Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit/Beta: Mie

Lần đầu tiên Lâm Dụ nhìn thấy Trịnh Phái Dương trên sân khấu là hồi học cấp ba.

Khi đó cậu vừa mới làm lớp trưởng, chuyện gì cũng thích xía vào một xíu, đến tiết mục chương trình nghệ thuật cũng muốn lo luôn. Thảo luận với ban cán sự lớp ở ngoài căn tin mấy hôm, cuối cùng quyết định diễn vở kịch tình yêu kinh điển truyền thống của Trung Hoa, "Mười tám dặm tiễn đưa". (1)

(1) Thập bát tương tống (十八相送): Là đoạn trích trong vở kịch nổi tiếng "Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài"

"Lâm Lâm, cậu muốn diễn nhân vật nào?" Ăn cơm trưa xong Lâm Dụ ghé vào chỗ ngồi bên cạnh Trịnh Phái Dương hỏi.

Trịnh Phái Dương đang vùi đầu sửa bài thi: "Không muốn diễn."

"Ai cũng có thể không diễn nhưng cậu không thể không diễn, giải thưởng tiết mục nghệ thuật lần này là điểm cộng đó, sau này sẽ được lợi thế đề cử đi học. Cho nên dù cậu có diễn vai một con chim hỉ thước thì cũng phải lên sân khấu cho tớ!" Lâm Dụ túm tay áo đồng phục của cậu siết trong tay vân vê, suy nghĩ một chút lại nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ lại đi mà, nếu cậu muốn diễn con chim khách kia, thì tớ sẽ diễn con chim khách ở cành cây đối diện với cậu."

Trịnh Phái Dương ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu diễn con chim?"

Lâm Dụ: "..."

Ầm ĩ trong lớp mấy ngày, cuối cùng ngay cả con chim khách tới cái miệng giếng cũng đã được quyết định, còn hai nhân vật chính vô cùng quan trọng thì lại chả ai thèm nhận. Thấy con chim trong lòng mình bị Phó Đản chiếm mất, Lâm Dụ đau hết lòng mề: "Cậu xem kìa! Bảo cậu chọn sớm một chút cậu không chọn, bây giờ con chim khách cũng bị cướp mất rồi!"

Bị trách móc, Trịnh Phái Dương bất đắc dĩ: "Không phải còn một con chim khách nữa sao?"

Lâm Dụ nằm úp lên ghế: "Nhưng đâu còn là một cặp, tớ muốn diễn một đôi với cậu mà."

Trịnh Phái Dương dừng bút máy trong tay: "Cậu phải diễn cùng với tớ à?"

Lâm Dụ cúi thấp đầu, nắm ống tay áo đồng phục trên bàn của cậu: "Trung học chỉ có một cơ hội này thôi, e rằng sau này sẽ không bao giờ có nữa, tớ muốn được diễn trên sân khấu cùng cậu một lần."

Nói không có hơi sức chút nào, Trịnh Phái Dương cảm thấy nếu mà không đáp ứng thì chắc sẽ gặp báo ứng mất, thế là mềm lòng đồng ý: "Vậy được rồi."

Lâm Dụ vẫn không vui như cũ: "Được gì mà được, chim khách bị giành mất rồi."

"Thế cậu muốn diễn gì?"

"Tớ muốn diễn vai gì cậu cũng đồng ý à?"

Trịnh Phái Dương gật đầu: "Ừm."

Bốn giáo viên thực tập đang ngồi nhìn danh sách phát sầu, đột nhiên Lâm Dụ chạy vào phòng làm việc rồi nhào lên bàn nói nhân vật Chúc Anh Đài đã chọn được rồi.

Cậu nói: "Trịnh Phái Dương diễn ạ."

Bút bi của thầy Kỷ rớt xuống bàn: "Sao Trịnh Phái Dương không diễn Lương Sơn Bá mà lại diễn Chúc Anh Đài? Trong lớp chúng ta còn ai có thể diễn Lương Sơn Bá?"

Lâm Dụ ngại ngùng cười: "Em nè."

Kỷ Dịch: "..."

Thầy Từ đi vào văn phòng vật lý vừa lúc đụng phải lớp trưởng tiểu Lâm từ bên trong chạy ra, mặt chạm mặt, Lâm Dụ đứng vững, hô chào thầy xong thì chạy nhanh như gió.

Từ Yểu Nhiên ném trái cây trong tay lên bàn Kỷ Dịch: "Lâm dụ lại phiền gì anh vậy? Sao lần nào đến đây tôi cũng gặp thằng nhóc đó thế."

Kỷ Dịch ngẩng đầu: "Nó đến nói với tôi đã chọn được nam nữ chính cho sân khấu kịch rồi, cậu xem đi, danh sách này có thể sao?"

Từ Yểu Nhiên đến gần nhìn thoáng qua: "Vừa nhìn là đã biết vai này do lớp trưởng Lâm chọn. Được rồi, anh thấy có thể thì có thể thôi."

Khuôn mặt thầy tiểu Kỷ nhăn giống như khổ qua: "Có thể thì có thể, nhưng tôi thấy Lâm Dụ lãng phí cải trắng quá."

"Lớp chúng ta có cải trắng à." Từ Yểu Nhiên bóc quả cam trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tôi thấy anh còn giống cải trắng hơn."

Nói xong anh liền bóc một múi cam đưa đến miệng thầy Kỷ.

Cuối cùng, một vị đạo diễn không chuyên nghiệp và một đám diễn viên không chuyên nghiệp hợp tác soạn kịch bản với nhau, tổ đội sân khấu kịch không chuyên nghiệp bắt đầu tập luyện.

Thầy giáo tiểu Kỷ kéo Trịnh Phái Dương đến cạnh mình: "Em tự nguyện diễn thật hả, nếu không tự nguyện thì thầy sẽ không ép buộc em phải..."

"Đài Đài!" Giọng nói phiền phức của người phía sau truyền đến cắt ngang lời Kỷ Dịch, Lâm Dụ bị kẹp giữa hai người.

"Thầy tiểu Kỷ, thầy tìm Đài Đài của em chi dạ? Em muốn tập đối thoại với cậu ấy."

Kỷ Dịch vỗ một chưởng lên lưng Lâm Dụ, đẩy cậu ra: "Em đi tập lời thoại của em đi."

Lâm Dụ tủi thân đưa mắt nhìn Trịnh Phái Dương: "Cậu về nhanh nha, bác trai cậu đang chờ cậu đó."

"..." Kỷ Dịch quay đầu cảm thông nhìn Đài Đài, nghiêm túc nói, "Nếu em không chịu được thằng nhóc đó thì thầy sẽ đổi cho em một Lương Sơn Bá khác. Để Lâm Dụ đi diễn cái miệng giếng đi."

Lần đầu tiên Trịnh Phái Dương nở nụ cười trước mặt Kỷ Dịch, nụ cười xán lạn làm bật lên khuôn mặt tuấn tú.

"Lương Sơn Bá này được rồi ạ, em thích lắm."

Thầy tiểu Kỷ nghĩ thầm trong lòng, đúng là thiệt thòi cho cải trằng mà.

Tuy luyện tập chỉ có một tuần nhưng dù sao nam chính của ban tư bọn họ trước đây cũng từng lăn lộn ở đoàn kịch nhiều năm, trình độ chuyên nghiệp so với những lớp khác vẫn là cao hơn một bậc. Cuối cùng giữa một đám không chuyên nghiệp, giám khảo bình chọn "Mười tám dặm tiễn đưa" của Lâm Sơn Bá và Trịnh Anh Đài đạt giải nhất tiết mục văn nghệ năm nay.

Tờ giấy khen giải nhất "Mười tám dặm tiễn đưa" đến bây giờ vẫn còn để trên bàn làm việc của thầy giáo Từ.

Quay về hiện tại, Trịnh Phái Dương đi đến chỗ của mình ngồi xuống, ánh mắt của Lâm Dụ vẫn dính chặt lấy người ta không nhúc nhích, MC nhịn không được giơ micro hỏi: "Ơ, giám khảo Lâm Dụ có lời muốn nói với đội trưởng Trịnh à?"

Trên sân khấu yên tĩnh, Trịnh Phái Dương không đáp lại càng khiến cho người ta thêm chú ý dòm ngó.

Giữa ánh nhìn của tất cả mọi người, Lâm Dụ thu lại ánh mắt sáng rực của mình, xoay người đáp: "Đâu có, tôi chỉ nhìn đội trưởng Trịnh thôi, đẹp trai quá à."

Nhớ lời Cố Ninh khuyên bảo nên trong suốt quá trình ghi hình chương trình, Lâm Dụ chưa từng tranh cãi câu nào với tuyển thủ, ngược lại còn quay sang nhìn ké đánh dấu của đội trưởng bên cạnh.

Vòng đầu tiên là giải Sudoku.

Từ lúc diễn thử Lâm Dụ đã không hiểu luật chơi nên bây giờ chỉ có thể giở vờ nghiêm túc nhìn những con số của người chơi trên sâu khấu, giả bộ bấm ngón tay tăng giảm các thứ rồi thuận tiện liếc mắt nhìn vị đội trưởng bên cạnh.

Trịnh Phái Dương vẫn cúi đầu, nghiêm túc nhìn mỗi một phân đoạn của từng người chơi rồi mới cho điểm đánh giá. Ánh mắt Lâm Dụ nhìn theo khớp xương ngón tay của anh, ngón tay thon dài, hiện rõ mạch máu màu xanh lam, là một đôi bàn tay rất đẹp.

Vất vả chịu đựng đến vòng thứ hai cuối cùng cũng không liên quan đến con số nữa, người chơi phải quan sát 100 bức tranh sơn dầu từ xa để tìm ra bức tranh duy nhất có màu ngược lại, đồng thời chỉ có một cơ hội lựa chọn. Vòng này đơn giản hơn vòng trước nhiều, ít nhiều gì Lâm Dụ cũng có thể nghe hiểu quy tắc luật chơi.

MC ở trên sân khấu nói quy tắc xong, chỉ có mỗi Trịnh Phái Dương nhíu mày, anh đưa tay ra ý kiến: "Độ khó của vòng thi này khác hoàn toàn với trò giải Sudoku ở vòng trước, trình độ của các vòng chơi không giống nhau nhưng thứ tự chúng ta chọn người chơi tài năng lại xếp giống nhau. Tiến hành thi đấu thế này liệu có công bằng với những người chơi tham dự vòng khác không?"

Không ngờ là giám khảo lại chất vấn quy tắt của vòng chơi, lại còn nói thẳng ra như thế, MC liền không biết nên đáp lại thế nào, trong chớp mắt bầu không khí có hơi xấu hổ.

Lâm Dụ nghiêng đầu nhìn Trịnh Phái Dương, anh đang mím môi kiên nhẫn chờ người giải đáp nghi vấn của anh, dường như không phát hiện sau khi mình nói xong thì cả trường quay đều yên tĩnh. Rất giống lúc nhỏ, mỗi khi Trịnh Phái Dương giơ tay nói ra vấn đề mà không một ai có thể nghĩ tới, đến giáo viên cũng không kịp ứng phó thì vẻ mặt của anh chính là thế này.

Vẫn nghiêm túc như vậy, vẫn mím môi như thế, vẫn bày ra vẻ mặt vô tội và sự hiếu kỳ từ trong đáy mắt, và vẫn... khiến người ta không thể rời mắt.

Thế là Lâm Dụ giơ tay ý kiến, cậu xoay người lại quang minh chính đại nhìn thẳng vào Trịnh Phái Dương.

"Đội trưởng Trịnh nghĩ nhiều rồi! Tôi thấy vòng thi này cũng rất khó mà, vòng trước là thi khả năng tính toán, vòng này là thi khả năng quan sát, anh không thể chỉ dựa vào quy tắc phức tạp mà phủ định tầm quan trọng của hai phương diện này được. Người chơi được chọn cần phải có trình độ trí tuệ toàn diện chứ không phải chỉ biết mỗi việc tính toán con số đơn giản như vậy."

Để nói được mấy câu trông chuyên nghiệp thế này, giám khảo tiểu Lâm đã dùng toàn bộ từ ngữ nhỏ đến lớn tích cóp được.

Trịnh Phái Dương quay đầu nhìn cậu, phản bác: "Chính vì như thế nên càng phải thiết kế quy tắc cuộc thi hợp lý hơn, không thể chỉ thông qua vài vòng đấu ngẫu nhiên mà phán xét năng lực của từng người được. Tôi cảm thấy cần phải sửa đổi quy tắc của các vòng thi lại, không thể bắt đầu qua loa như vậy được."

Lâm Dụ tiếp tục tranh cãi với anh: "Chúng ta là một tập thể chứ không phải chỉ có mỗi một người, năng lực từng cá nhân nổi bật thì năng lực của cả tập thể mới nổi bật được. Tôi cho rằng không cần phải sửa lại quy tắc vòng thi."

Lâm Dụ nói xong thì quay sang nháy mắt với vị giám khảo còn lại: "Mạnh Tiêu Trình, cậu thấy thế nào?"

Mạnh Tiêu Trình đang tập trung nhìn 100 bức tranh sơn dầu trên sân khấu, thầm nghĩ không phải đến sợi tóc cũng giống nhau sao. Đột nhiên bị Lâm Dụ gọi hồn, ngơ ngác quay đầu: "Em cảm thấy gì ạ?"

Trịnh Phái Dương nói: "Tôi cảm thấy độ khó của vòng thi này thấp hơn vòng thi trước."

Mạnh Tiêu Trình ngạc nhiên: "Ô, còn có vòng thi không khó ạ? Sao em thấy vòng nào cũng khó hết vậy!!"

Trịnh Phái Dương: "..."

Hai người trên sân khấu không ngừng giằng co.

Có một thí sinh đang đứng giữa những người chơi khác, dáng người cao gầy, mặt mũi không giống con gái lắm, giơ micro nói: " Nếu thầy Trịnh cho rằng cần phải thay đổi luật chơi thì tôi không có ý kiến..."

Nghe xong lời này, Trịnh Phái Dương lập tức đặt bút xuống, nói: "Được, vậy thì sửa!"

Lâm Dự sắp bị anh quật ngã, cắn răng nói tiếp: "Đội trưởng Trịnh muốn sửa liền sửa nhỉ! Nếu sửa lại thì tôi không làm giám khảo nữa, tất cả cứ lấy đội trưởng Trịnh làm tiêu chuẩn đi."

"Woaaa." Một màn thổn thức dưới sân khấu truyền đến, khán giả thích nhất là xem drama giám khảo nội chiến thế này.

Nhìn thấy mới vòng đầu tiên mà đã bùng nổ hiệu quả thế này, đạo diễn chương trình kích động đứng lên, xoa tay hận không thể vả cho bọn họ mấy cái.

Mạnh Tiêu Trình nãy giờ ngồi một bên cuối cùng cũng phải ứng kịp hai vị này đang giương cung bạt kiếm, muốn nói gì đó xoa dịu trận chiến này. Vất vả lắm cậu ta mới tìm được cơ hội cầm micro lên, vừa mới "À" một tiếng, Lâm Dụ lại thêm dầu vào lửa: "Sao? Đội trưởng Trịnh cảm thấy thế nào? Còn muốn sửa không?"

Cuối cùng Trịnh Phái Dương cũng chịu liếc mắt nhìn Lâm Dụ một cái, còn nhìn rất lâu, nhìn qua một lượt trên dưới trái phải của cậu, sau đó ngoài dự liệu là không phản phác thêm gì nữa, chỉ rời mắt rồi nhàn nhạt nói: "Được rồi, nghe theo ý kiến của giám khảo Lâm Dụ, bắt đầu thi đấu!"

Nếu không phải lãnh đạo của viện nghiên cứu xem trọng lần hợp tác này với đài truyền hình, nếu không phải bên phía trường học đột nhiên thông báo muốn các sở nghiên cứu thuộc tập đoàn phải phối hợp với đài truyền hình xây dựng hình ảnh văn hóa, nếu không phải viện trưởng tự mình sang đây chỉ điểm Trịnh Phái Dương: "Phái Dương à, cậu chính là trụ cột của thế hệ mới trong viện nghiên cứu của chúng ta, vừa ưu tú lại vừa có ngoại hình, lần ra mắt công chúng này chính là việc nghĩa không thể nhường."

Nếu không phải như thế thì Trịnh Phái Dương đã không đến quay loại chương trình trí tuệ thế này rồi.

Tranh cãi với hai luồng cảm xúc không rõ nên thể xác và tinh thần Trịnh Phái Dương đều mệt mỏi, nhân lúc khách mời và người chơi xuống sân khấu dặm lại trang điểm thì một mình đi đến phòng hóa trang nghỉ ngơi. Đang thuận tay lập vài tờ tạp chí thì cửa phòng truyền đến một tiếng "két" nhỏ.

Cửa bị đẩy ra, có một bóng người lách qua khe hở tiến vào.

Trịnh Phái Dương ngẩng đầu liếc mắt sang, nhìn thấy rõ là "thứ gì" đang lẻn vào thì lại tiếp tục cúi đầu lật sách, hoàn toàn không phản ứng lại.

Lâm Dụ đi đến cạnh ghế sofa của phòng hóa trang, người trước mắt bắt tréo đôi chân dài, đặt sách trên đầu gối giống như vừa rồi ở trên sân khấu, sắc mặt như sương, không nói lời nào, cũng không định phản ứng lại cậu.

Vẻ mặt lạnh lùng đến mức Lâm Dụ không dám nói tiếng nào, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Chỉ có im lặng.

Im lặng.

Im lặng.

Đột nhiên ngoài hành lang truyền đến một tiếng động lớn, không biết là ai đụng phải cái loa bên đường, âm thanh trong loa lập tức truyền ra, tiếng vang ong ong cực lớn làm người ta hết hồn, hết hồn mà tym đập bịch bịch bịch luôn á.

Âm thanh vang dội làm hai chân Lâm Dụ mềm nhũn, quỳ "bộp" luôn xuống đất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net