Chương 26: Suất thi trợ cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thông báo hệ thống: tin nhắn ngài đã gửi quá hai phút không thể thu hồi]

Bạc Kiệu hít sâu một hơi, bấm tắt quang não mặt không biểu tình nhìn tờ giấy chữ ký.

Tống Vũ Hà vẫn đang đợi được anh khen ngợi.

Bạc Kiệu nghiến răng nói một câu khích lệ: " Nhiều.... nhiều chữ lắm, người ta chỉ được hai chữ còn cậu được tận bốn dòng."

Tống Vũ Hà không hiểu lắm cậu cho rằng chữ càng nhiều càng tốt: " Lần sau tôi lại xin nhiều chữ cho anh."

Bạc Kiệu: "...."

"Không cần" Bạc Kiệu gần như là cán nát hàm răng, anh bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn cậu, vất vả rồi."

"Không vất vả"

Tống Vũ Hà tinh thần sa sút cả ngày cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.

Bạc Kiệu tinh thần sa sút -ing

Làm một bá đạo tổng tài Bạc Kiệu lại kỹ năng trù nghệ khá tốt không phù hợp với thân phận của mình, cho dù Tống Vũ Hà không quan tâm nhiều đến việc ăn uống nhưng mùi thơm đến mức khiến cậu nhìn vào cửa bếp.

" Tiên sinh". Tống Vũ Hà nói nhỏ: "Có cần tôi giúp không"

Bạc Kiệu đang vừa nấu mì vừa trả lời tin nhắn của hiệu trưởng Đại học Vohenry, anh thản nhiên nói: "Cậu giúp tôi".

Anh chưa nói xong thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Bạc Kiệu: "Cậu giúp tôi mở cửa xem đó là ai."

Tống Vũ Hà "à" một tiếng lê đôi dép chạy tới mở cửa.

Ngay sau đó cậu nói vọng vào: "Tiên sinh, là chuyển phát nhanh."

"Ký nhận đi."

Tống Vũ Hà ký nhận rồi ôm cái hộp trong tay đi đến cửa phòng bếp: "Tôi nên đặt cái này ở đâu?"

Mấy ngày trước Bạc Kiệu có mua vài món đồ mà Tống Vũ Hà còn thiếu, anh tưởng rằng là những thứ đó giao tới, không nghĩ nhiều nói: " Là đồ cho cậu, mở ra đi."

Tổng Vũ Hà rất thích cảm giác mới lạ khi khui hàng, cậu cầm một cái dao nhỏ cao hứng mở hộp chuyển phát nhanh.

Bạc Kiệu đang bàn bạc về việc tài trợ cuộc thi cơ giới với hiệu trưởng Đại học Vohenry, và đương nhiên là đối phương lập tức đáp ứng.

Bạc Kiệu bởi vì không chịu được mùi lưu ngân nên từ trước nay chưa từng hợp tác với hạn mục cơ giới sinh học nào, lần này lại phá lệ, hiệu trưởng nào dám từ chối anh.

Mặc dù trước giờ công ty dược phẩm Bồ Tấc chưa từng giao thoa hay xung đột với cơ giới sinh học, nhưng thân phận và địa vị của Bạc Kiệu ở đó thì cho dù anh có đầu tư vào giới giải trí cách xa tám quảng đường với giới dược phẩm thì mọi người cũng phải nhả ra một câu khen ngợi: "Bạc tổng quả thực là tuệ nhãn tinh châu, đầu tư cực kỳ sáng suốt."

Trong lúc nấu ăn, Bạc tổng ở trong bếp bàn bạc kinh phí thỏa đáng,

Cuối cùng, Bạc Kiệu đi thẳng vào vấn đề.

[Bạc Tam Kiều: Nhà tài trợ có thể đề cử một suất dự thi cơ giới đúng không?]

Rất nhanh đối phương liền trả lời: [Đúng, nhưng đó phải là sinh viên học về cơ giới sinh học]

[Bạc Tam Kiều: Là sinh viên của trường mấy người]

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, đại khái là khiếp sợ vì Bạc Kiệu nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại muốn đi đề cử học sinh của Đại học Vohenry tham gia thi đấu ---- Dù gì thì trong cuộc thi này chủ nhà chính là trường bọn họ.

Hiệu trưởng uyển chuyển nhắc nhở anh: [Học sinh trường chúng tôi nếu cậu ấy có đủ thực lực để thi đấu thì chúng tôi chắc chắn sẽ để cậu ấy tham gia, không cần ngài phải lãng phí suất dự thi đặc thù.]

Bạc Kiệu nhìn ra được ý tứ của hiệu trưởng, ngụ ý chính là nhắc nhở anh rằng học sinh không có năng lực thì dù có dùng suất dự thi cũng vô dụng.

[Bạc Tam Kiều: Cậu ấy có đủ năng lực]

Hiệu trưởng lại trầm mặc một hồi, mới thử thăm dò hỏi: [ Là học sinh nào có thể khiến Bạc tổng ưu ái đến vậy?]

[Bạc Tam Kiệu: Tống Vũ Hà.]

Anh nhắn xong tin này thì đem mỳ đã nấu xong ra phòng khách.

Đang tính gọi Tống Vũ Hà lại đây ăn mỳ, Bạc Kiệu đảo tầm mắt qua thì thấy cậu đang cầm một cái cúp trong suốt trong tay, tò mò nhìn nó.

Chiếc cúp có dòng chữ: ['Kiều tiên sinh' từ khóa top nổi bật thứ 39 của Tinh Hà]

Bạc Kiệu: "...."

Tin nhắn vượt quá hai phút có thể rút về được không?

Tống Vũ Hà thấy anh đi ra, muốn anh giúp cậu giải quyết nghi ngờ: "Tiên sinh, cái này là cho tôi sao?"

Bạc Kiệu nỗ lực duy trì bình tĩnh không để mỳ trong tay rơi xuống đất, anh trầm mặt đặt mỳ lên bàn, sải bước đến trước mặt Tống Vũ Hà giật lấy chiếc cúp.

"Không có gì, đây là....của tôi". Thời điểm nói ra lời này Bạc Kiều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng ngàn dao đâm trực tiếp đâm chết Tống Quan Hành.

"À" Tống Vũ Hà vẫn rất khó hiểu: " Nhưng trên đó ghi Kiều tiên sinh...."

"Cậu nhìn lầm rồi." Bạc Kiệu ra vẻ trấn định, vì bản thân mà giảo biện: " Trên đó là viết Bạc Kiệu tiên sinh"

Tống Vũ Hà nhíu mày suy nghĩ, có lẽ là do vẻ mặt của Bạc Kiều quá nghiêm túc cậu cảm thấy hẳn là mình thật sự sai nên mới bối rối gật đầu: " Là tôi nhìn nhầm rồi."

Bạc Kiệu yên lặng không một tiếng động thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh bước nhanh trở về phòng trực tiếp lật nệm lên, lộ ra một ngăn ẩn trưng bày bên dưới.

Lúc Bạc Kiều chuyển tới cái giường này đã có sẵn, vốn dĩ anh còn khịt mũi coi thường đối với cái ngăn bí mật vô dụng này, nhưng không ngờ bây giờ lại dùng tới nó.

Đặt nệm trở về, Bạc Kiệu im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc giường lộn xộn một lúc lâu rồi mới xoa xoa lông mày đi ra ngoài.

Tống Vũ Hà đã ngồi ở bàn ăn trước cầm nĩa, đã đói tới mức bụng kêu rột rột nhưng vẫn không ăn mà kiên nhẫn chờ Bạc Kiệu quay lại.

Bạc Kiệu nghẹn một hơi ở cổ họng, xả ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.

Anh bất đắc dĩ đến bàn ăn ngồi xuống, nói: "Ăn trước đi"

Tống Vũ Hà cầm nĩa gật đây, nhưng vẫn chờ Bạc Kiệu ăn trước rồi mới ngoan ngoãn ăn mỳ.

Mấy lần trước ăn chung Bạc Kiệu không để ý tới cậu lắm, nhưng lần này nhìn kỹ mới phát hiện ra lễ nghi trên bàn ăn của Tống Vũ Hà hoàn toàn không giống với một cậu nhóc đi ra từ nông thôn, mà giống như đã được nuôi dưỡng trong một môi trường cực kỳ tốt từ khi cậu còn nhỏ, lễ nghi và gia giáo đều được khảm trong xương cốt.

Trong ba thiên hà Vohenry, Nam Hoài và Cửu Tuyến, gia đình thế gia còn là họ Tống cực kỳ ít ỏi.

Bạc Kiệu ăn vài miếng rồi hỏi cậu: "Làm sao cậu biết được bản thân là họ Tống?"

Tống Vũ Hà an tĩnh ăn spaghetti sốt thịt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Lúc đó tôi chỉ nhớ rõ bản thân họ Tống thôi, còn lại cái gì cũng không nhớ."

Bạc Kiệu hỏi tiếp: "Cậu còn có một người anh trai sao?"

Tống Vũ Hà: "Hình như là có, lúc đó tôi muốn đi gặp anh trai tôi."

Bạc Kiều cau mày suy nghĩ một hồi lâu, nhưng không nghĩ được trong ba thiên hà này còn có một thế gia họ Tống nào có hai đứa con trai.

Anh cúi đầu lơ đãng ăn vài miếng.

Gia đình có thể đáp ứng đủ điều kiện, phản ứng đầu tiên của Bạc Kiệu chính là nhớ đến Tống Quan Hành.

Họ Tống, gia cảnh gia thế tốt, anh em nhà Tống Quan Hành cũng là hai người.

Nhưng mà, điểm quan trọng nhất chính là Tống Lưu Chỉ không hề bị thất lạc.

Nghe nói hiện tại hình như là đang học đại học ở Vohenry, nhưng cụ thể là đại học nào thì không ai biết.

Bạc Kiệu không còn cách nào ngoài xua tan suy nghĩ trong đầu mình, thấy Tống Vũ Hà dường như lại sắp bị đau đầu, anh vội vàng đổi chủ đề: "Cậu muốn làm chủ đề người máy sinh học nào trong cuộc thi cơ giới?"

Trong cuộc thi cơ giới, mỗi một người máy sinh học được chế tác ra đều không giống nhau, chú trọng ở mới lạ và độc đáo.

Nhắc đến [Cuộc thi cơ giới] Tống Vũ Hà lại héo, rõ ràng trên đỉnh đầu cậu là một ngọn đèn ấm áp nhưng anh lại nhìn ra một đám mây đen nho nhỏ bay bay bên trên, còn xả mưa rối tinh rối mù.

"Lục Kính nói tôi không thể tham gia thi đấu."

Bạc Kiệu cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn trên quang não.

Hiệu trưởng: [Được, tôi sẽ sắp xếp suất dự thi trợ cấp của ngài cho tiểu Tống]

Anh vừa lòng tắt quang não, giả vờ dè dặt nói: "Không việc gì, cậu có thể tham gia"

Trên đầu Tống Vũ Hà hiện ra một dấu chấm hỏi.

Lục Kính nói: Cậu không thể tham gia.

Bạc Kiệu nói: Cậu có thể tham gia.

Tống Vũ Hà hoàn toàn không hề hỏi tới vì sao, vô thức đặt Lục Kính và Bạc Kiệu lên một bàn cân.

------- Bạc Kiệu thắng áp đảo Lục Kính.

"Được" Tống Vũ Hà cao hứng nói: "Vậy tôi sẽ tham gia, tôi sẽ tạo ra một người máy sinh học thiệt là lợi hại, lợi hại giống như 57 vậy."

Bạc Kiệu: "..."

Anh vốn đang chờ Tống Vũ Hà hỏi " vì sao tôi có thể tham gia", sau đó Bạc Kiệu sẽ thuận thế mà kể việc bản thân tài trợ cuộc thi vì để lấy suất dự thi đặc thù cho cậu, cậu nhóc này chắc chắn sẽ vui tới phát điên.

Nhưng không ngờ rằng Tống Vũ Hà căn bản là không cư xử theo lẽ thường, cứ thế mà gật đầu chấm hết cho cái đề tài này.

Bạc Kiệu yên lặng xoa ngực, tránh cho bản thân bị nghẹn chết vì thở không ra.

Hai người lại bắt đầu im lặng ăn.

Tới lúc ăn xong, Bạc Kiệu tim gan cồn cào vẫn là không nhịn được nên chủ động hỏi cậu: "Sao cậu không hỏi vì sao lại có thể tham gia thi đấu?"

Tống Vũ Hà bưng dĩa của mình tính vào phòng bếp rửa, nghi hoặc nhìn anh: "Tiên sinh không phải đã nói là tôi có thể tham gia sao?"

Bạc Kiệu sửng sốt.

Tống Vũ Hà nghiêm túc nói: "Tiên sinh nói cái gì tôi đều tin."

Nói xong cậu vào bếp rửa chén.

Bạc Kiệu ngồi ở bàn ăn vì tín nhiệm vô điều kiện của Tống Vũ Hà đối với anh mà tự hỏi một hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.

Cẩn thận suy nghĩ thì anh và Tống Vũ Hà quen biết không lâu, anh cũng chưa làm gì đáng giá để đứa nhỏ này có thể không màng tất cả mà tin cậy anh như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì bản thân đã mua hoa hồng cho cậu? Bởi vì đã thu lưu cậu trong lúc cậu bị bạn cùng phòng đáng khinh mơ ước?

Bạc Kiệu không tiếng động thở dài một hơi.

Tính tình dễ dàng tin người như vậy, nếu mà gặp phải người xấu thì khẳng định sẽ bị lừa đến mức đầu óc quay mòng mòng.

Bạc Kiệu thậm chí bắt đầu hoài nghi có khi nào Tống Vũ Hà khi còn nhỏ đã bị người ta bắt cóc hay không.

Nếu không phải, đứa nhỏ ngoan như vậy người nhà ai lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ cậu.

Tống Vũ Hà vừa ngâm nga một bài hát lạc điệu vừa rửa chén, khi ra khỏi bếp thì Bạc Kiệu đã đến phòng làm việc rồi.

Cậu không dám làm phiền Bạc Kiệu, vì thế nhẹ nhàng trở về phòng.

"57" Tống Vũ Hà nằm trên chiếc giường mềm mại nhìn bóng cây phản chiếu trên trần nhà: "Anh ấy rất tốt với tôi"

57 cảnh giác nói: "Cậu cẩn thận một chút, cái loại lão nam nhân này đều dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa người, nói không chừng hắn ta có tâm tư xấu xa với cậu, chứ không thì vì cái gì lại đưa cậu vào nhà hắn ở?"

Tống Vũ Hà: "Hở?"

57 thúc giục cậu: " Đi khóa cửa lại, nhanh nhanh"

Tống Vũ Hà bất đắc dĩ trở mình, lẩm bẩm: "Anh ấy không phải người xấu."

57: "Nếu phải thì sao?"

Tống Vũ Hà: "Nếu không phải thì sao?"

57: "..."

57 yếu ớt nói: "Bé con của tôi lớn rồi, không còn nghe lời tôi nữa."

Tống Vũ Hà nói nhỏ: "Anh ấy thật sự là người tốt, anh ấy còn mua hoa hồng cho tôi. Cái người.....Tống Quan Hành kia mới là người xấu, hắn ta không những chạm vào hoa của tôi mà còn muốn ăn trộm người máy sinh học, thế mà lại không thấy cậu bảo hắn ta là người xấu."

57 tức giận nói: "Hắn ta có bắt cóc cậu tới nhà riêng của hắn không?"

Tống Vũ Hà không nói gì.

57: "Nói chuyện, đừng có mà giả vờ làm chim cút. Hắn còn nói cái gì mà cậu có thể tham gia cuộc thi cơ giới, ngay cả viện trưởng viện nghiên cứu cũng đã tự mình xử phạt rồi thì còn có thể tham gia kiểu gì? Hắn thần thông được tới mức đó à? Cậu cứ ngốc như vậy, ngốc chết cậu luôn đi."

Tống Vũ Hà ôm đầu rầm rì căn bản là không nghe.

57: "Nếu hắn ta thật sự có ý đồ với cậu, tôi cũng mặc kệ cậu!"

Tống Vũ Hà giả vờ buồn ngủ "ừm ừm ừm"

57: "...."

57 tức giận đến mức ngừng nói.

Tống Vũ Hà vẫn bướng bỉnh tin theo ý mình, Bạc Kiệu nói cậu có thể tham gia thì chính là cậu có thể tham gia.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, cậu nhận được một đơn sửa chữa, như một con quay nhỏ nhảy nhót chạy đi sửa chữa đồ vật kiếm tiền tham gia cuộc thi cơ giới.

Thời tiết vẫn còn nóng, Tống Vũ Hà mang theo thùng dụng cụ có thêm không ít đồ có hơi nặng, lúc đến nơi chỉ định thì cả người đã đầy mồ hôi

Cậu lau mồ hôi ngẩng đầu nhìn một vòng thì phát hiện hình như đây là một sân chơi bắn súng, có một nhóm người đang vây quanh thành một vòng tròn lớn, ai ai cũng đều cực kỳ bận rộn.

Bên ngoài sân chơi có rào chắn, khi Tống Vũ Hà đi đến thì một người đàn ông mặc quần áo an ninh ngăn cậu lại: "Học sinh không thể vào chơi được"

Tống Vũ Hà đưa giấy chứng nhận của viện nghiên cứu: "Tôi đến đây để sửa chữa."

Thấy vậy, nhân viên an ninh vội vàng đưa cậu qua, vừa đi vừa thở dài: "Trời nóng thế này máy quay lại đột nhiên bị hỏng, đạo diễn nổi giận thành cái dạng gì luôn rồi, bạn học nhỏ trông còn trẻ như vậy thực sự có thể sửa chữa loại máy móc phức tạp vậy sao?"

Tống Vũ Hà: "Đúng vậy."

Nhận viên an ninh cảm thán: "Thật lợi hại."

Tống Vũ Hà cũng không xấu hổ, nói: "Đúng vậy, tôi rất lợi hại."

Nhân viên an ninh: "...."

Cậu bé này khá là tự tin.

Nhân viên an ninh đưa cậu đến nơi quay phim, đạo diễn đội mũ thỉnh thoảng cáu kỉnh mắng vài câu thiếu kiên nhẫn.

"Thợ sửa máy còn chưa tới hả?"

"Hẹn tới hẹn lui phiền vãi"

"Một chút tinh thần nghề nghiệp cũng không có, tôi đã xin sửa chữa từ lúc nào rồi."

Nhân viên bên cạnh lẩm bẩm trong lòng: "Chỉ mới hơn nửa giờ từ lúc báo sửa, không nhanh như vậy được đâu."

Đúng lúc này, anh trai nhỏ bảo vệ đi bên cạnh Tống Vũ Hà giơ tay nói: "Đạo diễn, người của viện nghiên cứu đã đến rồi."

Tính tình đạo diễn thật sự rất táo bạo, lập tức đằng đằng sát khí mà nhìn qua đây, đại khái là đang tính mở miệng mắng người.

Nhưng tầm mắt hắn vừa dừng ở trên người Tống Vũ Hà đang xách theo thùng dụng cụ thì biểu tình hung hãn lập tức cứng lại.

Người bên cạnh nghi hoặc mà nhìn đạo diễn, còn tưởng hắn đang nghĩ câu chửi mười tám đời tổ tông nhà người ta, lại không ngờ hắn lại lập tức vọt tới trước mặt người tu sữa không nói hai lời liền vươn tay sờ mặt cậu bé.

Tống Vũ Hà đang nhìn máy móc mà mình sắp phải sửa, nhưng không ngờ lại có một người điên đột nhiên xông tới sờ mặt mình.

Cậu lập tức khiếp sợ nổi da gà liều mạng lùi về phía sau.

57: "Đáng khinh! Hạ lưu! Nhóc con làm hắn!"

Tống Vũ Hà không nói hai lời lập tức "Làm" hắn.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người trơ mắt nhìn vị đạo diễn có địa vị cực cao trong giới giải trí bị một cậu nhóc ném xuống đất "Bịch" một tiếng.

Mọi người: "...."

Chung quanh một trận tĩnh mịch, chỉ có thanh âm máy móc tích tích vang lên.

Ngay khi mọi người đang mắt to trừng mắt nhỏ, ảnh đế Thịnh Lâm đang ngồi dưới ô che nắng uống nước lạnh, anh tháo kính râm xuống, không chừa một chút mặt mũi nào cho đạo diễn mà "Phụt" một tiếng bật cười.

Tầm mắt mọi người lại yên lặng nhìn về phía anh.

Những người khác không có địa vị cao như Thịnh Lâm, bọn họ đều khó khăn nhịn cười trước cảnh ăn mệt khó có được của đạo diễn.

Nhưng vị đạo diễn luôn luôn sĩ diện này lại không hề cảm thấy mất mặt, hắn lập tức ngồi dậy vội vàng hỏi Tống Vũ Hà: "Nhóc con, cậu có muốn trở thành minh tinh không?"

Tống Vũ Hà vẫn lùi về phía sau kiêng kị nhìn hắn, cậu cảm thấy người này đầu óc hắn là có vấn đề.

"Tôi tới đây là để sửa máy"

Đạo diễn nói: " Không sửa thì cậu sẽ làm minh tinh sao?"

"Vậy thì anh có thể hủy đơn"

Tống Vũ Hà không hề tức giận cho dù có hủy đơn thì cậu vẫn có tiền, hòa hòa khí khí đưa đơn trên quang não cho đạo diễn để hắn ký tên hủy bỏ.

Đạo diễn là một nhan cẩu, trong mắt đều là gương mặt của Tống Vũ Hà, mồm miệng luyên tha luyên thuyên nhả chữ như súng máy: " Tôi đang cần một nam diễn viên phụ cho bộ phim này, một femme fatale* cậu có muốn thử không? Tôi đảm bảo chỉ cần diễn một bộ này là cậu thể nổi tiếng khắp ba tinh hà!"

( femme fatale: người phụ nữ hấp dẫn và quyến rũ, đặc biệt là một người có khả năng gây ra đau khổ hoặc thảm họa cho một người đàn ông có liên quan đến cô ấy)

Tống Vũ Hà nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, cậu thúc giục hắn: "Mời ngài hủy đơn."

Đạo diễn: "...."

Những người khác đều bị đoạn đối thoại râu ông này cắm cằm bà kia làm cho ngây người, vẫn là ảnh đế Thịnh Lâm thần thái tự nhiên cảm thấy xem kịch đủ rồi thì lười biếng đi lên trước nói: " Chúng tôi vẫn sửa, máy hỏng ở bên kia"

Anh chỉ về một phía.

Tống Vũ Hà "À" một tiếng rồi xách thùng dụng cụ đi qua.

Đạo diễn hai mắt tỏa sáng muốn xông lên nhìn "femme fatale" của hắn, lại bị Thịnh Lâm giơ tay ngăn cản.

"Cậu ấy không có hứng thú với trở thành minh tinh, đừng quấy rầy cậu ấy."

"Nhưng gương mặt kia..."

Nói tới đây đạo diễn đột nhiên hít một hơi, rốt cuộc mới hồi phục tinh thần từ trạng thái điên cuồng nóng đầu.

Hắn cuối cùng cũng biết vì sao gương mặt kia lại quen thuộc như vậy, người nọ chính là nhân vật tạo nên một trận ồn ào huyên náo, chính là vị từ lâu được đồn đại là thiên tài - Tống Ngũ Thất.

Một người rất nổi bật trong lĩnh vực cơ giới sinh học, sớm hay muộn gì cũng sẽ trở nên nổi tiếng vì cơ giới sinh học và dĩ nhiên là không cần phải trở thành một minh tinh.

Nghĩ đến đây, đạo diễn nghẹn ngào từ bỏ "femme fatale" một cách bất đắc dĩ.

"femme fatale" đang nghiêm túc sửa chữa máy móc, Thịnh Lâm cầm nước lạnh đi đến trước mặt cậu, thấy trán cậu ướt đẫm mồ hôi anh liền nhờ người mang nước đá đến.

Tống Vũ Hà nhận lấy cảm ơn anh, uống một ngụm liền bị cái lạnh làm cho giật mình nhắm chặt nhắm.

Thịnh Lâm cười cười.

Khoảng thời gian trước việc anh xuất quỹ bị người ta đào ra, vốn dĩ anh muốn nhân cơ hội này trực tiếp công khai xuất quỹ đỡ phải che che giấu giấu làm cho người yêu không vui.

Nhưng Tống Quan Hành tên ông chủ khốn nạn này vì để quảng bá cho bộ phim tiếp theo mà ép chết đề tài này, đồng thời còn mua một loạt hot search của #Kiều tiên sinh# mạnh mẽ đè việc xuất quỹ xuống.

Tuy rằng đã hoàn mỹ giải quyết vẫn đề trước khi nó thành scandal, nhưng Thịnh Lâm vẫn khó tránh khỏi nổi lên "Sát tâm" với ông chủ chết tiệt này.

Ngày hôm qua thấy rốt cuộc cũng có người trị được cái khí thế kiêu ngạo của Tống Quan Hành, Thịnh Lâm càng chú ý tới Tống Vũ Hà.

"Không phải cậu rất có tài ở phương diện cơ giới sinh học sao?" Thịnh Lâm đã xem qua video [Heart], càng hiểu được người có thể sữa được bộ ổn định lưu ngân là cái dạng ghê gớm cỡ nào " Sao lại muốn đi sửa máy như này?"

Những người kỳ tài ngút trời như này, viện nghiên cứu không phải là nên bồi dưỡng cậu thật tốt sao?

Tống Vũ Hà đặt nước lạnh ở một bên, vừa tiếp tục sửa chữa vừa trả lời: "Để kiếm tiền."

Thịnh Lâm nhướng mày: "Cậu rất thiếu tiền?"

"Đúng đúng"

"Viện nghiên cứu không cho cậu phòng nghiên cứu riêng sao?" Thịnh Lâm hỏi.

Tống Vũ Hà: "Hình như là có, nhưng tôi không muốn ở trong đó lâu nên mới đi sửa máy."

Thịnh Lâm: "..."

Thịnh Lâm một lời khó nói hết lại hỏi: " Vậy trường học của cậu không cho cậu xin....bằng sáng chế sửa chữa bộ ổn định lưu ngân độc quyền gì gì sao?"

Tống Vũ Hà: "Không biết, thầy của tôi yêu cầu tôi viết một bài luận văn về cách sửa chữa tốt bộ ổn định, nhưng tôi không biết sửa tốt là sửa như thế nào nên không viết được."

Thịnh Lâm: "..."

Thịnh Lâm cuối cùng cũng nhìn ra được đứa nhỏ này có lẽ là mắc bệnh thiên tài, ngoài trừ cơ giới sinh học thì những thứ khác không biết gì cả.

Nó giống như trường hợp khi nhìn thấy câu hỏi, thiên tài chỉ cần liếc mắt một cái đã cho ra đáp án, nhưng lại hoàn toàn không biết cách viết quy trình.

Thịnh Lâm đành không hỏi nữa.

Tống Vũ Hà rất nhanh đã sửa xong, trước khi đi cậu suy nghĩ một lát rồi lấy một cuốn vở đưa tới cho Thịnh Lâm: " Ngài có thể ký tên lại cho tôi một lần nữa không?"

Thịnh Lâm: "?"

Lúc trước Thịnh Lâm đã ký tên thêm "To" cho Tống Vũ Hà, hiện tại vốn dĩ là nên từ chối nhưng đối mặt với đôi mắt như pha lê của Tống Vũ Hà lại ma xui quỷ khiến thế nào gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Tống Vũ Hà cong lên, bàn bạc với anh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net