Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit: Gieo x Beta: Mie

Phân cảnh của Nhậm Lãng kết thúc sớm nên đóng máy đầu tiên.

Trước khi rời khỏi đoàn phim, vị ảnh đế này đã mời mọi người cùng ăn bữa cơm, Lâm Dụ đang ngồi kế bên thần tượng thì không biết Mạnh Tiêu Trình từ đâu ra chen ngang ngồi giữa hai người, đúng là ngứa mắt.

Hôm nay Nhậm Lãng mặc một bộ âu phục có cài khăn lụa trắng tựa như đóa hồng còn đọng sương mai, khí chất thoát tục. Từng động tác giơ tay nhấc chân vẫn như chàng thiếu niên Phương Thu Thực làm đắm say bao người thuở nào. Lâm Dụ nhớ lại lần đầu tiên được nhìn thấy Nhậm Lãng ngoài đời thực, khoác trên người bộ Âu phục màu tím nhạt, trước ngực cài một bông hồng trắng, đứng nhận giải ở trên sân khấu.

Thấy nhà sản xuất của đoàn phim khác cũng ngồi cùng bàn, Nhậm Lãng giới thiệu: "Đây là Lâm Dụ, nam chính trong phim điện ảnh của bọn tôi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất giỏi."

Lâm Dụ xấu hổ quá bèn đặt ly rượu xuống, nhỏ giọng nói với Nhậm Lãng: "Thật ra cháu qua hai lăm lâu rồi ạ."

Nhậm Lãng cũng che miệng thì thầm: "Thật ra chú cũng hai lăm tuổi lâu rồi, sắp bốn mươi đến nơi."

"Khụ," Lâm Dụ nén cười, nghiêm mặt nói: "... Nhưng hồi hai lăm chú đã là ảnh đế của Vân Thượng rồi."

Nhậm Lãng vỗ tay cậu: "Chú tin chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau ở liên hoan phim Vân Thượng."

Bữa tối trôi qua được một nửa, Lâm Dụ đang nói chuyện với thần tượng chợt thấy Lương Mộng Kỳ ngồi phía đối diện đang chống cằm nhìn mình chằm chằm, trong lòng thầm giật mình. Ánh mắt đó không chỉ đơn thuần quan sát mà giống như đang quét từng lỗ chân lông trên người cậu, hệt như kính hiển vi đang hoạt động vậy.

Quay đầu nhìn lại thì cô nàng đã cười tủm tỉm nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh.

Từ nhỏ tới lớn Lâm Dụ được rèn luyện trong đoàn kịch, giỏi nhất chính là đọc thoại, không hề thua kém trình độ của người ở học viện là bao, trọng âm không những rõ ràng rành mạch mà còn vô cùng nhịp nhàng cuốn hút, trước giờ chưa từng cần đến lồng tiếng.

Lịch trình quay được Lộ Tư Tề sắp xếp vô cùng chặt chẽ, thời gian nghỉ giải lao chỉ có mấy phút. Thời điểm quay cảnh của những người khác thì Lâm Dụ ngồi phía sau máy quay đọc lại kịch bản, đánh dấu trọng âm dưới mỗi câu thoại, còn viết cả chú thích lý giải tâm lý hành động của nhân vật ở bên cạnh.

"Vào lúc này phải tập trung chú ý, ánh mắt mơ màng nhưng không được mất tập trung, tâm trạng đau khổ nhưng không được ngây ngốc, biểu lộ cảm xúc chân thành (1), kèm theo khí thế của nam chính, cậu chính là chàng trai ngầu nhất trên phố muối, hahaha."

(1) Câu gốc là 拿出心动的赶jio, tui tra nát Baidu vẫn không hiểu 赶jio là cái của nợ gì T.T, hình như là trend gì bên đấy í.

Lâm Dụ quay đầu lại trừng mắt với người nọ: "Cậu đọc lên làm gì?"

Mạnh Tiêu Trình há miệng: "Phụt, xin lỗi em nhịn không được... Tại nó buồn cười quá há há há..."

Lâm Dụ che kịch bản rồi đuổi người đi, lát sau trông thấy đạo diễn Lộ đang hùng hổ thay cậu dạy dỗ Mạnh Tiêu Trình ở đằng kia: "Cảm xúc không theo kịp thì cũng cho qua đi, sao đến đọc lời thoại cũng không hẳn hoi thế? Tôi thấy lạ quá đấy, không phải tôi đang nói bằng tiếng Trung sao? Trên kịch bản không phải cũng viết bằng tiếng Trung à? Vậy sao cậu không nhớ được hả!"

So với tiếng của Lộ Tư Tề thì giọng Mạnh Tiêu Trình đúng là nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Thêm lần nữa đi ạ, xin lỗi đạo diễn."

Kịch bản này Lâm Dụ muốn hoàn thành tốt còn vất lên vất xuống chứ nói gì tới một người không hề có kinh nghiệm diễn xuất như Mạnh Tiêu Trình. Không phải là Lâm Dụ có thành kiến với trai đẹp mà ngay cả bản thân cậu diễn trước Lộ Tư Tề cũng vô cùng lo lắng. Mạnh Tiêu Trình vốn xuất thân là thần tượng lần đầu đóng phim đã gặp trúng vị đạo diễn khó tính hay bới lông tìm vết này thì làm gì có chuyện không bị ăn mắng chứ. Ở trường quay gần như ngày nào cũng có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ của Lộ Tư Tề: "Cắt! Làm lại! Mau làm lại! Mạnh Tiêu Trình quay lại đây cho tôi! Định chạy đi đâu!"

Kết thúc một ngày quay phim, Lâm Dụ ôm trong lòng chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, là hai quả đào vàng với sữa chua. Lúc đi ngang qua cửa phòng nghỉ thì trông thấy Mạnh Tiêu Trình đang đơ người như cắm cọc gỗ, ai đi qua cũng chẳng hay biết, Lâm Dụ đi tới vỗ nhẹ vai thôi mà cậu ta hú hồn.

Mạnh Tiêu Trình ngẩng đầu lên thấy cậu bèn nói: "Anh Dụ à?"

Lâm Dụ chia đồ ăn cho cậu ta, đáp: "Cậu sao thế, hồn vía như trên mây vậy."

"À, không có gì đâu, ban nãy hơi lơ đãng thôi." Mạnh Tiêu Hiện nhận ống hút, cắm bụp một phát vào quả đào, "Anh Dụ có rảnh không, buổi tối em sang phòng anh ngồi chút nhé, có chuyện muốn nói với anh."

"Được thôi." Lâm Dụ đồng ý, chợt nhớ ra đầu giường mình có dán poster hai người cỡ lớn bèn cuống quýt nói lại, "Ấy không không không, để tôi tới phòng cậu đi."

Chờ Mạnh Tiêu Trình đi rồi thì Phương Khâm bèn hỏi anh: "Sếp ơi, mấy người định làm gì vậy?"

Lâm Dụ hút sữa chua: "Tôi cũng không rõ nữa, có thể cậu ta muốn rủ ăn đêm chăng."

"Ăn đêm thì tìm anh làm gì..." Đi được vài bước Phương Khâm nhịn không được lại nói tiếp, "Sếp à, em thấy giáo sư Trịnh đỉnh lắm ấy, vừa đẹp trai vừa biết chăm gia đình, lại không chê anh không sự nghiệp, người đàn ông tốt như vậy đi đâu tìm được chứ."

Lâm Dụ gật đầu đồng ý: "Đúng, đương nhiên là đỉnh rồi, vô cùng tuyệt vời luôn."

Phương Khâm bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Thế nên ngàn vạn lần mong anh đừng làm chuyện gì có lỗi với anh ấy nhé."

Lâm Dụ hoang mang xoa gáy: "Tôi thì làm sao?"

Phương Khâm: "Anh dẫn ong dụ bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt."

Lâm Dụ: "..."

Tiểu Lâm hít sâu một hơi - cậu là chàng trai ngầu nhất trên phố muối, chàng trai ngầu nhất không thể mắng người.

Buổi tối, trong căn phòng mờ được sưởi ấm của khách sạn, Lâm Dụ ngồi trên thảm trừng mắt với Mạnh Tiêu Trình ở đối diện.

Hơn ba giờ trôi qua, tập kịch bản trên tay Mạnh Tiêu Trình rốt cuộc cũng lật sang trang thứ hai.
Ấm áp đến không mở nổi mắt nữa rồi, đợi người nọ từng câu từng chữ đọc xong đoạn ngắn thì Lâm Dụ đã lật tới trang thứ tư.

Có người để so sánh Lâm Dụ phát hiện bình thường ở lâu với Trịnh Phái Dương nên ngỡ là chỉ số thông minh của mình bị thiếu hụt, bây giờ ngó Mạnh Tiêu Trình cậu mới nhận ra núi cao ắt có núi cao hơn. (2)

(2): Câu gốc là 人外有人, Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: "Trên trời còn có trời, trên người còn có người."

Thấy cậu ta đã hết sạch nơ ron nên Lâm Dụ đưa qua lon coca ướp lạnh, ai mà ngờ Mạnh Tiêu Trình ngửa đầu uống một ngụm xong thì vành mắt cũng ướt như lon nước này luôn.

Lâm Dụ bị dọa giật mình: "Sao cậu nói diễn là diễn luôn vậy, kịch bản đang tập có cảnh khóc à?"

Mạnh Tiêu Trình cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn cậu, im lặng một hồi tủi thân nói: "Anh Dụ à, hình như em thất tình rồi."

"..." Ngay lập tức Lâm Dụ chợt nhớ tới hình ảnh đêm hôm ấy, nụ hôn dài tạm biệt ngoài cửa sổ xe của Mạnh Tiêu Trình.

Cậu ôm một bụng nhiều chuyện vào đoàn phim ai dè đến tận bây giờ cũng chưa hóng hớt được tí gì, nếu không phải Mạnh Tiêu Trình tự mình nhắc đến thì cậu cũng sắp quên mất chuyện này rồi.

Mạnh Tiêu Trình lẩm bẩm: "Tuy vấn đề là ở em nhưng mà lần nào anh ấy cũng nổi nóng trước, chẳng chịu bình tĩnh nói chuyện thì sao em biết sai mà sửa, em muốn sửa cũng có được đâu!... Đã vậy bây giờ ảnh còn tìm phụ nữ khác sau lưng em, em không tức được chắc."

Lâm Dụ ngồi yên bên cạnh nghe, nghe một hồi cũng nghe ra được thông tin có ích.

Mạnh Tiêu Trình, nam. Bạn trai cậu ta, cũng là nam.

Lâm Dụ rất muốn mở miệng sửa lời cậu ta, không thể nói là "người phụ nữ khác" được, nhưng liếc thấy tình trạng thê thảm hiện giờ của Mạnh Tiêu Trình, ầy, tốt nhất vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.

Dựa vào biểu hiện đọc kịch bản ban nãy của cậu ta Lâm Dụ có thể khẳng định cảm xúc đau khổ này của Mạnh Tiêu Trình là thật. Khi con người ta đau khổ thì không có tính công kích, với cả dáng vẻ nước mắt nước mũi bết hết lên đầu gối vô cùng đáng thương, trông hợp mắt hơn chút. Lâm Dụ cũng không nỡ so đo chuyện fans cậu ta mơ tưởng tới vợ mình nữa, bèn an ủi: "Cậu đừng đau lòng quá... Không ấy tôi giúp cậu giải khuây tí nhé?"

Mạnh Tiêu Trình ngẩng đầu nhìn: "Giải khuây như nào?"

"Như này như này." Lâm Dụ đứng dậy cởi quần áo.

Lúc Trịnh Phái Dương gọi đến thì Lâm Dụ đang nhoài người trên cái gối cà rốt của Mạnh Tiêu Trình cười ngây ngốc: "Lâm Lâm, em đây rồi!"

Trong điện thoại di động vang lên tiếng ong ong ầm ĩ, Trịnh Phái Dương không nhịn được bèn hỏi: "Anh đang ở đâu thế, đây là giọng của Quách Đức Cương à?"

"Đúng vậy, anh đang xem TV bên phòng Mạnh Tiêu Trình nè, buồn cười chết mất hahaha."

Trịnh Phái Dương liếc đồng hồ: "Mười hai rưỡi rồi mà anh còn xem tấu nói với Mạnh Tiêu Trình? Anh có chắc bản thân không uống say đấy chứ?"

"Không, sao có chuyện đó được, anh đâu có uống rượu đâu! Chờ chút, để anh cho em xem," Lâm Dụ quay màn hình sang TV, "Em xem nè xem nè, là Quách Đức Cương thật mà!"

Lâm Dụ càng nói càng hào hứng, giơ di động lên mà hoàn toàn quên mất bây giờ bên cạnh mình còn có Mạnh Tiêu Trình đang nằm vui vẻ hút coca, vừa lúc cậu ta cũng ngẩng đầu lên nên đối mặt với đội trưởng Trịnh trong video chat của Lâm Dụ luôn.

Trịnh Phái Dương: "..."

Mạnh Tiêu Trình: "..."

Lâm Dụ: "!!!"

Lâm Dụ vội vàng giấu điện thoại di động vào ngực, che kín camera, quay đầu lúng túng nhìn Mạnh Tiêu Trình ở đối diện: "...hahaha."

Mạnh Tiêu Trình cũng nghệt mặt ra cười theo: "Hahaha..."

Lâm Dụ hoảng loạn, lắp ba lắp bắp giải thích: "Không phải, là thế này, tôi, hồi trước quay chung chương trình nên có quen biết với đội trưởng Trịnh, quen rồi thì... bọn tôi cái đó... thành cái đó đó..."

Mạnh Tiêu Trình hiếu kỳ nhìn cậu: "Đó là cái gì?"

Lâm Dụ: "Là cái đó đó."

"Ồ." Mạnh Tiêu Trình ngầm hiểu bèn mở to mắt hóng hớt, "Vậy ai là kiểu nọ ạ?"

Điện thoại bên kia vẫn chưa tắt, Lâm Dụ căng thẳng nuốt nước miếng liên tục. Mạnh Tiêu Trình đúng thật là, vấn đề riêng tư như thế mà cũng dám hỏi.

Đấu tranh nội tâm một hồi, vò mẻ chẳng sợ nứt nẻ, cậu dứt khoát giơ điện thoại lên: "Tôi không thể nói được, hay là cậu tự hỏi cậu ấy đi."

Mạnh Tiêu Trình: "..."

Dáng vẻ nghiêm túc của giáo sư Trịnh trên chương trình để lại cho người ta ấn tượng quá sâu sắc, đến mức nòng súng của Lộ Tư Tề cũng dám chọc vào mà bây giờ Mạnh Tiêu Trình lại không dám đơn phương trêu tới người này.

Thế là cậu chàng đưa tay tắt luôn video chat của Trịnh Phái Dương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net