Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn Đông Ngô có ba con đường ra vào trấn. Nếu đi dọc theo con đường phía đông bắc sẽ đụng phải sông Thiên Nữ rộng lớn.

Hai bờ sông cắm cọc đá được xích lại bằng dây sắt rắn chắc trôi trên mặt sông.

Ông lão lái đò đứng trên thuyền, tay nắm xích sắt, tay cầm gậy trúc là có thể vững vàng đưa khách đến bên kia sông.

Mấy năm qua chưa từng gặp sai lầm.

Sáng hôm nay ông lão vẫn như thường lệ, ngồi trong lều cỏ bên bờ hăng say ngâm nga khúc hát. Ông ngẩng đầu lên, tầm mắt bất chợt bắt gặp một người bung dù đang đi đến bên này.

"Thanh niên muốn qua sông phải không?" Ông hắng giọng, hỏi người đang đến.

"Phải, làm phiền ông." Đối phương trả lời.

Ông lão mặc áo tơi, đội nón rộng vành, cầm gậy trúc rồi dẫn người lên thuyền.

"Thanh niên à, ngươi muốn đi đâu?" Ông đã trông coi sông Thiên Nữ nhiều năm, không chịu nổi vắng lặng. Mỗi khi có người qua sông, ông luôn trò chuyện đôi câu.

Thẩm Trạch Lan không ngồi trong thuyền, y đứng ở đầu thuyền nhìn về trấn Đông Ngô ở đằng sau.

Nhìn một lúc, y dời tầm mắt, bình tĩnh nói: "Đến một nơi ta nên đến."

Ông lão ngây ra một lát, cười nói: "Thanh niên các người nói chuyện văn vẻ thật đấy."

Ông đánh giá Thẩm Trạch Lan: "Ngươi là... Thẩm Trạch Lan, con trai của Thẩm Trắc? Ta không hay thấy ngươi ra ngoài, ấy vậy mà tạm thời không nhận ra."

Thẩm Trạch Lan mỉm cười, không nói gì.

Con đò nhanh chóng cập bờ, Thẩm Trạch Lan trả tiền, bước xuống thuyền.

Bản đồ thành Kỳ Lân có ghi, trong thành có một vách núi gọi là vách Bách Nhãn Quỷ. Vách núi hiểm trở cao tới trăm trượng, chỉ cần ngã xuống đây thì tuyệt đối không còn đường sống.

Dù là tu sĩ kết đan mạnh mẽ biết phi thiên độn địa cũng tuyệt đối không có khả năng sống.

Tương truyền rằng dưới đáy vực có Bách Nhãn Quỷ vô cùng hung hãn, ăn tim ăn phổi con người.

Đích đến lần này của Thẩm Trạch Lan chính là vách Bách Nhãn Quỷ. Đây chính là vách núi táng thân tốt nhất mà y nghĩ ra được.

"Đến giờ hợi ta sẽ kết thúc công việc, nếu ngươi muốn về trấn thì hãy tính kỹ thời gian, bằng không sẽ phải uống gió ở đây đấy." Cơn mưa nặng hạt vài phần. Ông lão không biết chuyện nói với y, giọng ông vang ra từ trên thuyền, mang theo hơi thở trong trẻo của dòng sông.

Thẩm Trạch Lan nói cảm ơn, đi về phía vách Bách Nhãn Quỷ.

Thân thể này của y thật sự không dùng nổi nữa, trên đường phải tạm nghỉ rất nhiều lần mới đến được vách Bách Nhãn Quỷ.

Khi y đến vách Bách Nhãn Quỷ, trời đã sập tối.

Bầu trời phía trên vách Bách Nhãn Quỷ dày đặc sương mù như một tầng mây nặng nề. Một hơi thở lạnh buốt toát ra từ sương mù phả thẳng vào mặt Thẩm Trạch Lan. Nó luồng qua cổ, bắt đầu từ sườn bên trái khiến xương cốt cả người y đau âm ỉ.

Lòng Thẩm Trạch Lan biết hàn khí lại bắt đầu tán loạn.

Y không cầm nổi dù, hiện tại cũng thấy không cần thiết phải cầm dù. Thế là y gập dù lại, đặt dù lên cành cây thông năm lá cạnh vách núi.

Dù vẫn còn rất mới, không nên bị phá hủy cùng y, chỉ mong có ai đó nhìn thấy rồi cầm nó về dùng.

Suy nghĩ này chợt toát ra khiến y không nhịn được nở nụ cười, làm trái tim khó chịu theo.

Ai sẽ đến vách Bách Nhãn Quỷ? E là chiếc dù này có phủ đầy lá thông cũng không có ai phát hiện ra.

Nhưng y không còn cách nào.

Thẩm Trạch Lan thu lại cười, bước đến vách núi giữa cơn mưa phùn. Y lướt nhìn qua nhân gian này lần cuối cùng, chỉ thấy một màu đen kịt không nhìn rõ được gì, khép mắt lại, ngã xuống.

Tiếng gió dồn dập, sương mù lạnh lẽo, âm thanh mưa phùn dội lên cây thông bị kéo dài vô tận.

Y rơi xuống rất nhanh, không còn khổ sở, không còn sợ hãi, tất cả đều cách xa y.

Theo đó là một tiếng vang, y rơi xuống đáy...

*

Cơn mưa phùn kéo đến quá nửa đêm mới tạnh.

Thẩm Trạch Lan cảm giác mình đang ngâm trong một vũng bùn lầy lội. Y gắng sức giật giật ngón tay, ý thức từ từ quay về mới chợt nhận ra mình vẫn chưa chết.

Hay chăng y là một tai họa tuyệt thế nào đó? Thế nên có ngã từ trên cao như vậy xuống cũng không chết được.

Y ho khan kịch liệt vài cái, mở to mắt, chống đất ngồi dậy.

Lúc ngồi dậy, y phát hiện xương cốt toàn thân vẫn nguyên vẹn, gần như chỉ bị thương ngoài da.

Đúng là kỳ lạ.

Bây giờ đã rạng sáng, vì tối qua y ngất đi nên không cảm giác được nhiều đau đớn từ hàn khí.

Ban ngày, sương mù trong vách Bách Nhãn Quỷ tan ra. Thẩm Trạch Lan quan sát bốn phía, núi đá lởm chởm, cây cối xanh um, trông không có vẻ gì là chốn hung hiểm có Bách Nhãn Quỷ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net