Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit: Gieo x Beta: Mie

Vì Mạnh Tiêu Trình có bốn gameshow phải quay gấp nên để phù hợp với lịch trình của anh thì đài truyền hình chuẩn bị quay luôn tập 4 của <Tín hiệu>.

Trịnh Phái Dương vẫn chưa đến, Lâm Dụ thấy không có việc gì làm nên ngồi ở phòng trang điểm chờ. Có người gõ cửa đi vào, là người phụ trách ở ELI mà anh từng gặp hôm chụp quảng cáo, hôm nay đặc biệt đến xin lỗi Lâm Dụ.

Người phụ trách giải thích tổng giám đốc Ứng vừa mới được điều đi Singapore một thời gian, hơn nữa còn nói rất khéo là do bên họ chuẩn bị không tốt làm Lâm Dụ phải trải qua vài chuyện không vui, xin lỗi rất chân thành, còn nói lần sau hợp tác sẽ đặt những yêu cầu của Lâm Dụ lên hàng đầu, bên họ sẽ cố gắng hết sức phối hợp, hy vọng chuyện hợp tác diễn ra suôn sẻ.

Phương Khâm chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy người đi rồi bèn hỏi ông chủ: "Không phải Tổng giám đốc Cố đã ký hợp đồng đại diện rồi à, sao hôm nay ELI còn phải đích thân đến xin lỗi nhỉ?"

Lâm Dụ cũng không hiểu vì sao bèn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dù gì cũng là do bọn họ vi phạm hợp đồng trước nên bây giờ phải đến."

Phương Khâm cảm thán: "Ông chủ à, anh có thể một lần biết nổi giận được không! Nếu không thì người khác sẽ cho rằng chúng ta là người dễ bị bắt nạt đấy!"

"Tôi đang rất giận mà, lần này tôi rất tức giận đó." Lâm Dụ nhíu mày nghiêm túc nói.

Nhưng nhìn gương mặt này, trông thế nào cũng giống quả bong bóng chọc một cái là vỡ, ông chủ mình tính tình tốt thế này, nếu ở nhà cũng bị giáo sư Trịnh bắt nạt thì phải làm sao đây, trợ lý Phương vô cùng lo lắng.

Hai ngày nay tâm trạng của Lâm Dụ rất tốt nên độ thông minh cũng theo đó mà tăng lên, thế nên chương trình diễn ra vô cùng thuận lợi.

Trong thời gian ghi hình, rất nhiều lần cậu muốn đến chỗ của Trịnh Phái Dương thì thầm mấy câu nhưng đều nhận được ánh mắt không cho phép của đối phương, Lâm Dụ đành tủi thân ngồi một chỗ nghịch nghịch ngón tay, hừ quên đi quên đi, chịu đựng tới lúc về nhà là được.

Lúc chương trình đang nghỉ giải lao, phun nước làm sạch sân khấu thì có mấy quả bóng ban nãy dùng trong trò chơi chưa được dọn đang bay bay trên mặt đất.

Lâm Dụ duỗi chân ra muốn chạm vào, không ngờ mới chạm nhẹ vậy mà lại làm quả bóng bị thổi bay, sàn nhà bằng kính quá trơn khiến quả bóng càng lăn xa rồi đáp ngay cạnh chân Trịnh Phái Dương.

Cảm nhận được giáo sư Trịnh đang nhìn mình, trong nháy mắt Lâm Dụ bị đơ người, thấy cậu như vậy Trịnh Phái Dương bèn thở dài, nhặt quả bóng lên vươn người đưa tới cho cậu.

"Vậy mà anh nói anh không trẻ con à?"

Lâm Dụ cười hì hì nhận lấy quả bóng.

Lúc này Lâm Dụ không hề hay biết rằng, khoảnh khắc này sẽ trở thành một chủ đề nổi tiếng trên weibo.

"Ái chà chà, đây đúng là học sinh tiểu học đang nói chuyện yêu đương mà, tui tận mắt nhìn thấy nè, vì tui là quả bóng đó đó."

Tài khoản Đậu Hủ Ngọt Ngào của Lâm Dụ vốn chỉ là nơi để anh lảm nhảm, còn chẳng có được mấy người hâm mộ, nhưng sau này lại được nhiều người chú ý hơn, tất cả là nhờ tên Phó Đản ngày nào cũng kiên trì không ngừng bình luận khen ngợi ngớ ngẩn trong weibo của anh.

Cái Tên Thiệt Đẹp: Để người khác xem cậu không biết xấu hổ đến nhường nào.

Weibo của Phó Đản được chứng nhận là tác giả mạng nổi tiếng, người bình luận phim tự do trong giới truyền thông. Mặc dù anh ta cũng được coi là một trong những blogger đời đầu ở Weibo, nhưng trước giờ Lâm Dụ chưa từng thấy Phó Đản nghiêm túc viết sách gì.

Lâm Dụ tò mò hỏi: "Cậu làm thế nào mà lại trở thành tác giả nổi tiếng vậy, cậu làm gì thế?"

Phó Đản đáp: "Tài khoản công chúng, giật tít báo, tớ làm hết đó."

Lâm Dụ hỏi lại: "Không phải cậu vẫn luôn muốn viết tiểu thuyết à? Không phải ước mơ năm đó của cậu là trở thành nhà văn sao?"

Phó Đản nghiêm túc trả lời: "Ước mơ là ước mơ, công việc là công việc, viết sách là ước mơ còn viết những thứ này là để kiếm tiền, cậu không thể gộp hai chuyện này làm một được."

Lâm Dụ nói: "Thì ra là thế. Vậy thì ngoài đóng phim ra thì tớ cũng có ước mơ."

Phó Đản nói luôn không phải nghĩ: "Ai mà chả biết ước mơ của nam chính chính là trở thành ảnh đế."

"Không, không phải cái này." Lâm Dụ lắc đầu, "Ước mơ của tớ là bao nuôi Trịnh Phái Dương."

Phó Đản: "..."

Lâm Dụ: "Ấy đùa thôi hahaha! Nhưng nghiêm túc mà nói thì giá trị hiện tại của Trịnh Lâm Lâm quá cao, tớ bao nuôi không nổi. Vậy nên trước khi thực hiện ước mơ to lớn này thì tớ nghĩ phải thực hiện một ước mơ nhỏ khác đã."

Phó Đản rất có lòng hỏi: "Ước mơ nhỏ gì thế? Nói tớ nghe xem nào, xem baba có thể giúp con thực hiện không."

Lâm Dụ: "Chà, ba của con à, con đang định đổi nhà, kiểu ngẩng đầu lên là có thể ngắm sao được ấy."

Phó Đản: "Ấy ấy, đứng máy rồi."

Tập đầu tiên <Tín hiệu Hoàn Vũ> phát sóng là vào tối thứ 7.

Cả buổi tối bị Trịnh Phái Dương chiếm Tivi xem tin tức, Lâm Dụ lười nên cũng chẳng muốn lấy điện thoại ra xem bèn nằm ở bên cạnh chơi xếp hình Tetris, vừa mới làm biến mất được một hàng thì nhận được tin nhắn của Phó Đản.

"Cậu mau lên Weibo xem Trịnh Phái Dương kìa, có điều bất ngờ đấy."

Kể từ cái đêm khuya thanh vắng Lâm Dụ trượt tay like bài của một blogger nọ, Cố Ninh không cho cậu sử dụng tài khoản nữa.

Hiện tại Lâm Dụ chỉ có thể dùng cái tài khoản Đậu Hũ Ngọt Ngào kia, mà cũng chẳng cần phải tìm kiếm gì, tên Trịnh Phái Dương nằm ngay trên đầu thanh tìm kiếm, theo phía sau là chữ HOT khổng lồ.

Mò nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện ra, hot search bắt nguồn từ một bức ảnh do một tài khoản marketing đăng. Trong hình Trịnh Phái Dương mặc áo sơ mi trắng, bắt tréo hai chân, dáng vẻ an tĩnh, ngồi cạnh hai ngôi sao điện ảnh mà nhan sắc lẫn dáng người không hề kém cạnh chút nào. Không những thế còn toát lên khí chất nho nhã lịch sự, thậm chí nom còn hơn hẳn hai vị kia một bậc, khiến người ta phải ngắm nhìn.

Hơn nữa chương trình còn để xuất thân là nhà khoa học thiên tài, càng tăng thêm hào quang lấp lánh. Có cư dân mạng bình luận bên dưới: "Ahuhu lúc vừa giới thiệu là tui đã chấm anh đẹp trai này rồi! Ấy vậy mà còn là đẹp trai có học thức! Đúng là kho báu của chương trình mà!"

Trên Weibo, một đám blog marketing điên cuồng chia sẻ bức ảnh này, chỉ trong một tối mà đã hơn một trăm nghìn lượt. Lâm Dụ mở ra thì thấy người share đầu tiên chính là tên Phó Đản không biết xấu hổ có dấu tích V chà bá đang uốn éo cọ fame.

Ở thời đại mà lưu hượng, tiểu thịt tươi đầy nhan nhản sẽ làm con người ta càng có hứng thú, quan tâm tới những thứ bên ngoài giới giải trí hơn, nhanh chóng biến anh trở thành tiêu điểm mới. Có rất nhiều fangirl cũng gia nhập hỗn chiến này, khen rất thuần thục, thả rắm cầu vòng (1), thổi lên tận trời, nói như đúng rồi, phấn khích như đang đu idol thứ thiệt. Mọi người thường hay khắc khe với người nổi tiếng, nhưng lại rộng lượng với người bình thường. Thời đại mà có thể nổi tiếng chỉ trong vòng một đêm, Trịnh Phái Dương không phải người đầu tiên cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng.

(1) Rắm cầu vòng: Ngôn ngữ mạng, phổ biến trong giới fandom, ám chỉ tung hô thần tượng quá đà. Nghĩa đen là dù idol có xì hơi thì rắm cũng biến thành màu cầu vồng. (Ngồi nghĩ quài vẫn hông nghĩ ra bên Việt Nam mình dùng từ gì thay thế, ai có gợi ý thì cmt giúp mình với nha TT)

Lâm Dụ lướt weibo nửa ngày, trong lòng rối ren nhưng tay vẫn nhịn không được mà bấm like cho những bình luận khen ngợi giáo sư Trịnh, mãi đến khi trông thấy một cái bình luận được hơn 8 nghìn like.

"Mấy người đều muốn xem ảnh của giáo sư Trịnh à. Riêng tôi thì khác, tôi muốn ngủ với giáo sư Trịnh."

"Cộp" một tiếng, Lâm Dụ đập điện thoại.

Người được lên hot search kia đang ngồi kế bên, nhưng mãi sau mới cảm nhận được ánh mắt nóng cháy đến chín cả trứng, Trịnh Phái Dương ngẩng đầu lên, mở to mắt vô tội hỏi: "Sao thế?"

Lâm Dụ không nói không rằng chỉ nhìn chằm chằm anh, nhìn đến mức làm Trịnh Phái Dương phát sợ, qua một hồi, cậu thở dài lắc đầu, nhặt di động lên đưa cho Trịnh Phái Dương xem tin tức trên weibo.

Trịnh Phái Dương lướt màn hình, tò mò hỏi: "Blogger này là ai mà sao có nhiều người bình luận trong Weibo của người này vậy?"

Lâm Dụ tâm phục khẩu phục với phản ứng của anh luôn, "Em nhìn kỹ lại đi, nhiều người bình luận như thế nhưng không phải bình luận về blogger này mà đều đang bình luận về em đó?!"

Đến tài khoản Weibo của bản thân mà Trịnh Phái Dương cũng không có nên hoàn toàn không hiểu Lâm Dụ đang kích động chuyện gì: "Thế tại sao bọn họ lại bình luận về em?"

"Hmm..", Lâm Dụ bị hỏi bèn đáp: "Bởi vì... bởi vì trong chương trình em biểu hiện tốt nên bọn họ thích em."

Trịnh Phái Dương lại càng bối rối: "Tại sao lại thích em chứ? Em cũng chẳng phải minh tinh gì."

Lâm Dụ lấy lại điện thoại di động: "Còn không phải do em đẹp trai à."

"... Vớ vẩn gì thế."

Trịnh Phái Dương không hiểu Lâm Dụ nôn nóng cái gì, đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem tin tức, chừa lại Lâm Dụ vẫn đang ôm điện thoại ghen tuông, tay không ngừng lướt đọc bình luận.

Mặc dù Trịnh Phái Dương đang xem Tivi nhưng ánh mắt vẫn quan sát người bên cạnh. Lâm Dụ từ nhỏ đã như vậy, không hề biết bản thân đang "ăn giấm", khuôn mặt tức giận phồng lên, cắn chặt môi dưới, nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài khiến cho gương mặt tròn ra, giống như bánh bao ngâm nước, làm Trịnh Phái Dương nhịn không được muốn chọc chọc vào mặt anh. Cười thầm trong bụng hồi lâu, Trịnh Phái Dương định ghẹo anh một chút.

Trịnh Phái Dương đột nhiên xoay người lại, nhìn Lâm Dụ chăm chú nói: "Nhưng mà em thấy anh đẹp trai hơn."

"Hả?" Lâm Dụ lắc lắc gương mặt bánh bao của mình, nghe không rõ.

Trịnh Phái Dương nghiêm túc nhìn gương mặt anh, nói tiếp: "Dáng dấp này của anh, mũi đẹp, mắt đẹp, miệng cũng đẹp. Lúc nhỏ thì khuôn mặt phúng phính trắng trẻo đẹp, bây giờ gầy hơn cũng vẫn đẹp, em nghĩ trên đời này không có ai đẹp hơn anh nữa đâu."

Lâm Dụ: "...Ơ?"

Trịnh Phái Dương dịu dàng chậm rãi nói: "Nếu như em là Thượng Đế, em nhất định sẽ thiên vị anh nhất."

Lâm Dụ: "..."

Có một vài người nhìn bên ngoài thì có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại đang sóng nước cuộn trào, bị nhấn chìm trong mật ngọt, bên tai có vô số pháo hoa nổ đùng đoàng.

Trịnh Phái Dương thả rắm cầu vòng quá nhanh quá nguy nhiểm, làm cậu được khen tới bối rối luôn.

Càng nói Trịnh Phái Dương càng tựa vào gần hơn, chóp mũi như sắp chạm vào gò má của Lâm Dụ, giống như đang dùng chính gương mặt mình để miêu tả ngũ quan người trước mặt. Nhìn rất lâu mới hé miệng nói: "Nhưng em không phải Thượng Đế, em chỉ có thể chọn một người đẹp nhất thôi, thế nên Thượng Đế đã nói cho em, em chỉ có thể yêu một mình anh."

Lâm Dụ sắp nghẹt thở khi nhìn sâu vào bên trong ánh mắt ấy.

Có ai nói cho cậu biết, hôm nay Trịnh Lâm Lâm nhà cậu học cái chiêu giết người vô hình bách phát bách trúng này ở đâu khônggg!?

Hình như Trịnh Phái Dương cảm thấy bản thân còn chưa giết người ta chết hẳn, lại kề sát Lâm Dụ, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh: "Thế nên người khác có thích em không, không quan trọng. Quan trọng là Lâm Dụ, anh có yêu em không?"

Nói xong cũng không chờ Lâm Dụ phản ứng, Trịnh Phái Dương đứng dậy đi vào phòng tắm, để lại một mình Lâm Dụ ngồi trên sofa chớp mắt liên tục: "Ôi mẹ ơi!!!"

Trịnh Phái Dương đóng cửa phòng tắm lại, hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhịn không được mà cười đến run người, ban nãy mới nói được mấy câu mà suýt chút nữa đã cười luôn rồi, mãi mới kìm lại được, may là trước giờ Lâm Dụ vẫn luôn chậm nửa nhịp.

Người ở bên ngoài tiêu hóa hồi lâu mà đầu óc vẫn còn lâng lâng, Trịnh Phái Dương thường ngày như một chú mèo xấu tính ngái ngủ, thi thoảng mới duỗi móng, nhẹ nhàng cào một chút cũng khiến cho lòng người nở hoa.

Trong phòng tắm, Trịnh Phái Dương đang âm thầm cười thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc".

Lâm Dụ gõ cửa một hồi mà không thấy bên trong phản ứng lại, không biết làm gì hơn bèn ghé sát mặt lên cửa kính, khóc lóc: "Lâm Lâm, em không thể phóng hỏa rồi bỏ chạy như vậy, không thể trêu chọc anh xong rồi không thèm chịu trách nhiệm, em không được như vậy, mau mở cửa đi aaaaa."

Nếu không mở thì cửa chắc sẽ bị cào nát mất.

Trịnh Phái Dương sửa sang lại quần áo, vừa mới mở cửa thì người bên ngoài đã nhào lên ôm anh ngã xuống bồn tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net