Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên địa sơ khai, vạn vật hỗn độn.

Sau hàng tỷ năm, sinh linh ra đời, thế lực nổi lên khắp nơi lên tranh giành thiên hạ.

Qua nhiều năm chiến loạn cuối cùng cũng lắng xuống.

Hiện tại, người cai trị tối cao của giới tu tiên ở Cửu Châu là Tạ tôn chủ Tạ Đông Trì.

Vài ngày trước, con trai duy nhất của Tạ tôn chủ là Tạ Dương Diệu mất tích lúc trừ ma khiến cả Cửu Châu khiếp sợ.

Nội bộ Cửu Châu muốn nịnh bợ người đứng đầu bèn dốc sức tìm kiếm Tạ Dương Diệu.

Việc này vô cùng chấn động, nhưng mà nào liên quan gì đến những người thường xa rời quyền thế hỗn loạn? Chỉ là chủ đề bàn tán buổi trà chiều hoặc sau khi cơm nước mà thôi.

Điều khiến mọi người quan tâm hơn đó là yêu thú, linh thảo và những việc lặt vặt trên trời dưới đất liên quan đến lợi ích thiết thực.

*

Bầu trời tối đen, mưa bụi mông lung như trải một chiếc lưới lớn bao trùm trấn nhỏ tại thành Kỳ Lân của Thiên Tinh Châu này —— Trấn Đông Ngô.

Trên con đường đá xanh ướt dầm dề, một thanh niên che dù đen đỡ tường khẽ ho khan.

Y mặc đồ trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng dày màu xám có mũ.

Thanh niên gắng sức ho khan, ngón tay thon dài khẽ run nhẹ.

Mặt dù đen sẫm ướt nước mưa thoáng lay động, bọt nước theo đó mà lăn xuống.

Vai áo thanh niên ướt đẫm. Dưới ánh sáng tù mù, y hơi nghiêng dù ra sau lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt mong manh với đôi mắt màu xanh xám nhàn nhạt.

"Thẩm Trạch Lan?"

Một giọng nói vang lên từ đằng sau. Ngay sau đó, một đôi ủng đen dẫm lên vũng nước phản xạ ánh sáng.

Đường Thành một tay bung dù, một tay đỡ y.

"Trời đang mưa to, sao ngươi lại ra ngoài một mình? Lỡ đâu bị cảm lạnh thì lại bệnh một trận cho xem."

Thẩm Trạch Lan nói: "Ta không phải bình hoa, chỉ ra ngoài gặp một người mà thôi."

"Gặp ai?"

Thẩm Trạch Lan nói: "Vương thiếu gia Vương Thịnh mới trở về từ Tiềm Long Tông hồi đầu tháng năm."

Vương Thịnh là người quê ở trấn Đông Ngô, mới mười tuổi đã gia nhập Tiềm Long Tông xếp hạng thứ mười trong các tông phái của Thiên Tinh Châu, hiện tại đã là tu sĩ kết đan sơ kỳ.

Tu sĩ ở Cửu Châu chia ra chín cấp bậc thực lực: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp.

Để phân cấp thực lực tốt hơn, trong chín cấp bậc này lấy kim đan làm ranh giới, những cấp bậc dưới kỳ kim đan được chia nhỏ ra làm chín tầng.

Lấy kỳ luyện khí làm ví dụ, chia ra là luyện khí tầng một, luyện khí tầng hai... đến luyện khí tầng chín.

Những cấp bậc từ kỳ kim đan trở lên, bao gồm cả kỳ Kim Đan được chia thành ba cấp bậc nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.

Tu sĩ kim đan sơ kỳ như Vương Thịnh là đối tượng cả trấn Đông Ngô này không thể trêu vào mà còn lấy lòng.

Đường Thành vừa nghe Thẩm Trạch Lan nói muốn đến gặp Vương Thịnh liền đoán được y tìm gã để làm gì. Hắn xụ mặt túm y quay về.

"Đó là đệ tử của tông phái lớn. Tuy không phải là chân truyền của trưởng lão, cũng có chút bản lĩnh nhưng không phải cái gì cũng biết. Nói có cách loại bỏ hàn khí gì đó nhất định chỉ là lừa ngươi thôi."

Thẩm Trạch Lan là con trai của Thẩm gia chủ, trời sinh đã mang hàn khí.

Hàn khí cũng không gây tổn thương cho y, chỉ khiến thân nhiệt của y tương đối thấp hơn so với người thường. Nhưng từ năm ba tuổi y bị đẩy xuống nước, hàn khí liền bắt đầu làm loạn.

Mỗi buổi tối, nó chạy loạn trong cơ thể đến mức khiến cả người y rét run, đau đớn như xương cốt bị ai nghiền nát từng tấc.

Càng tệ hơn nữa là hàn khí trong người y cứ tăng dần theo theo tuổi tác tăng dần, chỉ cần vận động hơi mạnh liền toán loạn không phân biệt ngày đêm.

Nhà họ Thẩm lấy hết của cải, dùng tất cả các mối quan hệ để tìm danh y nhưng đều không giải quyết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của Thẩm Trạch Lan ngày càng kém.

Mọi người đều nói rằng Thẩm Trạch Lan sẽ không sống được lâu, có lẽ sang năm hoặc năm sau nữa sẽ chết.

Mẹ Thẩm Trạch Lan vô cùng tự trách, cho rằng nàng không trông Thẩm Trạch Lan kỹ nên mới để y bị người ta đẩy xuống nước. Dù Thẩm Trạch Lan chưa bao giờ trách nhưng thi thoảng nàng vẫn sẽ trốn ở đâu đó lẳng lặng khóc.

"Đường Thành."

Thẩm Trạch Lan bất đắc dĩ gọi Đường Thành một tiếng.

"Ta quá đau, không còn cách nào cả. Vương Thịnh là hi vọng cuối cùng của ta."

"Ta phải đến gặp hắn. Dù hôm nay ngươi có kéo ta về thì ngày mai ta cũng sẽ lén chạy đến gặp hắn."

Đường Thành nghe vậy liền dừng chân lại.

Hắn buông Thẩm Trạch Lan ra, buồn bực xoay vài vòng như ruồi nhặng không đầu, cắn răng nói: "Được, đi thôi! Ta đi với ngươi."

*

Vương Thịnh hẹn Thẩm Trạch Lan ở Cẩm Hoa Lâu.

Cắm Hoa Lâu là nơi lộng lẫy phong nhã nhất trong trấn Đông Ngô được xây dựng tại rừng Cẩm Hoa, bất kể đứng trước ô cửa sổ nào cũng có thể ngước mắt ngắm nhìn dãy cẩm hoa đỏ tươi chạy dài vô tận.

Thẩm Trạch Lan đi cùng Đường Thành bước vào Cẩm Hoa Lâu.

Thị nữ ở Cẩm Hoa Lâu biết y tìm ai liền cười nói: "Hai vị công tử theo ta."

Nàng dẫn hai người lên lầu hai, rẽ qua mấy vòng đã đến trước một phòng riêng xa hoa.

"Vương thiếu gia đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy Thẩm Trạch Lan, y sẽ đến thật chứ?"

Vừa bước đến phòng riêng bỗng bất thình lình nghe được một câu như vậy, Thẩm Trạch Lan ngăn thị nữ tính gõ cửa, đứng trước cửa.

Trong phòng truyền ra một giọng nam trẻ tuổi khác. Giọng nam này rõ ràng chính là Vương Thịnh.

"Tất nhiên sẽ đến. Y không có bất kỳ cách nào để loại bỏ hàn khí, nghe được ta có cách nhất định sẽ xem ta như cọng rơm cứu mạng chạy ngay tới. Có lẽ bây giờ đang trên đường, y ốm yếu như vậy hẳn sẽ đi rất chậm."

"Vậy thì ta yên tâm rồi. Lần này có thể thuận lợi lấy được linh căn của Thẩm Trạch Lan trị cho linh căn vỡ vụn của tiểu sư đệ của ta chắc chắn sẽ hậu tạ, chỉ tiếc cho Thẩm Trạch Lan."

Người nói chuyện thở dài.

"Y có làm gì sai? Chỉ là muốn giảm bớt đau đớn lại gặp phải chúng ta tính kế."

Vương Thịnh nói: "Lý thiếu tông chủ đúng là âm địa Bồ Tát, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào. Khi lấy được linh căn rồi, chắc chắn sẽ bồi thường tốt cho hắn."

"Lại nói Thẩm Trạch Lan có linh căn cũng chỉ lãng phí. Ta đã hỏi thăm qua, linh căn của Thẩm Trạch Lan cực tốt nhưng vì chịu ảnh hưởng của hàn khí nên tu vi trì trệ, hiện tại mới đến luyện khí tầng chín. Chi bằng đưa nó cho tiểu sư đệ của Lý thiếu tông chủ, để nó phát huy được trình độ vốn có."

Lý thiếu tông chủ lại thở dài.

"Chỉ là cứ thấy..."

Vương Thịnh nói tiếp: "Thật ra lấy linh căn đối với Thẩm Trạch Lan có khi lại là chuyện tốt. Y sẽ trở thành người phàm, qua hai năm là có thể chết đi, kết thúc đau khổ."

"Đúng thật, chết sớm chấm dứt đau đớn sớm."

Thẩm Trạch Lan lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Đường Thành đứng một bên không nghe nổi nữa. Hắn cảnh cáo thị nữ không được nói bọn họ đã đến, kéo Thẩm Trạch Lan ra khỏi Cẩm Hoa Lâu về Thẩm phủ.

"Đồ chó! Đệ tử tông phái lớn gì toàn ý xấu!" Đường Thành cả giận nói: "Nếu tu vi ta cao thì kiểu gì cũng phải bẻ đầu chúng nó."

Thẩm Trạch Lan hạ mi mắt, lông mi dài che đi đôi mắt màu xanh xám tạo thành bóng mờ xám nhạt trên gương mặt tái nhợt.

Một lát sau, y nâng mí mắt an ủi ngược lại Đường Thành.

"Đừng nóng, chẳng phải ngươi đã sớm đoán được âm mưu rồi sao?"

Đường Thành giận không chịu được, hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Lan nói: "Bọn họ nhớ thương linh căn của ngươi thế này, nếu lần này không lấy được nhất định sẽ không để yên, nói không chừng còn cướp luôn. Kể cả khi nhà họ Thẩm còn hưng thịnh cũng không thể chống đối bọn họ, huống chi đã sa sút. Ngươi bàn bạc với hai bác ra ngoài lánh nạn một khoảng thời gian đi."

Nhà họ Thẩm buôn bán binh khí nhưng sau này đắc tội ông lớn, cha chú bị phế, mối làm ăn bị cướp mất, cửa hàng bị đập, liền suy tàn.

Thẩm Trạch Lan không trả lời.

Đường Thành lải nhải suốt một đường, cuối cùng nói: "Người có nghe không đấy?"

"Có nghe." Thẩm Trạch Lan nói: "Ta về nhà đây."

Đường Thành ngẩng đầu liền thấy Thẩm phủ phía trước không xa.

"Đi đi." Đường Thành nói.

Thẩm Trạch Lan khẽ gật đầu, cầm dù đi đến Thẩm phủ.

Mưa phùn mông lung bao phủ lấy y, khoảng cách dần xa khiến bóng lưng y dần mơ hồ.

Không hiểu sao Đường Thành sinh ra cảm giác Thẩm Trạch Lan sắp tan biến, hắn bèn gọi Thẩm Trạch Lan lại.

Y xoay người, cười nói: "Sao thế?"

Đường Thành không nói được nguyên do, bèn phất tay: "Không có gì, đi đi."

"Đi đây."

Thẩm Trạch Lan xoay người tiếp tục đi, rất nhanh đã đến nhà.

Nhìn từ bên ngoài, Thẩm phủ vẫn còn dáng vẻ của một nhà phú hộ, nhưng khi đẩy cửa tiến vào lại đơn sơ vô cùng, không có món đồ nào quý giá.

Người lớn trong nhà đều đã ra ngoài làm việc đến tối mới có thể trở về.

Thẩm Trạch Lan đã quen trong nhà lạnh lẽo. Y đặt dù xuống, quay về phòng mình gỡ Thương Khung kiếm trên tường xuống, ngồi lau kiếm cạnh cửa sổ.

Thương Khung kiếm là món quà cha đã tặng y khi vừa bước vào cánh cửa tu luyện, nhưng sau khi hàn khí tăng mạnh đã trở nên vô dụng.

Mảnh vải mềm mại ma sát với thân kiếm cứng rắn. Thẩm Trạch Lan đứng lên đến một đình đài rộng, muốn luyện tập bộ kiếm pháp đã học một lần.

Vừa mới xuất kiếm đầu tiên thì hàn khí trong người đã bắt đầu tán loạn.

Sắc mặt Thẩm Trạch Lan trắng bệch, đau đến không cầm nổi kiếm. Mồ hôi lạnh tuông ra, y cắn chặt răng chống cột đình ngồi xuống.

Hàn khí tán loạn một trận rồi mới ngừng nghỉ.

Quần áo bên trong của Thẩm Trạch Lan gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh. Y bấm quyết hong khô quần áo, bình tĩnh một hồi mới nâng mắt lên, ôm kiếm về phòng, ngồi thẳng trước bàn trải ra một trang giấy.

Tuy y không thích phần lớn mấy lời của Vương Thịnh và vị Lý thiếu tông chủ kia, nhưng có vài câu y cảm thấy khá đúng, ví dụ như chết sớm chấm dứt đau đớn sớm.

Từ khi Thẩm Trạch Lan lên ba đã không còn một đêm được an ổn, suốt đêm đều là đau đớn.

Y đã không còn nhớ rõ kiếp trước sống sung sướng vui vẻ.

Thẩm Trạch Lan là một người xuyên thư, xuyên từ khi trong bụng mẹ. Lúc dậy thì y mới nhớ ra được kiếp trước, ý thức được mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết vả mặt thăng cấp Long Ngạo Thiên ngầu lòi có vô số đàn em và gái đẹp.

Vai chính của tiểu thuyết là thiếu chủ Cửu Châu vừa mất tích gần đây — Tạ Dương Diệu.

Song, ý thức được chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của y.

Y chỉ là một trong muôn vàn chúng sinh trong tiểu thuyết, không có bất cứ giao thoa nào với vai chính trong truyện là Tạ Dương Diệu cũng như các nhân vật khác có tên trong truyện.

Trừ khi y không còn hàn khí, bước ra khỏi trấn nhỏ này, đến một mảnh trời rộng lớn hơn.

Đầu ngón tay của Thẩm Trạch Lan lướt qua mặt giấy tuyết trắng, đổ nước mài mực. Mài mực xong, y lấy bút lông trên giá xuống, chấm ướt lông, đặt ngòi bút lên nghiêng mực, thấm đẫm mực nước.

Đến hôm nay, y thực sự không gắng gượng nổi nữa.

Y đứng đây nhìn về phía trước chỉ thấy một màu xám xịt, không một chút ánh sáng.

Sớm giải thoát để sớm chấm dứt đau đớn như một hạt giống điên cuồng sinh trưởng trong trái tim nứt nẻ, bộ rễ bó chặt lấy tâm hồn y.

Lúc trở về, y luôn suy nghĩ làm thế nào để tự kết liễu bản thân.

Y nghĩ đến nhảy vực.

Vách núi hiểm trở cao ngất có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng y. Quan trọng nhất là ngăn cho cha mẹ nhặt được xác y. Không nhặt được xác, không thấy thi thể liền bớt được chút đau lòng.

Vạn trượng hồng trần này có vô số chuyện đau lòng, bớt được bao nhiêu thì bớt.

Gió lạnh bao lấy mưa phùn đánh vào cửa sổ vang lạch cạch lạch cạch. Thẩm Trạch Lan nâng cao cổ tay cầm bút lông hạ xuống mặt giấy nhưng vừa chấm đã dừng lại.

Người sắp đi luôn có nhiều điều muốn để lại cho thân nhân và bạn tốt.

Thẩm Trạch Lan là người trần mắt thịt đương nhiên cũng không ngoại lệ. Y nghĩ đến tiền tiêu vặt mình đã dành dụm đến bệnh cũ lâm râm tái phát mỗi mùa đông của cha. Rồi y lại nghĩ nếu mình chết rồi, có lẽ cha mẹ sẽ nhẹ nhàng... Y có quá nhiều lời muốn để lại cho bọn họ, nhưng lại không viết xuống quá nhiều di ngôn trên ba thước giấy trắng này.

Tạm dừng thật lâu.

Thẩm Trạch Lan cụp mi, chỉ viết một dòng chữ.

—— Trạch Lan đi rồi, liên lụy đã nhiều năm, chớ thương tâm, chú ý sức khỏe.

Viết xong dòng này, y liền gác bút.

Thẩm Trạch Lan khẽ khép cửa lại, bung dù đi vào màn mưa. 

***

Dứa: Chào mừng lọt hố! Mọi người đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng nhé (˶ᵔ ᵕ ᵔ˶)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net