Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit: Gieo x Beta: Mie

Lâm Dụ về tới nhà lăn ra ốm mất ba ngày.

Nhưng ốm thật thì có nửa ngày còn hai ngày rưỡi là giả bộ ốm. Lâm Dụ ở trên đùi Trịnh Phái Dương giả vờ yếu ớt, líu ríu đòi hỏi được vỗ về nhưng hiển nhiên là đòi hỏi vô ích.

Trịnh Phái Dương đi tới cửa bếp nói: "Chắc hôm nay em sẽ về muộn, anh không cần chờ em về ăn tối đâu."

Ỷ vào việc bản thân đang bị ốm, Lâm Dụ không biết xấu hổ mà còn táo tợn hơn, Trịnh Phái Dương đang định ra ngoài thì bị cậu đè lên cánh cửa hôn. Soda ở đằng sau cũng bắt chước theo, kiễng hai chân ôm lấy bắp chân Trịnh Phái Dương.

Trịnh Phái Dương bị hai cái kẻ phiền toái này kéo lại không thể đi ra cửa, muốn chân duỗi cũng không được vì cả eo và chân đều có hai cặp móng vuốt, anh không biết phải làm sao, nói: "Anh buông ra trước đi."

"Em nghĩ anh là đồ ngốc à." Lâm Dụ siết chặt tay, "Anh buông lỏng tay rồi thì không phải em sẽ chạy mất sao."

Trịnh giáo sư không muốn đôi co với Lâm Dụ: "Em phải lên lớp, sáng nào anh cũng phải diễn trò sinh ly tử biệt này với em à?"

Lâm Dụ có thêm dũng khí bèn trách móc: "Từ khi anh bị ốm lâu rồi chúng ta không "làm" với nhau đó! Nếu như em đồng ý tối nay "làm" với anh thì anh mới bỏ tay ra!"

Soda rất đúng lúc "Meo" một tiếng như là đang trợ giúp Lâm Dụ.

Trịnh giáo sư cạn lời, nuôi hai con sủng vật này ở nhà đúng là đáng sợ, kinh khủng hơn là một con còn biết nói tiếng người.

Lâm Dụ vẫn bám dính ở trên đùi anh, Trịnh Phái Dương ném túi rồi nới lỏng cà vạt: "Anh muốn làm gì?"

"Ấy... Ngay bây giờ sao!" Lâm Dụ che mặt nói, "Làm chuyện đó vào buổi sáng sao, không được, vẫn nên để buổi tối em về rồi thì chúng ta hãy thực hiện, anh chờ em!"

"..." Trịnh Phái Dương kéo tay Lâm Dụ ở trên eo mình ra, "Nếu sau này còn muốn làm thì bây giờ anh bỏ tay ra ngay cho em."

Lâm Dụ buông tay, nằm bò trên đất.

Thực ra ầm ĩ náo loạn như vậy nhưng Lâm Dụ cũng không dám lỡ việc đi làm của Trịnh Phái Dương, cái tên cuồng công việc này so với núi lửa còn đáng sợ hơn. Mặt dày như vậy rồi mà Trịnh Phái Dương cũng không giữ lời hứa tối về nhà cùng cậu "động" tẹo nào.

Lâm Dụ ngồi xổm xuống chọc chọc vào Soda, nhéo nhéo má: "Đều tại mày."

Soda giơ móng vuốt về phía Lâm Dụ.

Trước đó Trịnh Phái Dương đã thay Lâm Dụ xin phép công ty cho cậu nghỉ bệnh một tuần. Mặc dù nhớ lại chuyện của mấy ngày qua chẳng mấy vui vẻ, nhưng tới bây giờ bên ELI kia vẫn chưa đến tìm bọn họ tính sổ, phỏng chừng Tổng giám đốc cục cưng của bọn họ là bảo vệ rồi. Thậm chí ngay cả Cố Ninh cũng không thèm tìm Lâm Dụ hỏi tội, cũng không nhắc đến chuyện Đại ngôn nữa.

Lâm Dụ cho rằng chuyện làm ăn khó khăn lắm mới đưa tới cửa lại thất bại rồi.

Gặp phải chuyện thế này, Lâm Dụ cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với Cố Ninh, có lỗi với việc anh ta chạy ngược chạy xuôi thay giải quyết rắc rối giúp mình lâu như vậy.

Tuy ngoài miệng Cố Ninh bảo không bỏ qua nhưng Lâm Dụ hiểu rất rõ, anh ta tồn tại trong cái giới này nhiều năm như vậy nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc như xưa, có bao nhiêu đáng quý.

Từ khi Lâm Dụ ra mắt đến nay, không theo mấy đường không chân chính mà rất thật thà dựa vào thực lực đi đóng phim, đến tận bây giờ cũng không có lưu lại tai tiếng gì, một phần là bởi vì cậu rất trung thành với Trịnh Lâm Lâm không thay lòng đổi dạ, phần còn lại thực sự phải cảm ơn Cố Ninh đã nhân từ nương tay.

Bảo vệ nghệ sĩ của mình không bị tổn thương là điểm mấu chốt quản lý Cố.

Sau khi ăn sáng no nê, tâm trạng cảu Lâm Dụ tốt hơn rất nhiều, tuân lệnh Trịnh Phái Dương tưới nước bón phân cho tất cả hoa cỏ ở trên ban công, sau đó cùng Soda nằm lăn qua lăn lại trên thảm nhung.

Việc tuyên truyền cho chương trình "Tín hiệu Hoàn Vũ" đều đã quay chụp xong xuôi vào tuần trước, bản trailer kỳ đầu của chương trình cũng đúng hạn được chiếu. Bởi vì có Mạnh Tiêu Trình là thần tượng đang nổi tiếng thu hút người xem, hơn nữa trước đó cũng tuyên truyền đúng lúc nên sức hút của kỳ đầu này không có sai sót gì.

Trong đoạn trailer, quả nhiên đã biến cuộc tranh cãi giữa Lâm Dụ và Trịnh Phái Dương thành điểm nhấn. Chỉ với vài câu ngắn ngủi nhưng với khâu xử lý hậu kỳ chỉn chu cùng với kỹ xảo sắc nét đã tạo hiệu ứng ấn tượng, ánh sáng bùng nổ.

Trên Weibo tag ba vị khách mời, người hâm mộ nhanh chóng kéo vào bình luận ở phía dưới.Mấy bình luận top đầu đều nói về Mạnh Tiêu Trình, ngón tay Lâm Dụ lướt lướt xuống dưới một lúc, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bình luận liên quan tới mình: "Đây là lần đầu tiên tụi tui đến đây bình luận ủng hộ em trai Sữa Tắm! tym."

Em trai Sữa Tắm là biệt danh mà fans đặt cho Lâm Dụ, bởi vì lúc Lâm Dụ ký tên, chữ "Lâm" cách quá xa chữ Mộc, nhìn cứ tưởng đâu là Mộc Mộc Dụ, viết tắt là Sữa Tắm.

Lâm Dụ kích động bèn ấn vào xem, được lắm, cái bình luận này cũng chỉ là nick bán hàng giả làm fans thôi.

Nhưng Tiểu Lâm nản lòng tẹo nào, xoa xoa tay, bắt đầu bấm like từng cái bình luận cổ vũ cho mình.

Trong tòa cao ốc của Thụy Phu, băng qua trùng điệp trang trí hoa lệ, Trịnh Phái Dương đẩy cửa kính ở căn phòng tận cùng bên trong ra. Cố Ninh bắt tréo chân, người phụ nữ phía đối diện ngồi khép chân tao nhã, nhìn thấy người bước vào, bèn vui vẻ đứng lên.

"Vậy tôi đi ra ngoài trước, hai người cứ từ từ nói chuyện." Cố Ninh đứng dậy, đi ngang qua cửa, Trịnh Phái Dương bèn nói câu cảm ơn.

Người phụ nữ kia dẫm giày cao gót lộc cộc đi đến trước mặt Trịnh Phái Dương, vòng eo mềm mại tiến sát lại gần, cánh tay mảnh khảnh quấn quanh cổ và vai của Trịnh Phái Dương, đôi môi đỏ khẽ mở cùng với giọng điệu mềm mại: "Cục cưng, người ta nhớ cưng muốn chết."

Lâm Dụ ở nhà hắt xì một cái.

Cậu ngồi trên sàn nhà, tăng điều hòa lên mấy độ. Ngày thường ít vận động nên thường chịu thiệt, lúc vật lộn không có sức lực mấy, Lâm Dụ quyết định từ nay về sau sẽ nâng cao thể lực, chú ý rèn luyện, bắt đầu từ cơ bản tới mười tám quyền phòng ngự.

Nhưng mười tám quyền mới đánh tới mười sáu thì đã mệt tới thở không ra hơi, Lâm Dụ tập theo vị huấn luyện viên trên ti vi thực hiện động tác nhảy lên đá chân tấn công, sàn nhà bị giẫm kêu cót két, ngờ đâu lại trượt chân giẫm lên đuôi Soda. Lâm Dụ né sang phải tránh khỏi đòn Miêu Trảo, đá đổ cái túi giấy đặt bên cạnh tủ sách, một cuộn giấy từ bên trong lăn ra. Mấy hôm trước có fan gửi quà đến công ty, Phương Khâm mới vừa đưa đến cho cậu, còn chưa có thời gian mở ra xem.

Lâm Dụ ngồi dưới đất, đặt cuộn giấy trên đầu gối rồi mở ra xem, trên poster là bức ảnh nhân vật cổ trang mà cậu đóng trong phim, phía dưới viết một dòng chữ nhỏ: "Mộc dục dương quang, tứ ý sinh trưởng." (1)

(1) Đắm chìm dưới ánh dương, tùy ý phát triển.

Mũi cay cay, cậu xoa xoa mũi, cố kìm không khóc.

Trịnh Phái bị mùi nước hoa giống như lưới đánh cá của người đang ôm mình làm cho không thở nổi, vất vả lắm mới thoát khỏi cái ôm này: "Cô, sức của cô đúng là càng ngày càng mạnh."

Trịnh Mai lườm một cái, lông mi giả vểnh lên trên trời: "Cháu cũng đã trưởng thành rồi, sao mở miệng ra vẫn khiến cho người ta tức giận thế."

Người trước mặt này chính là em gái ruột của ba Trịnh Phái Dương, Trịnh Mai. Cô vừa từ Los Angeles trở về, người vẫn còn đang mặc bộ quần áo trên máy bay. Cô kéo vội Trịnh Phái Dương ngồi xuống, ngó đầu nhìn về phía sau: "Lâm Dụ đâu rồi, sao Lâm Dụ không đến đây?"

Trịnh Phái Dương nói: "Tâm trạng không tốt nên ở nhà ngủ rồi, cháu cũng không nói với anh ấy là hôm nay đến gặp cô."

Trịnh Mai nghe xong bèn đau lòng gật đầu nói: "Cũng thật là, gặp phải chuyện như thế, cô nghe xong mà cũng muốn tức muốn chết."

"Trong giới của bọn họ cháu không có năng lực xử lý, thế nên suy đi tính lại chỉ có thể làm phiền cô rồi." Trịnh Phái Dương ngồi thẳng người nói: "Lần này đặc biệt gọi cô về nước một chuyến như vậy, thật ngại quá."

Trịnh Mai ngắt lời Trịnh Phái Dương, bất mãn nói: "Hừ, cháu còn ngại cái gì chứ, giả vờ khách khí cho ai xem, người khác không biết cháu, cũng tưởng cô cũng không hiểu về cháu sao? Hơn nữa lần này cô trở về cũng không phải vì cháu, chủ yếu là vì Lâm Dụ, cô nhớ thằng bé rồi."

Trịnh Phái Dương nói: "Vâng, cháu biết cô vừa ý anh ấy từ lâu rồi."

Khi bé, lần đầu tiên Lâm Dụ theo Trịnh Phái Dương chạy đến trước mặt Trịnh Mai, cô vừa nhìn thấy cậu mắt đã sáng lên, bàn tay xoa đầu cục đáng yêu này không chịu buông: "Đáng yêu quá đi, quá đáng yêu rồi, sao cháu cười lên lại đáng yêu thế này."

Lâm Dụ cười há miệng, để lộ ra hai cái răng cửa trắng tinh, vẻ mặt hưng phấn: "Woah! Dì đẹp quá à, dì là tiên nữ sao! Cháu thích dì nhất đó!!!"

Cái miệng này đúng là biết nịnh, Trịnh Phái Dương không nói nên lời.

Có người sau khi gặp Lâm Dụ xong vẫn luôn tính kế lén "trộm" đứa nhỏ về nhà. Đáng tiếc đời không như là mơ, cuối cùng đứa nhỏ nhà mình bị người ta "trộm" mất còn chưa hay.Người đó đúng là Trịnh Mai.

Lâm Dụ chỉ biết dì Trịnh là chủ biên của một tạp chí mỹ thực nổi tiếng nhất Los Angeles, nhưng mà không chỉ có thế, cô còn là người điều hành một công ty đầu tư, một trong những người sáng lập Bác Á ở nước Mỹ.

Thế nên đến Kim chủ, Trịnh Mai phải là Kim chủ lớn nhất.

Quay lại với vị đang ngồi mắng tên giám đốc bại hoại mặt người dạ thú tới mấy chục phút một từ cũng không lặp lại đây, Trịnh Mai vẫn còn thấy chưa đủ giải tỏa cơn giận, dẫm giày cao gót lên thảm trải sàn, mỗi một đạp đều xem như đang đạp lên mặt của tên kia. Cuối cùng gõ gõ màn hình điện thoại một lúc mới kết thúc chuyện khiến cho vị tổng giám đốc ELI này bực mình.

Trịnh Mai nuốt hết những từ thô tục vào lòng, quay lại làm một người phụ nữ xinh đẹp cao quý, vuốt tóc mái hỏi Trịnh Phái Dương: "Thế nào, cháu hài lòng không?"

Trịnh Phái Dương thật lòng khen ngợi: "Vẫn là cô lợi hại."

Móng tay dài của Trịnh Mai lướt trên màn hình điện thoại, thuận miệng nói: "Vừa khéo, đợi lát nữa về nhà với cô một chuyến đi, đã đồng ý với cha cháu rồi, nếu hôm nay không đưa cháu về nhà thì cô sẽ bị lão già ấy mắng chết."

Vẻ mặt Trịnh Phái Dương nháy mắt liền thay đổi.

Một giây sau anh lập tức đứng lên chào tạm biệt, nhưng Trịnh Mai nhanh tay đã tóm lấy cổ tay anh, đẩy về phía cửa. Người cô dịu dàng ban nãy giờ đã hóa thành Diêm Vương: "Cháu mà không đi thì cô sẽ nói cho Lâm Dụ! Nói cháu giấu giếm rồi nhờ cô giúp thế nào, cháu cứ thử không đi xem!"

Weibo của Lâm Dụ bùng nổ.

Lần đầu tiên trên thanh thông báo của Đậu Hũ Ngọt Ngào đạt 999+, phần trả lời nhiều quá mức cho phép. Nguyên nhân là bởi ban nãy giả làm người qua đường tiện tay viết một cái bình luận rằng: "Ôi ôi ôi đội trưởng Trịnh thật đẹp trai! Đẹp trai nhất đội! Tôi chỉ là người qua đường thôi nha!"

Đóng giả làm người qua đường thì cũng bình thường nhưng người có gia đình giả làm người qua đường thì đúng là hiếm thấy.

Nhưng không nghĩ tới chỉ viết một câu ngắn như vậy mà bên dưới đã vô số người đồng tình, bỗng chốc mức độ phổ biến lên hàng đầu luôn. Ngoài những câu "Tôi đồng ý!" thì trong phần trả lời còn có người lập tức đăng tất cả thông tin tìm được trên Baidu liên quan tới vị đội trưởng này: Phó Giáo sư Viện nghiên cứu Hoàn Vũ, nhà thiên văn học trẻ tuổi, tiến sĩ Ngô Đại, người phụ trách hạng mục quỹ sinh mệnh. Còn lại thì chẳng có gì cả, tất cả thông tin liên quan tới Trịnh Phái Dương chỉ có mấy chữ ít ỏi như vậy, trống không, sạch sẽ.

Đậu Hũ Ngọt Ngào Tiều Lâm hoảng sợ. Mọi người đang đồng loạt đào báu vật của cậu ra phơi bày, tất cả đều tò mò tiếp cận, chỉ có cậu biết, rõ ràng báu vật này là ở trong tim của cậu. Lâm Dụ không nhịn được nên muốn khoe khoang với mọi người một chút, nhưng lại hẹp hòi cho rằng, báu vật thì chính là báu vật, chỉ có thể là báu vật của riêng mình cậu, dù là ai cũng không thể nhìn.

Lâm Dụ lại bắt đầu vò đầu bứt tóc.

Xoắn xuýt một hồi bỗng nảy ra ý tưởng, cậu viết một bình luận mới: "Huhuhu Lâm Dụ đẹp trai quá! Chàng trai đẹp nhất trong đội! Tôi cũng chỉ là người qua đường thôi nha!"

Đóng giả làm người qua đường thì cũng thường thôi nhưng tự bản thân giả làm người qua đường thì đúng là hiếm gặp.

Đáng buồn là cái bình luận này viết muộn quá nên chẳng mấy ai chú ý. Mãi sau rốt cuộc cũng có một tài khoản để ảnh đại diện là Mạnh Tiêu Trình trả lời lại bình luận ấy: "Bao nhiêu tiền thế? Cho tôi theo với."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net