Chương 62:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố không sao chứ?" Trịnh Gia Hòa giật mình đi qua, nhíu mày: "Chuyện lớn như vậy hai người sao lại không nói cho con?"

"Cũng không phải chuyện gì lớn, lúc ấy cũng có người khác ở đó, bọ bắt cóc cũng không làm tổn hại gì đến bố." Bố Trịnh nói. Hai kẻ bắt cóc kia rất không chuyên nghiệp, nếu ông đoán không sai, hẳn là Đàm Trăn tìm tới diễn kịch, cho nên ông hẳn là sẽ không có việc gì.

"Dù vậy thì cũng phải sớm nói với con." Trịnh Gia Hòa không đồng ý.

Cố Ngôn Tử gật gật đầu: "Đúng vậy bác trai, loại chuyện này nhất định phải cẩn thận một chút...... Bác trai, sau này bác ra ngoài vẫn là nên mang thêm vài bảo tiêu thì tốt hơn."

Cố Ngôn Tử nghe được hai chữ bắt cóc tim cũng đập nhanh hơn.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cậu từng bị bắt cóc một lần, đối với bọn bắt cóc phải nói là căm thù đến tận xương tuỷ đồng thời cũng có chút sợ hãi.

"Bác sẽ mang theo." Bố Trịnh gật đầu với Cố Ngôn Tử, lại nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: "Chuyện lần này, bố muốn nói chuyện với con."

Chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan gì đến Trịnh Gia Hòa ? Cố Ngôn Tử có chút tò mò, nhưng bố Trịnh muốn cùng Trịnh Gia Hòa nói chuyện riêng cho nên cậu cũng không có theo sau.

"Ngôn Tử, bọn họ nói chuyện của bọn họ, chúng ta nói chuyện của chúng ta đi. Tiểu thuyết mới của cháu viết rất hay, bác vẫn đang theo dõi, đặc biệt muốn biết thân thế thực sự của vai chính , cháu gợi ý cho bác một chút đi."Mẹ Trịnh nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Mẹ Trịnh đưa ra một cái yêu cầu nhỏ như vậy, Cố Ngôn Tử tất nhiên là có thể đồng ý...... Cậu trực tiếp nói hẳn ra.

Mẹ Trịnh lại hỏi: "Bác thấy cháu đăng chương mới rất đúng giờ, có phải hay không có bản thảo? Cho bác xem bản thảo đi."

Mẹ của người yêu mình muốn xem bản thảo, làm sao bây giờ? Đương nhiên là đưa cho bà nha!

Cố Ngôn Tử lấy notebook từ phòng mình đi ra, cho mẹ Trịnh xem bản thảo.

Mẹ Trịnh thấy thế, thở dài.

Bà còn tưởng rằng đã lâu như vậy, Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử hẳn là đã ở chung phòng, không nghĩ tới vẫn là chia phòng ngủ.

Động tác của con trai bà sao mà lại chậm như vậy?

Mẹ Trịnh có chút buồn bực mà bản thảo.

Cố Ngôn Tử chú ý tới Trịnh mẫu có chút mất mát, hỏi: "Cốt truyện đoạn này có vấn đề ạ?" Mẹ của Trịnh Gia Hòa không vừa ý cốt truyện này?

"Không phải, bác chỉ thấy có ít bản thảo thôi." Mẹ Trịnh nói.

Mẹ Trịnh thật sự rất thích tiểu thuyết của Cố Ngôn Tử, lúc này cũng nghiêm túc đọc.

Mà lúc này, bố Trịnh đã đem chuyện của Đàm Trăn nói cho Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa nghe xong bố Trịnh nói, nhíu mày: "Bố đoán như vậy hẳn là không sai."

Tình huống trong nhà Đàm Trăn rất phức tạp, mẹ của y với bố y là vợ chồng chính thức, nhưng bố y lại không thích vợ ông, thậm chí bố y còn quen người khác, ly hôn với mẹ y.

Sau đó, mẹ y đem tất cả hi vọng kí thác lên người của Đàm Trăn, quản Đàm Trăn vô cùng nghiêm khắc...... Dục vọng khống chế của Đàm Trăn hẳn là học được từ mẹ của y.

Trừ cái này ra, mẹ Đàm Trăn còn luôn kích động Đàm Trăn, để Đàm Trăn đi theo bố y đòi tiền, nghĩ cách đi hãm hại mẹ kế của y.

Đàm Trăn cũng đã làm như vậy.

Bất tri bất giác y cũng thay đổi, Đàm Trăn rất thích dùng thủ đoạn, đối với tiền tài cũng rất xem trọng.

Sau khi hắn cùng Đàm Trăn ở bên nhau, cũng phát hiện ra khuyết điểm của Đàm Trăn, lúc ấy hắn rất đồng tình với Đàm Trăn cũng muốn thay đổi Đàm Trăn, nhưng mà sự thật chứng minh hắn nghĩ sai rồi.

Một người trưởng thành, cũng không phải muốn thay đổi suy nghĩ là thay đổi suy nghĩ.

Mà hiện tại, với tính cách của Đàm Trăn làm ra chuyện như vậy cũng không kì lạ gì.

"Nếu như vậy, con phải chú ý hơn, còn có đừng làm cho Cố Ngôn Tử hiểu nhầm." Bố Trịnh nói.

"Bố, con đã biết." Trịnh Gia Hòa nói.

"Nếu đã định ở bên nhau cả đời, phải cố gắng." Bố Trịnh lại nói.

Trịnh Gia Hòa cười gật đầu.

Bố mẹ Trịnh tới, Cố Ngôn Tử vốn định xuống bếp nấu mấy món ăn, nhưng bị Trịnh Gia Hòa từ chối, cuối cùng kêu cơm hộp.

Mà cơm hộp còn chưa có tới, người giúp việc dọn dẹp nhà mỗi ngày cũng đã đến.

Người giúp việc này đã làm nhiều năm ở chỗ Trịnh Gia Hòa, lúc trước là do mẹ Trịnh tìm giúp,tất nhiên cũng là quen mẹ Trịnh, sau khi chào hỏi thì yên lặng bắt đầu quét dọn.

Cố Ngôn Tử với những chuyện này cũng đã nhìn mãi tập thành thói quen, không nghĩ quá nhiều, cho đến khi nhìn thấy đối phương lấy chăn nệm được buổi sáng Trịnh Gia Hòa ném vào máy sấy ra.

"Trịnh thiếu, chăn nệm cậu có thể để lại chờ tôi đến giặt." Bà nói với Trịnh Gia Hòa.

"Gia Hòa vẫn luôn tự mình giặt những cái đó?" Mẹ Trịnh có chút kinh ngạc.

"Không phải, lúc trước đều là tôi giặt, nhưng mà hai ngày này Trịnh thiếu tự mình giặt sạch." Người nọ nói.

Trịnh Gia Hòa vốn chính là cứ cách mấy ngày sẽ đổi khăn trải giường một lần, lần này với việc hai ngày Trịnh Gia Hòa đổi khăn trải giường cũng không có nghĩ nhiều, cũng chỉ kỳ quái Trịnh Gia Hòa sao lại không để lại để bà giặt.

Nhưng mẹ Trịnh cũng không nghĩ như vậy.

Mẹ Trịnh vốn đang tìm kiếm dấu vết để lại, lúc này lập tức liền nghĩ tới cái gì đó, bốc chốc ngộ ra.

Thời điểm Cố Ngôn Tử nhìn thấy khăn trải giường, thì có chút ngượng ngùng, lúc này nhìn thấy biểu cảm của mẹ Trịnh, càng không được tự nhiên.

Còn Trịnh Gia Hòa và bố Trịnh thì không nghĩ nhiều.

Lúc mẹ Trịnh rời đi, rõ ràng tâm tình rất tốt, sau khi lên xe thì nói với bố Trịnh: "Hai đứa nó rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi!" Bà cùng bố Trịnh đi ăn cơm , ở bên này cũng hai ba tiếng đồng hồ. Trong lúc này, Cố Ngôn Tử không ôm bụng, cũng không uống thuốc gì cả, vừa thấy là biết không phải bị bệnh viêm dạ dày gì cả.

"Không phải đã sớm thành chính quả sao?" Bố Trịnh khó hiểu, Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử, đã ở bên nhau rất lâu.

"Nào có? Lúc trước hai đứa nó nói là ở bên nhau, nhưng tôi thấy vẫn là không đủ thân mật,  tôi vẫn luôn phải suy nghĩ, hiện tại thì cũng đã yên tâm rồi!" Mẹ Trịnh nói.

Bố Trịnh có chút không hiểu ra sao.

"Thôi, không nói với ông nữa." Mẹ Trịnh nói, biết hai người Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử sống với nhau rất tốt, bà cũng không cần phải quá để ý đến họ nữa.

Lúc mẹ Trịnh còn ở đây, Cố Ngôn Tử nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên, nhưng chờ mẹ  Trịnh đi rồi, cậu cũng không cảm thấy vậy nữa, trực tiếp hỏi Trịnh Gia Hòa: "Gia Hòa, anh nói gì với bác trai thế? Có liên quan đến những tên bắt cóc kia ư?"

"Đúng là có liên quan đến những tên bắt cóc." Trịnh Gia Hòa không gạt Cố Ngôn Tử: "Bố anh hoài nghi bọn họ có liên quan đến Đàm Trăn."

Đàm Trăn? Cố Ngôn Tử liếc mắt nhìn Trịnh Gia Hòa một cái, có  bất đắc dĩ: "Người cũ của chúng ta sao mà aic ũng không đáng tin cậy như vậy."

"Tuổi trẻ ai chẳng từng gặp gỡ mấy người chẳng ra sao?" Trịnh Gia Hòa cười cười: "Em lại đi nghỉ ngơi một chút đi."

Cố Ngôn Tử gật gật đầu, ôm notebook vào phòng ngủ chính của Trịnh Gia Hòa.

Ngày hôm qua cậu đã dọn đến phòng Trịnh Gia Hòa ở, buổi sáng hôm nay biết mẹ Trịnh muốn tới, mới về phòng của mình đợi......

Cố Ngôn Tử nghỉ ngơi một chút, sau đó cũng không có chuyện gì, lại bắt đầu tung tăng nhảy nhót.

Mà lúc này, 《 Nam nhân biến nữ nhân》, đã nổi lên.

Thời buổi này dù cho là phim điện ảnh hay là web drama, đều thích tự nhận mình là đại chế tác,  bộ web drama này lại không giống bình thường, từ ngay từ đầu, đoàn phim liền không gạt chuyện bọn họ rất nghèo.

Điền Thịnh Đông thậm chí vẫn luôn ở trên mạng chứng mình cái nghèo.

Cũng bởi vì vậy, rất nhiều người cảm thấy hứng thú đối với bộ phim này, còn vấn đề kỹ thuật diễn của diễn viên hay những cái khác, thật ra không ôm hy vọng quá lớn.

Bọn họ đối với cốt truyện bên ngoài, những cái khác giá trị chờ mong đều rất thấp, nhưng cố tình, tuy rằng không thể nói bộ phim này rất xuất sắc, nhưng những diễn viên trẻ tuổi chính quy  kỹ thuật diễn đều khá ổn, diễn tròn vai.

Bọn họ bản thân vẫn là học sinh, bộ phim này lại là phim vườn, có thể nói là diễn lại chính bản thân, dù là chỉ có 3,4 phần kỹ thuật diễn, cũng có thể phát huy ra tới 5,6 phần.

Trừ cái này ra, đoàn phim dùng đạo cụ và bối cảnh cũng không tồi, vai chính ở biệt thự cũng đủ xa hoa!

Bởi vậy, người xem tất nhiên rất vừa lòng.

Kể cả kĩ thuật diễn của đạo diễn, rất nhiều chi tiết không xử lý tốt gì đó...... Bình thường người xem thật ra cũng không để ý nhiều đến vậy.

Tiết tấu chặt chẽ, nội dung hài hước, làm cho người khác không thể đoán được cốt truyện tiếp theo sẽ như thế nào, tổ hợp soái ca, mĩ nữ...... Bộ phim này lập tức nổi tiếng, diễn viên trong phim này cũng nổi tiếng theo.

Cố Ngôn Tử trong lúc nhất thời nhận được rất nhiều lời cảm ơn, Điền Thịnh Đông thậm chí phát cho cậu hai trăm bao lì xì: "Trước khi quay bộ phim này, không thể nào ngờ được bộ phim này sẽ nổi tiếng như vậy, cũng may là có cậu."

"Đúng vậy." Cố Ngôn Tử không chút khách khí mà trả lời.

Điền Thịnh Đông tới đến một chuỗi dấu chấm câu, lại gửi giọng nói: "Người trước kia từ chối phim của chúng ta, bây giờ chắc chắn là hối hận chết đi được,nhận vật kia của hắn tuy rằng suất diễn không nhiều, nhưng thiết lập nhân vật khá tốt, nếu hắn không làm chuyện đó, hiện tại dựa vào phim này, muốn vào Tinh Duyệt làm luyện tập sinh cũng không khó ......"

Điền Thịnh Đông không nói, Cố Ngôn Tử cũng quên mất người này.

Hai người trò chuyện một lúc thì thôi,  Cố Ngôn Tử cũng tự sắp xếp, lái xe đến một tòa nhà ở vùng ngoại ô thành phố B.

Cậu muốn đến chỗ này tìm vị đạo diễn trẻ tuổi kia.

Vị đạo diễn kia cũng mới hơn ba mươi tuổi, chỉ quay bốn bộ điện ảnh, nhưng mỗi một bộ điện ảnh đều nhận được khen ngợi, giải thưởng trong nước cũng cầm đến mỏi tay.

Mà phim hắn quay, vẫn luôn vô cùng tinh tế, luôn  có thể đi vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của mỗi người.

Đời trước Cố Ngôn Tử rất thích xem phim của hắn , sau khi đã chết một lần thì càng thích xem.

Mà lúc ấy cậu rất muốn mời người này giúp mình quay một bộ điện ảnh.

Lúc ấy cậu chỉ là nghĩ muốn, còn giờ thì trực tiếp hành động.

"Tôi muốn gặp Chu đạo." Cố Ngôn Tử gõ cửa, nhưng người ra mở cửa không phải là người cậu muốn tìm, mà là một thanh niên chưa tới 30 tuổi.

"Chu đạo không thích gặp người." Người nọ nói.

"Tôi có  kịch bản muốn tìm hắn quay, đầu tư  toàn bộ đã chuẩn bị ổn thoả......"

"Xin lỗi, Chu đạo không định phim điện ảnh." Người nọ lại nói.

Cố Ngôn Tử nói rất nhiều, người nọ cũng không đồng ý làm Cố Ngôn Tử đi vào, Cố Ngôn Tử chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Cậu biết vị Chu đạo này rất khó mời, khoảng thời gian mấy năm này ở đời trước, anh ta cũng không quay phim điện ảnh, cho đến trước khi cậu sống lại một năm mới quay một bộ phim điện ảnh, bộ điện ảnh cũng nhận được giải thưởng quốc tế.

Đáng tiếc bộ phim kia nói về đề tài đồng tính, bởi vậy không có cơ hội chiếu ở trong nước.

Mà chủ yếu là bộ phim đó để lại ấn tượng quá mức sâu sắc với Cố Ngôn Tử , cho nên Cố Ngôn Tử mới muốn tìm anh ta quay phim điện ảnh.

Sau khi bị người ta đóng cửa từ chôii gặp, Cố Ngôn Tử bắt đầu thử tìm trong vòng bạn bè xem có ai quen biết Chu đạo không, muốn cho bọn họ giới thiệu giúp mình.

Kết quả tìm một vòng, thế nhưng cũng không tìm được ai có thể giới thiệu cậu cho Chu đạo ...... Vị Chu đạo này, vẫn luôn nổi tiếng là người quái gở.

Cố Ngôn Tử có chút buồn bực, không nghĩ tới lúc này, cậu đột nhiên lại nhận được điện thoại của Chu đạo.

Đó là một dãy số xa lạ, sau khi cậu nhận điện thoại bên kia hồi lâu cũng chưa nói chuyện.

Cậu đang định cúp máy, thì nghe được đối diện truyền đến một tràng tiếng hít thở dồn dập, tiếp theo lại có người nói: "Chào cậu, tôi là Chu Lí Thần."

Chu Lí Thần chính là tên của Chu đạo, Cố Ngôn Tử nghe vậy, mặt đầy kinh ngạc.

Sau đó,cậu nghe được một đầu khác của điện thoại, âm thanh chậm rì rì mà nói: "Tôi đã xem kịch bản cậu chia sẻ cho tôi, tôi cảm thấy rất hứng thú, chúng ta có thể nhắn tin."

Cố Ngôn Tử ở trong ngành gặp được đạo diễn, nhà làm phim gì đó, phần lớn là thích gặp mặt nói chuyện, nếu không thì cũng thích gọi điện thoại.

Với bọn họ mà nói, gặp mặt trực tiếp hoặc là gọi điện thoại, là cách tốt nhất có thể nói chuyện rõ ràng.

Nhưng Chu đạo lại không giống người thường, anh ta đưa cho Cố Ngôn Tử một cái Q hào, sau đó cùng Cố Ngôn Tử ở trên mạng nói ý tưởng về ý tưởng của anh ta.

Khi anh ta gọi điện thoại, thanh âm luôn mang theo một chút nhút nhát, nhưng ở trên mạng nhắn tin, lại cho người ta cảm giác không giống người thường.

Anh ta đánh chữ rất nhanh, trả lời ngắn gọn mà sắc bén.

Cố Ngôn Tử vốn là có suy nghĩ rất tốt, cùng đối phương nói chuyện xong, đổi với kịch bản của bản thân càng có thêm ý tưởng sâu sắc.

Cậu cơ hồ gấp không chờ nổi mà muốn viết kịch bản này.

Chu đạo rõ ràng cũng cảm thấy hứng thú đối với kịch bản này, anh ta cùng Cố Ngôn Tử nói chuyện rất lâu, mới chưa đã thèm mà kết thúc đề tài này.

Sau khi nói chuyện cùng Chu đạo, Cố Ngôn Tử liền nghĩ tới kịch bản đại cương của mình.

Kịch bản này thật ra là viết về chính bản thân cậu.

Đương nhiên, cậu sẽ không trắng trợn mà viết về chính mình...... Vai chính của kịch bản này là một cô gái.

Cô gái này rất muốn diễn phim, muốn xuất hiện trên màn ảnh rực rỡ, mà cô gái vì cái mộng tưởng này, không ngừng trả giá nỗ lực, trong lúc này cô  còn gặp được người mình thích.

Đáng tiếc, bởi vì cản đường thăng tiến của người ta, cô gái bị người ta hãm hại, danh tiếng xấu xa. Sau đó, bâoj lực internet bắt đầu , cô ở trên mạng bị người ta mắng còn không nói, đi ra cửa mua đồ  cũng sẽ bị người ta khinh thường, ngay cả cô thích cũng rời khỏi cô.

Cô cảm thấy trên thế giới này không có chỗ dung thân......

Đây là chuyện Cố Ngôn Tử đã từng trải qua, cậu cũng đã từng nhìn thấy người khác trải qua.

Hiện giờ, internet càng ngày càng ảnh hưởng sâu sắc đến sinh hoạt của mọi người, bạo lực internet, cũng càng ngày càng nhiều, ở trên mạng, mọi người rất dễ dàng nói ra những lời cay đắng, độc ác.

Đồng thời, hiện tại giới giải trí, cũng xác thật tồn tại rất nhiều vấn đề.

Đương nhiên, Cố Ngôn Tử viết cái kịch bản này, cũng không phải muốn thay đổi giới giải trí, cậu chỉ là muốn đem chuyện bản thân không thể nói ra để nói với người khác.

Trước khi cậu rời khỏi vòng giải trí này, cậu hy vọng có thể khiến nơi này tốt hơn một chút.

Nếu lúc trước không phải bản thân cậu đủ cứng cỏi, nói không chừng sẽ bị vấn đề về tâm lí.

Kịch bản này Cố Ngôn Tử viết  rất thận trọng, mỗi một chữ trong kịch bản đều được cẩn thận châm chước viết ra.

Mà thời điểm cậu viết kịch bản này, cậu cũng chưa quên Trịnh Gia Hòa. Nhớ thương chuyện Trịnh Gia Hòa đời trước tử vong, cậu còn tìm riêng người đi chú ý Đàm Trăn.

Nhưng mà Đàm Trăn mấy ngày nay vẫn luôn rất an phận, ngoài việc luôn đi đến công viên kia, rồi "Ngẫu nhiên gặp được" bố Trịnh thì cũng không có làm chuyện gì khác.

Đương nhiên, cũng có khả năng là Đàm Trăn làm nhưng cậu không có tra được.

Rốt cuộc thì xã hội hiện tại, Đàm Trăn muốn làm cái gì, không muốn tự mình đi ra tay,  hoàn toàn có thể tìm người khác giúp y làm việc, hoặc là ở trên mạng cùng người khác liên hệ.

Cố Ngôn Tử cái gì cũng chưa tra được, bố Trịnh  bên này thật ra lại tra được không ít chuyện.

Thành phố B là thành phố lớn, nơi nơi đều có theo dõi, sau khi bố Trịnh báo cảnh sát, cảnh sát lập tức đến điều tra, hơn nữa bởi vì thân phận của bố Trịnh không tầm thường, còn điều tra rất nghiêm túc.

Chiếc xe kia, là dùng bảng số giả, nhưng dù là như vậy, cảnh sát cũng vẫn tìm được rồi nó, hơn nữa tìm hiểu nguồn gốc, tìm được luôn hai tên "bắt cóc".

Hai tên bắt cóc kia tính cả đồng lõa rất nhanh đã bị bắt lại, bọn họ là mấy tên côn đồ ở thành phố B, sau khi  bị bắt thì biết được chính mình đắc tội với người không nên đắc tội, lập tức đem tất cả sự tình kể ra hết.

Bọn họ tỏ vẻ, là có người thuê bọn họ đi "Bắt cóc" bố Trịnh, đương nhiên, bọn họ cũng không cần làm thật, chỉ cần diễn kịch là được.

"Người nọ nói hắn có việc muốn nhờ lão nhân kia,muốn cứu lão nhân đó, để lão nhân đó cảm kích hắn......"

"Chúng tôi chỉ là diễn kịch, chúng tôi căn bản không muốn làm ai bị thương!"

"Chúng tôi chỉ lấy của hắn mười vạn, sao có thể thật sự đi làm bắt cóc!"

......

Ở trong Cục cảnh sát, bôn người tham dự chuyện khóc lóc thảm thiết, hối hận vô cùng.

Bọn họ đến bây giờ,  tuy còn chưa biết thân phận thực sự của bố Trịnh, nhưng cũng biết bố  Trịnh  không đơn giản.

Không nói một lão nhân tùy thân mang theo côn điện, liền nói hiện tại...... Bọn họ đã rất cẩn thận, lão nhân này nếu như không địa vị, sao có thể trong tình huống không chịu vết thương nào, khiến cho cảnh sát bắt tất cả bọn họ, còn khiến họ hoàn toàn không liên hệ được với bên ngoài?

Cảnh sát viết lại tình huống của bọn họ, nhưng cũng không thả bọn họ, thậm chí như cũ không cho bọn họ liên hệ với bên ngoài.

Bọn họ càng sốt ruột càng lo lắng, đồng thời cũng hận chết cái người thuê bọn họ đến làm chuyện này.

Mà lúc này, bố Trịnh đã nhận được tin tức.

Biết được chuyện này thật sự là Đàm Trăn làm, bố Trịnh rất cảm khái, lại có chút nghi hoặc.

Lần này bắt cóc nếu là kế hoạch của Đàm Trăn, như vậy lúc trước "Ngẫu nhiên gặp được", hẳn là cũng do Đàm Trăn cố tình sắp xếp.

Chỉ là...... Đàm Trăn làm sao có thể biết được mỗi ngày ông sẽ đi dạo xung quanh?

Thói quen này của ông, những người trong khu đều biết đến, nhưng những người này hẳn là sẽ không nói cho Đàm Trăn, càng không nói...... Đàm Trăn những ngày ấy cùng ông nói chuyện, còn hoàn toàn nói đến những điều ông thích!

Đàm Trăn có vẻ có hiểu biết về ông.

Bố Trịnh nghĩ nghĩ, trực tiếp để cho cảnh sát dựa theo luật mà làm việc.

Sau đó......

Sáng sớm,người mà Cố Ngôn Tử phái đi theo dõi Đàm Trăn nói cho cậu: "Cố thiếu, người cậu bảo tôi theo dõi đã bị cảnh sát dẫn đi."

"Cái gì?" Cố Ngôn Tử có chút phản ứng không kịp.

"Hình như hắn phạm phải chuyện gì, sáng sớm vừa ra cửa đã bị cảnh sát mang đi." Người nọ nói: "Đúng rồi, tôi quá kinh ngạc nên để lộ chút hành tung, lại gặp được đồng nghiệp......"

Cố Ngôn Tử không kinh ngạc chuyện người nọ gặp được đồng nghiệp,  bởi vì Trịnh gia khẳng định cũng sẽ theo dõi người, chính là Đàm Trăn đột nhiên bị bắt...... Dựa theo tình huống cậu điều tra được trong mấy ngày nay, Đàm Trăn hẳn là không có làm cái gì trái pháp luật?

Từ từ......

Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ đến, Đàm Trăn hình như bị nghi ngờ đến việc thuê người bắt cóc..... Cho nên, y là vì chuyện này nên bị bắt?

Cố Ngôn Tử càng nghĩ càng cảm thấy chuyện hẳn là như vậy, lập tức hỏi Trịnh Gia Hòa, sau đó nhận được một đáp án khẳng định.

Bố của Trịnh Gia Hòa là một người rất dứt khoát.

Khi mà Cố Ngôn Tử còn đang cảm thấy bố Trịnh là người rất dứt khoát, Đàm Trăn bị bắt lúc này cũng có chút ngốc.

Thời điểm y bị bắt, còn không hiểu ra sao, cho đến khi có người hỏi y có phải thuê người đến bắt cóc bố Trịnh hay không, mới nhận ra được điều gì, sau đó lập tức nói: "Tôi không có làm loại chuyện này, tôi bị người khác vu khống!"

"Những người đó đã khai ra, bọn họ là đến diễn kịch, chỉ cần có người lại đây cứu người, bọn họ  có thể đi, lúc ấy qua cứu người người cũng chỉ có anh, hơn nữa Trịnh tiên sinh đã chỉ ra và xác nhận, nói cậu là bạn tra cũ của con trai ông......"

Cảnh sát không nhanh không chậm mà nói ra chứng cứ: "Mặt khác, cách đây không lâu mẹ cậu đã chuyển cho người ta một số tiền, mà người nhận được chính là bọn bắt cóc này."

Đàm Trăn đột nhiên nhận ra rằng, lúc trước bản thân đã nghĩ quá đơn giản, cũng đã xem nhẹ bản lĩnh của Trịnh gia.

Hơn nữa, y còn nói sai rất nhiều chuyện.

Ngay từ đầu khi y định làm chuyện này, cũng đã nghĩ tới việc này khả năng sẽ thất bại, mà y lúc ấy nghĩ là, bản thân là bạn trai cũ của Trịnh Gia Hòa, Trịnh gia khẳng định không muốn để cho người khác biết chuyện này, đến lúc đó y cùng Trịnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei