Bắt được rồi 1: Mong lần này chúng ta có một giấc mơ đẹp...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp sau đó, Lăng Tố vừa gặm táo vừa giới thiệu cho Trang Điệt đại khái phân loại cấp bậc của những sự kiện.

Thiết bị đầu cuối* công nghệ thực tế ảo mà bọn họ sử dụng được gọi là "Kén", và hiện tại việc thu thập các mô hình tính cách hướng đến xã hội được thực hiện bởi thiết bị đầu cuối đó. Nhằm đối phó với sự biến đổi của giấc mơ trong ba tháng qua, những phép tính tương ứng đã được nhập vào "Kén" để tiến hành tổng hợp đánh giá từ phương diện tính nguy hại, tính cấp bách, khuynh hướng biến ác, độ khó giải quyết của các sự kiện dị thường.

*Thiết bị đầu cuối: là một thiết bị phần cứng điện tử hoặc điện cơ được sử dụng để nhập dữ liệu vào, và hiển thị hoặc in dữ liệu ra từ một máy tính hoặc một hệ thống điện toán.

Sự kiện cấp C cũng chỉ là một sự kiện đặc biệt loại bình thường thôi, hầu hết người nằm mơ đều vô thức phát sinh ra, không có ác ý chủ quan nào được phát hiện, chỉ cần kịp thời xử lý là ổn, ác mộng chung cư vừa rồi bọn họ giải quyết cũng thuộc loại này.

Đối với những sự kiện từ cấp B trở lên, phần lớn đều vì có con người tác động vào, độ khó để giải quyết cũng sẽ tăng lên theo. Hơn nữa, "Kén" đưa ra đánh giá như vậy đồng nghĩa với việc kết quả đánh giá của sự kiện sẽ cao hơn giá trị cảnh báo.

...

Nói một cách đơn giản, dù là độ khó hay tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này đều sẽ tăng lên không ít so với trước.

"Sự kiện trước vẫn cần có người xử lý tiếp, lão Tống, bên ngoài này trông cậy vào ông đó."

Lăng Tố kiểm soát tốc độ nói, anh giải thích giải thích xong thì Trang Điệt cũng đồng thời xử nốt miếng sườn chua ngọt cuối cùng: "Hai đứa mình đi chùng nè, có hứng thú không ?"

Trang Điệt đặt đũa lại cho ngay ngắn rồi cẩn thận suy nghĩ.

Theo lẽ thường, Trang Điệt chỉ là một nhân viên mới nhận chức, loại nhiệm vụ khó nhằn như vậy cũng sẽ không giao cho cậu —— đây hẳn là lý do mà Lăng Tố vẫn hỏi ý kiến của cậu.

Huống hồ Trang Điệt cũng chả gan dạ mấy, lý tưởng cuộc sống cao nhất của cậu là được ngủ, ngày thường cũng không đuổi theo cảm giác kích thích. Tuy rằng đã quyết tâm nhận chức nhưng cũng không nhất định phải hăng say nhiệt tình với công việc đến mức này...

Tống Hoài Dân đương nhiên cũng không tán đồng: "Trang Điệt là người mới, mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ rồi, giờ lại muốn cậu ấy đi tiếp? Lừa của đội sản xuất* cũng không dùng như vậy được mà?"

*Lừa của đội sản xuất (生产队的驴): Khi ở nông thôn có đội sản xuất, những con lừa trong đội sản xuất sẽ phải làm rất nhiều việc, vì vậy sau này khi miêu tả việc bận rộn, người ta sẽ nói: Những con lừa trong đội sản xuất không bận như bạn.

Lăng Tố thở dài: "Cũng đúng, không thích hợp thật."

Lăng Tố khá tiếc nuối, anh cầm lấy điện thoại, lướt xem một lượt rồi tự nhủ: "Tôi quên nói mất, phần thưởng cho cấp B khác đó, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là sẽ được thưởng 50 lần rút thăm miễn phí..."

"Lăng Tố!" - Tống Hoài Dân đặc biệt khinh thường hành vi lừa đảo một cách trắng trợn này của anh: "Sao cậu có thể lấy rút thăm trúng thưởng ra lừa người như vậy —"

Trang Điệt bỗng nhiên trở nên nhiệt tình với công việc.

Lăng Tố bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía chàng trai tóc xoăn đang ngồi nghiêm túc, hài lòng híp mắt nhìn một cái.

"Không phải vì rút thăm trúng thưởng." - Trang Điệt nghiêm túc giải thích: "Chủ yếu là vì thích công việc này."

Tống Hoài Dân: "..."

Lăng Tố đồng ý gật đầu: "Nhiệt huyết sục sôi không kiềm chế nổi đâu."

Trong bữa cơm vừa rồi, Trang Điệt đã được thêm vào nhóm chat công việc, chính thức trở thành một thành viên của đội xử lý sự kiện đặc biệt.

Lăng Tố ném lõi táo vào thùng rác, gửi cho Trang Điệt lời mời kết bạn, sau khi chờ cậu xác nhận đồng ý, anh duỗi lưng rồi đứng dậy.

"Hai nhiệm vụ lần này khá khẩn cấp, chờ tới khi hoàn thành xong sẽ cho cậu nghỉ ngơi liền..."

Lăng Tố vừa nói vừa ấn vài cái trên điện thoại, gửi hồ sơ qua điện thoại của Trang Điệt.

Trang Điệt mới đầu tưởng đó là bản tóm tắt nhiệm vụ, nhưng khi cậu nhấp vào mở lên mới phát hiện ra đó là đơn xin vào ký túc xá cá nhân của nhân viên.

"Phúc lợi của chúng tôi rất tốt, ký túc xá nhân viên là phòng đơn, có phòng tắm riêng, cần bất cứ thứ gì cũng đều có thể xin được." Lăng Tố cong vai, hỏi ý kiến cậu: "Dọn qua đây không?"

Căn hộ ban đầu Trang Điệt sống ngoại trừ giá rẻ ra thì không có bất cứ điểm gì đáng khen, nguyên nhân cậu vẫn luôn không đổi là vì không thể đổi giường ngủ được. Hiện tại vấn đề này đã được giải quyết hoàn toàn, không có lý do gì để không dọn đi: "Có thể xin máy sấy không?"

"Có thể." Lăng Tố kiên nhẫn hướng dẫn cậu điền vào biểu mẫu, "Chỗ này, viết đại lý do thôi, không cần điền cũng được. Đúng rồi, có thể xin thêm vài món đồ, không lãng phí là được, dù sao cuối cùng cũng đưa tôi phê duyệt....."

Tống Hoài Dân nghe không nổi nữa, ông nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn rồi đi hai ba bước rời khỏi hiện trường.

Lăng Tố hướng dẫn trọng điểm, nhìn Trang Điệt vùi đầu vào điện thoại chịu khó nhổ lông cừu*, vui mừng mở cửa ra: "Đừng vội vàng quá, từ từ quay về điền tiếp."

*Nhổ lông cừu (薅羊毛): từ ngữ mạng chỉ những người lợi dụng khuyến mãi hay gì đó để chuộc lợi cho bản thân.

Hai người đi ngang qua phòng trà, thấy Tống Hoài Dân không ở trong, Lăng Tố tiện tay cầm hai chai Wahaha*: "Cách chúng ta đi vào giấc mơ lần này có khả năng sẽ hơi thay đổi, đầu tiên tôi sẽ giải thích một chút."

*Wahaha:

Trang Điệt đã từ từ tìm ra bí quyết, cậu nhổ đến thằng say, hơi miễn cưỡng mà cất điện thoại: "Có gì thay đổi?"

Lăng Tố cắm ống hút vào một chai Wahaha, đưa cho Trang Điệt: "Lần này sẽ đi vào giấc mộng riêng tư, tính khép kín cao hơn so với lần trước, không có cách nào dựa vào sự chênh lệch áp lực của giấc mơ để đưa chúng ta vào được."

Trang Điệt cắn ống hút, lấy cuốn sổ tay nhân viên khi nhận chức, mở ra nhìn xem.

Nghiêm túc mà nói, đi lạc vào "Mộng cảnh" và "Mộng giới" của người khác là hai khái niệm —- mộng cảnh hầu như không có nguy hiểm, mộng giới thì bởi vì tính khép kín, hơn nửa người trong mơ không thể tự xử lý nên mới có công việc hiện tại của Trang Điệt.

Mà mộng giới có thể chia sơ lược ra làm hai loại: loại thứ nhất là loại mà bọn họ đã phá giải lúc trước, bởi vì người có liên quan bị cuốn vào một cảm xúc hoặc ám ảnh quá mãnh liệt nên trong lúc vô ý tạo thành mộng giới; loại còn lại là mộng giới được xây dựng có ý thức cá nhân.

Trước kia khi muốn đi vào phải dựa vào chênh lệch áp lực giấc mơ nhân tạo. Chỉ cần "Kén" có thể cung cấp áp lực giấc mơ cao hơn mộng giới thì có thể cưỡng ép đưa nhân viên vào mộng giới.

Nhưng loại nguyên lý tương tự như áp suất thẩm thấu này không thể đi vào mộng giới có sự riêng tư và khép kín cao hơn.

...Nhanh chóng hoàn thành loại việc nước tới chân mới chảy này, Trang Điệt cất sổ tay nhân viên, chờ Lăng Tố nói tiếp.

Lăng Tố dừng lại ở cuối hành lang, mở cánh cửa nặng nề ra: "Chúng ta chỉ có thể tạm thời trưng dụng thân phận của hai người khác."

"Ví dụ như phương thức chơi game, lần này chúng ta có vai diễn là bị mắc kẹt, chúng ta phải lấy góc nhìn của người trong cuộc để phá giải mộng giới — nói một cách đơn giản, chúng ta sắp trở thành một trong số mười người kia."

Trang Điệt gật đầu.

Điều này cũng không có gì khó hiểu, trên thực tế, sau khi suýt bị tẩy não ở trong buồng vệ sinh, Trang Điệt cũng có suy đoán tương tự.

Thứ như danh tính xét cho cùng thì thật ra cũng chỉ bị trói buộc bởi sự tự nhận thức của mỗi người. Mà một khi nhận thức bị bóp méo, có thể không khó để trực tiếp tạo ra một thế giới hoàn toàn khác biệt trên cơ sở hiện có.

"Vì để bảo vệ sự riêng tư cá nhân, chúng ta không thể tùy tiện xem ký ức của họ, chỉ biết những thông tin cần thiết thôi."

Lăng Tố hai ba ngụm uống cạn chai Wahaha của mình rồi ném chai rỗng đi: "Theo như tài liệu thì mười người này không hề quen biết nhau từ trước, không cần lo sẽ xuất hiện vấn đề..... Nhưng có một số thứ cần chú ý."

"Bởi vì rào cản của ranh giới mộng giới, cuộc trao đổi này chỉ có thể thực hiện một lần, làm nhiều lần nữa sẽ dẫn tới sụp đổ."

Lăng Tố nhắc nhở: "Nói cách khác, chỉ khi thành công phá giải mộng giới mới có thể thay đổi ý thức được."

Trang Điệt mở bút ghi âm, ghi lại những nội dung này: "Có hạn chế thời gian không?"

Lăng Tố cười cười: "72 giờ."

Trang Điệt cất bút ghi âm, cậu chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cậu lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng mở khóa: "Chờ một chút, tôi không muốn dép hình con gấu nữa, tôi nhớ trước đây đã từng nhìn thấy một kiểu Pikachu..."

"Không thành vấn đề." Lăng Tố gật đầu, anh nhìn Trang Điệt đang chăm chỉ nhổ lông cừu, nhịn không được mà giơ tay nhẹ nhàng vén hai nắm tóc của mình.

Anh nhận được đơn đăng ký do Trang Điệt gửi, phóng to ảnh chụp màn hình và lưu lại một bản.

Pop-up nhắc nhở từ trên màn hình nhảy ra, Lăng Tố tiện tay quẹt tắt rồi cất điện thoại vào túi: "Xong rồi...chúng ta trở về ngủ thôi."

Trang Điệt gật đầu, cất điện thoại bắt kịp anh.

Lăng Tố thu lại ánh nhìn, anh cúi đầu cười một lát rồi lại mạnh tay vò đầu.

"Đi thôi." Lăng Tố nói: "Mong lần này chúng ta có một giấc mơ đẹp."

...

Không biết đã qua bao lâu, Trang Điệt mở mắt.

Ký ức cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí cậu là sau khi nghe Lăng Tố hướng dẫn xong về nhiệm vụ, cậu đơn giản rửa mặt rồi nằm vào khoang ngủ, người được bao bọc bởi luồng không khí ấm áp và thoải mái....

Trang Điệt phát hiện bản thân đang nằm thoải mái trên một chiếc giường lớn.

Cậu vươn tay muốn chạm vào bút ghi âm, nhưng cậu lại chạm vào một bản vẽ thiết kế được in rất đẹp trước.

Ký ức nhanh chóng trở lại, Trang Điệt ngồi dậy, mở bản thiết kế ra cẩn thận xem kỹ.

Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một lời tuyên truyền khá mê hoặc lòng người ở dưới bản vẽ.

[ Bản thiết kế độc quyền mộng giới riêng tư của bạn! Bạn đang tìm kiếm sự cải tạo cực kỳ sang trọng cho không gian hoàn hảo là của riêng bạn ư? Còn chần chờ gì nữa? Ưu đãi đặc biệt có hạn, vô số chi tiết trứng phục sinh đẹp mắt....]

Phối hợp với khẩu hiệu tuyên truyền này là một bản thiết kế phòng ngủ tuyệt đẹp.

"Sau ngần ấy thời gian, quảng cáo vẫn không cải thiện chút nào."

Trang Điệt đã lâu rồi không nhận được tờ rơi, đọc đi đọc lại bản thiết kế nhiều lần, thậm chí còn kiểm tra kỹ góc chiếu dưới ánh sáng.

Cậu để ý thấy có đánh số trang ở các góc tờ giấy, rõ ràng đây chỉ là một phần của một bộ bản vẽ thiết kế.

"Sàn lót gỗ, thảm trắng, tường sáng màu, gương lớn, tượng gấu trắng trên lò sưởi..."

Trang Điệt cầm bản vẽ, nhanh chóng lướt nhìn qua cách bài trí ở trong phòng ngủ: "Xem ra chính là bản thiết kế của căn phòng ngủ này."

Cậu luôn cảm thấy bố trí của căn phòng ngủ này khá quen thuộc nhưng cậu lại không nhớ được mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Trang Điệt đứng trước gương, vừa nhìn gương mặt của chính mình vừa sắp xếp lại suy nghĩ.

"Một khi tỉnh lại trong giấc mơ của người khác sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng —- nói cách khác trừ khi tìm được chủ nhân của mộng giới này còn không sẽ không ai có thể rời khỏi đây.

Thậm chí chúng ta chỉ có thể trao đổi một lần, có nghĩa là bên ngoài không có cách nào hỗ trợ được.

"Mọi người đều có bản vẽ giống nhau, ai cũng có khả năng là chủ nhân của mộng giới và cũng có khả năng là không phải."

Trang Điệt chậm rãi quay bút ghi âm: "Mười người trong môi trường khép kín, rõ ràng là ý nghĩ vòng tròn khép kín của các nghi phạm...... hiểm độc đến vậy à?"

Trang Điệt bỗng nhiên nhớ ra vì sao căn phòng ngủ này lại có cái gì đó quen mắt.

Cậu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đứng ở trên hành lang nhìn xuống dưới phòng khách.

Phòng khách rộng rãi bày tiệc rượu thịnh soạn, bởi vì đang ở trong giấc mơ nên những món ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi và đống rượu thơm ngon này sẽ không bao giờ hỏng.

Ngoại trừ Trang Điệt ở ngoài, chín người còn lại đều đang ở trong phòng khách.

So với bữa tiệc tối long trọng này, bầu không khí trong phòng khách có hơi nặng nề. Tạm thời không thể phân biệt được ai là Lăng Tố, mọi người đều có vẻ hồi hộp lo lắng, có người không ngừng đi tới đi lui, cũng có người lớn tiếng oán trách.


*Thiết bị đầu cuối

*Wahaha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net