Chương 25: To Tống Vũ Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gửi địa chỉ hội quán mình đang ở qua, Tống Quan Hành liền ngồi thẳng dậy sửa lại bộ dáng ăn đau khi nãy, hứng thú nghịch quang não như thể đang suy nghĩ ý đồ xấu xa nào đó.

Nơi hắn ta "bàn chuyện kinh doanh" là một câu lạc bộ cao cấp, phong cách ưu nhã sang trọng có nét độc đáo của Nam Hoài Tinh, những bài háy chủ đề phim nổi tiếng được phát du dương bên trong cửa hàng.

Tống Quan Hành ngồi ghế cạnh cửa sổ kính trong suốt nối liền trần và sàn nhà: " Cậu hát không tệ, có hứng thú phát hành album không?"

Ảnh đế Thịnh Lâm ngồi đối diện mỉm cười không lên tiếng.

Người phục vụ ở bên cạnh mang từng món một lên, hai cô gái bàn bên do dự một hồi lâu, mặt đỏ bừng đi về phía trước nhỏ giọng: " Anh Thịnh Lâm em rất thích anh, anh có thể ký tên cho em được không?"

Thịnh Lâm treo nụ cười chiêu bài trên mặt: " Đương nhiên."

Hai cô gái rất vui vẻ vội vàng lấy sổ ghi chép từ trong túi ra đưa cho Thịnh Lâm.

Thịnh Lâm chuẩn bị đặt bút lên giấy thí một cô gái nhỏ giọng: " Anh có thể ghi thêm [ To] cho em được không?"

"To" kèm tên có nghĩa là chữ ký đặc biệt giành cho đối phương.

Thịnh Lâm còn chưa kịp nói, người bên cạnh đã kéo cô một cái ý bảo đừng yêu cầu quá đáng như vậy.

Fans của Thịnh Lâm đều biết, từ khi xuất đạo tới nay Thịnh Lâm chưa bao giờ ký thêm "To"

"Quá tùy tiện"

______đây là đánh giá vừa độc đáo vừa kỳ quái của Thịnh Lâm đối với ký thêm "To"

Thịnh Lâm không nói nhiều, sau khi ký tên anh đưa lại cho bọn họ: "Cảm ơn các bạn đã thích tôi."

Hai cô gái cực kỳ hào hứng, sau khi cảm ơn hết lần này tới lần khác họ mới quay lại bàn tiếp tục ăn.

Nhìn Thịnh Lâm chậm rãi đóng nắp bút lại, Tống Quan Hành chống cằm mỉm cười nói: "Không hổ là cây rụng tiền tôi bồi dưỡng ra, quả thật là ai nhìn cũng yêu."

Thịnh Lâm uống nửa ly nước, giọng điệu không mặn không nhạt không giống như đang đối mặt với ông chủ chút nào, thờ ơ nói: "Sao vừa rồi cậu cười xấu xa như vậy?"

"Có một thằng nhóc...."

Tống Quan Hành không hề cảm thấy xấu hổ khi bị một đứa trẻ ấn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi kể với Thịnh Lâm việc hắn bị Tống Vũ Hà đánh hai lần.

Khuôn mặt của Thịnh Lâm chính là món quà của thượng đế, mỗi một tấc đều cực kỳ hoàn hảo, thanh lãnh lại mang theo ý cười giả dối, khi nhìn thoáng qua thậm chí còn tinh tế hơn cả bức tranh đã qua chỉnh sửa của quảng cáo trên tinh hà.

Anh mỉm cười không chút cảm xúc, nhất cử nhất động của anh dường như đều có thể trực tiếp đem lên phim, khiến Tống Quan Hành cảm thấy bản thân không giống như đang ăn mà là đang xem một bộ phim 3D.

"Vậy nên, cậu chấp nhặt với một đứa trẻ." Thịnh Lâm nói.

"Hừ" Tống Quan Hành không nơi nào không hại người, cười lạnh một tiếng: " Ai bảo vận khí cậu ta không tốt, thế mà lại rơi vào tay tôi."

Thịnh Lâm lắc đâu, không còn từ nào để nói đối với thú vui ác ý của Tống Quan Hành.

Sau khi hai người ăn xong, ngồi một lúc thì Tống Vũ Hà được người phục vụ đưa đến.

Tống Quan Hành vốn muốn dạy cho nhóc thúi họ Tống này một bài học, nhưng ngay khi họ gặp nhau thì những suy nghĩ xấu nháy mắt tan biến.

Không có biện pháp, đối với một thân khí chất " Tôi rất ngoan, cực kỳ ngoan" của Tống Vũ Hà cho dù tên cầm thú như Tống Quan Hành cũng không có cách nào nói ra nửa câu tàn nhẫn với cậu.

Mắt thấy khí thế phản diện của Tống Quan Hành cứ vậy mà bay hơi, Thịnh Lâm không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Tống Quan Hành: "..."

Tống Quan Hành giả vờ bình tĩnh cố gắng duy trì tư thế của nhân vật phản diện, bộ dáng cao cao tại thượng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tống Vũ Hà đang đi tới.

Tống Quan Hành muốn Tống Vũ Hà một mình tới tìm hắn nhưng Lục Kính lại sợ cậu chịu thiệt nên lén lút ngồi ở bàn bên cạnh dùng bữa, lợi dụng bình hoa che chắn mà khẽ nhìn tình huống bên kia.

Tống Vũ Hà qua đến rồi!

Anh trai đang nói gì đấy.

Lục Kính không nghe rõ hai người đang nói gì, vì vậy hắn liền nghĩ ra ý tưởng bật chức năng khếch đại âm thanh xung quanh của quang não lên, bí mật "nghe trộm".

Tống Quan Hành ngồi bắt chéo chân, cho dù hắn đang ngồi, Tống Vũ Hà đang đứng, hắn vẫn có thể xây dựng cho bản thân khí thế từ trên cao nhìn xuống.

Hắn tính ra oai phủ đầu với Tống Vũ Hà.

Tống Quan Hành liếc trái liếc phải, dư quang rơi vào chén trà trống trước mặt, hắn nâng cằm ra hiệu "rót trà cho tôi".

Tống Vũ Hà không hiểu vì sao người này chưa bị cảnh sát bắt, nhưng Lục Kính nói hắn ta có thể giúp cậu tham gia cuộc thi cơ giới nên đành phải bóp mũi đến nói chuyện với hắn.

Thấy lỗ mũi Tống Quan Hành sắp ngửa lên trời, Tống Vũ Hà không hiểu chuyện gì, cậu nhìn theo hướng hắn giơ cằm, ánh mắt rơi vào trên người Thịnh Lâm đang chậm rãi uống trà.

Khuôn mặt Thịnh Lâm bất kỳ ai nhìn thấy đều không thể nào quên được.

Tống Vũ Hà ngạc nhiên nhìn anh, sau khi nghiêm túc suy nghĩ thì chắc chắn người trước mặt quả nhiên là Thịnh Lâm.

Chính là minh tinh

Tiên sinh muốn xin chữ ký.

Nghĩ đến đây, Tống Vũ Hà vội vàng lục lọi đồ đạc trong túi xách.

Tống Quan Hành thấy ám chỉ "rót trà" của mình không có tác dụng, đang hờn dỗi thì thấy nhóc thúi đang tìm đồ trong túi.

"Là quà xin lỗi sao?" Tống Quan Hành nghĩ nghĩ, rụt rè đem cái cằm thu lại, biệt nữu nghĩ:" Nếu cậu ta thật lòng xin lỗi thì mình đại nhân không thể tính toán với tiểu nhân, đành tha thứ cho cậu ta vậy."

Hắn ta đang mơ đẹp thì giây sau thấy Tống Vũ Hà lấy ra một tờ giấy để ký tên vui vẻ đưa cho Thịnh Lâm, giọng nói thanh thúy: " Tiên sinh, có thể phiền ngài ký tên cho tôi không?"

Tống Quan Hành: "......."

Thịnh Lâm: "......."

Lục Kính: "......."

Thịnh Lâm ngồi tao nhã ở phía đối diện, đang tính chờ xem kịch hay của ông chủ thì đột nhiên bị cue, anh hơi giật mình: "Tôi?"

"Đúng vậy."

Thịnh Lâm nhìn về phía Tống Quan Hành.

Hắn ta đã tức giận tới mức hai mắt phát xanh.

Hiếm khi thấy ông chủ khốn khiếp của mình tức giận đến vậy, Thịnh Lâm rất hài lòng, anh mỉm cười dưới ánh mắt tức giận của Tống Quan Hành: "Đương nhiên có thể."

Tống Vũ Hà vui vẻ đưa tờ giấy cho anh.

Tống Quan Hành tức giận cắn nát viên đá còn sót trong ly, nhai rốp rốp như nhai kẹo lạnh lùng nhìn bọn họ.

Thịnh Lâm không dao động ưu nhã nhận lấy tờ giấy, vô tình nhìn thấy năm ngón tay mảnh khảnh của Tống Vũ Hà đang rút lại, theo bản năng nhìn dọc theo cổ tay không dấu vết nhìn khuôn mặt non nớt thanh tú của cậu vài lần.

Cho dù Thịnh Lâm đã thấy qua vô số tuấn nam mỹ nữ trong giới giải trí, anh vẫn phải ngạc nhiên trước khuôn mặt tinh xảo này.

Người trong giới giải trí đa phần đều theo chủ nghĩa nhan sắc, Thịnh Lâm kẻ nằm trên đỉnh cao nhan sắc cũng không ngoại lệ, hơn nữa cũng đã lâu lắm rồi anh chưa thấy được ai có thể làm bản thân chú ý.

Thịnh Lâm hơi dừng bút, nghiêm túc nhìn về phía Tống Vũ Hà: "Cậu có muốn làm minh tinh không?"

Tống Vũ Hà: " A? Làm minh tinh?"

"Đúng vậy" Thịnh Lâm nhìn quần áo toàn thân trên dưới giá trị không đến một trăm tinh tệ của cậu, suy nghĩ ưu điểm có thể hấp dẫn cậu: "Cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Ánh mắt Tống Vũ Hà sáng lên.

Thịnh Lâm nghĩ thầm, quả nhiên tiền có thể hấp dẫn cậu ấy, nếu mình chỉ điểm cho cậu ấy...

Nhưng giây tiếp theo, Tống Vũ Hà liền cao hứng hỏi anh: "Thế có thể sở hữu người máy sinh học đặc chế độc nhất vô nhị không?"

Thịnh -bất biến giữa dòng đời vạn biến- Lâm mặt có hơi cứng đờ, anh duy trì nụ cười: "Cái gì?"

Thấy phản ứng này của anh, Tống Vũ Hà liền biết làm minh tinh không thể nhận được phần thưởng giống như tham gia cuộc thi cơ giới, cậu liền không suy nghĩ về nó nữa cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Thịnh Lâm.

Thịnh Lâm một lời khó nói hết nhìn cậu, cúi đầu đang muốn ký tên thì nghĩ nghĩ rồi ngẩn đầu hỏi: "Cậu tên gì?"

"Tống Vũ Hà"

Thịnh Lâm nhìn đứa trẻ thanh thuần khiêm tốn này một hồi, anh gật đầu rồi ghi lên tờ giấy bằng nét chữ rồng bay phượng múa vài chữ

[ To Tống Vũ Hà

Chăm chỉ học tập và giữ sức khỏe nhé

Thịnh Lâm]

Ký xong gửi lại cho cậu.

Tống Vũ Hà nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Chỉ là khi cậu thấy tên mình trên tờ giấy thì thấy hơi kỳ lạ, suy nghĩ một hồi, Bạc Kiệu hình như cũng không quy định phải viết tên ai nhỉ, cậu không nghĩ nhiều liền cất tờ giấy vào túi xách.

Tống Quan Hành không kìm chế được nữa, hắn ho khan dữ dội, âm thanh kia nghe còn tưởng hắn ho cả phổi ra ngoài, rốt cuộc cũng thành công đem lực chú ý của hai người kia dẫn về phía mình.

Tống Quan Hành âm dương quái khí nói: " Cậu có còn nhớ mục đích bản thân đến đây không?"

Tống Vũ Hà lúc này mới nhớ ra, cậu "À À" hai tiếng rồi dịu ngoan nhìn Tống Quan Hành, thái độ lúc này với lúc ấn hắn xuống đất mà chà đạp hoàn toàn là hai thái cực.

Tống Quan Hành hài lòng với chuyển biến của cậu, ngồi chờ cậu xin lỗi.

Tống Vũ Hà nhìn hắn chăm chú, ngồi chờ hắn nói chuyện.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ suốt mười giây, Tống Quan Hành không nhịn được đập bàn một cái, cả giận nói: "Cậu nói gì đi!"

Tống Vũ Hà bị cái đập bàn đột nhiên làm cho hoảng sợ, xù lông như một chú mèo.

Tống Quan Hành lập tức rút bàn tay trên bàn về.

Tống Vũ Hà cau mày thấp giọng lý luận với hắn: "Tôi không biết nên nói gì, Lục Kính bảo rằng anh tìm tôi."

Tống Quan Hành: "...."

Nét mặt Tống Quan Hành hiện tại cực kỳ khó tả.

Thịnh Lâm uống một ngụm trà, rất có hứng thú mà nhìn hai người giăng co.

Ngày thường toàn là anh diễn cho người ta xem, hiếm khi xem được kịch hay của người khác.

Diễn cảm mười điểm, tình tiết xung đột hấp dẫn người xem, không tồi, đánh giá năm sao.

Vẻ mặt Tống Vũ Hà toàn là "Tôi còn có việc, nếu anh không nói tôi sẽ rời đi", Tống Quan Hành nhìn mà muốn đau bụng, hắn đành phải nén cơn giận, mặt vô cảm nói: " Cậu muốn tham gia cuộc thi cơ giới?"

Tống Vũ Hà gật đầu, nhìn hắn ta bằng đôi mắt sáng ngời.

Tống Quan Hành tự thôi miên bản thân "Không được mềm lòng, không thể mềm lòng, phải cứng rắn dạy cậu ta một bài học", sau khi dặn lòng nửa ngày mới lạnh lùng nói: "Vậy cậu tự suy nghĩ đi."

Nói xong liền giận dỗi đứng dậy rời đi.

Tống Vũ Hà: "...."

Tống Vũ Hà kinh ngạc nhìn Tống Quan Hành, cậu không hiểu rốt cuộc não người này có vấn đề gì

Rõ ràng là hắn muốn mình tới đây tìm hắn để nói về cuộc thi cơ giới, sao tự nhiên giờ chỉ để lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi?

Thịnh Lâm nhìn một màn này không nhịn được cười thành tiếng.

Tống Quan Hành tức giận đến mức não ong ong, nhưng hắn vẫn mong chờ trong lòng, nếu như Tống Vũ Hà đuổi theo nói vài lời tốt đẹp thì hắn sẽ theo bậc thang cho cậu suất dự thi.

Tống Quan Hành nghĩ đến đây thì chân dừng , sợ hãi hít một hơi.

Sao hắn lại có cái loại suy nghĩ kỳ quái cỡ này?

Rất giống với cốt truyện của mấy bộ phim thần tượng vớ vẩn trên mạng.

Mặt hắn tái xanh, bước chân lập tức nhanh hơn.

Nhưng hắn ra tới cửa hội quán rồi, phía sau vẫn không hề có động tĩnh gì.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên nghe có vẻ rất lo lăng.

Trong lòng Tống Quan Hành lập tức mừng thầm.

Tới rồi!

Sau đó hắn quay lưng lại, nhìn thấy Lục Kính đang thở hổn hển đuổi theo hắn.

Tống Quan Hành: "..."

Tống Quan Hành xoay người rời đi.

Lục Kính vội vàng nói: " Anh, Anh, từ từ đã! Thật sự là không có biện pháp nào châm chước sao?"

Tống Quan Hành lạnh lùng nói: " Công bằng công chính, em về nhà chép bốn chữ này một ngàn lần cho anh."

Lục Kính: "..."

Nhìn bộ dàng chật vật rời đi hiếm có của Tống -công bằng công chính- Quan Hành, tâm tình Thịnh Lâm rất tốt, anh hơi nhíu mày nhìn về phía Tống Vũ Hà, cười nói: "Cậu thích tôi?"

Tông Vũ Hà thu hồi tầm mắt nhìn bóng lưng Tống Quan Hành về, thành thật lắc đầu: "Không thích".

Nụ cười hoàn mỹ của Thịnh Lâm cứng đờ trong chốc lát, anh không từ bỏ hỏi tiếp: " Cậu đã xem phim của tôi chưa?"

"Chưa xem"

"Nghe nhạc của tôi chưa?"

"Chưa nghe"

"Thế..."

Thịnh Lâm còn muốn hỏi tiếp nhưng suy nghĩ của Tống Vũ Hà không còn ở đây, ngoan ngoãn chào tạm biệt anh rồi rời đi.

Thịnh Lâm: "..."

Thằng nhóc này thật đặc biệt.

Tống Vũ Hà đi theo Lục Kính bận rộn một ngày cũng không lấy lại được suất dự thi cuộc thi cơ giới, sau khi tan học trở về biệt thự cả người đều héo queo ngã xuống sô pha mềm mại, toàn thân như bị hắc tuyến bao phủ.

Bạc Kiệu trở về thấy ngôi nhà giống như bị mây đen bao lấy, anh khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Tống Vũ Hà vùi mặt vào gối, giọng nghẹn ngào nói: " Suất dự thi cuộc thi cơ giới của tôi mất rồi."

Bạc Kiệu thay giày: "Sao lại mất?"

"Tôi đánh nhau với người ta."

Bạc Kiệu một lời khó nói hết nhìn cậu: "Cậu lại đánh Tống Quan Hành?"

Dựa vào tính cách có thù tất báo của Tống Quan Hành, quả thực là có khả năng sẽ làm có dễ, âm thầm xóa suất dự thi của Tống Vũ Hà.

"Hôm nay tôi không đánh anh ta". Tống Vũ Hà bị gối làm nghẹt thở mặt có hơi đỏ, sau khi ngồi dậy gãi gãi quả đầu lộn xộn, đôi mắt như sắp rũ xuống cậu hạ mắt kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra hôm nay.

Bạc Kiệu cau mày, anh đã từng nghe nói về nhà họ Chu của Nam Hoài Tinh, nhưng bởi vì anh và Tống Quan Hành là kẻ thù truyền kiếp  nên anh cảm thấy rất vui khi công ty của nhà họ Chu khắp chốn đối đầu với nhà họ Tống.

Nhưng khi nghe Tống Vũ Hà oán hận về sự việc hôm nay, bỗng nhiên một vài quan điểm về nhà họ Chu trong lòng anh đã thay đổi.

"Cho nên cậu bị phạt?"

"Vâng"

Bạc Kiệu biết cậu rất coi trọng người máy sinh học kia, cũng không biết an ủi cậu thế nào đành cầm một hộp sữa bò vừa mua ở siêu thị đưa cho cậu.

Tống Vũ Hà nhận lấy ngoan ngoãn uống.

Tuy nhiên, nếu Tống Vũ Hà không tham gia cuộc thi cơ giới thì anh sẽ không có cơ hội công khai tát thẳng vào mặt Tống Quan Hành , vậy thì sẽ không xả được cơn tức lúc ở tổng bộ Vohenry.

Bạc Kiệu nhíu mày.

Anh có thể chịu đựng mọi thứ nhưng chịu thiệt là không thể nào.

Nghĩ đến đây, Bạc Kiệu mở danh sách liên lạc công việc hiếm khi đụng đến, nhấp vào thông tin của hiệu trưởng Đại học Vohenry.

[Bạc Tam Kiều: Cuộc thi cơ giới trường ngài còn cần đầu tư không?]

Lúc này, Tống Vũ Hà dường như nhớ ra cái gì đó, cậu lấy ra một tờ giấy có chữ ký trong túi ra ngoan ngoãn cầm hai tay đưa cho anh với ánh mắt mong đợi, như một đứa trẻ chờ được khen ngợi.

"Hôm nay tôi có gặp Thịnh Lâm, tôi đã xin chữ ký của anh ấy cho ngài nè."

Bạc Kiệu vừa gửi tin nhắn xong, nghe thấy lời này vẻ mặt lạnh lùng hiếm khi dịu lại.

Đứa trẻ này ở đây khá ổn đấy chứ, ngoan ngoãn hiểu chuyện không gây phiền toái đã vậy còn giúp mình xin chữ ký.

Thu thập thêm của Thịnh Lâm nữa thì bộ sưu tập chữ ký trong phòng của Bạc Kiệu đã đủ để triệu hồi rồng thần luôn rồi, anh mỹ mãn nhận lấy thầm nghĩ đứa nhóc này cũng không phải là vô dụng.

Chỉ là giây tiếp theo, ánh mắt anh dừng lại trên những dòng chữ trong tờ giấy.

[To Tống Vũ Hà

Chăm chỉ học tập và giữ sức khỏe nhé

Thịnh Lâm]

Bạc Kiệu: "...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net