Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit_Beta: Mie

Đợi lần kế tiếp Lâm Dụ tỉnh dậy tay đã trống không, không biết người bên cạnh đi đâu mất rồi.

Nhổm dậy trông thấy áo khoác và điện thoại của Trịnh Phái Dương vẫn còn đó, cũng không đi xa, nhưng nếu xuống lầu thì không có thẻ mở cửa phòng với quét thang máy. Lâm Dụ mặc quần áo đi xuống tìm anh. Đi ngang qua căn phòng ở lầu mười tám, nhìn thấy cửa phòng mở hơn phân nửa, đúng lúc có người từ cửa bước ra.

Người đàn ông cũng nhìn thấy cậu, lùi về dựa vào cửa, cười khẩy một tiếng, nói châm chọc: "Nhìn nhu nhược nhưng lăn trên giường nhanh đấy."

Lâm Dụ đứng lại, thả lỏng nắm tay vừa siết chặt, tìm Trịnh Lâm Lâm là quan trọng nhất, tuyệt đối không được lãng phí thời gian với tên rác rưởi này.

"Không phải đêm qua bày đặt giữ trinh giữ tiết nghiêm chỉnh lắm à? Sao hôm nay đã kéo trai lên giường mình rồi, không hổ là diễn viên đang nổi ha, diễn xuất tốt quá." Bên trên Ứng tiên sinh khoác áo choàng tắm mở rộng cổ, trước ngực còn đọng nước, nói lỗ mảng: "Sao thế, phóng đãng xong rồi không tìm được người nữa?"

"..." Mu bàn tay nổi gân xanh, Lâm Dụ xoay người vung quyền tới.Đêm qua người đàn ông còn có khả năng bắt được cổ chân yếu ớt của Lâm Dụ, nhưng không biết hôm nay cậu nối sai cái gân nào, sức chiến đấu tăng vọt, dùng toàn bộ sức lực đè lên người, khóa hai đùi lại.

Lâm Dụ vung tay, từng quyền đấm vào mặt hắn, cái nào lực độ cũng muốn đòi mạng, chuyên chọn những chỗ người ta nhìn thấy mà đánh.

Tuy nắm đấm cậu không đủ lực nhưng thắng ở tay dài chân dài, người ở phía trên nên cao hơn một bậc, mỗi một quyền đấm ra lúc này đều là dùng hết sức từ trong xương cốt, phát ra âm thanh chói tai, các đốt ngón tay đều chảy máu. Nhưng dù sao thì cũng còn đang phát sốt, về sau đuối sức, nhân lúc Lâm Dụ ra tay chậm, tên đàn ông chộp lấy cánh tay cậu xoay người đè lên.

Lâm Dụ đập mạnh vào khung cửa sau lưng, cử động tay chân mắng, bị tên đàn ông túm tóc kéo căng cả da đầu.

Mẹ kiếp! Túm cái gì cũng không thể túm tóc!

Lâm Dụ thở hổn hển, cũng không quan tâm là có đánh tới được không tay chân liên tục đánh về người phía trước, vừa đá vừa đạp giống như con thỏ bị người nắm lỗ tai, điên cuồng đạp tứ phía.

Lần đánh nhau này động tĩnh quá lớn nên rất nhanh đã có vài bảo vệ lao đến, không biết tay người nào đã nắm lấy bả vai Lâm Dụ kéo cậu về phía sau.

Con thỏ đang nổi điên đá đạp, hai mắt đỏ ngầu, chỉ biết khàn khàn giọng gào thét: "Đậu mẹ mày! Đậu con mẹ mày! Mày dám đụng đến một ngón tay của Trịnh Phái Dương thử xem! Tao đậu con mẹ mày!"

Tên đàn ông phun máu trong miệng đến bên chân Lâm Dụ: "Cậu bị thần kinh hả?"

Lâm Dụ nằm ở trên hành lang giống như bao tải, tên đàn ông đang tựa vào cửa đối diện cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt sưng to như cái bánh bao, toàn thân chi chít vết chân trầy xước, dấu bầm đen.

Lâm Dụ ngước cằm, ánh mắt giống như sói con: "Trịnh Phái Dương đâu??!"

Mặt của tên đàn ông vặn vẹo: "Trịnh là đứa mẹ nào! Sao tôi biết được!"

Lâm Dụ trở mình đứng dậy, đạp một cước vào bên dưới tên đàn ông: "Tôi hỏi anh lần nữa, anh có biết không?"

Lần này đạp vừa nhanh vừa chuẩn vừa độc, bên bảo vệ cũng trở tay không kịp. Tên đàn ông ôm đùi lùi về sau, đau đến méo cả miệng, tránh né làm bình hoa bên cạnh rơi xuống đất, ngay lập tức một tràng lổn xa lổn xổn.

Trong lúc hỗn loạn đột nhiên có đôi bàn tay từ phía sau ôm lấy eo Lâm Dụ, dùng sức kéo cậu về phía sau.

Lâm Dụ vặn eo giãy giụa, nhưng người phía sau ôm chặt không buông, một âm thanh quen thuộc truyền vào tai: "Lâm Dụ, Lâm Dụ."

Sức lực chống cự của Lâm Dụ lập tức rút hết, rủ cánh tay xuống, tùy ý để Trịnh Phái Dương ôm lấy eo của mình: "Lâm Lâm."

Chân trái đang bị thương lại bị trẹo thêm lần nữa, dù què chân rồi nhưng dẫu thế nào Lâm Dụ cũng không chịu để Trịnh Phái Dương dìu mình về, thân tàn chí kiên, vịnh bả vai Trịnh Phái Dương khập khiễnh đi về phòng, nhìn cũng không thèm nhìn đến phế vật bên chân.

Nhưng Trịnh Phái Dương lại nghiêng người, liếc qua hạ bộ của tên đàn ông đang té dưới đất, ánh mắt lạnh như băng.

Mới vừa vào cửa phòng, hai chân Lâm Dụ mềm nhũn, quỳ rạp trên thảm bắt đầu ho khan kịch liệt.

Khuỷu tay cậu chống cả người còn cả người thì nằm trên đất, ho đến lưng cũng run rẩy, giống như cánh buồm trong cơn bão tố.

Trịnh Phái Dương quỳ xuống sàn nhà, nâng đầu Lâm Dụ áp lên đầu gối mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, mãi đến khi lòng bàn tay làm người ta lo lắng hết run rẩy, bình ổn lại mới thôi.

"Anh cất thuốc ở đâu vậy?"

Lâm Dụ nói mơ hồ không rõ: "Không cần.. Không cần uống thuốc đâu, khụ khụ, không sao, lúc nãy anh không nôn ra ngoài nên bị sặc."

Lâm Dụ dựa vào mép giường sau lưng, nghiêng đầu nhìn Trịnh Phái Dương, anh đang cẩn thận từng li từng tí nâng mắt cá chân lên, dán thuốc cao lên các khớp bị thương.

Nhìn thấy anh đen mặt, Lâm Dụ muốn chủ động giải thích: "Anh đánh hắn ta là vì..."

"Đau không?" Trịnh Phái Dương cắt ngang lời cậu, nâng mắt cá chân đang nắm trong lòng bàn tay.

Lâm Dụ hít mũi một cái: "Hết đau từ lâu rồi, nhìn thấy em liền hết đau."

Trịnh Phái Dương vươn tay, lòng bàn tay chạm vào trán Lâm Dụ: "Em nói ở đây, chỗ này có đau không."

Lâm Dụ mù tịt giơ tay lên sờ một cái, miệng lập tức hít hơi lạnh. Không biết lúc nãy đụng trúng vậy gì, trên trán rách một đường rồi. Dùng màn hình điện thoại nhìn thử, may mà không sâu, chỉ là dài một đường, giống như bút đỏ quẹt qua trán.

"Không sao không sao, tí nữa dùng băng cá nhân che lại, buổi chiều vẫn có thể chụp ảnh được."

"Thế này rồi mà anh còn định chiều nay chụp ảnh?"

"Còn một bộ nữa thôi à," Lâm Dụ nắm lấy ngón tay nhỏ dài đang sờ trán mình, "Đảm bảo năm phút là chụp xong, chụp xong anh sẽ trở lại."

Trong lòng Lâm Dụ nghĩ đến tính toán nho nhỏ của bản thân, chịu đựng một ngày một đêm là coi như đủ rồi, nhưng ngày thứ hai ký hợp đồng đã đạp trứng ông chủ bọn họ, khó mà đảm bảo bên ELI sẽ không giết hắn diệt khẩu.

Nhưng ít ra thì buổi chụp ảnh hôm nay là bên tạp chí phụ trách, không thể làm không công, nên tiền của cậu một phân cũng không thể thiếu được.

Trịnh Phái Dương lấy khăn sạch ngâm nước ấm, cẩn thận lau vùng da xung quanh vết rách trên mặt Lâm Dụ. Một vết đỏ nằm ngang trên vùng trán trắng nõn, khiến người ta nhìn mà xót xa.

Nhưng bản thân thì thờ ơ lắc đầu. Cũng không phải cậu dựa vào khuôn mặt mà lăn lộn đến giờ, rách một chút nên cũng không lo lắng.

Trịnh Phái Dương lấy chiếc khăn trên trán xuống: "Chụp xong rồi về sớm một chút, chúng ta đến bệnh viện."

"Đến bệnh viện làm gì!" Lâm Dụ vươn tay kéo anh, "Rách nông thôi mà! Cũng không cần khâu vết thương, anh không muốn đến bệnh viện đâu."

"Nhưng người anh đang nóng rần lên này, sốt không nhẹ đâu." Trịnh Phái Dương cúi người xuống, kề sát nhìn cậu, "Sốt thế mà cũng dám đánh nhau với người ta."

Lâm Dụ: "..."

Cửa hàng tôn là khu vực hỗn loạn nhất ở Đồng Thành (1), trong trí nhớ Trịnh Phái Dương, lần trước ấm sắc thuốc chạy 800 mét đã thở hổn hển đánh nhau ở nơi này.

(1) Đồng Thành là một thành phố trực thuộc An Khánh, tỉnh An Huy, Trung Quốc.Mấy tên côn đồ không có mắt, nhìn Trịnh Phái Dương trắng trẻo thuần khiết đeo cặp sách trên lưng tưởng là cô nương nhà ai lạc đường, đi theo suốt một đường nói mấy lời xấu xa bẩn thỉu, mặc kệ cũng không được. Lâm Dụ vén tay áo, đầu nóng lên liền xông đến đánh người.

Kết quả bị người trong nghề quật lại thê thảm.

Tuy Lâm Dụ bị bọn nó đè lên tường nhưng vẫn tìm được cơ hội chuẩn xác đá ngã thùng thiết bên cạnh, tức khắc bọt bong bóng bay khắp trời.

Cậu thừa dịp hỗn loạn nắm chặt tay Trịnh Phái Dương, xoay người chạy.

Trên đầu đầy giấy vụn đầy màu sắc và bọt bong bóng, thiếu niên chạy chốn rung động lòng người.

Sau khi trải qua buổi tối thê thảm đó, bạn học Lâm Dụ thiết lập tín điều (2) mới trong cuộc đời, nếu có thể chạy thì tuyệt đối không động thủ.

(2) Tín điều: Điều đặt ra để tin theo.

Con thỏ nóng lên cũng có thể cắn người, huống chi đầu óc thỏ cũng không dễ điều khiển.

"Cho anh hai lựa chọn. Hoặc là bây giờ về nhà với em uống thuốc rồi ngủ một giấc, hoặc là anh chụp ảnh của anh xong rồi cùng em đến bệnh viện."

Đừng nói truyền nước, bạn học tiểu Lâm nhìn thấy kim tiêm rút máu thôi đã sợ rồi, cò kè mặc cả nói: "Anh có thể chụp ảnh xong rồi về nhà ngủ với em không? Nếu không.. Cố Ninh sẽ trở mặt với anh đó, hôm qua mới đình công anh ta đã bắt anh nhảy sân thượng, hôm nay mà đình nữa anh ta thật sự sẽ chạy đến đây đẩy anh xuống luôn đó."

Trịnh Phái Dương vươn tay: "Đưa điện thoại cho em, em giúp anh xin nghỉ ."

Lâm Dụ ở bên nhìn anh gọi điện, đột nhiên thốt ra một câu: "Lâm Lâm, em đã từng thấy ai trên đời này trở mặt đáng sợ hơn em chưa?"

Trịnh Phái Dương: "..."

Lâm Dụ lắc đầu lẩm bẩm: "Bây giờ em sẽ gặp được liền."

Trịnh Phái Dương kết nối điện thoại, đứng dậy đi ra ban công.

"Ừm, tôi đưa anh ấy về nghỉ trước."

"Không cần, tôi sẽ lái xe."

"Đúng rồi Tổng giám đốc Cố, còn có việc phiền anh. Anh có biết Tổng giám đốc công ty Lâm Dụ đại ngôn lần này không?"

Trịnh Phái Dương thu dọn hành lý, nhìn thấy vẻ mặt như thường của anh, Lâm Dụ kinh ngạc: "Cố Ninh không nổi nóng lên à?"

Trịnh Phái Dương nhíu mày hỏi: "Sao anh ta phải nổi nóng với em?"

Lâm Dụ nhìn Trịnh Phái Dương đang đưa lưng về phía mình, chỉ chừa lại cái ót trầm ổn, nghĩ thầm, quả nhiên cho dù so với bất kỳ ai, Trịnh Lâm Lâm nhà cậu vẫn là người nguy hiểm nhất.

Có một chuyện mà Lâm Dụ vĩnh viễn không biết.

Sau buổi tối bị đánh thê thảm đó trên trán cậu nhô một cục bầm đen nhưng vẫn gắng gượng không rơi một giọt nước mắt. Trên đường về nhà đau đến mức thở dốc thì tay vẫn kéo ống tay áo đồng phục của Trịnh Phái Dương, đi phía trước không quay đầu lại. Trịnh Phái Dương bị cậu kéo về phía trước, không cần phải nhìn đường đi, ánh mắt đều đổ dồn vào bóng lưng của người trước mặt.

Ngày hôm sau, tên côn đồ bị người ngăn lại trong con hẻm sau lưng quán bar. Một đám người khí thế hung hăng, cầM đầu cởi đồng phục là Trịnh Phái Dương. (Tằng tằng tằng~ ngầu lòi huhu TvT)

Phía sau Phó Đản dẫn theo một đám trai đẹp, đều là bạn bè ở quán bar kế bên nhờ đến, mỗi người đều cầm theo gậy gộc, nhe nanh múa vuốt. Chị đại thủ lĩnh của đám đẹp trai này là cô ruột của Trịnh Phái Dương, chính là Trịnh Mai - bà chủ của quán bar bên cạnh.

Phó Đản nhảy một bước lên trước, nhìn hai tên ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, không dám ngẩng đầu lên. Cậu ngậm cọng cỏ, sứt sẹo bắt chước đàn em trong phim, hất đầu hỏi: "Đại ca, hôm nay chúng ta đánh tên nào?"

Tên thủ lĩnh côn đồ nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra mình đắc tội vị đại ca này lúc nào, bèn dựa vào đèn đường lờ mờ nhìn một cái, trời ơi, không phải là tiểu mỹ nhân băng bọn chúng muốn sờ tay trong góc tối hôm nọ đây sao.

Tiểu mỹ nhân mi thanh mục tú, mắt như ánh sao sáng chói, chỉ là vẻ mặt lạnh đến dọa người. Cậu nhướn mày, giơ đầu gối lên đạp một cước vào bả vai một tên côn đồ.

"Đánh hắn."

Có thể động thủ thì cố gắng không gây ồn ào.

Đây là ngày thành lập tín điều mới trong cuộc đời Trịnh Phái Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net