13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồ ăn bên đây dở tệ ấy. Cũng là món Trung nhưng nó lạ lắm."

Sau ngày mời Diệp Hoài vào nhà, Trần Thanh công tác nước ngoài tận một tuần. Bên đây hiện đang là buổi tối, anh đã về phòng khách sạn chuẩn bị ngủ, múi giờ không lệch với chỗ của cậu lắm, anh nhắn tin cho cậu cũng không cần phải tính giờ giấc gì.

Anh đã định lật tẩy cậu ngày hôm đó, nhưng sau bài hát đó, anh đổi ý. Anh sẽ chờ cho đến khi cậu chủ động nói với anh, đến khi cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bắt đầu cho một mối quan hệ chính thức. Dù gì da mặt tên nhóc này cũng mỏng lắm, nhỡ đâu xấu hổ quá không chịu nổi lại làm ra cái gì dại dột. Còn bây giờ hai người họ tạm duy trì mối quan hệ kiểu "Tình trong như đã mặt ngoài còn e".

"Đồ tôi nấu ngon hơn đúng không?" Một chốc sau, tin nhắn đến.

Anh đọc tin, cười hừ, cái đồ mèo khen mèo dài đuôi. Nghĩ là thế nhưng tay vẫn nhắn lại, "Đúng, đồ cậu nấu ngon hơn. Tôi bắt đầu nhớ mấy món đấy rồi đó."

"Anh còn nhớ gì khác ngoài món ăn không?"

"Để xem.. Một củ khoai siêu to khổng lồ giữa hai chân cậu." Anh biết thừa tên nhóc tinh lực dư thừa này đang nghĩ cái gì, bèn nói theo trêu chọc cậu.

"Vậy mà anh bỏ mặc nó gần hai tuần rồi đấy."

"Biết sao được, công việc bận rộn mà."

"Vậy... bây giờ anh có nhớ nó không?"

"Có."

Điện thoại lại rung lên, lần này không phải tin nhắn chữ mà là một bức ảnh. Trần Thanh suýt nữa tuột tay rơi cả điện thoại xuống sàn khi ánh mắt vừa nhìn thấy nó. Là ảnh chụp củ khoai siêu to khổng lồ gân guốc sẫm màu kia! Full HD không che, trong trạng thái cương cứng hừng hực.

Tin nhắn tiếp tục tới: "Nó cũng đang nhớ anh đấy."

Anh đỏ bừng mặt, phải lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường mới bình tĩnh lại được một chút.

"Nhớ thế nào?"

"Nó cứng như đá, rỉ nước ở đầu. Nó muốn đút vào hang sâu của anh,đâm cho đến khi nước chảy dầm dề."

Trần Thanh điên cuồng cắn góc chăn vì xấu hổ. Tên nhóc này, sao lại dâm điên như vậy. Nhưng tuy mắng cậu, bụng dưới của anh cũng dần nóng ran lên. Diệp Hoài nói đúng, hơn một tuần "ăn chay" , anh cũng đã thèm lắm rồi. Và kỳ lạ, sau khi làm rõ lại cảm xúc của mình, Trần Thanh như còn kích thích hơn.

Không mất nhiều thời gian để Trần Thanh nhận ra rằng mình cũng đã cương. Và Diệp Hoài bên kia như nắm thóp được anh.

"Tôi biết anh cũng đã cứng, chụp tôi xem đi. Có qua có lại."

Trần Thanh hoàn toàn có thể từ chối, nhưng có lẽ sự dâm điên của cậu đã lây sang anh rồi, anh rụt rè vén chăn, kéo quần xuống. Thề đây là lần đầu tiên trong đời anh làm trò này, anh cố nén xấu hổ mở rộng hai chân, một tay nâng dương vật đã cương hoàn toàn lên, tay kia bấm chụp.

Diệp Hoài mở thật to mắt nhìn bức ảnh vừa gửi sang. Phía dưới đám lông vừa đủ không quá ít cũng không quá nhiều, dương vật sạch sẽ màu hồng phấn kích thước cầm vừa tay đến mức như đây là hàng custom made thượng đế làm riêng cho cậu, ngóc đầu hưng phấn giữa cặp đùi thon gọn.

Đến lúc này Diệp Hoài thật sự biết ơn tầm nhìn xa trông rộng của Kha Trạch khi tích hợp thêm chức năng gửi ảnh, nếu họa mi của cậu không chĩa thẳng lên trời và mũi cậu bắt đầu rỉ máu cam vì trông thấy cảnh đẹp, cậu đã chạy sang phòng cậu ấy mà ôm hôn rồi.

Cậu vừa nhiệt tình tuốt lên xuống khúc gân của mình vừa nhắn tiếp, "Còn mặt sau thì sao?"

Một chốc sau, thêm một bức ảnh gửi đến, một lỗ nhỏ cùng màu hồng phấn nổi bật giữa cặp mông trắng như bông bưởi căng mướt, và dương vật của Diệp Hoài càng cứng đến mức như sắp sửa nổ tung.

Trần Thanh chợt nảy ra một ý, "Tôi gọi điện cho cậu được không?"

Diệp Hoài ngay lập tức đồng ý, đưa cho anh số điện thoại phụ của mình, cuộc gọi được kết nối khi còn chưa đổ xong một hồi chuông đầu.

"Alo."

"Chào." Tiếng Diệp Hoài vang lên đầu dây bên kia, cuộc gọi quốc tế âm thanh rất ổn định, Trần Thanh cong môi ranh mãnh, "Cậu biết tôi đang làm gì không?"

"Nói tôi nghe."

"Tôi đang luồn tay vào áo choàng tắm,vân vê đầu vú giống như kiểu cậu hay làm với tôi đấy." Anh dùng giọng điệu gợi cảm lười nhác, tường thuật lại cho cậu nghe tất cả những hành động kích tình nhất, vừa nói vừa nghe Diệp Hoài đã thở rất nặng đầu dây bên kia, "Sau đó tôi đưa tay xuống, cầm lấy dương vật, bắt đầu cử động lên xuống, lên xuống.."

"Đừng chạm vào dương vật, anh lên đỉnh bằng mặt sau đi." Cậu đề nghị. Diệp Hoài biết rõ cơ thể Trần Thanh, tất cả những lần ngủ với cậu anh đều có thể lên đỉnh chỉ với phía sau.

"Được thôi." Anh nhún vai đồng ý, bắt đầu nâng cao hai chân hơn nữa để tay có thể với tới phần hoa cúc e ấp bên dưới dương vật.

Tay anh đã ướt đẫm dịch tiền xuất tinh từ đỉnh dương vật, anh dùng nó để bôi trơn cho miệng hoa. Lần đầu tiên Trần Thanh thủ dâm bằng mặt sau này, nhu cầu mặt sau chỉ mới xuất hiện khi anh lần đầu tiên làm tình, và tất cả những lần sau đó đều được Diệp Hoài thỏa mãn nên anh chưa bao giờ có cơ hội dùng ngón tay của mình.

Anh ưm lên một tiếng khi một ngón tay đầu tiên tiến vào mật động, cảm nhận ruột thịt siết chặt ngón tay mình.

"Ưm.... Tôi đưa một ngón tay vào rồi."

"Cho thêm hai ngón nữa, động thật mạnh vào thành ruột, nước sẽ tràn ra rất nhiều."

Trần Thanh cử động càng nhanh ngón tay của mình, đúng như Diệp Hoài nói, nước bắt đầu rỉ ra xối xả. Tiếng nhóp nhép nghe rõ mồn một trong không gian kín làm ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt tim đập.

Anh đưa điện thoại sát vào giữa hai chân, cho cậu nghe thật rõ ràng tiếng nước nhóp nhép dâm đãng, nhưng làm như vậy những tiếng rên rỉ lại không nghe được nữa. Diệp Hoài là người lớn rồi, cậu không chọn, cậu muốn hết, "Mở loa ngoài đi, tôi muốn nghe tất cả âm thanh."

Trần Thanh cười hừ, vẫn chiều theo cậu. Khoái cảm truyền tới, anh ngưỡng mặt rên rỉ thật lớn, thật thỏa thích. Trần Thanh chưa bao giờ buông thả như thế, đầu dây bên kia cũng đã không còn tiếng nói, chỉ có tiếng hít thở nặng nề gợi cảm của Diệp Hoài. Họ đều nghĩ về nhau mà thủ dâm, khoái cảm tới càng nhanh, càng mạnh.

"Cậu biết gì không?" Trần Thanh bất ngờ đứt quãng nói trong tiếng thở dốc, "Tôi vừa chợt nhớ ra tôi còn chẳng có cái tên để gọi khi lên đỉnh."

"Gọi tôi là chồng." Diệp Hoài đáp ngay, giọng đã khàn đi thấy rõ.

Trần Thanh phì cười, "Cậu lớn tuổi hơn tôi hay nhỏ hơn tôi?" anh biết thừa nhưng vẫn hỏi cho đúng 'quy trình'.

"Nhỏ hơn."

"A...chồng nhỏ..."

Diệp Hoài suýt chút nữa bắn ra ngay lập tức khi xưng hô này vừa lọt vào tai cậu. Tim cậu mềm nhũn, giữa hai chân thì lại càng cứng, sống lưng tê dại hẳn đi.

Theo tiếng nhóp nhép càng lúc càng dồn dập, Trần Thanh cũng rên rỉ kịch liệt hơn, "Ưm... chồng nhỏ...anh ra..... A..." Tiếng cuối cùng cao vút lên, rồi âm thanh biến mất, lặng đi, chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập ở hai đầu dây. Cả hai cùng nhau xuất ra.

"Hôm nay thế là đủ rồi. Ngủ ngon, chồng nhỏ." Lấy lại hơi thở sau khoái cảm, Trần Thanh ngắn gọn nói vào ống nghe rồi nhanh chóng cúp máy, vào phòng vệ sinh lau dọn cơ thể cho thoải mái thanh tân rồi trùm chăn đi ngủ, không hề biết rằng mình vừa gieo một hạt giống kích tình cho thanh niên trẻ hỏa vượng khí thịnh nào đấy phải quay tay thêm vài lần nữa mới có thể thanh thản an giấc.

...

"Này không được ăn vụng, đây là đồ của Trần Thanh." Diệp Hoài la lớn khi Kha Trạch nhón mất một miếng cá hồi trong dĩa cậu vừa nấu xong. Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Thanh công tác trở về nước, cậu cũng trở về công việc nấu bữa trưa cho anh.

"Sao hôm nay dậy sớm thế?" Chưa đến 6h sáng, cậu dậy sớm để nấu ăn nhưng Kha Trạch hôm nay cũng dậy rất sớm không rõ lý do.

"Nào có, tôi chưa ngủ mà, giờ mới chuẩn bị đi ngủ đây." Cậu ta nhún vai.

Diệp Hoài "...."

Kha Trạch đã dứt xong miếng cá, thòm thèm mút ngón tay, nhưng miệng thì vẫn chê bôi, "Sao anh ta có thể ăn được mấy thứ nhàm chán thế này nhỉ."

Thực đơn eat clean rất đơn giản, chế biến rất ít, hầu như chỉ là rau củ luộc, trứng luộc, thịt cá áp chảo và nêm nếm nhạt.

"Không nhàm chán, lại tốt cho sức khỏe. Không như cậu chỉ biết ăn mì gói."

"Mì gói thì sao, mì gói là tinh hoa hội tụ đấy, với cả tôi đâu chỉ ăn mì gói, tôi còn ăn cả bún gói, miến gói, lẩu gói, cả cơm tự sôi, lẩu tự sôi....."

"Thôi thôi biết rồi biết rồi." DIệp Hoài nhanh chóng cắt ngang, không để cậu ta có cơ hội liệt kê hết tất cả các sản phẩm ăn liền đang có mặt trên thị trường.

"Mà này," Kha Trạch đứng đối diện cậu, chống hai tay lên bàn chồm người về trước, "Giám đốc Trần có vẻ cũng thích cậu đấy."

"Không thể nào." Cậu bác bỏ ngay.

"Thật, nếu là tôi tôi đã báo chính quyền gô cổ cậu lại từ lâu rồi, đồ biến thái bại hoại gây nguy hiểm cho xã hội, nhưng anh ta không làm như thế mà ngược lại còn hùa theo mấy trò của cậu...ui da." Kha Trạch lại thò móng heo sang tiếp tục ăn vụng, bị Diệp Hoài không hề thương tiếc đánh thật mạnh vào tay.

Diệp Hoài biết, với thực lực cũng như gia thế gia đình của Trần Thanh, anh có thể tìm ra cậu trong vòng một nốt nhạc, làm cho cậu thân bại danh liệt trong một nốt nhạc tiếp theo, nhưng đến tận bây giờ mọi việc vẫn rất xuôi chèo mát mái, thậm chí cậu còn cảm thấy anh rất hưởng thụ khi ngủ với cậu, điều đó cứ canh cánh trong cậu, như một tia hy vọng mong manh. Cậu như giằng xé giữa việc anh có tình cảm với cậu và việc tất cả những sự hợp tác kia chẳng qua chỉ là vì cậu đe dọa anh thành công.

Chợt như nhớ ra gì đó, Diệp Hoài đột ngột ngẩng mặt lên nhìn Kha Trạch, "Cậu đã xóa phần băng ghi hình ngày tôi đưa Trần Thanh từ khách sạn về chưa?"

Kha Trạch đang xuýt xoa chỗ bị đánh đau, bỗng dưng khựng lại động tác như bị xịt keo, "Chết tiệt, tôi quên mất."

Diệp Hoài "...."

Kha Trạch "..."

Cả hai ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc bật ra hai chữ trong đầu:

Hết cứu.

./.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net