.

Sau khi đặt hàng, Cố Ngôn Tử một bên dùng di động xem kịch bản, một bên chờ điện thoại, kết quả một giờ sau, cửa phòng cậu đột nhiên bị mở ra, Trịnh Gia Hòa cầm thuốc đi vào: "Em mua thuốc?"

Cố Ngôn Tử nhìn Trịnh Gia Hòa cầm thuốc, cả người có điểm ngốc: "Anh...... Sao anh vẫn còn ở nhà?"

Sau khi cậu ăn sáng xong về phòng, Trịnh Gia Hòa đúng là vẫn còn ở nhà, nhưng đã lâu như vậy , cậu cho rằng Trịnh Gia Hòa đã sớm đi rồi.

"Anh ở lại chăm sóc em." Trịnh Gia Hòa nói.

Trịnh Gia Hòa ở lại, là bởi vì nhìn thấy Cố Ngôn Tử tựa hồ không quá thoải mái.

Trước kia khi ở bên Đàm Trăn, Đàm Trăn thích dùng đủ biện pháp để hắn hầu hạ, nhưng hiện tại đổi thành Cố Ngôn Tử...... Cố Ngôn Tử không có yêu cầu gì với hắn cả.

Nhưng dù cho Cố Ngôn Tử  không có yêu cầu, hắn cũng nên đối với Cố Ngôn Tử tốt một chút, bởi vậy, hắn gọi điện thoại cho trợ lí của mình, để trợ lí mang văn kiện cần làm mang về nhà.

Lúc sau, hắn lại lên mạng nhìn bưu kiện.

Vài chuyện như vậy, cũng đã qua đi một giờ, trợ lý hắn cũng tới.

Nhưng hắn không ngờ tới, ngoài trợ lí của hắn, còn có thêm một người đưa thuốc.

"Em không cần chăm sóc...... Đúng rồi, anh đi vào mà không gõ cửa?" Cố Ngôn Tử có chút ngượng ngùng.

"Chúng ta đều như vậy, còn muốn gõ cửa?" Trịnh Gia Hòa cười nói: "Phòng này, anh cảm thấy có thể không cần dùng nữa."

Cố Ngôn Tử cũng cảm thấy phòng này có thể không cần dùng tới......

Trịnh Gia Hòa lại nói: "Anh bôi thuốc cho em."

Cố Ngôn Tử có chút muốn cự tuyệt, nhưng lại luyến tiếc......

Cắn răng một cái, Cố Ngôn Tử trực tiếp liền nằm sấp xuống: "Được."

Sau đó thì cũng không xảy ra thêm chuyện gì, nhưng Cố Ngôn Tử lại cảm thấy không được tự nhiên hơn đã xảy ra gì.

Mà trong khi bọn họ đang trong lúc sinh hoạt không biết xấu hổ, bên kia, Đàm Trăn lại "Ngẫu nhiên gặp được" bố Trịnh.

Phần lớn thời gian bố Trịnh thường ở  trong nhà, nhưng mỗi ngày sau khi ăn được cơm chiều, ông đều sẽ đi đến công viên gần đó đi bộ.

Công viên này người rất nhiều, rất náo nhiệt, ông chính là chuyên môn đi xem náo nhiệt.

Đàm Trăn biết chuyện này, lại cũng biết thời gian bố Trịnh đi công viên, thì bắt đầu mỗi ngày đi đến công viên trùng thời gian đó.

Y cũng không có vội vã đến gần bố Trịnh, ngay từ đầu, y gia nhập tổ chức người lớn tuổi ở công viên, một tổ chuyên môn múa Thái Cực kiếm.

Ở công viên luyện tập phần lớn đều là người lớn tuổi, người trẻ tuổi cho dù có, thì cũng là tới để chạy bộ này kia, còn đi theo người cao tuổi múa Thái Cực kiếm, cũng chỉ có một người là Đàm Trăn.

Y tuổi trẻ đẹp trai, xen lẫn trong một đám người lớn tuổi rất dễ để nhận ra, thế cho nên đi công viên chỉ mới nửa tháng, ở công viên rất nhiều người liền nhận ra y, còn có người hỏi thăm tuổi tác và công việc của y, còn giới thiệu đối tượng cho y.

Đối với việc giới thiệu đối tượng này, Đàm Trăn đương nhiên là không chút do dự liền cự tuyệt, cũng chính lúc ấy, y tìm một cơ hội, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng bố Trịnh.

Bố Trịnh giống Trịnh Gia Hòa đều là người có tính tình  rất tốt, Đàm Trăn cùng ông nói chuyện cũng khá tốt.

Hôm nay, sau khi Đàm Trăn nhìn thấy bố Trịnh,  lại cùng bố Trịnh nói chuyện.

Ấn tượng của bố Trịnh đối với Đàm Trăn cũng khá tốt.

Tuy rằng ông biết nhìn người, nhưng cũng không phải kiểu gặp một người thì sẽ chú ý đến đối phương, nghiềm ngẫm xem tâm tư của người ta...... Đàm Trăn với ông mà nói, chỉ là một đứa nhóc ông gặp được khi đi bộ, không có liên quan đến lợi ích với ông,  ông đương nhiên sẽ không quá chú ý, cũng chỉ nghĩ đây là người trẻ tuổi tính tình rộng rãi.

Hôm nay Đàm Trăn lại tiếp tục nói chuyện với ông.

Một khi nói thì thường nói đến khi về nhà.

Bố Trịnh tạm biệt đối phương, sau đó chắp tay sau lưng chậm rì rì mà trở về.

Công viên này ở gần tiểu khu bên cạnh nhà ông, rất là gần, đi đường  không tới năm phút, đoạn đường này vẫn rất an toàn, bởi vậy khi đi ra ngoài bố Trịnh cũng không mang theo người.

Kết quả hôm nay ông lại gặp phiền toái.

Bố Trịnh vừa mới đi ra công viên, định đi ra đường cái về nhà, đột nhiên có hai người từ trên một trước xe thương vụ nhảy xuống, bắt lấy ông ý định kéo lên xe.

Bố Trịnh giật mình, nhưng cũng không có hoảng loạn, chuyện như vậy, ông cũng không phải lần đầu tiên gặp được, ông một bên ấn lên cảnh báo trên đồng hồ, một bên lại cầm theo côn điện tùy thân, trực tiếp đí vào một người đang lôi kéo ông.

Người nọ run rẩy một trận liền mềm mại ngã xuống.

"Các người đang làm gì!" Đúng lúc này, Đàm Trăn từ nơi xa chạy tới.

Thấy bố Trịnh là người khó chơi, lại có người khác tới...... Tên không bị dí côn điện lập tức nâng tên đồng lõa đã bị dí côn điện nằm bẹp lên, chạy nhanh lên ô tô, sau đó ô tô lập tức chạy.

"Lão tiên sinh, ngài không sao chứ?" Đàm Trăn đuổi theo. Đồng thời có chút ảo não.

Người muốn bắt cóc lúc trước, là người y tiêu tiền mướn tới, y vốn định chờ tình huống của bố Trịnh nguy cấp hơn một chút mới ra mặt cứu người, không ngờ rằng bố Trịnh có thể xử lý được một người đến bắt...... Y chỉ có thể chạy ra.

Nhưng mà như vậy thì hiệu quả đạt được không quá tốt.

"Tôi không có việc gì." Bố Trịnh nhẹ nhàng thở ra, sau đó hít sâu.

Hồi trẻ ông làm việc quá sức, có không ít bệnh vặt, tuy rằng mấy năm nay bồi dưỡng rất khá, nhưng đột nhiên chấn kinh, vẫn là có chút không quá thoải mái.

"Lão tiên sinh, vừa rồi những người đó vì sao lại muốn bắt ngài?" Đàm Trăn hỏi.

"Tôi cũng không biết." Trịnh phụ nói.

"Chúng ta có báo cảnh sát không?" Đàm Trăn lại hỏi.

Bố Trịnh nghĩ nghĩ, liền nói: "Báo cảnh sát cũng tốt, phiền cậu báo giúp tôi."

Đàm Trăn gật gật đầu, lập tức liền gọi điện thoại báo cảnh sát, mà lúc này, bố Trịnh sửa sang lại quần áo của mình một chút, lại điều chỉnh hô hấp mình cho vững vàng.

Đàm Trăn thấy thế có chút khó hiểu, nhưng y rất nhanh cũng biết nguyên nhân.

Y vừa mới nói rõ ràng địa chỉ rồi cúp điện thoại, đã có hai người đàn ông là bảo tiêu chạy như bay mà đến chỗ bố Trịnh, hai người kia còn chưa có đứng vững, lại có một chiếc xe ngừng ở bên cạnh, sau đó lại có hai bảo tiêu từ trên xe xuống cùng với một người phụ nữ trung niên tương đối gầy.

Người phụ nữ trung niên này tầm khoảng 50 tuổi, bà vừa thấy bố Trịnh , liền nhảy xuống xe  bắt lấy quần áo của bố Trịnh kiểm tra tình huống của bố Trịnh: "Kiến Quân, ông không sao chứ?"

Tên của bố Trịnh là Trịnh Kiến Quân, ông vỗ vỗ vai vợ mình nói: "Chi Chi, tôi không có việc gì, một sợi lông cũng chưa rớt."

"May mắn ông không có việc gì, về sau ông ra cửa nhất định phải dẫn người, quá nguy hiểm!" Mẹ Trịnh nói xong thì đã khóc nức nở.

Lúc trước mẹ Trịnh đối với Trịnh Gia Hòa, có chút bảo vệ quá mức, cương quyết cho rằng Trịnh Gia Hòa "Thân thể không tốt" rất nhiều năm, mà bà kỳ thật cũng không phải chỉ đối Trịnh Gia Hòa như vậy.

Mẹ Trịnh cũng quan tâm chồng mình như vậy.

Lại nói tiếp, nếu không phải do mẹ Trịnh thân thể bố Trịnh , hiện tại nhất định sẽ không  khỏe mạnh được như vậy.

Hai người an ủi lẫn nhau trong chốc lát, mẹ Trịnh nghe được tình huống từ bố Trịnh, liền nói cảm ơn với Đàm Trăn, lại hỏi: "Đứa nhóc này lớn lên rất có tinh thần, cậu tên là gì?"

"Cháu họ Đàm." Đàm Trăn hướng  mẹ Trịnh cười cười.

Mẹ Trịnh cũng cười cười, sau đó lập tức quay đầu, lại đi xem  bố Trịnh, cùng bố Trịnh nói chuyện.

Cảnh sát một lát sau mới đến, bố Trịnh cùng Đàm Trăn đi theo đến Cục Cảnh Sát, làm ghi chép, sau đó mới tách ra.

Thời điểm ngồi trên xe chuẩn bị về nhà, bố Trịnh nhìn về phía mẹ Trịnh: "Bà không thích đứa nhóc kia?"

"Cậu ta là Đàm Trăn!" Mẹ Trịnh nói.

" Đàm Trăn kia?" Bố Trịnh  có chút kinh ngạc.

"Chính là cậu ta!" Trịnh mẫu nói.

Trịnh Gia Hòa từ rất sớm đã comeout, lúc trước ở nước ngoài yêu đương, cũng không giấu trong nhà, trực tiếp nói.

Chẳng qua bởi vì Đàm Trăn khi đó muốn điệu thấp, bởi vậy hắn cũng không có giới thiệu Đàm Trăn cho bố mẹ mình nhận biết, chỉ đơn giản giới thiệu một chút về Đàm Trăn.

Kết quả, Trịnh Gia Hòa càng nói ít, mẹ Trịnh đối với Đàm Trăn liền càng tò mò, mà Trịnh Gia Hòa bị bà hỏi nhiều, cũng đem tình huống cụ thể của Đàm Trăn và ảnh chụp cho bà.

Sau khi nhận được, bà đã trực tiếp ngồi máy bay ra nước ngoài, muốn gặp được Đàm Trăn.

Bà"Ngẫu nhiên gặp được" Đàm Trăn, cùng Đàm Trăn nói chuyện, nói chính mình là tới nước ngoài tìm con trai, kết quả bởi vì không hiểu tiếng Anh lạc đường, hy vọng Đàm Trăn có thể hỗ trợ.

Mẹ Trịnh tưởng là có thể thuận thế cùng Đàm Trăn nói đến con mình tên  "Trịnh Gia Hòa", sau đó đi cùng  Đàm Trăn đến gặp Trịnh Gia Hòa —— chuyện bà ra nước ngoài không nói cho Trịnh Gia Hòa, có chút sợ con trai không vui, liền nghĩ kéo theo đối tượng của con trai.

Kết quả Đàm Trăn không để ý bà, nói bản thân có việc gấp rồi rời đi.

Ban đầu bà nghĩ Đàm Trăn là thực sự có việc gấp, chỉ có thể tự mình đến chỗ  Trịnh Gia Hòa ở, kết quả vừa lúc gặp được Trịnh Gia Hòa Đàm Trăn cãi nhau, sau đó con trai bà bị đuổi ra ngoài.

Mẹ Trịnh lập tức có ý kiến với Đàm Trăn, cũng là vì như vậy, khi nói chuyện phiếm với bà Cố (* mối quan hệ trong truyện hơi nhập nhằng, bà Cố là chỉ bà của Cố Ngôn Tử nha, mẹ thì sẽ là mẹ Cố), nói đối tượng của Trịnh Gia Hòa không đáng tin cậy.

Hôm nay sắc trời đã tối, tuy rằng có đường đèn, nên khi bà mới vừa nhìn thấy Đàm Trăn, cũng có chút nhìn không rõ, trong lúc nhất thời cũng không nhớ tới thân phận của Đàm Trăn, sau lại biết được Đàm Trăn họ Đàm, mới đột nhiên nghĩ tới.

Kể từ đó, bà đối với Đàm Trăn tự nhiên cũng không có hảo cảm.

"Trùng hợp như vậy?" Bô Trịnh nghe thấy mẹ Trịnh nói vậy thì nhíu mày.

"Đúng vậy, sao có thể trùng hợp như thế được, nói không chừng cậu là cố ý chờ ông rồi ngẫu nhiên gặp được!" Mẹ Trịnh nói, cái chuyện ngẫu nhiên gặp được này lúc trước bà cũng đã từng trải qua!

Bố Trịnh nghe thấy mẹ Trịnh nói vậy thì nhìn qua.

Vợ ông cũng không phải quá mức đơn thuần......

"Bà như vậy vừa nói, tôi cũng cảm thấy có điểm không thích hợp...... Tìm người đi tra cậu ta, còn có hai tên động thủ với tôi, cũng tra xem." Bố Trịnh nói.

Mẹ Trịnh chấp nhận: "Làm như vậy đi, cũng không thể để cậu ta đến trước mặt Ngôn Tử nói lung tung bậy bạ." Cố Ngôn Tử vốn là do mẹ Trịnh nhìn mà lớn lên, bà vẫn luôn rất thích Cố Ngôn Tử, hiện tại Cố Ngôn Tử cùng còn trai bà ở bên nhau, bà càng nhìn Cố Ngôn Tử, càng cảm thấy cậu tốt, hiện tại sợ Đàm Trăn trong tối chơi xấu, khiến con trai bà và Cố Ngôn Tử xảy ra mâu thuẫn.

Bố Trịnh về đến nhà, bác sĩ  tư nhân đã đang chờ, kiếm tra cho bố Trịnh xong, xác định bố Trịnh không có chút vấn đề gì mới rời đi, mẹ Trịnh cuối cùng cũng yên lòng.

Mà sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Trịnh ăn xong bữa sáng, liền nói với bố Trịnh: "Chúng ta qua chỗ Gia Hòa đi."

"Đi đến đó làm cái gì?" Bố Trịnh hỏi, trước kia con trai buổi tối mới về đến nha, đi đến thì cũng không gặp mặt được, ông cũng không thích đi, hiện tại thì sao, con của ông ở cùng một chỗ với Cố Ngôn Tử, đi đến đó con ông không có ở nhà cũng chỉ có mỗi Cố Ngôn Tử ở, không có gì để nói.

"Tôi đi thăm Ngôn Tử, quan tâm tụi nhỏ một chút, hiện tại Gia Hòa đều là về nhà ăn cơm trưa, chúng ta đi còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm." Mẹ Trịnh nói.

"Bà nói tôi đi thì tôi đi thôi." Bố Trịnh lúc này mới gật gật đầu.

Mẹ Trịnh  trừng mắt nhìn ông một cái, lập tức để cho người chuẩn bị xe.

Bố mẹ Trịnh đến chỗ của  Trịnh Gia Hòa đã hơn 10 giờ sáng.

Trước khi mẹ Trịnh tới đã hỏi qua Cố Ngôn Tử, xác định Cố Ngôn Tử ở nhà mới đến đây, nhưng bà không ngờ là, bà ấn chuông cửa, người mở cửa lại là con trai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei