Chương 4: Đồng dao mẹ Ngỗng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi giết mẹ,

Tôi ăn cha,

Anh chị em ngồi dưới gầm bàn

Nhặt xương của cha lên,

Chôn trong máu thịt chúng tôi.

Mẹ giết tôi,

Cha ăn tôi,

Anh chị em ngồi dưới gầm bàn,

Nhặt xương của tôi lên,

Chôn trong mộ đá lạnh lẽo."

Rian vui vẻ ngâm nga bài đồng dao Mẹ ngỗng nổi tiếng, bước chân thoăn thoắt như nhịp sáo nhảy nhót hướng về phía khu đèn đỏ.

"Mẹ ơi, con đã về~~" Rian lên tiếng rất to, mặc kệ âm thanh mờ ám dâm dục phát ra bên trong.

Người mẹ của cậu thật sự chăm chỉ a~~

"A ưm... Mày đứng đó làm cái gì, còn không mau cút xéo." đôi mắt của người đàn bà đỏ ngầu lên như mẫu, phẫn nộ nhìn chằm chằm đứa con hoang không biết điều kia. Lỡ như vị khách của bà tức giận thì nguy to!

Rian dửng dưng chứng kiến hai con heo đang không ngừng phịch phịch nhau, a..., cảnh tượng quen thuộc tới mức không thể nào quen thuộc hơn. Rian ác ý nở nụ cười, món đồ giấu từ đằng sau lưng cũng lộ ra.

Một con dao sắc nhọn. Cậu thật yêu thương mẹ, nhờ có mẹ cậu mới sinh ra trên đời.

Trẻ con sinh ra, người già chết đi.

Mẹ của Rian, sống đã đủ lâu rồi!

Người mẹ kính yêu, trước khi chết, mẹ hãy chết có ý nghĩa nhất.

Trở thành một nguyên liệu ích cho con!

Rian nhếch môi mỉm cười thuần khiết, trong sáng như một thiên thần không nhiễm tạp chất.

"Mẹ sẽ không cô độc, vì có bóng tối bầu bạn. Thề dưới cái tên mẹ đặt cho con, con nguyện mang mẹ chìm vào giấc ngủ bình yên ở cõi hư vô, không còn đói kém và nghèo khổ, chỉ còn một màu trắng thuần khiết." Rian quỳ xuống thân xác lạnh lẽo ướt đẫm máu tươi, cậu nhanh chóng thu thập từng giọt máu vào chai thủy tinh không bỏ sót một giọt, nâng niu tựa như báu vật quý giá nhất thế gian.

Phương thuốc độc dược đầu tiên của Rian làm ra, đều trông cậy vào giọt máu quý giá của người mẹ.

Thay vì chờ đợi lời nguyền bộc phát, chính tay cậu sẽ dẫn dắt và thao túng nó.

Đặt một nụ hôn lên trán của người mẹ khốn khổ, Rian mỉm cười thành kính "Cảm ơn mẹ yêu, Đức Cha trên trời sẽ luôn bên cạnh mẹ."

Đôi mắt Rian chợt tối lại, gương mặt nhu thuận trở nên lạnh lẽo thấu xương "Tao chẳng phải đã nói rằng, đừng có bám theo tao rồi mà!"

Rian thô bạo đá cửa, bóng người lén lén lút lút trốn đằng sau bị ngã nhào ra mặt đất, thân hình nhỏ bé hoảng loạn đứng dậy. Ánh mắt vô hồn đó nhìn chằm chằm vào Rian, mang theo sự bướng bỉnh và cố chấp đến khó tin, ngay cả lớp mặt nạ kiên nhẫn và hoàn hảo của Rian cũng không thể duy trì nổi.

"Đồng dao... muốn nghe." hắn ngập ngừng phát ra âm thanh khàn khàn không rõ tiếng, hoàn toàn không bị biểu tình phẫn nộ của Rian uy hiếp.

"Mày thích đồng dao sao?" Rian gương mặt thoáng dịu đi, đối với những kẻ cùng chung sở thích với mình, cậu sẽ không quá chán ghét người đó đi.

"Trở về, Krai." lần đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ, Rian cuối cùng cũng gọi tên cậu bé bán phù thủy đó. Không biết vì đồng cảm hay xúc động, Rian đã lên tiếng hứa hẹn "Ta sẽ hát đồng dao cho nhóc mỗi ngày."

Sinh hoạt những ngày tiếp theo của cả hai phi thường hòa hợp, Rian bắt tay vào học tập và điều chế độc dược, Krai dùng phần lớn thời gian nhìn chằm chằm Rian, mãi tới khi cậu buộc hắn học thêm phép thuật thì mới miễn cưỡng nghe lời.

Rian thở dài một hơi, sao có cảm giác như cậu đang nuôi dưỡng một đứa trẻ vậy, tuy rằng tuổi của Krai nhỏ hơn cậu không bao nhiêu nhưng đầu óc lại trì độn quái lạ. Có lẽ hắn ta đã bị ám ảnh tâm lý quá lớn chăng?

Hiện tại người duy nhất có thể ở bên cạnh Rian chỉ có Krai, lời nguyền trên người cậu hoàn toàn không có tác dụng với hắn ta.

Được rồi, Rian vốn không để ý tới người xung quanh cậu có bị dính xui xẻo hay không, nhưng có thêm một người giúp đỡ thì tốt hơn nhiều. Krai ngoại trừ ỷ lại quá mức, nói chuyện bập bẹ không thành lời, cùng với mỗi ngày đều muốn cậu hát đồng dao ra, hắn là một người dễ sống chung.

Ngôi nhà rách nát mụ phù thủy bất giác trở thành mái ấm chung của Rian và Krai. Sau khi đọc qua chỗ sách vở trên kệ, Rian càng thêm kiên định phải khiến cho Krai trở thành một phù thủy chính cống để tư trang ngôi nhà này.

Cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ, Rian day day huyệt thái dương tiếp tục đọc cuốn sách dày cộp trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chuyên tâm.

Loạt soạt...

Âm thanh quen thuộc vang lên, Rian biết là nhóc con Krai lại chui qua cửa sổ vào nhà sau khoảng thời gian tập luyện trong rừng. Rõ ràng là có cửa đi đàng hoàng, không biết tại sao hắn ta vẫn cứ thích chui qua cửa sổ, điều này khiến Rian bất đắc dĩ không thôi. Lỡ như sau này bọn họ tới thủ đô sinh sống, Krai vẫn cứ giữ thói quen này không phải sẽ khiến người khác lầm tưởng là kẻ trộm sao?

"Đã nói bao nhiêu lần rồi Krai? Không được đi vào từ cửa sổ."

Krai giờ đây đã có da thịt một chút, mái tóc đen dài bù xù được cắt ngang tươm tất, sạch sẽ, lộ ra gương mặt đáng yêu, ngây ngô như một búp bê thủy tinh. Đôi mắt vô hồn chợt lóe tia linh động, Krai cứng ngắc lên tiếng "Tôi... (đã tạo được) ...lửa."

Rian có thể nhìn ra biểu tình hưng phấn cùng chờ mong được khen thưởng của Krai, mặc dù việc học tập ngôn ngữ vô cùng đình trệ, nhưng không thể phủ nhận rằng Krai rất có tài trong phép thuật, không hổ là đứa trẻ trong truyền thuyết.

"Ngươi làm tốt lắm, Krai." Rian mỉm cười hài lòng, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa đầu Krai.

"Hôm nay là sinh nhật 8 tuổi của ngươi đúng không? Tối nay ta sẽ làm một bữa ăn thịnh soạn cho Krai." Rian sực nhớ ra, bây giờ cậu cũng đã 11 tuổi, chỉ còn 5 năm nữa là tới lễ Trưởng thành.

Trước lúc đó, cậu phải tìm một thân phận mới và túi tiền dự trữ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net