Thiên Thảo Vạn Mộc Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang mơ mơ màng màng,Mặc Thanh Sơ bỗng nhận ra một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình.He hé mắt,liền thấy một bên sườn mặt U Lan.Yết hầu rõ ràng,xương hàm tinh tế,làn da trắng như ngọc,trắng đến mơ hồ phát sáng.

-Sư tôn?

Mặc Thanh Sơ khẽ gọi,mắt vẫn nhìn y không rời.

-Nằm im.

U Lan không nhìn hắn,giọng nói vẫn vô cùng lạnh nhạt.Tiếng gió phần phật bên tai,đằng sau vang lên tiếng rít gào,nhưng vòng tay y vững chãi,Mặc Thanh Sơ hơi dựa đầu,liền cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực rất rõ ràng.Đột nhiên trước mặt tối đen,một vật mềm mềm nhỏ nhỏ từ đâu che kín mặt hắn.

-Hồ huyết,xuống cho ta.

Mặc Thanh Sơ bực mình lôi cái cục bông tròn tròn ra khỏi mặt,tiện thể hơi xoay người nhìn tình hình.U Lan ôm hắn phi thân trên những ngọn cây,đằng sau là một con vật kì quái gào rít đuổi theo.

Mình nó đỏ đậm,trông như con rắn khổng lồ,nhưng trên lưng lại có đôi cánh,bên đầu cũng xòe ra hai thứ như tai.Mặc Thanh Sơ tròn mắt nhìn,thích thú hỏi:

-Sư tôn,nó là cái gì thế.

-Phượng Vĩ Kê Quan xà.

U Lan đáp lời,mắt đột nhiên híp lại,không cảnh báo trước liền lấy một tốc độ vô cùng nhanh lao xuống dưới.

Mặc Thanh Sơ giật nảy người,bám tay vào cổ U Lan.Con cáo nhỏ bị dồn ép,chẳng còn thấy bóng dáng.

Con kê quan xà đằng sau rống lên một tiếng,rồi cũng quật đuôi lao xuống.Nó ngẩng mặt,rít lên những tiếng chói tai rồi phun ra ngọn lửa màu lam.Không khí như muốn bốc cháy,nhiệt độ ngọn lửa vô cùng nóng,cây cối xung quanh đều cháy rụi cả.

Tay áo rộng giơ lên,bao Mặc Thanh Sơ chặt chẽ.U Lan sắc mặt vẫn không thay đổi,thân hình thoắt ẩn thoắt hiện lao đi.Mặt rừng phía trước đột ngột mở rộng,xung quanh phạm vi mười thước không có lấy một bóng cây.(mười thước bằng 3,3m)

Con kê quan xà cũng không phun lửa nữa.Nó gầm gừ, đuôi lớn quật đến,dường như muốn nghiền nát hai kẻ xâm phạm này.

Mặc Thanh Sơ ló đầu ra,liền thấy phía trước là một cái cây vô cùng lạ.Thân không cao lắm,chỉ độ hơn ba gang,gốc lại rất to,uốn lượn như rồng.Trên cùng nở đúng một bông hoa,màu hồng nhạt,cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp,vạn cánh chồng lên nhau.

-Sư tôn,Thiên Thảo Vạn Mộc Hoa!

U Lan gật đầu,nhảy lên tránh một cái quật từ đằng sau.Y mang Mặc Thanh Sơ và Hồ Huyết đến bên cây hoa,làm một kết giới vững chãi,rồi mới xoay người nhìn con Phượng Vĩ Kê Quan xà.

Mặc Thanh Sơ cười hắc hắc:

-Sư tôn cố lên,cho con rắn gà đấy biết tay.

"Ngươi nhìn ta như thế là có ý gì?"

Mặc Thanh Sơ quay đầu,ấu trĩ nhìn cáo nhỏ.Hồ Huyết liền lia mắt đi,tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.

Mặc Thanh Sơ như cảm thấy máu xông lên tới não,cò kè tranh luận với cáo nhỏ.Bên kia đánh nhau tới bụi tung mù mịt,bên này một người một cáo khinh bỉ nhau đến là vui.

Con Phượng Vĩ Kê Quan xà này có lẽ là linh thú bảo vệ cho Thiên Thảo Vạn Mộc Hoa. Thường linh thảo quý hiếm,đều sẽ có linh thú hoặc ma thú trông coi.Linh thú bảo vệ linh thảo,chính mình cũng nhờ linh thảo được không ít chỗ tốt.Loại quan hệ này, chính là kiểu cộng sinh nhau.

Da con Phượng Vĩ Kê Quan xà này phải nói là vô cùng cứng.Nó quật đổ bao nhiêu cây cổ thụ,cũng không tỏ vẻ gì là không ổn.Nhưng bây giờ,khắp người nó đều là vết thương, tiếng rít gào càng lúc càng điên cuồng.

U Lan mặt không biến sắc,linh lực tựa thủy triều cuồn cuộn.

Y không dùng vũ khí gì,Mặc Thanh Sơ cũng chưa từng thấy y dùng vũ khí.Linh lực tràn trề hóa thành kim sắc,sắc bén như mũi tên,từng đợt lại từng đợt làm cho Phượng Vĩ Kê Quan xà chật vật không chịu nổi.Đôi mắt vàng lục to cồ cộ của nó khẽ liếc nhìn về phía Mặc Thanh Sơ,trong ánh mắt lóe lên tia ác độc,liền xoay người lao về phía đấy,ánh lửa màu lam phóng ra nhiệt độ kinh người.

U Lan mặt khẽ biến,liền lao mình tạo ra một màn chắn.Dù có kết giới,nhưng lửa lần này vô cùng mạnh,kết giới chống ngoại lực nhưng nhiệt lượng vẫn có thể tạo ra ảnh hưởng.

Qua một vòng kết giới,Mặc Thanh Sơ ôm Hồ Huyết mở to mắt nhìn thân ảnh màu tím.Gió cuồn cuộn làm tà áo bay phần phật,vạt áo rất rộng tung bay lộ ra cổ tay trắng ngần.Lửa màu lam làm cả thân người y sáng rực đến chói mắt,Mặc Thanh Sơ nhìn đến hai mắt lấp lánh như sao.

Con Phượng Vĩ Kê Quan xà có lẽ nhận ra không đấu nổi,liền cong mình chạy mất.U Lan thấy,cũng không đuổi theo,vung tay phá bỏ kết giới,Mặc Thanh Sơ vẫn nhìn y chằm chằm.Hồ Huyết cào hắn một cái,hắn mới giật mình,miệng nhỏ líu lo:

-Sư tôn,người thật là uy vũ,uy vũ chết đi được.

U Lan khẽ thở dài.Đem theo đứa nhỏ này hơn ba tháng,thế giới yên tĩnh của y thật sự náo động.Có lúc Mặc Thanh Sơ rất ngoan ngoãn yên lặng,nhưng cũng có lúc nghịch ngợm đến khó hiểu.Đặc biệt khi không có y ở cạnh,hắn có thể náo đến gà bay chó sủa.

Y nhìn sang Thiên Thảo Vạn Mộc Hoa,khẽ giơ tay,cả thân lẫn rễ liền chấn động,bay bồng bềnh trên không.Thu cây vào,y mới quay sang Mặc Thanh Sơ:

-Đồ lấy được rồi,chúng ta sẽ về Phong Sơn.Ngươi có gì muốn làm không.

Mặc Thanh Sơ đang tươi cười,lại yên lặng hồi lâu.

-Con muốn về thăm mẫu thân.

Mặc dù mẫu thân không phải mẹ ruột hắn,nhưng bà đã chăm lo cho hắn tám năm.Về tình về lí,thế nào cũng phải về.Khóe mắt hơi nóng lên,lại không muốn U Lan nhìn thấy,hắn hít sâu,mỉm cười ôm lấy Hồ Huyết.

-Vừa nãy cho ngươi cào ta,cào ta này.

U Lan im lặng nhìn theo hắn.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net