Chương 12: Âm hồn bất tán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Kiệu mặt không chút thay đổi: " Cậu nhận nhầm người rồi."

Tống Vũ Hà nhìn chằm chằm mặt anh như có điều suy nghĩ.

Là người nắm quyền Bồ Tấc, Bạc Kiệu đã trải qua vô số trường hợp lớn nhỏ, cho dù bây giờ phải tiếp kiến tổng lãnh đạo tinh hệ cũng không làm cho anh đứng ngồi không yên như hiện tại, anh cau mày nhưng sợ biểu tình ăn thịt con nít của mình sẽ khiến cho Tống Vũ Hà liên tưởng nhiều hơn nữa, nên đành phải ép bản thân cố gắng ôn hòa.

57 trầm tư: " A, cái biểu tình này trông còn quen thuộc hơn nữa này."

Tống Vũ Hà: " Đúng không, tôi cũng cảm thấy thế."

Tầm mắt của Tống Vũ Hà càng trở nên lộ liễu hơn.

Bạc Kiệu bị cậu nhìn đến hoảng sợ không thôi, anh cố gắng bảo trì uy nghiêm, hờ hững rũ mắt nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là ý thiếu kiên nhẫn " Nhìn cái gì mà nhìn?"

Phàm là nếu đổi một người khác đến để chống lại vẻ mặt không giận tự uy của Bạc Kiệu thì hắn đã sớm sợ đến mức dời tầm mắt đi, nhưng Tống Vũ Hà là ai? Tống Vũ Hà chính là người đã trải qua lễ rửa mắt của Kiều tiên sinh, căn bản là không sợ hãi nữa, thậm chí cậu còn thừa dịp tầm mắt của anh đối diện mình mà nắm chặt thời gian nhìn mặt anh.

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu tức đến mức muốn thổ huyết, nổi giận đùng đùng quay mặt đi.

Anh liếc mắt nhìn bảng thông báo tuyến đường, phát hiện chỉ còn có bốn năm trạm nữa thôi là sẽ đến nơi, đành phải mạnh mẽ nhẫn nhịn. Sau khi xuống khỏi tàu cao tốc anh nhất định phải trốn tên ôn thần này thật xa!!!!

Dù sao thì cũng đã đáp ứng lời mời của Học viện Y khoa Griffin nếu như bây giờ lại trở về thì quá khó xử, Bạc Kiệu chỉ có thể tận lực trốn Tống Vũ Hà trong khoảng thời gian bản thân còn ở Vohenry.

Anh đang suy nghĩ vô số phương pháp thì Tống Vũ Hà đột nhiên "A" một tiếng, nói:

" Kiều tiên sinh."

Bạc Kiệu: "???"

Trong nháy mắt đó mọi thứ xung quanh Bạc Kiệu bỗng nhiên giống như một pha quay chậm, suy nghĩ gần như bay lên chín tầng mây.

Câu ta nhận ra mình?

Làm thế nào nhận ra được, tại sao lại nhận ra được ?

Cậu ta biết danh tính của mình thì sẽ làm gì ? Danh tính của mình sẽ bị tiết lộ lên trên Tinh Hà ? Hay là cậu ta muốn tống tiền ?

Năm mươi triệu có đủ không ?

Hay là thêm năm mươi triệu nữa ?

Thế đã đủ chưa ? Hẳn là đủ rồi nhỉ ?

Đừng có mà giở ra công phu sư tử ngoạm với tôi.

Rõ ràng là điều hòa trong tàu cao tốc rất mạnh, khí lạnh tỏa ra mọi nơi, thế nhưng Bạc Kiệu lại bị vở kịch mà mình tự tưởng tượng dọa ra một thân mồ hôi.

Anh còn chưa lấy lại tinh thần thì đã thấy năm ngón tay của Tống Vũ Hà mở ra, giống như một đứa trẻ bám vào cửa thủy tinh, vẻ mặt tò mò nhìn biển quảng cáo khổng lồ cách đó không xa.

-----Biển quảng cáo kia đại khái là muốn cọ nhiệt độ cho nên bên trên vẽ một tấm ảnh biểu tình của Kiều tiên sinh đang giơ lên một ngón tay cái, bên cạnh còn có dòng chữ : Kiều tiên sinh dùng vui vẻ ra mặt.

Bạc Kiệu: "..."

Tốc độ của tàu cao tốc rất nhanh, bảng quảng cáo lập tức lướt đến gần, Bạc Kiệu nghiến răng nghiến lợi muốn nhớ tên của hãng đã treo quảng cáo kia để kiện hắn ta tội vi phạm bản quyền, thế nhưng trong nháy mắt tàu cao tốc đã đi vào đường hầm.

Bạc Kiệu tức giận đến mức tái xanh cả mặt.

Tống Vũ Hà thu hồi tầm mắt từ bên ngoài, cậu nghiên đầu suy nghĩ nữa ngày lẩm bẩm nói: " Kiều tiên sinh, à...."

Cậu đang muốn nhìn về phía Bạc Kiệu thì đột nhiên bị một cái áo khoác mang theo hương bạc hà trùm xuống đầu.

Suy nghĩ của Tống Vũ Hà nháy mắt bị đánh tan, quên mất mình vừa rồi đang nghĩ về cái gì, cậu kéo áo xuống lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bạc Kiệu.

Bạc Kiệu ra vẻ trấn định cởi bỏ cúc ở tay áo sơ mi, rũ mắt thản nhiên nói: " Không phải lạnh sao? Mặc vào đi."

Tống Vũ Hà thụ sủng nhược kinh.

Từ sau khi Tống Vũ Hà đi đến Vohenry thì mọi người mà cậu gặp được đều đối với cậu tràn đầy thiện ý, cho dù là Liên Ngạn muốn thiết kế hãm hại cậu thì cũng ngụy trang ra một bộ dạng ôn hòa.

Tuy rằng cậu hơi ngốc và chậm tiêu, nhưng vẫn có thể nhận ra vị Bạc Kiệu tiên sinh này đối với mình cực kỳ chán ghét và bài xích.

Thẳng đến khi chiếc áo khoác ấm áo này rơi trên người cậu, bấy giờ Tống Vũ Hà mới hiểu được.

Thì ra vị Bạc Kiệu tiên sinh này là kiểu người chậm nhiệt nha.

Tống Vũ Hà thân thể yếu ớt nên cũng không chối từ, ngoan ngoãn đem áo khoác lớn hơn một cỡ mặc lên người, tay áo có chút dài thậm chí còn che đi một nửa năm ngón tay thon dài của cậu.

Cậu không chớp mắt gửi thiệp người tốt cho Bạc Kiệu: " Cảm ơn anh Bạc Kiệu, anh là một người tốt."

Bạc Kiệu không lên tiếng, anh không hề muốn trở thành người tốt đâu.

Đại khái là vì Bạc Kiệu đưa cho cậu áo khoác, cho nên lá gan của Tống Vũ Hà lại to hơn một chút, cậu chỉ vào tấm card tàu cao tốc trong tay Bạc Kiệu nói: " Lát nữa xuống tàu cái này cũng không cần nữa, có thể cho tôi không?"

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu cắn răng, từ kẽ răng vắt ra được một chữ: " Được."

Thứ đồ vật năm đồng này lại có thể trở thành bảo bối của cậu ta.

Bạc Kiệu bắt đầu hoài nghi nếu như người này biết thân phận của mình, thì có khi nào cậu ta sẽ đem phí giữ miệng niêm yết thành 500 tinh tệ hay không.

Một lát sau, trạm dừng ở Đại học Vohenry đã xuất hiện.

Mãi cho đến khi tàu cao tốc vào trạm thì sự tra tấn như ngồi trên chông sắt của Bạc Kiệu mới chấm dứt.

Bạc Hoa Thải đang đứng ở cửa của" Bạc Khách" chờ bọn họ, khi thấy hai người một trước một sau tiến lại gần cô cười tủm tỉm chào hỏi.

" Tới rồi à."

Sắc mặt của Bạc Kiệu xanh xao, anh tiện tay ném túi xách cho cô rồi im lặng đẩy cửa ra định vào trong bình ổn nỗi sợ hãi trên đường đi.

Chỉ là anh vừa mở cửa đã bị mùi vị trong phòng làm cho sặc, sắc mặt vô cùng khó coi lui ra ngoài.

Bạc Hoa Thải đang xoa đầu Tống Vũ Hà nói cảm ơn với cậu, thấy thế thì hơi nhướng mày: " Làm sao vậy? Chị đã bật thông gió rồi mà."

Bạc Kiệu: " Vẫn còn mùi lưu ngân."

Bạc Hoa Thải: " Mũi em là mũi chó à.''

Bạc Kiều cực kỳ bài xích người máy sinh học gần như là khảm tận xương tủy, anh cau mày nói : " Em đến Griffin báo cáo đây, vài hôm nữa lại mời chị ăn cơm sau.''

" Sao lại sốt ruột như thế? Chúng ta đã lâu không gặp nhau mà, ở lại ăn cơm trò chuyện một lát đã ?''

Bạc Kiệu hoàn toàn không muốn ôn chuyện, anh xoay người bỏ đi.

Rõ ràng là thân hình cao lớn khí thế mười phần, thế nhưng bóng lưng của anh lại giống như bị ma đuổi, chật vật chạy đi.

Bạc Hoa Thải lần đâu tiên nhìn thấy bộ dạng kinh hãi này của anh, cô cười ha ha nghĩ thầm lần này đảm bảo là có kịch hay để xem rồi.

***

Sự xuất hiện của Bạc Kiệu hoàn toàn không ảnh hưởng một chút nào đến cuộc sống của Tống Vũ Hà. Cậu vẫn như cũ mỗi ngày trốn học đến " Bạc Khách" sửa chữa người máy sinh học để kiếm tiền, khi rảnh rỗi vô sự thì đi cùng với Tần Hiện ra ngoài dạo phố nhìn đời.

Bạc Hoa Thải còn cố ý giao cho Tống Vũ Hà người máy sinh học bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng kia, thế nhưng bởi vì bộ ổn định lưu ngân của nó được đặc chế riêng tại nhà máy cho nên Tống Vũ Hà đã phải tốn rất nhiều sức lực để sửa chữa .

Người máy sinh học này có lẽ là của một người tai to mặt lớn nào đó, tiền sửa chữa rất nhanh chóng được giao đầy đủ, ngày nhận tiền Bạc Hoa Thải nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp đưa đến cho Tống Vũ Hà.

Tống Vũ Hà nghi hoặc nhận lấy: " Của tôi sao?"

Bạc Hoa Thải: " Đúng vậy, lần sửa chữa này chị không tham dự cho nên tiền công đương nhiên đều là của cậu."

Đầu óc Tống Vũ Hà có chút đình chỉ: " Nhưng không phải lúc trước chị nói là làm việc còn phải chia cái gì đó sao?"

Bạc Hoa Thải cười ha ha sờ đầu Tống Vũ Hà: " Đều là của cậu hết, cầm đi, hơn nữa cũng bởi vì cậu nên người máy sinh học này mới được gửi đến chỗ chị sửa đấy."

Tống Vũ Hà mờ mịt: " Hả? Vì tôi? Tại sao?"

Bạc Hoa Thải biết cậu vẫn chưa đăng ký được quang não liền mở máy liên lạc thúc giục Tần Hiện, cô không giải thích nhiều với cậu, nói: " Cậu xem thử đi, nhiêu đây có phải đã đủ để cho cậu mua một bộ ổn định lưu ngân mới cho người máy sinh học của cậu hay không?"

Tống Vũ Hà vừa nghe liền vội vàng ngồi xuống xem, phát hiện là số tiền này đúng là đã đủ rồi, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạc Hoa Thải.

" Đây là thứ cậu xứng đáng nhận được, chờ cuối tuần này để Tần Hiện dắt cậu đi mua một bộ ổn định lưu ngân đi." Bạc Hoa Thải suy nghĩ một chút: " À, bất quá trên thị trường hẳn là không bán riêng, cậu có khi cần phải đến nhà máy để mua."

Tống Vũ Hà gật đầu như giã tỏi: " Ừm! ừm!"

Có đủ tiền khiến Tống Vũ Hà vui vẻ nửa ngày, trên đường trở về cậu cùng với 57 tính toán một chút.

" Tôi nghi ngờ cậu sở dĩ không thể biến thành hình người không phải là vì mạng thần kinh có vấn đề mà rất có thể là do bộ ổn định quá cũ!" Tống Vũ Hà cao hứng nhảy nhót: " Chờ tôi mua bộ ổn mới rồi có phải là cậu có thể biến thành hình người hay không?!"

57 do dự nói: " Hình như vốn dĩ bộ ổn định cũng không bị hư hại."

Tống Vũ Hà nói: " Cứ thử xem một chút đi, đến lúc đó nếu cậu có thể biến thành hình người thì có thể ôm tôi một cái rồi."

Tống Vũ Hà bắt đầu nghĩ về tương lai, nhưng càng nghĩ thì lại có chút khổ sở: " Tôi đã lâu không được gặp cậu rồi."

57 không nói gì.

Tống Vũ Hà vừa lẩm bẩm vừa đi đến cổng trường thì nhìn thấy Tần Hiện cầm một tờ đơn đi tới, thoáng thấy cậu thì hắn vội vàng vẫy tay.

" Bé ngoan, em đến vừa đúng lúc, thầy mới nhận cho em một đơn hàng."

Tống Vũ Hà nghi hoặc đi đến: " A? đơn gì vậy?"

" Là đơn xin giúp đỡ của Học viện Griffin bên cạnh." Tần Hiện đưa đơn kiểm tu cho cậu xem, nói: " Các trường khác cũng có, nhưng chẳng qua là quá xa thầy sợ em không đi được, còn Griffin thì rất gần chỉ cách chúng ta một con đường thôi."

Tống Vũ Hà cái hiểu cái không tiếp nhận tờ đơn: " Trường của bọn họ không học về người máy sinh học hay sao?"

Tần Hiện: " Bọn họ là trường y không học về cái này, bình thường lười tìm thợ thì sẽ liên hệ với học sinh trường chúng ta đến sửa cho họ xem như là luyện tập."

Tống Vũ Hà gật gật đầu: " À được thôi, chỉ cần đi đến đấy là được đúng không?"

" Đúng vậy, hẳn là máy chiếu 3D của bọn họ bị hỏng hình như đang cần dùng gấp."

Tống Vũ Hà cất tờ đơn vào: " Được, vậy em đi ngay bây giờ."

Ở nơi chỉ cách một con đường--Học viện Y học Griffin, Bạc Kiệu đang nhâm nhi một tách cà phê ngồi nghỉ ngơi ở giếng trời.

Bởi vì máy chiếu 3D của lớp học bị hỏng, khiến cho tiết học này không thể nào tiến hành được, nên phải để cho học sinh trong lớp ngồi tự học.

Hiện tại thì #Kiều tiên sinh# vẫn còn đang lên men trên tinh võng cho nên Bạc Kiệu không có cách nào chơi quang não, đành phải mua một đống sách tâm lý học về đọc, tối hôm qua anh đã đọc đến tận nửa đêm vì vậy mà bây giờ mệt mỏi không chịu nổi, tách cà phê trong tay đã là tách thứ hai.

Anh vừa uống cà phê vừa quét mắt nhìn xung quanh giếng trời một vòng.

Theo như anh biết thì nơi này là nơi mà các giáo viên và học sinh thường đến để nói chuyện phiếm.

Quả nhiên, Bạc Kiệu bắt chéo đôi chân thon dài ngồi một lúc thì ở phía sau đã có hai nam sinh tới.

Bọn họ vừa đến là đã nghị luận về chuyện gì đó xử phạt hay không xử phạt, Bạc Kiệu nhẫn nại nghe một hồi thì nhận ra bọn họ đang nói về việc ba học sinh ở Đại học Vohenry bị xử phạt.

Bạc Kiệu hứng thú nghe, tư thái tao nhã nhấp một ngụm cà phê, mí mắt hơi rũ xuống, anh đang muốn tiếp tục hóng chuyện thì lại nghe thấy một nam sinh trong đó nói ra một cái tên.

".....Đương nhiên là Tống Vũ Hà rồi!"

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu thiếu chút nữa là phun ra ngụm cà phê vừa rồi, gian nan bảo trì sự tao nhã của mình, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

Tại sao là là cái tên đoạt mệnh này nữa?

Hai nam sinh ăn dưa vô cùng hăng hái so với nữ sinh không hề thua kém, cái miệng nhỏ nhắn nói lia lịa.

" Cậu ta đúng là đẹp thật đó nha, còn buộc một bím tóc nho nhỏ nữa chứ, so với hoa khôi trường mình đẹp hơn nhiều."

" Bọn Lộ Cao Thành hẳn là vì ghen tỵ với lão....với Tống Vũ Hà cho nên mới nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn như livestream 《Heart》 , chính là muốn làm cho Tống Vũ Hà xấu hổ trước hàng vạn người."

" Ầy, thế cũng quá thâm rồi, thảo nào hắn ta bị nhà trường xử phạt."

Bạc Kiệu vốn muốn miễn cưỡng ăn dưa của tên tiểu tử thúi kia để giải tỏa hận thù trong lòng, nhưng không nghĩ lại ăn phải một pha quay xe khó nuốt.

Vừa nghe đến 《Heart》 anh liền có một loại dự cảm không hay, quả nhiên hai người kia lại rất nhanh hưng trí bừng bừng tám chuyện #Kiều tiên sinh#.

Vị Kiều tiên sinh tên Kiệu: "...."

Đã qua một tuần thế nhưng nhiệt độ của #Kiều tiên sinh# lại không hề giảm, thậm chí cho anh lấy ba cái cúp cũng còn dư dả.

Bạc Kiệu tiên sinh ngay lập tức bưng cà phê chuồn đi.

Thật là đen đủi, sao đi đâu cũng có thể nghe được tên của tiểu tử kia vậy hả?

Cái thứ âm hồn bất tán, phiền chết đi được.

Bất quá rất nhanh Thầy Bạc đã tự an ủi chính mình.

--Chỉ là nghe tên thôi mà cũng không phải là gặp mặt, cứ coi như là không nghe thấy là được rồi.

Bạc Kiệu thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoải mái uống phần cà phê còn lại, sau khi đặt tách xuống thì phát hiện có học sinh gửi tin nhắn đến.

[ Thầy Bạc, người sửa máy chiếu 3D đã đến rồi.]

Bạc Kiệu tắt máy liên lạc đứng dậy trở về lớp học.

Lúc ở hành lang, Bạc Kiệu trong lúc vô tình xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong thì phát hiện, ba bốn mươi học sinh bên trong lớp căn bản là không để tâm vào việc tự học, tầm mắt họ đều nhìn thẳng lên bục giảng, mấy hàng cuối thậm chí còn duỗi cổ nhìn , trong mắt viết đầy: " Cho tôi nhìn, cho tôi nhìn một chút!!"

Bạc Kiệu khẽ nhướng mày.

Đây là có náo nhiệt để xem à ?

Nếu đề cập đến ăn dưa thì có thể xóa tan hết mệt mỏi của anh.

Bước chân của Bạc Kiệu tăng nhanh hơn một chút, khi đến trước cửa thì anh dừng một lát sau đó ra vẻ lạnh nhạt mở cửa ra.

Trên bục giảng, Tống Vũ Hà đang loay hoay với máy chiếu 3D, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật ngũ quan vừa xinh đẹp vừa tinh xảo của cậu.

Gió bởi vì mở cửa ra thổi nhẹ lên mái tóc đen xõa bên tai của cậu, Tống Vũ Hà chuyên tâm sửa chữa nhưng bởi vì tóc quét lên tai hơi ngứa nên cậu tùy ý giơ tay lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh nhưng hữu lực vén mái tóc đen hơi dài ra sau tai, đỡ phải vướng bận.

Người trong lớp vô luận là nam hay nữ đều không tự giác đưa tầm mắt về phía cậu.

Bạc Kiệu : "..."

Bạc Kiệu đóng sầm cửa lại.

*

*

Tác giả có điều muốn nói:

Bạc Kiệu: Hẳn là do mở cửa không đúng cách, thử lại lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net