Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường

Edit: Gieo x Beta: Mie

Phim của Lộ Tư Tề cả thảy được chia thành hai phần. Để lỡ nhau rồi lại tương phùng, kéo dài mấy chục năm. Nếu chỉ nói về kịch bản thì đúng là thể loại gương vỡ lại lành cũ rích, ấy nhưng từ trước đến nay phim của Lộ Tư Tề giỏi nhất là tạo ra những tình tiết có thể cảm động lòng người.

Nhậm Lãng có việc nên không thể tham dự buổi lễ khai máy đầu tiên. Sau khi kết thúc buổi họp báo Lâm Dụ gặp được một diễn viên chính khác ở hậu trường, là nữ chính Lương Mộng Kỳ.

Lương Mộng Kỳ ra mắt muộn hơn Lâm Dụ một hai năm, nổi tiếng với hình ảnh điệp viên vì trước đây lúc nhận vai đều là hình tượng đặc công này nọ khiến cho người khác có ấn tượng là một người lạnh lùng cao ngạo. Trước giờ Lâm Dụ vốn luôn là người dễ làm quen ấy thế mà hiện tại cũng không dám tùy tiện bắt chuyện.

Trong phòng hóa trang, sau khi trầm mặc một lúc thì Lương Mộng Kỳ chủ động hỏi chuyện cậu: "Anh quay xong chương trình với Mạnh Tiêu Trình rồi ạ?"

Lâm Dụ ngạc nhiên: "Tín hiệu Hoàn Vũ? Em cũng biết chương trình của bọn anh à."

Lương Mộng Kỳ đáp: "Sao có thể không biết được, trên weibo hot thế mà, tuần nào em cũng theo dõi đó."

Lâm Dụ nói: "Tỷ lệ người xem mấy tập trước không cao lắm, anh còn tưởng chẳng ai thích xem mấy chương trình phải động não như này cơ."

Lương Mộng Kỳ chớp mắt: "Em thích xem mà, em còn thích ngắm đội trưởng Trịnh nữa."

Đúng lúc này thì có giọng nói ở phía sau vang lên: "Em cũng vậy! Em cũng vậy!"

Lâm Dụ quay đầu thì trông thấy Mạnh Tiêu Trình, chả biết từ lúc nào đã nằm nhoài ra ghế dựa, giơ tay xen vào: "Có phải đang nói tới giáo sư Trịnh Phái Dương không? Em cũng thích anh ấy lắm!"

Lâm Dụ nhìn thấy Mạnh Tiêu Trình là lập tức nhớ lại hình ảnh dưới lầu đêm đó, mặt không đổi sắc nhấc ghế lên hất người nào đó đang tựa trên ghế xuống.

Không hiểu vì sao sắc mặt Lương Mộng Kỳ cũng có hơi kỳ lạ: "Mạch Hương Thôn, chả ai hỏi cậu có thích không đâu, đừng có thích mù quáng."

Mạnh Tiêu Trình ngồi xuống bên cạnh cô, bĩu môi nói: "Thế cậu cũng đừng có thích mù quáng nữa, cậu cũng chả có cơ hội đâu."

Nhìn qua có vẻ hai người này có quen biết nhau, sau này Lâm Dụ mới biết hai người họ còn từng học chung lớp thời đại học, ngoài ra thì Mạch Hương Thôn còn là tên bí mật của Mạnh Tiêu Trình.

Lương Mộng Kỳ trừng mắt với Mạnh Tiêu Trình: "Tôi có cơ hội hay không không đến lượt cậu nói chuyện."

Mạnh Tiêu Trình khẳng định chắc nịch: "Thôi đừng có nghĩ nữa, cậu không hiểu giáo sư Trịnh bằng tôi đâu! Theo như tôi thấy ấy à, giáo sư Trịnh thích kiểu người vừa đẹp vừa ngốc cơ, cậu chưa đủ ngốc đâu."

Lâm Dụ ở bên cạnh âm thầm lườm một cái.

Xàm xí ghê, người đẹp ngốc nghếch cái quái gì, người Trịnh Lâm Lâm yêu nhất rõ ràng là chàng đẹp trai tỏa nắng là cậu cơ mà.

Buổi quay đầu tiên kết thúc rất muộn, lúc Lâm Dụ quay về phòng sửa soạn một hồi thì đã khuya nên không kịp gọi video với Trịnh Phái Dương, bèn chụp lại hình giường ngủ rộng rãi gửi cho anh: "Cái giường này vừa to lại vừa mềm, muốn ngủ chung với em quá đi /đáng thương/."

Trịnh Phái Dương trả lời lại: "Giường ở nhà còn to còn mềm hơn, em ngủ một mình thoải mái lắm."

Lâm Dụ: "Chờ anh về nhất định sẽ làm cho em thoải mái hơn /đáng thương/."

Trịnh Phái Dương: "Hôm nay mệt lắm à?"

Lâm Dụ: "Không mệt! Mặc dù bận tới khuya nhưng vui lắm! Hôm nay anh còn thấy Nhậm Lãng đến trường quay nữa, quay một lần là qua, đọc thoại đỉnh thật sự luôn! Lương Mộng Kỳ diễn với anh cũng đỉnh lắm, nữ thần đúng là nữ thần mà, không hề luống cuống hay mất bình tĩnh chút nào, còn bình tĩnh hơn cả anh nữa. À đúng rồi, buổi chiều Mạnh Tiêu Trình còn tặng anh một trái dưa vàng Hami to lắm, haha ngọt lắm luôn, ăn ngon cực! Dưa mùa này chắc là đắt lắm, lần sau anh phải nhớ mời cậu ta ăn bánh kem mới được. Còn cả chuyên gia trang điểm nữa, thấy mặt anh khô bèn cho anh một lọ xịt khoáng, đắt lắm, cái này cũng phải ghi lại để Phương Khâm mua chai mới cho cô ấy mới được..."

Ngốc thật mà, ngốc đến nỗi chẳng nỡ cắt ngang lời cậu.

Sau một hồi chuyện to chuyện nhỏ, cuối cùng tổng kết lại là: "Đoàn phim của bọn anh ai cũng tốt hết trơn!"

Trịnh Phái Dương hỏi: "Đạo diễn thì sao, không phải bảo Lộ Tư Tề thích giày vò người ta lúc quay phim lắm à?"

Lâm Dụ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đạo diễn Lộ à, đúng là có hơi dữ một tẹo, lúc nào cũng trách mắng cả nhưng mỗi ngày khi kết thúc công việc thì đạo diễn luôn là người cuối cùng rời khỏi trường quay. Nói ông ấy nghiêm túc ấy à, nói đúng hơn thì ông ấy luôn kiên trì hơn người khác. Tốt thật sự ấy, có đạo diễn nghiêm túc như vậy diễn viên cũng sẽ càng nghiêm túc hơn."

"Ừ." Trịnh Phái Dương nghĩ thầm, quả nhiên là câu trả lời đậm chất Lâm Dụ.

Bất kể lúc nào, bất kể gặp phải hạng người gì thì bao lời cảm nhận đọng trên khóe môi cậu luôn là như thế. Mỗi một cây non đều phải trải qua ánh sáng lẫn bóng tối thay phiên soi chiếu mới có thể nảy nở, xum xuê. Thế nhưng trong thế giới của Lâm Dụ dường như chỉ có mỗi ánh sáng sáng soi thôi vậy, nó đủ dài lâu để cậu thu về những điều tốt đẹp rồi gửi thiện ý của mình đến khắp mọi nơi.

"Mà đúng rồi, Lâm Lâm ơi," Lâm Dụ đột nhiên hỏi anh, "Em thích kiểu người đẹp ngốc nghếch đúng không?"

"..." Trịnh Phái Dương ngờ vực, "Gì cơ?"

"Mạnh Tiêu Trình thề son sắt gì mà kiểu người giáo sư Trịnh thích là kiểu vừa đẹp vừa ngốc ấy," Bản thân Lâm Dụ cũng không hiểu sao, "Chắc chắn cậu ta hiểu lầm em, anh nói rồi mà, sao có thể thích một người ngốc được cơ chứ."

Lời này Lâm Dụ nghe không hiểu nhưng Trịnh Phái Dương vừa nghe đã hiểu ngay, xuýt nữa không giấu được ý cười trên khóe môi.

"Tất nhiên là không thích rồi," anh nói từng câu từng chữ, "Bởi vì em chỉ thích người ngốc như anh thôi."

"Hehe."

Câu này nghe cũng không giống như đang khen nhỉ, Lâm Dụ có hơi lơ mơ.

Thế nhưng trước khi kịp phản ứng thì trên màn hình đã phản chiếu gương mặt cười tít mắt của chính cậu rồi.

Lâm Dụ luôn là người đến trường quay sớm nhất. Bởi vì ở trong nhà có một Trịnh Phái Dương, người có quan niệm nghiêm khắc về thời gian, nên là gần đèn thì rạng, ở mặt này Lâm Dụ được rèn giũa rất tốt, làm việc gì cũng sẽ không đến muộn.

Khi những diễn viên khác đến thì Lâm Dụ đã trang điểm xong, đứng xoắn tay áo ở một góc. Lúc Nhậm Lãng với đoàn người đi ngang qua Lâm Dụ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở đó, trông thấy mặt của thần tượng cứ thế xẹt qua như viên đạn thì cậu mới hoảng hốt cúi người chào, kết quả là đối phương đứng quay lưng lại với mình, cơ bản không chú ý tới người hâm mộ nhỏ bé ở sau lưng.

Vì đóng chung nhân vật lại không bị trùng thời gian nên hai người chẳng có cảnh quay chung nào, ra khỏi máy quay thì toàn người là người, thế nên hơn nửa ngày trời Lâm Dụ vẫn chưa có cơ hội nói câu nào với thần tượng của cậu.

Gió lạnh ở trường quay thổi vù vù, trong phạm vi mấy trăm mét cũng chỉ có độc một cây đông thanh bị héo lá, sắc xanh loang lổ càng lộ vẻ tiêu điều.

Sau khi hoàn thành xong cảnh cuối cùng của buổi sáng, Lâm Dụ ngồi trên băng ghế nhỏ nghỉ ngơi, trên đùi đắp một tấm chăn chỉ để lộ ra hai bàn chân, cả người như con hamster núp trong đống bông vậy. Cậu cầm điện thoại lên chụp ảnh chân mình rồi gửi cho Trịnh Phái Dương: "Lạnh quá đi /khóc/."

Đương lúc cầm điện thoại vui cười hớn hở thì có người đứng trước mặt cậu.

Nhậm Lãng cúi người liếc nhìn sữa bò để cạnh bên chân cậu: "Tôi có thể uống cái này không?"

"Dạ, tất nhiên rồi ạ!" Cậu lấy sữa đặt giữa hai người rồi hỏi Nhậm Lãng: "Chú muốn uống vị gì ạ?"

"Dâu tây đi, cảm ơn cậu."

Lâm Dụ không thích uống trà cũng chẳng thích uống cà phê, toàn dựa vào sữa sống qua ngày, Phương Khâm vừa mới lấy mấy chai sữa này trên xe xuống, dùng nước ấm ngâm qua, hơi nóng vấn vít lan tỏa.

Vị ảnh đế cũng ngồi xuống cái ghế đối diện uống sữa, Lâm Dụ nhìn Nhậm Lãng cắm ống hút lén lút nghĩ thầm: "Thần tượng cũng thích uống vị dâu tây giống Trịnh Phái Dương, đáng yêu quá đi!"

Nhậm Lãng hỏi: "Ban nãy tôi có xem cậu diễn, ổn lắm, không có sai sót gì. Nghe Lộ Tư Tề bảo trước đây cậu còn chưa từng học qua diễn xuất, thật không vậy?"

"Dạ phải," Lâm Dụ đáp, "Nhưng từ nhỏ cháu đã yêu việc diễn kịch trên sân khấu rồi, còn từng lén diễn vai của chú nữa đó."

"Cậu từng xem phim của tôi rồi à?"

"Tất nhiên rồi ạ, Phương Thu Thực."

Dường như Nhậm Lãng có hơi xấu hổ: "Ôi, mấy chục năm rồi không nghe ai nhắc đến cái tên này, chớp mắt một cái cảm giác vẫn như ngày hôm qua."

Hai người lại hàn huyên một hồi. Lúc rời đi Nhậm Lãng tiện tay lấy thêm chai sữa bò nữa, cầm trong tay rất ấm: "Lúc nhỏ tôi thích nhất là uống loại sữa bò đóng trong bình thủy tinh kiểu này, lâu lắm rồi không được uống."

Lâm Dụ gật đầu: "Khi bé cháu cũng thích uống loại này nhất, một ngày có thể uống ba bốn chai luôn."

Ting ting một tiếng, trên điện thoại hiển thị tin nhắn của Trịnh Phái Dương vừa gửi đến, là ảnh chụp Bánh bích quy đang cuộn đầu ngủ ngon lành trong ổ chó, còn đưa mông với ống kính.

Trịnh Phái Dương: "Con trai anh đang nằm trong chăn này."

Lâm Dụ: "Hihi, con anh thì lạnh mông còn anh thì lạnh chân, cha con đều hoạn nạn mà."

Trịnh Phái Dương: "Chân lạnh thì mau sưởi ấm đi."

Lâm Dụ: "Anh đang uống sữa bò nóng. Em có nhớ anh không? /mong chờ/"

Qua một lúc thì bên kia nhắn lại một chữ: "Nhớ."

Sữa bò ở trường Cảnh Hàng không giống như các trường khác, là một bình thủy tinh nhỏ, vị sữa rất đậm. Sáng nào lớp trưởng Tiểu Lâm cũng xếp hàng sớm ở nhà ăn, chỉ để mua một bình sữa được ngâm trong nước nóng.

"Lâm Lâm, uống sữa tươi không?" Vừa thấy Trịnh Phái Dương vào phòng học, Lâm Dụ đẩy bình thủy tinh qua, "Tớ dùng bình giữ nhiệt mang về, bây giờ vẫn còn nóng đó."

Trịnh Phái Dương sững người, nói: "Tớ không thích uống sữa tươi."

"Tớ biết mà, thế nên mới mua sữa đựng trong bình thủy tinh này đó, uống ngon lắm vị rất thơm."

Trịnh Phái Dương lắc đầu từ chối nhưng Lâm Dụ đã cắm ống hút vào bình, đưa tới bên miệng cậu: "Cậu nếm thử xem, không thích thì tớ sẽ uống."

Trịnh Phái Dương bèn hút một hơi, đúng là sữa vừa thơm vừa ngọt, nhưng.. vẫn không ngon mà.

Nhưng thấy Lâm Dụ ngồi đấy nhìn mình, mở to mắt, vẻ mặt mong chờ, khóe miệng dính vệt sữa.

Trông dáng vẻ này còn giống sữa hơn thứ nước màu trắng đang đựng trong bình ấy chứ.

Trịnh Phái Dương nuốt ngụm sữa bò xong nhìn Lâm Dụ gật đầu: "Ừm, rất ngọt."

Vậy là từ sau ngày hôm đó, sáng trưa chiều cứ đúng giờ là xuất hiện ba bình sữa bò trên bàn của cậu.

Được nửa tiết Vật Lý thì thầy Quý ở trên bục giảng nhắc: "Lâm Dụ! Em để nhiều đồ trên bàn học như vậy làm gì, mau dọn hết vào ngăn bàn cho thầy."

Lâm Dụ bất đắc dĩ: "Thưa thầy, không bỏ vào ngăn bàn được ạ."

Thầy Quý ném phấn, bước xuống bục giảng: "Sao lại không bỏ vào ngăn bàn được, em giấu bảo bối trong đó à mà có mấy quyển sách cũng không nhét được? Tránh ra để thầy bỏ vào cho xem."

Lâm Dụ chưa kịp phản kháng đã bị xách khỏi chỗ ngồi. Thầy Quý lôi ra mấy tờ bài thi, còn lại trong ngăn kéo tất cả đều chật kín sữa bò.

Lâm Dụ: "..."

Phó Đản ngồi ở đằng sau phụt cười một phát thế là cả lớp đều cười ầm lên theo.

Trong tiếng cười ầm ĩ chỉ có Lâm Dụ quay đầu nhìn Trịnh Phái Dương. Ánh mắt của cậu hoảng hốt bối rối, giống như chú sóc nhỏ bị người ta thấy hết của cải giấu kỹ để dành qua mùa đông, hoảng hốt vội vàng buông tay, nháy mắt mấy quả thông trong lòng lẫn chiếc đuôi to xù lông đều bị rơi trên đất.

Một chuyện ngớ ngẩn như vậy lại khiến Trịnh Phái Dương nhớ đến tận bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net