Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit_Beta: Mie

Phòng làm việc của Trịnh Diệc Chu nằm khuất bên trong đường núi, xuyên qua tầng tầng cây mới có thể nhìn thấy mái nhà bằng kính.

Trịnh Phái Dương đứng ở cuối hành lang trong suốt xoay cổ, vừa rồi cô xuống tay ác quá, kẹp cứng cổ anh. Anh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa kính bước vào.

Người đàn ông nghiêm nghị ngồi sau bàn làm việc to lớn nhìn anh, ngũ quan gần như là từ một khuôn đúc ra, nhưng đôi mắt từng trải cùng với hàng lông mày xếp ngang trên đỉnh mắt lại mang vẻ uy nghiêm không trong trẻo, lạnh lùng giống Trịnh Phái Dương.

Trịnh Phái Dương ấn rèm cửa sổ làm căn phòng rộng lớn càng thêm sáng sủa, Trịnh Diệc Chu đứng dưới ánh mặt trời, chắp tay sau lưng nói: "Con vất vả về đây một chuyến, không có gì muốn nói với ta ư?"

Trịnh Phái Dương suy tư một chút, đúng là không có thật.

"Chuyện của Lâm Dụ cứ để cô con giải quyết đi! Thủ đoạn của cô con lợi hại." Trịnh Diệc Chu tự mình nói, "Nghe nói gần đây cậu ta đang chuẩn bị thử vai phim của Lộ Tư Tề, có cần ta giúp gì không? Dù Lộ Tư Tề nổi tiếng nhưng cũng là học trò của ta, ta có thể nói giúp được."

Trịnh Phái Dương hơi kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên nghe thấy Trịnh Diệc Chu quan tâm đến chuyện của Lâm Dụ, nghi ngờ hỏi: "Con không biết, sao ba lại bắt đầu quan tâm đến công việc của anh ấy thế?"

Ngừng một lát, Trịnh Diệc Chu nói: "Nếu con đồng ý cắt đứt mối quan hệ lộn xộn đó sau này chỗ nào giúp được ta sẽ giúp, và con cũng có thể yêu cầu bất cứ lúc nào."

Quả nhiên.

Trịnh Phái Dương lắc đầu: "Không cần, tự Lâm Dụ biết chuẩn bị tốt, ba không cần quan tâm."

Trịnh Diệc Chu nói: "Con nhìn cho rõ, ta đang giúp nó chứ không phải hại nó, ta cũng nhìn Lâm Dụ lớn lên."

Trịnh Phái Dương cười khẩy, "Ba cũng biết mà, con đến đây không phải để trao đổi với ba."

Vẻ mặt Trịnh Diệc Chu trầm xuống: "Ồ, thế mày đến đây làm gì?"

Lông mi Trịnh Phái Dương run khẽ, dường như không khống chế được cảm xúc. Anh nói: "Đến chúc ba vợ chồng ái ân, cả nhà hạnh phúc."

Trịnh Diệc Chu ở bên ngoài tìm người mới, bỏ vợ mình ở cái tuổi cậu còn chưa hiểu chuyện. Vì Trịnh Phái Dương sống với mẹ từ nhỏ nên cha mình trông ra sao cũng không nhớ rõ, sau này cậu quen Lâm Dụ mới nhìn thấy được một loại ánh sáng khác. Cậu trở về Trịnh gia nhưng lên đại học đã chuyển ra ngoài, chỉ sống cùng Trịnh Diệc Chu mấy năm ngắn ngủi. Dù ở chung cũng là dáng vẻ không nóng không lạnh, đến tận bây giờ cũng chưa từng thân thiết. Sau khi Trịnh Phái Dương come out thì hai cha con bằng mặt thôi cũng khó.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị mây che khuất, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, Trịnh Diệc Chu nhìn Trịnh Phái Dương chưa từng có biểu hiện nào khác trước mặt mình, một lúc sau thở dài: "Được rồi, vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tách con với cậu ta ra?"

Trịnh Phái Dương lắc đầu: "Dù thế nào cũng không thể."

Bàn tay Trịnh Diệc Chu run nhè nhẹ khó thấy được, người họa sĩ bình thường cầm cọ vẽ thành thạo như ăn cơm uống nước, lúc này lại không thể nắm được nhịp điệu nói chuyện, điều này khiến ông nhịn không được nóng nảy.

Trịnh Phái Dương ngồi một lúc, thấy hai người đều không còn lời nào để nói bèn đứng lên: "Con đi trước."

Trịnh Diệc Chu nhìn anh: "Đến cũng đến rồi, không ăn chung một bữa sao?"

Trịnh Phái Dương nói: "Không được, Lâm Dụ đang ở nhà chờ con."

Giống như có một cán cân, mình ở một đầu còn người kia ở đầu đối diện. Có tình cảm thì cán cân bắt đầu nghiêng, càng lúc sẽ càng mất cân bằng nghiêng về một phía. Đến một ngày cán cân này lệch hẳn về phía mình thì rốt cuộc tình cảm cũng không chống đỡ được hiện thực, vậy đặt người ở đối diện xuống đổi một quả cân khác lên.

Trải qua lời từ biệt dứt khoát nhất thế gian, Trịnh Phái Dương luôn cho rằng tình yêu cũng vậy, tình cảm dù nặng nề quý giá đến mấy cũng không thể ngăn được thời gian trôi qua.

Nhưng đến khi thực sự được người kia ôm đến cán cân đối diện anh mới giật mình nhận ra, có một số người sinh ra chính là quả cân bất động, chỉ có thể sùng bái.

Hiện tại quả cân trong lòng Trịnh Phái Dương đang làm một chuyện đại sự.

Thẩm Thanh Hàng mang xương hầm đến, ông nói: "Thịt mềm hết rồi đấy, khi nào mấy đứa ăn thì bỏ thêm khoai từ vào là được."

Chỗ ông Thẩm không có củ từ, Lâm Dụ ngại ngùng tháo găng tay đến siêu thị mua. Sau khi giành giải thưởng người mới cậu bắt đầu nổi tiếng hơn, đi trên đường cũng được nhiều người nhận ra. Nhưng từ khi Lâm Dụ bị fans chụp ảnh chổng mông trước cổng chung cư quét mã QR xe đạp đăng lên mạng thì cậu không dám đạp xe ra ngoài nữa, đỡ bị Cố Ninh mắng cho một trận, còn bị trừ lương, cái được không bù nổi cái mất.

Siêu thị ở trên đường cách chung cư không xa, đi bộ vài bước là đến. Trước đây Lâm Dụ chọn chỗ này kỹ lắm, tuy không có gì đặc biệt nhưng được cái là đắt tiền. An ninh bảo vệ không tệ, xanh hóa nhiều, môi trường tốt, chỉ là vị trí phức tạp, xung quanh là khu dân cư cũ, muốn ra ngoài phải vòng qua bảy tám ngã rẽ. Thông thường minh tinh hoặc kẻ có tiền thích được yên tĩnh sẽ ở những nơi xa hơn chứ tuyệt đối không chọn chung cư ồn ào giữa khu dân cư cũ yên tĩnh thế này. Tuy chung cư mới nhưng người lớn tuổi ở nhiều. Vì để Trịnh Phái Dương thuận tiện đi làm, Lâm Dụ cắn răng mua. May mà quyết đoán mua, sau này chung cư của bọn họ được đưa vào khu trọng điểm của một trường tiểu học gần đó, giá thành tăng gấp bội, nếu so với giá cả bây giờ thì Lâm Dụ còn lời được hai cái phòng vệ sinh.

Lâm Dụ cầm túi nylon siêu thị bước ra khỏi xe, lúc đi đến cửa bãi đỗ thì dư quang nhìn thấy gì đó, đi đến gần xe thì người phía sau cũng dừng lại, cậu không khỏi siết chặt túi nylon trong tay. Từ lúc cậu tiến vào bãi đỗ xe là đã lén lút theo dõi cậu rồi, toàn thân người này mặc đồ đen, trên đầu trùm mũ, khẩu trang che cả khuôn mặt, cả người đều viết "Không ai nhận ra tui."

Không có chuyện Paparazi lộ liễu đến gần cậu như thế, cảm thấy chẳng tốt lành gì, Lâm Dụ giả vờ vô tình lén quan sát lại đối phương vài lần, vóc người rất cao, lưng cũng rất rộng, coi bộ khó đối phó, may là cậu có vũ khí trong tay. Đúng lúc người nọ cũng quay đầu nhìn Lâm Dụ, cả người trên dưới chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp, cũng to đó.

Thấy người đó càng tiến gần về phía mình, thần kinh Lâm Dụ càng căng chặt phòng bị, tay vô thức đưa vào túi lần mò, móc ra cây gậy chắn ngang hai người.

Người đối diện: "Ài" một tiếng, "Anh Dụ?"

Cậu ta kéo khẩu trang ở tai xuống, lộ ra chiếc cằm nhọn. Khuôn mặt nho nhỏ, cái mũi bé bé, cái miệng xíu xiu, chỉ có thể là idol mới nổi Mạnh Tiêu Trình.

"..." Lâm Dụ thở dài, thả cây gậy trong tay xuống, "Cậu làm tôi sợ muốn chết, ban ngày ban mặc mà bận đen thui, tôi tưởng là bắt cóc không đó."

Mạnh Tiêu Trình cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, bình thường lắm luôn, minh tinh ra cửa đều mặc giống vầy mà. Lâm Dụ đối diện cũng cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, nhìn còn bình thường hơn, vàng phối xanh lam, đỏ với xanh lá, không phải tốt hơn Mạnh Tiêu Trình cả người đen thùi lùi hay sao.

Trên áo khoác của cậu có một sợi dây màu đỏ, được thắt thành nơ bướm, móc ở trên eo. Mạnh Tiêu Trình nhìn thấy, không nhịn được nói: "Anh Dụ mặc đồ như đi tiệc á."

Lâm Dụ quét thẻ thang máy, đột nhiên phản ứng kịp: "Khoan đã, cậu cũng ở đây ư?"

Mạnh Tiêu Trình lắc đầu: "Không anh, em đến tìm bạn thôi. Chứ sao em ở đây được, nhiều trẻ con thế này vừa thấy là đau đầu rồi."

Lâm Dụ trầm ngâm, ra là thanh niên này không hiểu, chỗ như thế này ít người quen biết, rất thích hợp để hẹn hò.

Mạnh Tiêu Trình liếc thấy tạp dề với túi nylon trong tay Lâm Dụ, cố ý hỏi cậu: "Anh, con anh mấy tuổi rồi?"

Ăn ngay một gậy của Lâm Dụ.

Thang máy ở bãi đỗ xe lên đến lầu một, Mạnh Tiêu Trình bước ra cửa vẫy tay: "Anh Dụ, gặp ở chương trình tiếp nha, cả giáo sư Trịnh nữa!!!"

Cửa thang máy khép lại, Lâm Dụ bỏ cái tay đang che củ từ ra, giáo sư Trịnh thì là giáo sư Trịnh thôi, chớp muốn đui con mắt làm chi, cậu cũng có cơ hội phóng điện đâu.

Cắt củ từ thành miếng nhỏ thả vào nồi, đập nắp vặn nhỏ lửa, xương đã được hầm rồi nên chỉ cần thêm nguyên liệu vào là được. Lâm Dụ với Soda ngồi xổm trước cửa bếp, nghe âm thanh sôi ùng ục ùng ục.

Canh xương hầm cách thủy thơm nức của ông Thẩm hòa với hương vị thanh ngọt của củ từ, toả ra mùi vị đáng mong đợi. Lâm Dụ với Soda một người một mèo ngồi bám cạnh nồi xương hầm chờ mong, thuận tiện đợi Trịnh Lâm Lâm về nhà.

Hai sinh vật tựa lên cửa kính ngủ gật, lúc tỉnh lại trời đất đã tối sầm.

Lâm Dụ mở mắt ra, nhìn thấy chân mình đang buông thỏng xuống thảm, một cái chân khác thì gác lên bàn, đầu gối kê trên ghế sofa, còn thoải mái nữa chứ, không biết Trịnh Phái Dương dùng tư thế gì để đưa anh đến đây.

Bàn cơm có mùi thức ăn thơm phức, Lâm Dụ dụi mắt đi tới nhìn thấy trên bàn có nồi canh bí đao, chợt nhớ lại: "Ủa, nồi xương hầm của anh đâu rồi?"

Trịnh Phái Dương đưa cái thìa qua: "Anh nói cái thứ không rõ là thứ gì trong bếp ấy à? Cháy chung với cái nồi rồi, đang được ngâm trong bồn đó, anh muốn thì đợi lát nữa thêm chút nước vào là có thể hầm tiếp."

Lâm Dụ: "..."

Nhớ đến nồi xương hầm, lập tức thấy đau lòng, may là canh bí đao của Trịnh Lâm Lâm nấu cũng rất ngon, an ủi trái tim đang bị tổn thương của Lâm Dụ.

Buổi tối, Cố Ninh thông báo với Lâm Dụ, tuần sau sẽ ký đại ngôn với Eli, hợp đồng thù lao đều đã được xác nhận, mọi thứ vẫn theo thỏa thuận trước đó.

Lâm Dụ kích động đến nỗi quăng khăn chùi bát, chạy đến thư phòng: "Lâm Lâm! Anh ký đại ngôn với Eli rồi! Ký một năm luôn! Wow wow wow! Nhiều tiền lắm đó, còn nhiều hơn đóng hai bộ phim nữa!"

Trịnh Phái Dương không ngạc nhiên chút nào: "Thật à? Bọn họ có mắt nhìn lắm."

Sau khi phấn khích xong, não Lâm Dụ bắt đầu hoạt động: "Nhưng mà em nói xem, Tổng giám đốc bị anh đánh đến như thế mà còn tìm anh làm đại ngôn, giá cả do anh định, không bình thường chút nào, đầu óc họ có vấn đề ư?"

Trịnh Phái Dương không nhịn được ngẩng đầu lên, "Người theo hợp đồng làm việc là anh, người bị bắt nạt cũng là anh, nhận thứ mình nên nhận còn cảm thấy kỳ quái cái gì , đầu óc anh có vấn đề à?"

Lâm Dụ cầm khăn lau ngẫm kỹ lại, cảm thấy lời Trịnh Lâm Lâm nói cũng có chút đạo lý.

Trịnh Phái Dương tắm xong thong thả đi đến phòng bếp, Lâm Dụ vẫn đang chậm rãi cọ rửa cái nồi kia. Anh tựa vào cửa kính hỏi cậu: "Muộn rồi, chúng ta đi ngủ?"

Lâm Dụ lắc đầu: "Còn sớm mà, anh phải chà sạch cái nồi này, lát nữa mới ngủ, em về phòng trước đi! Làm xong anh về."

Trịnh Phái Dương không đáp lại cậu, thong thả bước hai ba bước, tới gần hỏi: "Anh có ngủ không?"

Lâm Dụ quay đầu nhìn anh: "Anh không ngủ, em nghỉ ngơi sớm đi! Bé cưng ngủ ngon."

Vài phút sau, sau khi Trịnh Phái Dương sấy khô tóc thong thả bước đến cửa phòng bếp lần nữa, lần thứ ba hỏi cậu: "Anh có ngủ hay không?"

Lâm Dụ rửa lâu lắm rồi, trong bồn đổ đầy xà phòng, nửa ngày mới phản ứng, bây giờ mới hiểu được Trịnh Phái Dương có ý gì. Cậu mở to hai mắt, vẫy tay văng nước đầy đất. Sau đó hai ba bước tiến đến cửa phòng bếp, ôm lấy vòng eo bên trong áo choàng ngủ của Trịnh Phái Dương: "Ngủ ngủ! Ngủ liền!"

Tối hôm đó, Lâm Dụ với Trịnh Phái Dương liên tục giao lưu bốn lần, tăng giá trị tình thương mến thương, một đêm thõa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net