Thuần Dạ Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sơ nhi ngoan của mẹ.Bức thư này đến tay con,có lẽ mẹ cũng không còn trên đời này nữa.Mẹ rất muốn nhìn con lớn lên,nhưng lại không được nữa rồi.

Sơ nhi.Mẹ phải nói cho con một sự thật, nhưng bao năm nay mẹ vẫn sợ mà không dám nói ra.Sơ nhi,thật ra mẹ không phải mẹ ruột của con.Mẫu thân con là ai,kì thực mẹ cũng không biết.Mẹ mang con đi từ một cánh rừng ở Bắc Sa,nơi ấy cách xa đây nhiều.Xin lỗi con,nếu không phải mẹ mang con đi,có lẽ con đã không phải chịu thiếu thốn nhường ấy khi ở bên mẹ.

Miếng ngọc con đang đeo,cũng là của người kia để lại.Hãy giữ nó cẩn thận,biết đâu một ngày con sẽ tìm được nguồn gốc thật sự của con.

Dù không phải mẹ ruột con,nhưng mẹ thật sự rất yêu con.Hãy cố mà sống,Sơ nhi của mẹ.Có nợ phải trả,có ân phải báo.Mẹ sẽ luôn,luôn phù hộ cho con."

Mặc Thanh Sơ đọc lại bức thư không biết lần thứ bao nhiêu rồi.Hắn gấp lại cẩn thận,rồi cất vào trong túi càn khôn.

Mặc Thanh Sơ tựa lưng vào vách đá,ngẩng đầu nhìn trần động,khẽ thở dài.Một đứa trẻ tám tuổi thở dài,nhìn cũng thế nào cũng thật buồn cười.Nhưng Mặc Thanh Sơ,thật sự phải chịu phong ba hơn những đứa trẻ đồng trang lứa nhiều.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân chậm rãi.Hắn vất tất cả những ưu tư ra khỏi đầu,tươi cười:

- Sư tôn người tắm xong rồi sao?

-Ta còn chưa phải sư tôn ngươi.Đợi về Phong Sơn,ngươi qua khảo hạch,mới có thể bái sư.

U Lan lạnh nhạt trả lời,rồi thong thả ngồi xuống một tảng đá.

-Con chắc chắn sẽ qua thôi.Không phải người,đời này con không gọi ai là sư tôn hết.

Mặc Thanh Sơ ngọt ngào nói,hai mắt sáng ngời,lấp lánh như sao.Hắn liếc sang nhìn trộm U Lan,lại bị bắt gặp mà ngượng ngùng đánh trống lảng:

-Nay là rằm rồi,người kia có đến không nhỉ?

Mấy tháng này,lần nào vào hôm rằm,cũng có một người kì lạ đến thăm sư tôn.

U Lan không đáp lại lời hắn.Một lúc sau,y mới hỏi:

-Ngươi không hong khô tóc sao?

Dùng chân khí để hong khô,là một thuật pháp rất đơn giản,ai có pháp lực đều làm được.

Mặc Thanh Sơ gãi gãi mũi,cười cười:

-Con sợ lại làm cháy thứ gì,nên không làm.Cứ để khô tự nhiên cũng được.

Kể từ ngày ấy,cũng đã qua ba tháng rồi.Bọn họ đi lộ trình bất định,khi qua làng mạc khi băng qua rừng.Mặc Thanh Sơ biết y muốn tìm một loại hoa tên Thiên Thảo Vạn Mộc Hoa,nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy.

Khi trước,U Lan mang hắn đi,đầu tiên liền mang đi tắm rửa.Y tự tay lau mặt cho hắn,để một bộ quần áo mới bên bờ hồ,rồi mặc hắn tắm rửa.Nhưng U Lan không quen chăm sóc người khác,liền quên mất hồ nước đêm tháng mười lạnh thế nào với một đứa bé tám tuổi.Mặc Thanh Sơ cũng không nói,mặc người ướt tóc ướt.Đến khi U Lan phát hiện ra,Mặc Thanh Sơ đã phát sốt lên rồi.Vì vậy,sau này khi tắm xong,U Lan đều sẽ giúp hắn hong tóc,cho đến khi hắn tự mình làm được.

Từ đó,U Lan dạy hắn thuật pháp,cũng dạy hắn võ công.Mặc Thanh Sơ giờ đã biết những thuật pháp cơ bản,cũng ngưng được kim đan.Hắn thật có năng lực,học một hiểu mười.Nhưng cố tình là,loại thuật pháp cơ bản điều chỉnh nhiệt lượng để hong khô người,Mặc Thanh Sơ lúc nào cũng gặp rắc rối.Lần đầu tiên,hắn tự làm cháy tóc mình.Gần đây nghiêm trọng nhất,còn cháy một mảng rừng.

Với một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như U Lan,hai chân mày nhiều lúc như muốn xoắn lại với nhau rồi.

U Lan nhìn đứa trẻ ngồi bên đống lửa,nhẹ giọng:

-Qua đây.

Nghe xong,gương mặt nhỏ của Mặc Thanh Sơ bừng sáng,nhanh như chớp chạy qua ngồi xuống trước mặt y.U Lan nâng tóc hắn lên,đôi tay trắng như tuyết đông cẩn thận hong khô.

Tóc Mặc Thanh Sơ hơi xoăn,thường ngày đều được búi cao.Hắn vốn nghịch ngợm,nên thường bị rối.U Lan có nhắc mấy lần,lại đâu vào đấy,nên dần dần cũng mặc kệ.

Mặc Thanh Sơ híp mắt cười thỏa mãn,lại líu ríu nói chuyện:

-Sư tôn,làm sao tóc người lại đẹp thế.

U Lan nhẹ nhàng đáp:

-Tóc ngươi cũng rất đẹp.

-Không tóc người mới đẹp.Tóc nữ nhân cũng không đẹp bằng tóc người.

Mặc Thanh Sơ thật lòng khen,chỉ hận không thể quay lại nhìn y khen tiếp.

Tóc U Lan đen dài như thác đổ,lại mềm mượt vô cùng.Có lần nhân lúc y xõa tóc,Mặc Thanh Sơ lấy lược chải lên,lại vì quá mượt mà xuôi xuống đất.Lúc đấy mồm Mặc Thanh Sơ há hốc đến nhét trứng gà cũng lọt.

U Lan không nói.Gương mặt y vẫn lạnh như băng,nhưng nhìn kĩ lại là một vẻ ôn nhu khó thấy.

Đúng lúc này,ngoài hang vang lên tiếng chuông bạc réo rắt.Mặc Thanh Sơ bĩu môi:

-Người lại đến rồi kìa.

Tóc cũng đã hong khô xong,U Lan thẳng lưng,im lặng nhìn về phía cửa động.

Một đôi chân dài xuất hiện,tiếp đó là cả thân người hiện ra trong ánh lửa.Người đến khẽ cười:

-Ta tới rồi,hai người có nhớ ta không?

Tiếng nói hắn trầm thấp đầy từ tính,nghe trong đêm càng thêm quyến rũ.

Mặc Thanh Sơ quay người,hừ một tiếng:

-Ai thèm nhớ ngươi chứ.

Thuần Dạ Nguyệt vẫn cười,tiếng chuông bạc reo lanh canh từng bước hắn đi.

-Mặc tiểu tử,lại cao lên không ít.

Người này đẹp,đẹp đến câu hồn đoạt phách.Khóe môi hơi cong,lúc nào cũng mang vẻ phong lưu bạc tình.Y phục cả người đỏ rực,như lửa cháy trong đêm.

Mặc Thanh Sơ khó chịu,ai là tiểu tử nhà ngươi.

Thuần Dạ Nguyệt ôm vò rượu ngồi cạnh U Lan,ngả ngớn:

-U Lan,uống rượu với ta đi.

U Lan lạnh lùng liếc hắn:

-Lần trước ngươi mang Thanh Sơ đi phá làng phá xóm,lần này lại muốn làm gì?

Mặc Thanh Sơ nghe y nói,vành tai nhất thời đỏ ửng.

Thuần Dạ Nguyệt cười cười,tay mở ra vò rượu.Mùi rượu thơm ngọt,lan ra bốn phía.

-Ta là người như thế sao?Nay là tết Nguyên Tiêu,kiểu gì cũng phải uống chứ?

Mặc Thanh Sơ hơi giật mình, ngẫm nghĩ,quả thực nay là tết Nguyên Tiêu.

Một bát bánh trôi đặt trước mặt hắn.Thuần Dạ Nguyệt cong môi:

-Cho ngươi đó.

Mặc Thanh Sơ hơi bĩu môi,nhưng vẫn cầm chiếc bát lên.

Thuần Dạ Nguyệt lại hướng U Lan:

-Mặc tiểu tử còn nhỏ không uống rượu,nhưng ngươi phải uống với ta chứ?Rượu hoa đào,khó kiếm đấy.

U Lan vẫn lạnh nhạt,nhưng tay đã nâng chén rượu lên.

Thuần Dạ Nguyệt cười rót rượu cho hắn.

Trời đông,trong rừng còn có sương lạnh.Ai cũng có chân khí hộ vệ,nhưng một chén rượu thơm,quả thực ấm người không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net