13/2/20, Cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, một ngày sương thật dày, thật ẩm ướt, trời cũng có mưa.

Cảm giác thật tự hào khi mình hoàn thành xong tập lịch sử dài 43 mặt giấy. Uống một ngụm nước, cái lưng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, tiếng xương lục khục kêu lên. Thật thoải mái.

Bỗng dưng lòng muốn nói với ai đó, muốn khoe một chút về sự cố gắng nhỏ xíu này. Lướt khắp một vòng bạn bè, bỗng thấy lạc lõng. Bất kì cái tên nào hiện lên cũng đều thấy thật khó nói.

Một mình ở nhà với hai con mèo, thôi thì tự kỉ một chút, kể cho chúng nghe vậy. Mình nói chuyện với chúng, vuốt ve bộ lông mềm mềm, ấm ấm, chúng nằm trên đùi mình mà khù khù ngủ. Bỗng dưng, có chút tủi thân.

Chính là cảm giác thật cô đơn.

Đôi lúc muốn nói gì đó, kể một câu truyện nhảm nhí gì đó với người khác, nhưng lại chẳng biết tìm ai. Vốn dĩ, mình cũng không thân thiết đến vậy. Mọi câu truyện dường như đều là mình bắt đầu. Chỉ cần mình im lặng, họ cũng sẽ im lặng.

Mình cũng chưa từng tâm sự gì với bố mẹ như những người bạn. Có những lần, lấy hết can đảm ra để kể một chuyện gì đó, nên nhân lúc ăn cơm mà kể, muốn cả hai người cùng nghe, nhưng câu truyện mới bắt đầu, liền bị câu truyện khác xen lẫn vào. Cũng có đôi lần, muốn gợi chuyện, cuối cùng cũng chẳng ai nghe.

Có lẽ từ đó, mình chẳng bao giờ tâm sự thật lòng với ai cả, kể cả đứa bạn thân nhất. Những lúc cô đơn nhất, sợ hãi nhất, cũng đều một mình vượt qua rồi. Đôi lúc mệt lắm, chỉ cần động một chút, sai một chút liền bật khóc. Muốn có ai đó chạy tới, chẳng cần nói gì cả, cho mình một cái ôm thôi, là đủ rồi. 

Mình đã cố gắng đến mức nào, vốn dĩ không quan trọng, chẳng phải cái người khác thật sự muốn thấy chỉ là kết quả mà thôi.

Chẳng rõ tại sao, đôi lúc đã rất cố gắng tỏ ra thật vui vẻ đối với người lạ, muốn làm quen đôi chút, muốn nói nhiều đôi chút, nhưng thật khó. Chẳng rõ có bao nhiêu người lần đầu tiên gặp mình đều nói rằng, mình thật lạnh lùng, khó gần. Mình chẳng muốn lấy lí do rằng mình là một đứa hướng nội nên khó gần như vậy. Nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác, mình cố không nổi.

Đôi lúc thấy người khác tìm được những người bạn cùng chia sẻ, cùng chung một vài sở thích có chút ghen tị. Nhưng biết làm sao, mỗi người mỗi khác, đâu thể cưỡng cầu.

Hôm nay chẳng phải ngày gì đặc biệt, chỉ là trong lòng có chút trống vắng. Chẳng biết làm cách nào để lấp đầy.

🍂XS🍂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net