Chương 13: Cao thâm khó lường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Vũ Hà bị tiếng đóng cửa đột ngột làm cho tay run lên, một chiếc ốc vít từ trong tay lăn xuống đất.

Cậu tiến lên phía trước vài bước khom lưng nhặt lên, bỗng nhiên cánh cửa vừa bị đóng lại được mở ra lần nữa.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt tuấn tú đang từ trên cao nhìn xuống cậu.

Tống Vũ Hà nhặt ốc vít lên, kinh ngạc nhìn anh.

Tiếng cửa kia cũng làm cho cả lớp hoảng sợ, vừa nhìn thấy Bạc Kiệu mặt không chút thay đổi bước vào thì vội vàng chào hỏi.

" Thầy Bạc."

Bạc Kiệu cố gắng nặn ra vẻ mặt ôn hòa: " Ừ...Khi nào thì máy chiếu có thể sửa xong?"

Xin cậu đấy, sửa nhanh đi!

Bạc Kiệu cảm thấy vô cùng sợ hãi với cái tên Tống Vũ Hà chả khác gì âm hồn bất tán này, thậm chí còn hoài nghi có khi nào người này sỡ hữu cái năng lực thần kỳ gì không, nếu không tại sao cho dù anh nghĩ ra trăm phương nghìn kế để né cậu thì lại luôn vô tình đụng phải thế này?

Bạc Kiệu mặt vô biểu tình nghĩ thầm: " Quá đáng sợ."

Chẳng lẽ, cậu ta là do Tống Quang Hành cố tình phái tới để tra tấn mình?

Liên tưởng hai con người họ Tống này với nhau một chút thì quả thật ngũ quan xinh đẹp của cậu có phần giống với cái tên chết dở Tống Quan Hành kia, Bạc Kiệu càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ này vô cùng đáng tin, ánh mắt nhìn Tống Vũ Hà trở nên cảnh giác hẳn lên.

Tống Vũ Hà không chú ý đến biểu cảm ăn thịt người quen thuộc của Bạc Kiệu, cậu đi trở về đem con ốc vít cuối cùng lắp lên.

" Đã xong rồi."

Nói xong cậu bật công tắt lên, hình chiếu 3D đang chiếu dở lần trước đột nhiên hiện lên phía trước bục giảng---là một khối thân thể 3D đang được giải phẫu.

Tống Vũ Hà không hề bị khối thân thể xuất hiện bất thình lình dọa sợ, cậu thuần thục cầm lấy phiếu kiểm tu ra, dùng con dấu treo trên cổ đóng dấu [Đã sửa] lên trên, sau đó đưa cho Bạc Kiệu bảo anh ký tên.

Bạc Kiệu chỉ ước cho cậu nhanh chóng rời đi, anh cầm lấy giấy rồng bay phượng múa lưu loát ký tên của mình lên.

Tống Vũ Hà kiểm tra lại một lần nữa, gật gật đầu rồi bắt đầu thu dọn dụng cụ trên bàn.

Bạc Kiệu vốn còn lo lắng cậu sẽ nhìn anh chằm chằm giống như lần trước trên tàu cao tốc, thấy vậy rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đi đi.

Đi ngay lập tức.

Hẹn không ngày gặp lại.

Ngay sau đó, chuông tan học reo lên.

Tiết học tiếp theo vẫn là lớp giải phẫu 3D, Bạc Kiệu lười nhìn Tống Vũ Hà loay hoay dọn dụng cụ, anh xoay người chuồn ra ngoài định đi uống thêm một tách cà phê để đè nén kinh hãi trong lòng.

Cũng may cái tên họ Tống này chỉ sửa xong là đi ngay, nếu không thì không phải một tách cà phê là có thể giải quyết được.

Tống Vũ Hà không hề hay biết có người bị mình dọa sợ chạy tụt quần, sắc mặt cậu hơi tái nhợt, buông hàng mi dày thuần thục nhét một đống dụng cụ vào trong hộp, năm ngón tay trắng nõn như đang bay múa trên những phím đàn, tựa như đang đùa giỡn với những tia nắng vàng.

Thầy Bạc vừa mới rời khỏi, học sinh trong lớp ngay lập tức phóng thích bản thân, một đám người vội vàng chen chúc lên bục giảng mồm năm miệng mười bắt chuyện với Tống Vũ Hà.

" Cậu tên là Tống Vũ Hà phải không? Cậu sửa máy móc giỏi thật đó nha chỉ chọc chọc hai ba cái là xong rồi!"

" Đúng đấy, đúng đấy, cái thứ này cứ hỏng mãi không bị lag thì cũng bị đơ máy, thật là quá phiền phức."

Tống Vũ Hà tò mò nhìn bọn họ.

Lúc trước Lục Kính đã từng nói với cậu, Đại học Vohenry và Học viện Y khoa Griffin thủy hỏa bất dung, thậm chí đã từng có một học trưởng của Học viện Griffin công kích Đại học Vohenry, nói bọn họ toàn là một đám thợ sửa chữa cả ngày chỉ biết đùa bỡn với mấy cái linh kiện, trào phúng vô cùng trắng trợn.

Hai trường của bọn họ, một cái là sớm chiều ở chung với một đống sắt lạnh lẽo, còn một cái thì hàng ngày giao tiếp với cơ thể ấm áp của con người, giữa bọn họ hoàn toàn không thể nào thấu hiểu được khái niệm lãng mạn của đối phương.

Lục Kính khi ấy còn dọa cậu, hắn nói người của Griffin đều rất đáng sợ, vạn nhất cậu bị lạc ở ngoài trường thì khẳng định bị bắt nạt là không cần bàn cãi.

Tống Vũ Hà không biết đó vốn là âm mưu của Lục Kính muốn bắt cóc cậu ra ngoài chơi với hắn, vậy nên cái hiểu cái không mà tin tưởng lời hắn.

Lần này tới Griffin cậu còn tưởng sẽ bị người ta khi dễ, 57 cũng đã chuẩn bị tư thế làm thịt hết đám người nào dám lởn vởn lại gần---cũng do lúc cậu loay hoay sửa máy, ánh mắt của cả lớp đều giống như tia X-quang bắn lên người cậu.

Nhưng không ngờ là bọn họ lại thân thiện đến như vậy.

Tống Vũ Hà thụ sủng nhược kinh lắp bắp trả lời câu hỏi của bọn họ.

" Tôi là Tống Vũ Hà''

" Sửa xong rồi sẽ không hỏng nữa đâu, cũng sẽ không bị lag."

Nhóm học sinh này càng hăng hái hơn, chỉ sau hai câu trò chuyện đã trực tiếp gọi luôn " Vũ Hà" , " Vũ Hà".

" Vũ Hà có còn đi sửa cái gì khác nữa không?"

Tống Vũ Hà trả lời: " Không có."

Nam sinh tiến lên hào hứng đề nghị: " Vậy cậu có muốn ở lại đây nghe thử một tiết không?"

Tống Vũ Hà sửng sốt, trên đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

" Nghe giảng?"

" Đúng vậy, đúng vậy." Người bên cạnh vội vàng phụ họa, " Thầy Bạc của chúng tôi giảng bài vừa dí dỏm hài hước vừa dễ hiểu, hơn nữa sẽ không gọi học sinh trả lời câu hỏi, bài tập cuối giờ thầy giao cũng rất ít, quả thực là một giáo viên lý tưởng đó."

Tống Vũ Hà tham gia không được bao nhiêu tiết học, cậu bối rối "À" một tiếng: " Nhưng tôi học khoa cơ khí sinh học mà."

Vài ngày trước, trên diễn đàn học sinh của Đại học Vohenry và Học viện Griffin còn đang đại chiến hàng trăm tầng lầu về 《Sự liên quan giữa các bộ phận của máy móc sinh học và các cơ quan cơ thể con người.》, bên dưới bài viết tràn đầy những lời chửi bới như: " Máy móc sinh học chỉ là một đống sắt vụn! Sao mà có thể đem thứ này đi so sánh với sự lãng mạn của các bộ phận cơ thể người thế hả?!", hung dữ đến mức quản trị viên đành phải xóa bài viết thì mới thôi.

Vị học viên góp không ít gạch đá xây lầu, không ngần ngại cống hiến rất nhiều " lời hay ý đẹp" cho chiến tuyến một cách dũng mãnh khi ấy, lúc này mắt cũng không thèm chớp mà nói: " Bộ phận của cơ khí sinh học và cơ quan của con người không phải đều là chung một nhà hay sao, những tiết học của thầy Bạc vô cùng hữu dụng đối với máy móc sinh học đấy!"

Lời này vừa nói ra, những người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn đến hắn.

Nam sinh liếc bọn họ một cái, mọi người vội vàng phụ họa.

" Đúng vậy, đúng vậy, ở lại học một tiết đi."

" Lỡ như máy chiếu lại có vẫn đề gì thì Vũ Hà cũng có thể sửa chữa ngay tại chỗ luôn, có phải tiện hơn không, đỡ phải chạy qua chạy lại vài vòng."

" Đúng đúng đúng, nói rất có lý!"

Tống Vũ Hà vẻ mặt ngây thơ bị một đám người kéo đến chỗ trống hàng thứ hai ngồi xuống, trên tay còn bị nhét thêm một quyển sách.

Vô luận là chuyện gì thì 57 luôn tính toán đến tình huống tồi tệ nhất, bấy giờ bị sự nhiệt tình của một đám người kích thích đến, hắn lạnh giọng nói: " Bọn họ không phải là muốn giải phẫu cậu đấy chứ? Tôi vẫn nên chém hết bọn chúng đi."

Tống Vũ Hà: "...."

Vì cái gì mà cậu lại có cảm giác bệnh ảo tưởng người bị hại của 57 càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn vậy?

Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông lớp vang lên, sau khi uống xong một tách cà phê đem kinh hãi đè xuống hết thì Bạc Kiệu thăm dò mở hé cửa ra.

Tốt, bục giảng không có ai.

Bạc Kiệu thở phào nhẹ nhõm rồi mở rộng cửa, nâng bước chân thoải mái đi vào. Anh thờ ơ đi tới bục giảng rũ mắt mở sách ra, lại mở máy chiếu lên tính toán tiếp tục giảng bài.

Chỉ là, Bạc Kiệu vừa mới làm xong một loạt động tác thì lại mơ hồ cảm giác hình như có một ánh mắt kỳ lạ rơi trên người mình.

Anh nhíu mày ngẩng đầu liếc mắt một cái, thì tầm mắt lại nhìn thẳng về phía Tống Vũ Hà đang trong tầm ngắm nhìn chằm chằm anh.

Bạc Kiệu: "???"

Bạc Kiệu: "...."

Một thân khí chất học giả tao nhã, nho nhã, sạch sẽ của Bạc Kiệu, gần như là trong giây lát đã chuyển sang chế độ sát thủ lãnh khốc vô tình, tầm mắt lạnh lùng nhìn Tống Vũ Hà, vẻ mặt viết: " Sao cậu còn chưa đi?"

Sau đó anh nhìn thấy vẻ mặt của cả lớp đều hiện rõ " Vô tâm học tập, một lòng thưởng thức sắc đẹp." thì hiểu ra.

Chỉ với gương mặt xinh đẹp không nhuốm bụi trần này của Tống Vũ Hà đã đủ để cho những thiếu niên thiếu nữ ở đây xuân tâm xao động, không quản mọi cách để giữ cậu ở lại lâu thêm một chút.

Bạc Kiệu cũng không đuổi Tống Vũ Hà ra ngoài.

Dù sao thì cậu ta vừa mới trợ giúp sửa chữa máy chiếu xong, bây giờ mà trực tiếp đuổi con người ta đi thì có khác gì qua cầu rút ván?

Bạc Kiệu lạnh lùng nhìn đám học sinh đang nhìn chằm chằm Tống Vũ Hà, nghĩ thầm nếu như đã xuân tâm xao động như thế thì làm nhiều bài tập hơn đi.

Một lát sau, những học sinh vốn còn đang cao hứng vì có thể giữ lại Tống Vũ Hà học chung một tiết nhất thời cười không nổi nữa.

Giáo viên Bạc "hài hước vui tính" của bọn học không biết đã chịu kích thích gì mà phong cách giảng dạy bây giờ và trước đây hoàn toàn khác nhau!

Không có hài hước, cũng không có dễ hiểu, thậm chí còn thường xuyên gọi người đứng lên trả lời các câu hỏi, bài tập về nhà thì chẳng khác gì lũ tràn bờ đê.

Tất cả học sinh hoàn toàn sụp đổ, trên mặt viết đầy dòng chữ: " Thầy Bạc làm sao vậy? Thầy Bạc à!! Rốt cuộc là thầy chịu kích thích gì thế hả?!".

Bạc Kiệu lạnh lùng vô tình, không để ý đến biểu tình như mấy con tang thi của bọn họ, sau khi giảng xong thì thản nhiên thu hồi sách giáo khoa rời đi trong tiếng kêu rên thảm thiết.

Tống Vũ Hà: "...."

Xuân tâm của mọi người bị cơn lũ tri thức mang tên bài tập về nhà đè ép đến mức không còn sức để mà xao động nữa, ngay cả đối với Tống Vũ Hà cũng chỉ ủ rũ chào hỏi một tiếng, không còn nhiệt tình như trước.

Tống Vũ Hà sợ hãi rời đi.

" Có chút đáng sợ." Tống Vũ Hà nói với 57: " Tôi chẳng hiểu được tiết học này rốt cuộc là nói về cái gì hết, bài tập về nhà lúc nãy tôi hẳn là không cần phải làm đâu nhỉ?"

57 nói: " Cậu không học ở đây thì làm bài tập làm cái gì?"

Tống Vũ Hà nghĩ thầm cũng đúng, chỉ học có một tiết mà choáng hết cả đầu.

Cậu đang mang theo hộp dụng cụ ra khỏi tòa nhà giảng dạy thì đột nhiên nghe thấy ai đó từ phía sau gọi tên cậu.

" Tống Vũ Hà."

Tống Vũ Hà quay đầu lại nhìn, Bạc Kiệu đang đứng ở phía sau thản nhiên nhìn cậu.

Anh đã đổi sang một cái kính viền bạc có gắn dây đeo, tôn lên khí chất càng thêm nho nhã thanh lãnh, giẫm lên ánh mặt trời vương vãi trên mặt đất chậm rãi đi tới, tỏa sáng giống như đang bước lên thảm đỏ.

Toàn thân thể hiện bốn chữ----Trang bức như gió.

" Tiên sinh."

Tống Vũ Hà nhìn thấy áo khoác trên người anh thì nhớ tới cái gì đó, ngoan ngoãn nói:

" Lần trước cảm ơn áo khoác của anh, tôi đã giặt xong rồi lần sau sẽ mang đến đây cho anh."

Bạc Kiệu khéo léo duy trì biểu tình, tùy ý gật đầu một cái sau đó đem một xấp bài tập đưa cho cậu, thản nhiên nói: " Đây là bài tập về nhà."

Tống Vũ Hà: "????"

Tống Vũ Hà mờ mịt nhận lấy: " Hả? Của tôi?"

Nhưng cậu không phải là học sinh của Griffin mà.

" Đúng." Bạc Kiệu giống như một con sói đuôi to mang hình tượng học giả cao thâm khó lường nói: " Học sinh mà tôi dạy thì đều phải làm bài tập nhà, nếu như cậu đã đến nghe thì hẳn là do cậu muốn học hỏi thêm có đúng không?"

Tống Vũ Hà mơ mơ màng màng gật đầu: " Đúng....nhỉ?"

" Rất tốt." Bạc Kiệu nói: " Vậy cậu về làm xong những bài tập này, lần sau gặp mặt thì giao cho tôi cùng với áo khoác."

57 giận dữ: "Chỉ bằng cái chỉ số IQ của thằng nhóc này? Làm bằng niềm tin và hy vọng à?! Thế này thì hắn ta có khác gì đang cố tính chế giễu cậu hay không? Để tôi chém chết cái tên cẩu nam nhân chết tiệt này!!!"

Tống Vũ Hà: "...."

Cẩu nam nhân Bạc Kiệu nhẹ nhàng nhếch môi.

Trải qua hai lần ở chung được Bạc Hoa Thải kể lại, thì Bạc Kiệu đại khái đã hiểu được đứa nhỏ này không phải là do tuổi nhỏ non nớt mà do đầu óc thiếu sẵn một sợi gân, ngoại trừ tinh thông máy móc sinh học thì những thứ khác cái gì cũng không hiểu.

Nó giống như một căn bệnh thiên tài.

Loại người chỉ là thiên tài đối với máy móc sinh học thế này thì căn bản là ngay cả đề bài tập cũng không hiểu được.

Nói tóm lại, những bài tập về nhà này cậu sẽ không bao giờ hoàn thành được, vậy nên " Cuộc gặp mặt tiếp theo" đã được định sẵn sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.

Bàn tính của Bạc Kiệu vang lên lách cách.

Đợt phản khách làm chủ, lấy lùi làm tiến này hiệu quả đặc biệt tốt.

Tống Vũ Hà không biết người này chỉ vì không muốn gặp mình mà có thể thiết kế cục diện hiểm ác đến như vậy, cậu không còn lòng dạ để nghĩ lung tung, gật gật đầu ôm lấy một đống bài tập vừa được in xong: " Được."

Bạc Kiệu lần đầu tiên đối xử với cậu bằng vẻ mặt ôn hòa thật lòng: " Đi đi."

Tống Vũ Hà gật đầu ôm bài tập rời đi.

Bạc Kiệu đứng dưới ánh mặt trời ấm áp nhàn nhạt nhìn bóng dáng gầy gò kia rời đi, sợi xích trên kính hơi nhoáng lên, giống như là rũ mắt cười khẽ một cái.

***

Trên đường đi, 57 hăng say mắng chửi tên cẩu nam nhân họ Bạc kia, hắn cảm thấy anh ta là đang cố ý châm biếm chỉ số IQ của con trai nhà mình.

Lông mày của Tống Vũ Hà đã sắp nhíu thành hạt đậu, vừa đi vừa xem những bài tập mà ngay cả đề bài cậu cũng không hiểu được.

Còn chưa trở về đến Đại học Vohenry thì một người đột nhiên từ phía sau vọt tới, thuần thục túm bím tóc đen nhỏ của cậu.

Không cần quay đầu lại Tống Vũ Hà cũng biết đó là Lục Kính.

Lục Kính cười tủm tỉm ôm lấy bả vai cậu, nói: " Tôi hỏi thăm được rồi, công ty của anh trai tôi đã bán ra rất nhiều người máy sinh học đặt chế, những cái này nếu bị hỏng bộ ổn định lưu ngân thì chỉ có thể quay về nhà máy xử lý phế liệu mà thôi. Thế nhưng bây giờ chuyện bộ ổn định có thể sửa chữa đã sớm được truyền khắp tinh hệ, vậy nên có không ít người đang dự định tìm đến cậu để tu sửa người máy. Nhóc con, không lâu nữa cậu sẽ giàu to đấy."

Tống Vũ Hà đã tích góp đủ tiền cho 57 đổi bộ ổn định mới, cho nên cậu đối với tiền hiện giờ cũng không bức thiết nữa, nghe vậy chỉ bình thản nói: " Được."

Lục Kính nhướng mày: " Có chuyện gì à? Tâm trạng không vui?"

Tống Vũ Hà cho hắn xem xấp bài tập: " Tôi phải làm bài tập về nhà."

" Giỏi đấy nhóc" Lục Kính tùy ý liếc mắt một cái, huýt sao một tiếng: " Cậu ngay cả tiết học cơ khí sinh học cũng không muốn đi thế mà lại chạy tới Griffin làm bài tập về nhà?"

Tống Vũ Hà cũng không biết vì sao mình chỉ đi một chuyến để sửa đồ lại bị dụ dỗ kéo đến nghe giảng, đã thế còn phải làm bài tập về nhà, cậu cau mày nói: " Tôi không biết làm thế nào."

Làm không xong thì không thể trả lại áo khoác cho Bạc Kiệu được.

Lục Kính kéo cậu lên sân vườn ngồi xuống, vểnh chân lười biếng nói: " Để tôi xem cho cậu."

Tống Vũ Hà đem bài tập đưa cho hắn.

Lục Kính không hổ là học thần đứng đầu toàn khoa, chỉ nhìn qua một lần liền hơi nhướng mày, vừa mở miệng là tràn đầy Versailles*: " Cái này rất đơn giản mà, máy móc sinh học và cơ quan con người là chung một gốc. Cậu hiểu rõ máy móc sinh học như vậy thế nhưng lại không biết làm?"

(Versailles: giả vờ phàn nàn nhưng thật ra là đang khoe khoang.)

Tống Vũ Hà nhíu mày: " Đơn giản chỗ nào?"

Lục Kính lấy ra một cây bút xoay vài vòng trên năm ngón tay, hài lòng nhìn thấy Tống Vũ Hà "Oa" một tiếng, lúc này mới hạ bút đem các danh từ cơ quan người trong đó khoanh tròn lại, sau đó dùng linh kiện máy móc sinh học lần lượt thay thế chúng.

" Như vậy cậu nhìn xem, có phải là đã hiểu rồi không?"

Tống Vũ Hà nhìn thoáng qua, thần sắc biến đổi ngạc nhiên nhìn về phía Lục Kính.

Những đề tài giống như thiên thư kia thế mà cậu lại thật sự có thể hiểu được!

Lục Kính hỏi: " Đơn giản không?"

Tống Vũ Hà: " Đơn giản!"

Trong ánh mắt Tống Vũ Hà khi nhìn Lúc Kính tràn đầy sùng bái.

Lục Kính trước giờ không quan tâm đến quan điểm của người khác, thế nhưng khi được ánh mắt như được gắn thêm hiệu ứng đặc biệt của cậu nhìn đến thì hắn cũng có chút phiêu phiêu, cảm thấy cứ như vô số ánh đèn sân khấu đều không ngừng lóe lên về phía mình.

" Đi" Lục Kính thay đổi tính tình lười biếng hận không thể nằm luôn tại chỗ thường ngày, khó có được hứng thú: " Để anh trai dạy cậu làm bài tập về nhà, cảm đoan là chỉ cần đến tối là cậu có thể giao bài tập."

Tống Vũ Hà rất cao hứng, điên cuồng đuổi theo anh trai đi làm bài tập về nhà.

Bạc Kiệu tự nhận bản thân khai kỳ thắng lợi, sau khi tan học hiếm khi mang tâm tình tốt đi đến " Bạc Khách" tìm Bạc Hoa Thải.

Bạc Hoa Thải thấy em trai cô đã vượt qua nguy cơ trầm cảm và phiền não trước đó thì nhướng mày:

" Có chuyện gì mà lại cao hứng như vậy?"

Bạc Kiệu nhếch môi, nở nụ cười hiếm thấy.

" Thoát khỏi phiền toái."

Bạc Hoa Thải không hiểu rốt cuộc là cái bộ mặt cao thâm khó lường này của anh là tới như thế nào, cô cũng lười truy vấn đặt một cái hộp lên trên bàn đẩy đến trước mặt anh.

" Chuyển phát nhanh của em."

Bạc Kiệu: " Của em?"

Anh vừa mới tới Vohenry chưa được mấy ngày, sao lại có người gửi chuyển phát nhanh cho anh?

Bạc Kiệu còn tưởng rằng là thứ quan trọng gì đấy đặc trợ gửi cho anh, nhận lấy tùy ý nhìn một cái.

" Địa chỉ người gửi: trụ sở tổng bộ Nam Hoài tinh Tống Quan Hành.

Người nhận: Kiều tiên sinh."

Bạc Kiệu: "...."

*

*

Tác giả có điều muốn nói:

Bạc tiên sinh, người đã giao bài tập về nhà cho nhóc con, là Ông Xương*

(Ông xương: ừm thì mình đã cố gắng tra raw và baidu chỗ này rồi nhưng vẫn không hiểu được, sau đó tìm ra nhân vật này là một siêu nhân phản diện rất đáng sợ và xảo quyệt thuộc quyền sở hữu của DC Comics. Nên mình để thế luôn vậy, ai biết thì chỉ lại mình nhé.)

Raw gốc: 布置 先生


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net