Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit: Gieo x Beta: Mie

"Mời thí sinh kế tiếp."

Vào thời điểm vặn tay cầm cửa ra, lòng bàn tay Lâm Dụ toát mồ hôi in một dấu bàn tay lên trên kính. Rõ ràng không phải người mới, nhưng không ngờ là cậu vẫn cảm thấy căng thẳng.

"Lâm Dụ, nếu sẵn sàng thì có thể bắt đầu được rồi."

Lời thoại đã thuộc nằm lòng ở trong đầu, hơi mở miệng tâm tình được chuẩn bị tốt cũng theo đó mà tuôn trào.

Từ nhỏ mỗi khi bắt đầu nhập vai vào nhân vật, trong khung cảnh rạng rỡ, cậu luôn muốn đuổi theo một loại ánh sáng mơ hồ, không phải đuổi theo chính mình, mà ngưng đọng ở một nơi nào đó trong hư không, theo sự thay đổi của tâm trạng mà hiện ra khung cảnh kỳ lạ, tất cả động tác và lời thoại cũng thay đổi theo, tình cảm ấp ủ cũng được biểu lộ ra.

Sau khi thuận lợi diễn xong một đoạn ngắn, Lâm Dụ ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt quan sát của giám khảo ngồi ở giữa.

Đạo diễn Lộ Tư Tề đưa hai ngón tay cầm lấy micro, ngẫm nghĩ một lúc mở miệng nói: "Lâm Dụ phải không? Trước đây tôi chưa từng xem phim nào của cậu. Nghe nói cậu không phải là diễn viên được đào tạo chính quy, nhưng trình độ của cậu đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên."

Lâm Dụ khom lưng xuống: "Đạo diễn, có cần em diễn đoạn B luôn không? Em đã chuẩn bị rồi ạ."

Lộ Tư Tề lắc đầu: "Không cần đâu, cậu đi ra ngoài trước đi."

Thái độ đạo diễn có hơi lạnh nhạt, Lâm Dụ quay người ra ngoài đóng cửa lại, cho rằng lần thi này lại giống như tuần trước tiếp tục thất bại.

Lộ Tư Tề xuất thân là đạo diễn quay phim điện ảnh, từ trước đến giờ luôn là người có số lượng phim ít nhưng chất lượng lại cao. Tên của ông chính là bộ phim nổi tiếng, bảo đảm phòng vé. Vị đạo diễn trẻ tuổi này vừa nổi danh với việc thích dùng người mới, vừa nổi danh với ánh mắt kén chọn. Lúc chờ ở bên ngoài, Lâm Dụ nhìn sơ yếu lý lịch của những người xung quanh, phần lớn đều là những người xuất thân chính quy, chuyên nghiệp có thể đè bẹp cậu. Lại quay sang đánh giá mấy người chân dài cao mét tám bên cạnh, khiêm tốn chút thì ngoại hình miễn cưỡng trông cũng hòa nhau.

Khi Lâm Dụ còn đang học năm hai, Lộ Tư Tề đã từng tới trường cậu chọn diễn viên. Lúc ấy cậu vẫn chưa ký vào Thụy Phu cũng chưa xác định kế hoạch sự nghiệp, chỉ đơn thuần dựa vào sự nhiệt tình với vài phần ngây thơ hồn nhiên may mắn nhận được một vai diễn. Sau đó hoàn toàn dấn thân vào nghề này, lọt vào tay Cố Ninh. Mà lúc đấy Trịnh Phái Dương đã hoàn thành chương trình đại học chỉ trong một năm rưỡi, sớm được cử đi nghiên cứu sinh. Người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người như ở hai bờ sông, cách một dòng chảy xiết, mỗi người một con đường hoàn toàn đi theo hai hướng khác nhau.

Trong bãi đỗ xe ở Đài Truyền hình, Cố Ninh gõ lên vô lăng, nghĩ ngợi nói: "Theo kinh nghiệm của tôi, tôi thấy Lộ Tư Tề rất thích những người giống như cậu."

Lâm Dụ tò mò hỏi: "Em thì làm sao?"

Cố Ninh liếc nhìn cậu: "Đừng hòng nghe được mấy câu khen ngợi từ tôi, cậu trông như thế nào chẳng nhẽ lại chưa từng soi gương à?"

Lâm Dụ hút sữa bò.

Vào năm nhất đại học là lúc đi thử vai cho bộ phim đầu tiên, đi thi cũng là tự thân vận động ngồi tàu điện ngầm tới cửa công ty xếp hàng, mười người vào trong thì chính người không đạt, không thể làm gì khác đành ngồi tàu điện ngầm quay trở về. Tất cả mọi người, ngay cả mẹ Lâm cũng cho rằng đường này khó đi, chỉ có Trịnh Phái Dương nói với cậu: "Chúng ta thử lại lần nữa vậy." Thế là cứ một lần lại một lần cho tới tận bây giờ.

Cố Ninh muốn thăm dò ý định của đạo diễn thì bị từ chối, tức giận ném điện thoại di động lên vô lăng: "Được vài ba cái giải thưởng thôi mà giờ mắt đã cao hơn đầu rồi, khốn kiếp, đúng là yêu thương không nổi mà."

Lâm Dụ an ủi nói: "Không được thì thôi, mấy vai diễn trước đây của em đều là dựa vào ngoại hình mới lấy được mà."

Cố Ninh đánh giá một chút: "Nếu không thì cậu cho là dựa vào cái gì. Không dựa vào cái mặt thuần khiết này của cậu chẳng nhẽ lại dựa vào việc mỗi ngày tôi ở trước mặt Bồ Tát thắp ba nén hương sao?"

Lâm Dụ vươn vai: "Dựa vào thực lực của em."

Cố Ninh châm thuốc, kẹp ở ngón tay: "Cậu nghĩ hơi nhiều rồi."

Lâm Dụ: "..."

Là giám đốc quản lý nghệ sĩ ở Thụy Hoa, từ ngày Lâm Dụ ra mắt đến nay Cố Ninh luôn tận tâm tận lực, so với ba mẹ còn để tâm hơn nhiều. Lâm Dụ vẫn cảm thấy, từ lúc mình đóng vai phụ ở đoàn phim rồi được Cố Ninh chọn trúng, sau đó ký hợp đồng với công ty cho tới nay, có thể lúc đầu là do bị vẻ bề ngoài của cậu lừa gạt, đến sau này, thuần túy chính là làm từ thiện. Mãi cho tới năm kia, có một bộ phim điện ảnh thu được tiếng vang giúp Lâm Dụ giành được giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Cố Ninh mới ở trong công ty hãnh diện đắc ý, Cố chân to vẫn là Cố chân to, không uổng công kiêu hãnh.

Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy, Lâm Dụ là một ngôi sao triển vọng, tương lai rất có tiền đồ.

Nhưng giờ đây, đã mấy năm trôi qua, một vài nam diễn viên ra mắt cùng thời điểm đã đóng mấy bộ vai chính rồi, Lâm Dụ vẫn như cũ gặp nhiều trở ngại trong quá trình đóng phim. Chưa tới mức giỏi nhưng kém thì cũng không phải, khuôn mặt này của cậu đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa thay đổi chút nào, vừa tươi trẻ vừa đơn thuần, trông không khác học sinh cấp ba là bao. Chỉ là Lâm Dụ đã qua cái thời đóng vai học sinh cấp ba lâu rồi.

Phù dung sớm nở tối tàn, qua hai năm sự nghiệp diễn xuất của Lâm Dụ không tốt không xấu vẫn chỉ là một cái bình hoa. Cố Ninh vẫn muốn đưa tài nguyên cho cậu, hướng cho cậu đi con đường thực lực nhưng ở giữa một đám người mới ham muốn lưu lượng, hào quang trước đây chỉ là vỏ bọc bên ngoài, để cậu đi theo con đường này đúng là khó xử. Các nhà sản xuất điện ảnh nổi tiếng thì không thèm để mắt tới cậu, các phim truyền hình chi phí thấp thì lại không dám tìm cậu. Cố Ninh cũng không phải là chưa vạch ra kế hoạch cho Lâm Dụ đi con đường khác, ví như tạo chủ đề chuyển hình tượng lưu lượng, nhưng cuối cùng vẫn thôi. Có rất ít người khởi đầu bằng cách này lên cao được, tốt nhất vẫn nên đàng hoàng đóng phim thôi.

Tuy rằng tài nguyên ngày càng ít nhưng đối với người trong nghề và người qua đường thì Lâm Dụ vẫn được đánh giá rất tích cực "Một chàng trai tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm diễn xuất lại rất phong phú."

Xe dừng lại ở trước một tòa nhà, Cố Ninh ném một quyển sách vào ngực Lâm Dụ: "Đây là kịch bản của chương trình ngày hôm nay, cậu xem trước đi."

Lâm Dụ vừa uống sữa bò nóng, vừa lật xem kịch bản của chương trình kia: "Loại chương trình thi đấu trí tuệ này anh cảm thấy em thích hợp tham gia à?"

"Cậu nghỉ ở nhà bao lâu rồi? Lười biếng ở nhà lâu như vậy, bây giờ lại còn kén cá chọn canh thích với chả hợp à?"

Từ ngày ở đoàn phim về, thực ra Lâm Dụ cũng chỉ nghỉ ngơi ở nhà có hai tuần, nhưng Cố Ninh không thể tiếp tục nhìn cậu chơi bời lêu lổng như vậy nữa. Tài sản của diễn viên chính là tuổi trẻ, lãng phí một phút thôi cũng là lãng phí sinh mệnh và tiền bạc rồi.

Lâm Dụ nhìn cuốn kịch bản trong ngực, trên bìa viết bốn chữ: <Tín hiệu Hoàn Vũ>. Loại chương trình văn hóa khoa học dành cho người ưu tú thế này, tuy rằng mới mẻ độc đáo nhưng thực ra chỉ là khoác lên cái áo văn hóa khoa học để làm công việc chọn người mà thôi. Bởi vì loại hình này hiếm thấy nên từ khi ra mắt đã được "đính" mác rồi, chương trình <Tín hiệu> này có tập đoàn Hoàn Vũ và bộ văn hóa làm chỗ dựa, quý I năm ngoái lại đưa tin có một vài người nổi tiếng tham dự, kèm theo chủ đề của chương trình, đính cũng không dính đến mức quá khó coi. Cố Ninh cẩn thận xem xét, cho rằng Lâm Dụ hiếm có khi nào tham dự mấy chương trình tạp kỹ, muốn lên cao thì cũng nên tham gia chương trình văn hóa có chút mánh khóe này mới phù hợp với phong cách 'nhãn cao thủ đê' (1) từ trước tới nay của cậu.

(1) Nhãn cao thủ đê (眼高手低): chỉ những người bản thân có yêu cầu cao nhưng năng lực thực tế thì thấp.

Cửa xe mở ra, Phương Khâm ở bên ngoài ngó đầu vào: "Ông chủ, chúng ta phải vào rồi." Lâm Dụ phiền não chần chừ nên chưa xuống xe, Cố Ninh không yên tâm lại dặn dò cậu một câu: "Cậu không cần phải chấm điểm thật đâu, người thắng giải lần này đã được chọn sẵn rồi, cậu chỉ cần làm tốt việc của một cái bình hoa là được, dù sao mấy hạng mục thi đấu đấy cậu xem cũng không hiểu, nếu kêu cậu cho ý kiến thì đáp hai câu là được, tuyệt đối đừng vì ở trên sân khấu không có việc gì làm nhàn rỗi quá mà tranh luận với mấy người thi, hiểu chưa?"

Lâm Dụ tuy rằng gật đầu nhưng trong lòng rất muốn phản bác lại anh ta, đầu óc của cậu tuy không tốt lắm nhưng cũng không phải là không có đầu óc, chẳng lẽ tới mấy cái quy tắc cũng xem không hiểu chắc?

Nửa tiếng sau, Lâm Dụ một mình lên sân khấu diễn tập, biên đạo nói qua quy tắc của vòng đầu tiên cuộc quyết đấu năng lực cho cậu: "Vòng đầu rất đơn giản. Trước tiên chúng ta đưa ra cho người chơi tám mặt, mỗi một mặt đều có một con số khác nhau. Cuối cùng người chơi sẽ sắp xếp chính xác các tổ hợp của tám mặt này thành ba hàng và với tổng con số chính xác. Nói đơn giản, chính là tiến hành thay đổi các mặt của tám hình này để giải mã và mã hóa lại các con số (2)."

(2) Trò giải Sudoku í =)))))))

Biên đạo buông micro, hỏi Lâm Dụ: "Thầy Lâm, thầy có ý kiến gì không?"

Lâm Dụ đỡ cằm, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Anh có thể giải thích lại quy tắc lần nữa được không? Hình như tôi vẫn chưa hiểu."

Biên đạo: "..."

Ngoài Lâm ảnh đế còn có một vị khách mời cùng quay chương trình lần này, là một thần tượng trẻ tuổi rất nổi tiếng gần đây - Mạnh Tiêu Trình, ra mắt ở một chương trình tuyển chọn tài năng, hát nhảy đều giỏi, được rất nhiều người hâm mộ. Tuy Mạnh Tiêu Trình là trụ cột mới ở công ty Thụy Phu cũng xem như là đồng nghiệp của Lâm Dụ nhưng cậu chưa từng làm việc qua lại với Mạnh Tiêu Trình, cậu chỉ biết đối phương là một chàng đẹp trai, khi gặp mặt mới biết đây là một chàng đẹp trai phong độ tính cách lạnh lùng.

Kết quả là chàng đẹp trai cũng nghe không hiểu quy tắc của vòng thi đầu tiên.

Biên đạo lại phải giải thích lại cho hai ngôi sao màn ảnh này: "Hai anh đã hiểu chưa?" Mạnh Tiêu Trình cầm kịch bản quay sang Lâm Dụ: "Anh, anh nghe hiểu không?"

Đối với với ánh mắt kỳ vọng của cậu ta, Lâm Dụ nói: "Hình như cũng hiểu hiểu."

Mạnh Tiêu Trình nói: "Em nghe nói anh là sinh viên tốt nghiệp đại học Z, nhất định là giỏi hơn em rồi, cho nên để không bị hớ thì khi nào không rõ tình hình em sẽ chấm điểm theo anh. Anh, cố lên nhé."

Lâm Dụ thắm thiết nhìn cậu ta, hít vào một hơi lạnh: "Cậu nói xem chúng ta còn giám khảo thứ ba không?"

Mạnh Tiêu Trình: "..."

Lúc đầu tổ chương trình mời Mạnh Tiêu Trình đến, thực ra cũng không mong chờ gì ở cậu ta - người dùng mặt để làm thần tượng - có thể thực sự động não trên chương trình, vẫn là sắp xếp cậu ta yên ổn làm một cái bình hoa ở ghế giám khảo. Ngược lại có lòng tin ở vị giám khảo kia hơn chút, ai mà ngờ vị giám khảo kia cũng tranh cái chức bình hoa này luôn.

Hai vị giám khảo này đang ngồi một chỗ thì thầm với nhau, sột sột soạt soạt, đèn flash trên đài đã bật.

Người dẫn chương trình hướng về phía khán giả ở bên dưới giới thiệu hai vị giám khảo không chuyên này xong thì nâng cao giọng: "Trước khi giới thiệu các tuyển thủ của chúng ta kỳ này, ngoài hai vị giám khảo, xin phép cho tôi được giới thiệu những vị khách đặc biệt ở mùa giải này của chúng tôi."

Trừ hai người bọn họ ra còn có khách mời đặc biệt á, sao Phương Khâm lại không nói cho cậu biết, Lâm Dụ nhìn lên trên đài.

Một mô hình tàu vũ trụ được gắn trên màn hình lớn ở sân khấu chiếu chủ đề lần này của "Tín hiệu Hoàn Vũ": Bầu trời và khoảng cách, công nghệ và tương lai. Cố Ninh khen điểm xuất phát của chương trình không quá cao, tuy người chơi đều là người trong nội bộ, chế tác đơn giản.. Nhưng khát vọng to lớn, từ khẩu hiệu của chương trình cũng có thể thấy được chí hướng của bọn họ không chỉ là làm một chương trình vấn đáp trí tuệ.

"Chúng tôi đã mời tới đây chuyên gia nghiên cứu hàng đầu của viện nghiên cứu Hoàn Vũ, Nhà thiên văn học, Tiến sĩ vật lý học, Phó giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học Khoa học Công nghệ, Phó Tổng biên tập tạp chí Hoàn Vũ, là đội trưởng của chương trình chúng ta mùa này."

Dáng người thon dài bước ra sân khấu, nhìn về phía trước khán đài, cùng lúc chạm mắt với Lâm Dụ.

Gương mặt người trên đài như bạch ngọc, dáng người thẳng tắp, mọi ánh đèn không thể nào che được vẻ tĩnh lặng xuất chúng, giống như một viên trân châu không cẩn thận rơi xuống trần gian hỗn loạn.

Lâm Dụ nắm chặt bút máy trên tay, ánh mắt dừng lại ở một nơi trên khán đài. Viên trân châu đứng trên đó ngoại trừ Trịnh Phái Dương của cậu còn có thể là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net