Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường

Edit/Beta: Mie

Tuy <Tín Hiệu Hoàn Vũ> đã quay xong từ lâu nhưng trên TV chỉ mới phát đến tập thứ sáu, đương lúc trong thời điểm hot nhất.

Dự định ban đầu của Cố Ninh là muốn Lâm Dụ với bên ekip làm bàn đạp cho nhau, cậu lên truyền hình tăng độ nhận diện, bên đấy thì dùng tên tuổi cậu cải thiện hương vị cho chương trình. Hiển nhiên là thu hoạch hiện tại đã vượt qua mong đợi của bọn họ.

Trong chương trình Lâm Dụ biểu hiện vừa chân thành vừa ngốc nghếch ôm về thêm không ít fans mới, đa số đều là fans cứng của giáo sư Trịnh. Fans đông lên nên bây giờ quay ở mấy nơi chim không thèm ẻ cũng có người đi theo. Ngoài đám fans lớn của Mạnh Tiêu Trình còn có fans của Lâm Dụ ngồi xổm đợi cậu tan làm về chụp ảnh.

Phương Khâm đẩy xe hoa quả vào phim trường, mớ hộp đấy còn chất cao hơn cả người. Lâm Dụ cầm lấy hộp dâu tây: "Cậu giữ lại vài hộp đi, phần còn lại thì cứ phát cho những người khác hộ tôi. Tôi mua nhiều lắm, cho mấy cô bé ngoài cửa nữa."

Phương Khâm đang ngậm quả dâu ngọt nên miệng cũng ngọt ngào theo: "Sếp tốt ghê á! Ngoài cửa có phải là fans của anh hết đâu, ngày nào cũng mời ăn mời uống giờ còn mời cả dâu tây, nếu là em em cũng ngồi mãi không đi."

Lâm Dụ lại nhét một quả vào miệng cậu ta: "Thế cậu cứ ngồi xổm ở đây đi, tự tôi đi tặng! Ngồi ở đây cả ngày sắp nghẹn chết tôi rồi."

Tặng dâu tặng những hai chục phút, lúc quay lại thì trên tay Lâm Dụ có thêm một cuộn giấy, cậu mở ra cho Phương Khâm xem mà cứ như đang khoe bảo bối. Trên poster cậu với Trịnh Phái Dương đang cầm mic đứng cạnh nhau trên sân khấu, ánh đèn neon rọi trên đỉnh đầu hai người.

Lâm Dụ chăm chú ngắm gương mặt của Trịnh Phái Dương trong poster, tự mình khen dưa nhà mình trồng: "Trịnh Lâm Lâm nhà chúng ta ăn ảnh quá đi."

Phương Khâm nhìn thấy vẻ mê muội của cậu, lo lắng: "Sếp ơi người ta cho gì thì anh cũng đừng nhận hết thế chứ, một mình anh thì thôi đằng này chụp chung hai người mà cũng nhận, lỡ họ lại bảo anh lôi kéo giáo sư Trịnh xào couple ké fame nữa thì sao."

"Cái này đâu phải tôi được tặng." Lâm Dụ ngẩng đầu nghiêm túc giải thích, "Tôi xin bọn họ mà."

Phương Khâm: "..."

Lâm Dụ không có khái niệm gì về CP của giới giải trí, Phương Khâm đành phải kéo ghế ra ngồi đối diện phổ cập khoa học cho cậu. Quấn nửa ngày, cuối cùng cũng giảng rõ một đạo lý: Fans tưởng tượng kiểu gì cũng được nhưng chính cậu ra trận thì tuyệt đối không thể.

"Không riêng gì hai người các anh, thời buổi giờ còn có ai trong giới mà không bị ghép CP đâu. Nhưng giáo sư Trịnh không phải là người của công chúng, cho dù khiêm tốn thế nào thì cũng sẽ để lại manh mối thôi, lỡ như soi ra được quan hệ của hai người thật thì phải làm sao? Với lại mấy hôm trước giáo sư Trịnh vừa được đề cử học giả tiên tiến mà, giờ dính bê bối thì không ổn lắm đâu anh."

Lâm Dụ oan ức xì mũi, tốt xấu gì cậu cũng là diễn viên phái thực lực, sao có thể bê bối được.

Cậu cẩn thận cuộn tấm poster trong lòng lại, cầm trong tay: "Được rồi, nhận cũng nhận rồi, tôi mang về giấu vậy."

Buổi tối hôm đó quay đến tận mười một giờ khuya.

Lâm Dụ rụt cổ đi về khách sạn trong gió lạnh, chân cóng đến tê cứng. Lúc đi ngang qua chiếc xe buýt nhỏ, hệ thống sưởi của xe đang phun hơi nóng, là xe của đoàn phim chuẩn bị cho ảnh đế đỡ phải đi bộ.Trước đây Lâm Dụ ghét bỏ tốc độ nó còn chẳng bằng xe hai cẳng nên không thèm, giờ thì chỉ có thể hổn hển ước ao hệ thống máy sưởi giữa trời băng tuyết rét.

Chiếc xe màu bạc lướt qua dừng cách đó không xa, có người vẫy tay với cậu.

Lâm Dụ vểnh mông ngồi ké xe chuyên dụng của ảnh đế.

Nhậm Lãng diễn vai này là vì tình hữu nghị, Lộ Tư Tề đã mời ba lần. Bên ngoài sôi nổi đồn đoán, đạo diễn Lộ phải mời tận ba lần, vị ảnh đế này cũng có giá quá.

Nhưng sống chung với đoàn phim hơn cả tháng Lâm Dụ không nhìn ra Nhậm Lãng làm giá gì, chỉ hơi nóng tính tí thôi. Ở đoàn phim mà không vừa ý cái gì là lập tức trưng ra cái mặt quạu quọ, giống như ông già bướng bỉnh, rầu rĩ không vui.

Lâm Dụ đã từng cộng tác với không ít nghệ sĩ lão làng đức cao vọng trọng, có mấy người trước mặt tỏ vẻ dễ gần, nhưng lúc ở một mình thì hoàn toàn ngược lại. Ấy mà Nhậm Lãng lại thẳng thắn viết ba chữ "khó hầu hạ" lên trên mặt.

"Lâm Dụ, hôm nay vất vả rồi, vì phối hợp với tôi mà làm mất nhiều thời gian của cậu quá." Nhậm Lãng ngồi đối diện Lâm Dụ, chủ động nói xin lỗi với cậu.

Lâm Dụ vội lắc đầu, sao mà gánh nổi lời xin lỗi của thần tượng.

"Tôi mà quay là không nhịn được phải chỉ này chỉ nọ nên hay bị bọn họ trách móc. Không sửa được thì thôi, tôi cũng không quản nhiều như vậy, không diễn nữa là được." Nhậm Lãng nói tiếp: "Nếu không phải vì cậu tôi cũng không nhận vai này đâu."

Lâm Dụ ngạc nhiên: "Vì cháu ạ?"

"Ừ." Nhậm Lãng tiến lại gần nhìn Lâm Dụ, "Dù sao cũng là hai khuôn mặt khác nhau diễn chung một nhân vật, yêu cầu chi tiết rất cao, đột ngột quá sẽ diễn không tốt. Lâu rồi tôi không đóng phim, hai lần trước Lộ Tư Tề mời tôi vẫn luôn từ chối. Đến lần thứ ba cậu ta đưa tư liệu của cậu cho tôi, lại đúng lúc cũng có người giới thiệu cậu nên tôi đã xem qua bộ phim nghệ thuật mà năm ngoái cậu đoạt giải, thật sự rất thích nên đã đến tìm cậu."

"Đến, đến tìm cháu ạ?" Hai mắt Lâm Dụ tròn xoe.

Ý của Nhậm Lãng lần trở lại này là vì để cộng tác với cậu ư? Ánh sao vàng lóe ra trước mắt, Lâm Dụ kích động mém tí nữa là nhào qua luôn, "Mấy ngày nay chú thấy cháu biểu hiện thế nào! Sao ạ! Có hài lòng không chú!"

Nhậm Lãng cười: "Cậu hỏi giống hệt tôi năm đó. Lúc quay <Dốc núi đỏ> cứ mỗi khi xong cảnh là tôi lại chạy đi hỏi đạo diễn câu này, Ngô Đại Lâm hỏi ngược lại tôi: Chính cậu có hài lòng không? 

Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu cảm thấy thế nào?"

Lâm Dụ khéo léo đáp: "Cháu thấy vẫn chưa được tốt lắm."

"Ha ha, Lâm Dụ này, nghề của chúng ta khác với những người khác, nó không phải là bài thi hay đề bài nên sẽ không có đáp án một trăm điểm. Mỗi một vai diễn đều không có tiêu chuẩn cố định cho diễn viên. Cùng một nhân vật, nếu mười năm sau tôi diễn lại sẽ không diễn ra được dáng vẻ lần đầu. Thế nên cậu không cần phải hỏi người khác xem họ có hài lòng hay không, vì bản thân cậu chính là vị khán giả đầu tiên. Chúng ta chỉ cần hợp lý hóa sự khác biệt của mỗi người lại với nhau, miễn tự nhiên, phù hợp là được rồi."

Mấy câu này quá nhiều tri thức, Lâm Dụ gật đầu như gà mổ thóc. Thần tượng đúng là thần tượng, nói sâu sắc đến mức cậu phải ghi lại nhiều điểm quan trọng vào sổ tay tưởng tượng của cậu.Nhẫm Lãng nói tiếp: "Đúng rồi, tôi hỏi cậu cái này."

Bạn học tiểu Lâm tưởng là lớp học của ảnh đế vẫn chưa tan, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn nghe giảng tiếp.

Nhậm Lãng nghiêng người sang: "Tiểu Lâm, cậu có miếng dán cường lực không?"

Lâm Dụ: "..."

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo trên nóc xe, Lâm Dụ thay miếng dán có độ nét cao cho di động của ảnh đế, vừa vặn tuyệt đối, không có một cái bong bóng nào.

Nhậm Lãng nhận lại điện thoại ngắm một lúc lâu, vừa lòng gật đầu: "Mắt của người trẻ tuổi tốt thật. Tôi vừa đổi điện thoại mới nên vẫn chưa biết dùng mấy, cậu chỉ tôi cách gọi điện thấy mặt nhau đi."

Lâm Dụ ấn vào hộp thoại trên màn hình: "Trước tiên phải ấn vào đây, nếu không thì chỉ có thể nghe giọng chứ không gọi video được đâu ạ"

"Để tôi thử." Nhậm Lãng ấn hai lần, đưa tay ra xa rồi mỉm cười với màn hình, được chút xíu là mất sạch kiên nhẫn: "Sao đối diện chả có ai hết vậy, đen thùi lùi chỉ thấy được mình tôi."

Lâm Dụ lại gần xem thử: "Đối phương chưa đồng ý, họ đồng ý mới kết nối video được ạ."

Nhậm Lãng sốt ruột nên tay không ngừng ngắt nhéo đệm xe, giống như khi còn bé chờ chủ nhiệm lớp phát sữa chua cho vậy, nôn nóng nhìn thôi chứ không dám than thở.

Chỉ qua được một phút.

"Có phải phần mềm gọi điện bị hỏng rồi không?"

"Loa ngoài hư à?"

"Hay do cái điện thoại này nhỉ?"

"Không có hỏng đâu, do bên kia chưa nhận thôi ạ." Lâm Dụ nhỏ giọng giải thích cho ông.

"Cái thứ này khó dùng thật." Nhậm Lãng cố nặn ra nụ cười, nặn đến nổi cả mặt đều tê mỏi.

Màn hình lủng lẳng trước mặt hình đại diện WeChat của ảnh đế khá độc đáo, là một khúc tre xanh. Lâm Dụ vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt nhưng cậu không nhớ nổi là mình đã từng gặp qua ở đâu.

"Lâm Lâm! Hôm nay thần tượng khen anh đó!"

"Ồ?"

Cậu kể lại lời Nhậm Lãng, Trịnh Phái Dương nghe xong bèn nói: "Nhậm Lãng rất thích anh nhỉ."

Lâm Dụ tưởng là anh đang hỏi, đáp lại: "Không phải đâu, nhưng ông ấy khen tiểu Lâm dễ thương á! Sao anh cảm giác gần đây ai mà gặp tiểu Lâm rồi là cũng thích hết, chuyện gì thế này."

"Không phải gần đây, mà luôn là thế." Trịnh Phái Dương hé miệng gọi cậu: "Lớp trưởng tiểu Lâm."

Lâm Dụ duỗi tay ngáp một cái: "Lâm Lâm ơi anh buồn ngủ quá, hôm qua học kịch bản đến hơn ba giờ, nay mới năm giờ đã phải dậy trang điểm rồi, cơm trưa anh đã ăn thêm ba cái đùi gà, 

không ấy hôm nay tụi mình ngủ sớm nhé."

Không biết giáo sư Trịnh nối nhầm cái gân nào rồi, dịu dàng kiên nhẫn đáp: "Được, anh ngủ trước đi, đắp thêm chăn vào, em sẽ đi ngủ ngay."

Bên kia chúc ngủ ngon ba lần rồi mới cúp điện thoại, Trịnh Phái Dương vừa quay đầu thì thấy nhóm nghiêm cứu sinh đang nhìn mình chằm chằm, ngang ngược viết hai chữ nhiều chuyện lên trên mặt: "Ái chà chà, giáo sư Trịnh của chúng ta đang hẹn hò với ai mà giấu kỹ thế, nghe điện thoại mà còn phải ra cửa nghe."

"Nhìn ra tôi đang hẹn hò," Trịnh Phái Dương bỏ điện thoại vào túi, cười nói, "Thế mà không nhìn ra tôi đang hẹn hò với đại minh tinh nào sao?" =))))))))))))))))))

Giáo sư nói gì nhóm nghiên cứu sinh cũng tin hết: "Thật không vậy, là ai thế! Giáo sư Trịnh của chúng ta tài giỏi thế này, có sự nghiệp, có học vấn, giờ lên TV lại có thêm đống fans, anh muốn debut nhóm nam luôn à?"

"Vậy phiền mấy cậu vote cho tôi nhé." Trịnh Phái Dương cầm áo khoác đi ra cửa: "Đi thôi tiểu Trần, nghỉ ngơi chút rồi tôi mời cậu ăn khuya."

Tiểu Trần vẫn đang đuổi theo hỏi anh: "Vậy rốt cuộc tiểu hoa đương nổi tiếng nào xứng với thầy Trịnh của chúng ta vậy!" (1)

Người khác không biết nhưng giáo sư Trịnh biết, vị tiểu hoa nhà anh vì một lời thoại có thể nhốt mình trên ban công luyện tập cả đêm, lặp đi lặp lại, luyện đến giọng khàn đến không thốt ra lời.

Có người nói Lâm Dụ có thiên phú diễn xuất ngàn dặm mới tìm được một, thể nào sau này cũng sẽ thành ảnh đế. Cũng có người bảo cậu cậy mình có tố chất nên nhiều năm rồi vẫn chẳng tiến bộ, chắc chắn không thể rạng danh.

Thế nhưng Trịnh Phái Dương luôn trông thấy cậu âm thầm chuẩn bị mỗi ngày cho những cơ hội, dù có được hay không. Lâm Dụ không thiếu thiêu phú cũng không thiếu nỗ lực, cậu chỉ thiếu một vai mà thôi.

Từ trước đến nay Trịnh Phái Dương không phải là kiểu người theo chủ nghĩa lạc quan nhưng trong vấn đề này anh vô cùng chắc chắn - vàng sẽ luôn tỏa sáng, huống chi còn là ngôi sao nâng niu trong bàn tay anh.

(1): Tiểu hoa là khởi điểm của các sao nữ khi bước chân vào showbiz. Từ những ngôi sao vô danh tới những mỹ nhân được săn đón hiện nay đều có thể gọi chung là tiểu hoa. Ngoài ra thì còn nhiều cấp bậc như tiểu hoa, trung hoa, đại hoa. "Tứ tiểu hoa đán", "Tứ đại hoa đán",..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net