Chương 26: Suất thi trợ cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Vậy lần này ngài có thể ký thêm nhiều chữ tý được không, dài hơn trước tý." Hôm qua cậu mang về bốn dòng mặc dù Bạc Kiệu nói rất tốt nhưng nét mặt lại cứng đờ, Tống Vũ Hà dùng thị lực không đạt tiêu chuẩn của bản thân để phân biệt một lúc lâu mới cho ra một kết luận: " Có lẽ là do chữ quá ít nên anh không thích."

Vừa lúc hôm nay gặp lại được Thịnh Lâm, cậu liền thuận thế xin thêm một chữ ký.

Đảm bảo làm tiên sinh vừa lòng.

Thịnh Lâm nói: " Ngày hôm qua trở về cậu xem qua phim của tôi rồi?"

"Không có"

"Còn nhạc?"

"Tôi không nghe nhạc"

Thịnh Lâm: "...."

Tính tình Thịnh Lâm cũng đủ tốt để không bị chọc giận, lại thêm lần nữa ký kèm "To" cho cậu, lời chúc phúc tràn ngập một tờ giấy.

Tống Vũ Hà liên tục cảm ơn anh.

Thịnh Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sao chúng ta không thêm liên lạc đi"

Anh luôn cảm thấy nếu Tống Quan Hành lại làm ra cái chuyện gì xấu thì đứa nhỏ này cũng ít nhiều giúp anh trút giận một chút-----tốt nhất là nên đánh tên khốn nạn kia một lần nữa.

Tống Vũ Hà chưa thêm liên lạc ai bao giờ, vì vậy cậu nghi hoặc hỏi: "Thêm cái này như thế nào?"

Thịnh Lâm dạy cậu từng bước một thêm số liên lạc của anh

Xong xuôi thì Tống Vũ Hà rời đi.

Vì tham gia cuộc thi cơ giới mà dạo này Tống Vũ Hà bận rộn đến mức choáng váng đầu óc, lúc trước bình thường chỉ cần nhận ba đơn sửa chữa đã là cực hạn, nhưng nay cậu chạy khắp nơi, ngày nhiều nhất có thể nhận tới mười mấy đơn.

Lúc đơn hàng cuối cùng hoàn thành thì trời cũng đã tối, Tống Vũ Hà mơ mơ hồ hồ đeo túi xách trở về nhà.

Mở đèn phòng khách lên, Bạc Kiệu đã về rồi.

Tống Vũ Hà thay giày, đang chuẩn bị đặt đồ xuống thì nhìn thấy Bạc Kiệu nằm trên sofa, áo khoác cũng chưa cởi ra.

Tống Vũ Hà nghi hoặc tiến lên phía trước: "Tiên sinh?"

Đôi chân thon dài của Bạc Kiệu gác trên tay vịn ghế, hai mắt bị mu bàn tay che kín giống như đang ngủ, khi nghe thấy giọng nói anh "ừm" một tiếng.

Thanh âm có hơi khàn khàn

Tống Vũ Hà cảm thấy có hơi kỳ lạ, cậu đi tới nhìn thử thì phát hiện thân thể Bạc Kiệu rất nóng, sắc mặt trắng bệch, là sinh bệnh.

Tống Vũ Hà biết bị bệnh có bao nhiêu khó chịu, cậu hoảng sợ vội kêu anh: "Tiên sinh, anh uống thuốc đi!"

Bạc Kiệu mệt mỏi dời mu bàn tay đi, đôi mắt tan rã nhìn cậu nửa ngày mới phản ứng, hàm hồ nói: " Là Tống Vũ Hà à...."

"Thuốc, uống thuốc!"

Bạc Kiệu hắm mắt lại, lẩm bẩm: "Tôi uống rồi, ngủ một giấc là khỏi."

Anh nói chuyện có hơi mơ hồ không thanh lãnh hờ hững như thường ngày.

"À à à" lúc này Tống Vũ Hà mới yên lòng, cậu nâng Bạc Kiệu dậy: "Tôi đỡ anh lên giường ngủ."

Hai chân Bạc Kiệu như nhũn ra, mơ mơ hồ hồ tựa vào trên người Tống Vũ Hà đứng lên, toàn bộ thân mình đều đè trên vai cậu, thiếu chút nữa đã đè tiểu Tống Vũ Hà ngã ra đất.

Cũng may là sức lực Tống Vũ Hà lớn, gần như là khiên Bạc Kiệu về phòng.

Bạc Kiệu được chuyển lên chiếc giường quen thuộc lập tức thuần thục đạp rớt giày, buồn ngủ chui vào chăn.

Tống Vũ Hà kéo rèm lại rồi đắp chăn lên cho anh.

Bạc Kiệu nằm trên chiếc gối mềm mại, khuôn mặt thanh lãnh không còn nét lạnh nhạt quả thực là tuấn mỹ khiến người ta nhìn mãi không chán.

Tống Vũ Hà nhìn anh một hồi thì sực nhớ ra, cậu đứng dậy đi ra phòng khách xé tờ giấy có chữ ký của Thịnh Lâm trên vở ra rồi trở vào đặt trên bàn trong phòng của Bạc Kiệu.

"Tiên sinh" Tống Vũ Hà nhỏ giọng nói: "Thịnh Lâm lại ký tên cho tôi"

Cậu cho rằng Bạc Kiệu đã ngủ say hoặc là bị nóng đến mơ hồ, nhưng không nghĩ tới hai chữ "Thịnh Lâm" vừa thốt ra thì Bạc Kiệu -người vốn dĩ mệt mỏi tới mức đứng không vững đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Tống Vũ Hà hoảng sợ, cẩn thận hỏi: "Tiên sinh?"

Đôi mắt Bạc Kiệu thất thần nhìn thẳng chằm chằm hướng của Tống Vũ Hà, hơn nửa ngày mới mê mê hoặc hoặc mà phun ra hai chữ.

"Có dưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net