Chương 11: Chỉ cần nhận việc là được cấp chỗ ở...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh xung quanh thay đổi rõ rệt.

Trang Điệt thuận lợi đến đầu kia của hành lang dài, đã lâu lắm rồi cậu chưa đập nhiều thủy tinh như vậy trong một lần, vẫn còn chưa xong hết, cậu chuyển động cổ tay, cẩn thận nhớ lại: "Tác dụng giải tỏa áp lực của việc này tốt ghê..."

Lúc này cậu đã đứng ở mộng cảnh cuối, toàn bộ mộng giới đang sụp đổ, ngày càng có nhiều ánh sáng chiếu vào dọc theo những khe nứt.

Khác với hiệu ứng hình ảnh lần trước, lần này mọi thứ trước mắt Trang Điệt giống như một màn hình thủy tinh khổng lồ, hình ảnh và bối cảnh xung quanh vỡ vụn, mỗi một mảnh vỡ lại phản chiếu thêm nhiều hình ảnh khác.

Một số hình ảnh thì rõ ràng, một số lại mờ mờ, vô số hình ảnh linh tinh phản chiếu lại những nội dung thay đổi liên tục tựa như một chiếc kính vạn hoa đang chuyển động lần cuối.

Một âm thanh máy móc không mang theo tình cảm gì vang lên bên tai Trang Điệt.

"Kiểm tra đo lường khủng hoảng mộng giới số hiệu 1872 đã được giải trừ thành công, chuẩn bị bước vào quy trình đánh thức định kỳ cho nhân viên."

"Số lượng người được giải cứu: 7 người (bao gồm cả chủ giấc mơ), độ hoàn thành: Viên mãn."

"Kiểm tra nhân viên mới nhận chức, mô hình hồ sơ nhân cách đã được thành lập, kết quả đánh giá chỉ sử dụng cho các bài đánh giá liên quan đến năng lực công việc."

"Điểm khen thưởng đạt được: 12840 điểm."

"Phúc lợi lần đầu hoàn thành nhiệm vụ: Có cơ hội rút thăm trúng thưởng ba lần."

"Giá trị đóng góp nhiệm vụ vượt qua 50%, đạt được phúc lợi phụ: 300 đơn vị mộng giới trống độc quyền."

...

Trang Điệt đột nhiên cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ.

Cậu giống như bị kéo ra khỏi không gian đang ở, mọi thứ xung quanh thay đổi nhanh chóng. Vô số hình ảnh nhấp nháy nhanh chóng rồi lập tức bị hình ảnh mới khác thay thế, những hình ảnh này ngày càng xa xôi mơ hồ, cuối cùng biến thành một luồng ánh sáng cực kỳ mênh mông, cuồn cuộn...

Sau khi bình tĩnh trở lại, Trang Điệt đã đứng trong một không gian hình lập phương trống rỗng.

Không gian này hoàn toàn yên lặng, ngoại trừ một màn hình ảo như đang chiếu giữa không trung thì bên trong không hề có thứ gì khác.

Trang Điệt đi từ đầu này sang đầu khác, ước chừng chiều dài mỗi bước chân, tính nhẩm trong lòng, cậu phát hiện không gian này rộng chừng 300 mét vuông.

Kết hợp với âm thanh máy móc vừa nghe được ban nãy, đây có thể là "300 đơn vị mộng giới trống"

"Là đang ám chỉ tôi chỉ cần nhận việc là được cấp chỗ ở sao?"

Trang Điệt đi đến chỗ màn hình ảo rồi thử vươn tay chạm vào, cậu chợt thấy một làn sóng vô hình lặng lẽ lan ra.

Đồng thời trong ý thức của cậu cũng xuất hiện một cảm giác khá kỳ lạ, dường như cậu tự dưng biết rõ mọi ngóc ngách trong không gian này. Cùng lúc đó, màn hình ảo cũng nhảy ra một cửa sổ thông báo.

【 Nhập thành công dấu vân tay trong giấc mơ cá nhân, mời thiết lập điểm neo. 】

【 Nhắc nhở liên quan: Xin hãy cố gắng lựa chọn sử dụng một vật phẩm độc quyền mà bạn có ấn tượng sâu sắc làm điểm neo. Khi bạn đi nhầm vào mộng cảnh của người khác và mộng cảnh đó vẫn chưa đóng lại thì nó có thể lập tức kéo bạn về lại giấc mơ của bản thân. 】

Trang Điệt do dự một lát rồi vẫn lấy cây bút ghi âm từ trong túi ra.

Trên đỉnh màn hình chiếu ra một tia sáng thăm dò, tiến hành cẩn thận rà quét toàn bộ cây bút ghi âm trong tay cậu. Trên màn hình ảo dần dần xuất hiện một hình ảnh 3D hoàn toàn giống với vật thật và đang chậm rãi xoay tròn.

Trang Điệt ấn thử hai lần, cậu phát hiện chức năng ghi âm của nó đã được hồi phục.

"Ở bên ngoài khoang ngủ, bút ghi âm của mình chắc cũng đồng thời bị rà quét... Thiết bị có khả năng nắm bắt tất cả các chi tiết và hiệu quả hơn so với não bộ của con người, cho nên chức năng của bút ghi âm cũng được khôi phục."

Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với bút ghi âm, Trang Điệp thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng bấm nút ghi âm: "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu,..."

Vì để bản thân không trông quá kì lạ nên cậu đã nhịn không đếm cừu suốt toàn bộ giấc mơ, cả người khó chịu muốn chết: "Hai mươi bảy con cừu, chỗ này chắc là nơi lưu trữ."

Trang Điệt vừa khẽ nhắc lại vừa nghiên cứu quy tắc: "Quy tắc nhấn mạnh rằng chỉ khi nào trở lại giấc mơ của bản thân mới có thể tỉnh lại, điều đó có nghĩa là nếu tỉnh lại trong giấc mơ của người khác sẽ dẫn đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ba mươi hai con cừu."

"Mộng giới là một mộng cảnh khép kín và hoàn chỉnh, lúc này điểm neo của bản thân không còn hiệu quả nữa nhưng chỉ cần giấc mơ chưa hoàn toàn đóng lại thì vẫn có thể kích hoạt điểm neo để kéo mình trở về."

"Điểm neo là siêu liên kết, bốn mươi sáu con cừu."

"Dấu vân tay giấc mơ cá nhân không khác dấu vân tay mở khóa cho lắm. Sau khi nhập vào, năm mươi con cừu, không gian này là của một mình mình...Sau này mỗi khi trở lại nơi này mình mới có thể tỉnh giấc."

"Nói cách khác bây giờ mình đã an toàn rồi."

Sau khi biết rõ tình huống hiện tại, Trang Điệt cuối cùng cũng an tâm. Cậu tìm một góc tường ngồi xuống rồi lưu loát liền mạch đếm xong một nghìn con cừu, tâm trạng và đầu óc sảng khoái xong mới quay lại đứng trước màn hình ảo.

Cậu mơ hồ nhớ ra bản thân là một nhân viên mới, hình như được trao tặng ba cơ hội rút thăm trúng thưởng.

Ở thế giới thực, Trang Điệt hiếm khi tham gia mấy hoạt động rút thăm trúng thưởng linh tinh này, cũng không chơi mấy game kiểu như vậy — không phải là cậu hoàn toàn không có hứng thú. Chủ yếu là vì phần lớn số tiền nhỏ nhoi mà cậu dành dụm được đều dùng để điều trị bệnh mất ngủ, sau đó cậu bất chấp hết thảy mà bỏ trị liệu, số tiền còn lại phải dùng để duy trì sinh hoạt, không có chỗ cho việc phung phí chơi bời.

Trang Điệt tìm trên màn hình, nhấn mở giao diện trong giống như cuộc họp công ty thường niên rồi tìm thấy và lựa chọn phần rút thăm trúng thưởng.

Tuy cậu không nhớ rõ lắm phần thưởng có những thứ gì nhưng loại cơ hội miễn phí này, không cần phải bán cho những đồng nghiệp khác để lấy tiền, đừng tạch đừng tạch...

Nội dung trên màn hình nhấp nháy với tốc độ không thể thấy rõ, cuối cùng nó dừng ở danh mục【 cải trang】

【 Áo khoác cởi mở. 】

Tia sáng lại chiếu ra lần thứ hai, lần này lại là kỹ thuật cực ngầu giống như hệ tư tưởng đóng dấu 3D, trực tiếp thả phần thưởng xuống trước mặt Trang Điệt.

Trước mắt Trang Điệt xuất hiện một chiếc áo khoác màu trắng có mũ trùm đầu, tuy hình dáng khá đơn giản nhưng mỗi chi tiết đều được xử lý rất tinh tế, với đường viền chỉ bạc, khóa ở viền cổ áo có ánh kim loại gam lạnh.

"Vì sao lại là cởi mở, có dụng ý gì sao?"

Trang Điệt nhìn màn hình rồi mặc áo khoác lên người, cậu tạo một tư thế lên sân khấu biểu diễn cực ngầu để khoe đồ cùng với hiệu ứng âm thanh rồi cậu cúi đầu xuống một cách vô thức: "..."

Tính từ được dùng chuẩn thật.

Hiện tại cậu đúng là vô cùng cởi mở, toàn bộ da ngực và bụng đều biến thành trong suốt, thậm chí có thể nhìn rõ được mỗi cơ quan trong cơ thể đang cần cù chăm chỉ làm việc.

Cửu bệnh thành y*, đi khám bệnh riết Trang Điệt cũng có thể nhìn ra nhịp tim của bản thân không được bình thường, cậu thuộc loại bệnh nhân sau khi kiểm tra sức khỏe sẽ được bác sĩ nghiêm khắc cảnh báo "Nếu không chú ý nghỉ ngơi sẽ phải nhập viện tĩnh dưỡng."

*Cửu bệnh thành y(久病成医): (tục ngữ) bệnh lâu khỏi khiến bệnh nhân thành bác sĩ

"Xem ra nếu mình không nhận việc này thì đúng là sẽ nguy hiểm đến tính mạng thật."

Trang Điệt vừa nói vừa thử cởi áo khoác ra.

Chỉ cần hoàn toàn cởi áo khoác ra thì biến đổi trên người cậu sẽ lập tức biến mất, khôi phục lại như bình thường.

Trang Điệt nổi hứng muốn nghịch, không ngừng cởi áo rồi lại mặc áo, cho đến khi chơi đủ mới đã thèm mà cởi áo gấp lại đàng hoàng. Sau đó cậu sử dụng hết hai cơ hội rút thăm trúng thưởng còn lại.

Hai phần thưởng mà cậu nhận được là "Cửa sổ sát đất không nhìn thấy thứ gì" và "Cánh cửa chỉ có mặt ngoài.". Trang Điệt vô cùng hài lòng với vận may của bản thân, chỉ đạo tia sáng lắp cánh cửa ở một mặt tường, rồi xếp cửa sổ ở phía khác: "Hoàn hảo quá, nó giống như một ngôi nhà vậy."

Khi vẫn còn TV để xem tin tức, Trang Điệt đã từng xem vài lời nhắc về cộng đồng không nên mê mẩn mấy game thực tế ảo, bây giờ xem ra lời nhắc nhở đó quả thực có lý mà.

Bạn chỉ cần vẫy tay và động não một tí là có thể tạo ra một không gian hoàn toàn thuộc về bản thân, cảm giác này quả thực rất dễ gây nghiện.

Căn cứ vào lời nhắc thời gian trong góc màn hình ảo, cậu đã ngủ trong khoang suốt tám tiếng, cảm giác đói khát rõ ràng toát ra từ hiện thực vào trong mộng cảnh. Nếu bây giờ cậu lại mặc áo khoác cởi mở kia, cậu có thể cung cấp cho các bạn nhỏ một bộ phim ngắn mang tính giáo dục đầy vui vẻ là "Vì sao dạ dày lại kêu ọc ọc?"

Sau khi hưởng thụ vài giây cuối cùng tại biệt thự cao cấp 300 mét vuông trống trãi của bản thân, Trang Điệt lưu luyến thở dài rồi lựa chọn rời khỏi chế độ làm việc.

Màn hình ảo hiện lên kết thúc đếm ngược, xung quanh bỗng nhiên biến thành những đường vĩ độ đan xen vào nhau, khoảnh khắc tiếp theo, cậu rơi vào một màn tối không có trọng lực...

...

Tỉnh dậy lần nữa, Trang Điệt đã trở lại khoang ngủ trong hiện thực.

Giấc ngủ lần này khá tốt, tựa như cậu đã trải qua một giấc mơ rất dài, thân thể được bao bọc trong sự lười biếng, uể oải thoải mái, nhất thời làm cậu có hơi không muốn lập tức ngồi dậy.

Một bàn tay nhợt nhạt nâng nắp khoang ngủ lên.

Ánh đèn bên ngoài hơi lờ mờ, sau tiếng sột soạt truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như của người chủ trì kể chuyện ma ngày xưa: "Giấc ngủ của cậu thế nào?"

"..." Trang Điệt ngồi dậy: "Tốt lắm."

Lăng Tố trở lại sớm hơn chút, anh đang mỉm cười ghé người ngồi cạnh khoang ngủ hình con gấu chờ cậu dậy, anh nhìn kỹ sắc mặt của Trang Điệt, hài lòng gật đầu: "Xem ra cậu đã tự hoàn thành phần chỉ dẫn nhận việc của nhân viên mới."

Những chiếc khoang ngủ này được trang bị công nghệ thực tế ảo tiên tiến nhất, có thể dung hợp hoàn hảo với tiềm thức, hiệu quả chân thật hơn nhiều so với những game thực tế ảo khác, rất nhiều nhân viên mới thường chìm đắm cả ngày trong giai đoạn dẫn đường này.

Lăng Tố không nghĩ rằng Trang Điệt lại tự tỉnh dậy nhanh đến vậy.

"Điểm thưởng là tiền thưởng đó, bất cứ lúc nào cũng có thể ghi vào thẻ lương, cũng có thể dùng để đổi những vật phẩm ảo để trang trí cho mộng giới cá nhân — bọn tôi thường gọi nó là phòng an toàn, xem như là một cách thư giãn quan trọng sau giờ làm.

Lăng Tố đưa thẻ ngân hàng và giấy phép lao động cho Trang Điệt, anh cố ý nhắc nhở: "Tuyệt đối không tạo phòng an toàn dựa trên môi trường thực tế, tuyệt đối không tạo phòng an toàn giống với phòng của người khác."

Trang Điệt gật đầu nhận lấy đồ rồi cảm ơn anh.

Tống Hoài Dân đã chờ ở ngoài cửa. Thời gian ông rời khỏi mộng cảnh sớm hơn cả hai người, ông đã đến trường trung học số ba ở thành phố Z theo lời dặn của Lăng Tố, ông còn tiện tay mua cơm về nữa: "Tìm được người rồi."

"Là một cậu nhóc mới vào cấp ba, tên là Hứa Tuyền. Bởi vì trước đó phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn trên trường nên cậu ấy đang tạm nghỉ ở nhà, vẫn đang tiếp nhận trị liệu tâm lý nhưng tình trạng của cậu ấy rất kém.

Mọi người trở lại phòng tiếp khách, Tống Hoài Dân kể lại ngắn gọn tình huống: "Ba ngày trước, cậu ấy đột nhiên hôn mê, mãi không tỉnh lại."

Lăng Tố mở hai hộp cơm, cẩn thận so sánh một lát rồi đẩy hộp cơm trông ngon mắt hơn cho Trang Điệt, giúp cậu mở đũa: "Liên lạc với người lớn trong nhà cậu ấy chưa?"

"Liên lạc rồi." Tống Hoài Dân gật đầu: "Nhà cậu ấy là gia đình đơn thân, gia cảnh không tốt lắm. Mẹ cậu ấy thường ngày bận rộn làm việc, ít khi nói chuyện cùng con trai."

Sau khi thoát khỏi mộng cảnh, Lăng Tố đã gửi tin cho Tống Hoài Dân, bảo ông thông báo hết tất cả sự tình đã xảy ra cho người nhà cậu.

Đúng với suy đoán của Lăng Tố, mẹ của Hứa Tuyền hoàn toàn không biết việc con trai ở trường bị người ta bắt nạt.

Sau khi biết được con trai phải trải qua việc đó, mẹ Hứa lập tức đi đến trường để báo cáo những kẻ bắt nạt con mình, đồng thời làm thủ tục chuyển trường cho Hứa Tuyền.

Lăn lộn lâu như vậy Tống Hoài Dân cũng đói đến mức không thèm đếm xỉa đến hai người kia nữa, ông cúi đầu nhanh chóng ăn vài đũa cơm to: "Chuyện này hiện tại đã giải quyết..."

"Còn chưa xong đâu." Trang Điệt đột nhiên nói: "Tốt nhất là điều tra gia thế của cậu học sinh cầm đầu bắt nạt, có khả năng đó là cấp trên của mẹ Hứa Tuyền hoặc là chủ nhà cho thuê của họ."

Tống Hoài Dân kinh ngạc: "Sao cậu biết được?"

Trang Điệt đang tập trung nhai cơm, gắng sức tiêu diệt đống sườn heo chua ngọt trước mặt, nghe vậy mới ngừng đũa suy nghĩ: "Bởi vì con chim máy kia."

Trong giấc mơ của Hứa Tuyền, con chim máy kia là cốt lõi của con quái vật sẽ xuất hiện trong phòng ngủ, nghĩa là trong tiềm thức thật ra cậu ấy đã từng hy vọng có thể nhờ mẹ giúp đỡ —Nhưng con chim máy kia cuối cùng vẫn bị giấu bên trong chiếc đồng hồ đầu mèo treo trên tường, cho thấy nhất định phải có nguyên nhân gì đó làm cậu ấy chủ động từ bỏ lớp bảo vệ này.

Mối quan hệ giữa hai mẹ con không tính là hòa thuận, người mẹ yêu cầu quá nghiêm khắc, con trai cũng bắt đầu đến tuổi phản nghịch.

Nhưng dù cho có vậy, bọn họ vẫn bảo vệ nhau bằng những cách thức vụng về chưa chắc là đúng.

"Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ phái người đi điều tra," Tống Hoài Dân lấy sổ tay ra viết: "Đúng rồi, Trang Điệt. Giờ làm việc ở đây hay thay đổi, thường xuyên phải giải quyết những sự kiện xảy ra bất ngờ. Có ký túc xá cho nhân viên đó, cậu có muốn ở lại không?'

Lăng Tố đang mải mê chọt di động, bỗng nhiên chen vào một câu: "Lão Tống, không phải ông không đồng ý..."

Tống Hoài Dân thấy anh phiền chết đi được, ông cầm đại một quả táo lắp kín miệng Lăng Tố, nhìn Trang Điệt đang suy nghĩ: "Có cần tìm người giúp cậu chuyển nhà không?"

"Tìm đi, Tiểu Trang không có thời gian tự dọn đâu."

Lăng Tố cắn một miếng táo, đặt điện thoại lên rồi đẩy đến giữa bàn: "Có việc khẩn cấp nè, kích hoạt cảnh báo cấp B — Một con buôn lòng dạ hiểm ác đã mua đi bán lại bản thiết kế phòng an toàn. Mười người có phòng an toàn được thiết kế y chang nhau, bây giờ họ đều đang mắc kẹt trong một trong những mộng giới cá nhân của họ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net