Chương 6: Mùa đông năm thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)

Wordpress: lachoalau0207.wordpress.com

Wattpad: wattpad.com/user/lachoalau0207

"Thư ký, lệch rồi, qua trái một chút", trưởng câu lạc bộ văn nghệ mới nhận chức vừa chỉ huy vừa hét lên với Điêu Xuyên Hạ.

"Thế này được chưa?", Điêu Xuyên Hạ dùng hết sức duỗi hai tay ra, kiễng chân lên, di chuyển tấm bảng vũ hội mừng năm mới sang bên trái.

"Được rồi, được rồi", trưởng câu lạc bộ ra dấu "OK" với cậu.

Điêu Xuyên Hạ lấy băng keo dán cố định một góc của tấm bảng, dùng kéo cắt nhanh hai miếng mới, vừa định dán các góc còn lại, thì nghe tiếng "xoạch", tấm bảng rơi thẳng xuống đất.

Theo phản xạ, Điêu Xuyên Hạ chưa kịp nghĩ gì đã hoảng hốt chụp lấy tấm bảng đang rơi xuống, châm giẫm lên mép ghế, cơ thể thẳng đờ đổ về bên trái.

"Thôi xong", chuyện xảy ra đột ngột, giờ trong đầu cậu mới hiện lên hai chữ kia, Điêu Xuyên Hạ chờ đợi khoảnh khắc mình ôm lấy đất mẹ.

Cậu không ôm đất mẹ, nhưng lại ôm một cơ thể quen thuộc.

"Chủ tịch đến sớm quá!", giọng của trưởng câu lạc bộ lọt vào tai Điêu Xuyên Hạ, ​​cậu mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Thích Vũ Thời.

"Sao anh lại bất cẩn như vậy?", Thích Vũ Thời hung dữ hỏi.

"Em không nghĩ nhiều được vậy...", Điêu Xuyên Hạ chỉ vào tường, cúi đầu nhìn tấm bảng vẫn rơi trên đất, thở dài.

"Chẳng phải em thích hoa à? Nói đi bày hoa tươi giúp câu lạc bộ văn nghệ mà", Thích Vũ Thời nghiêng đầu nhìn chân Điêu Xuyên Hạ, ​​cau mày: "Có bị thương không?"

Điêu Xuyên Hạ lắc đầu, xua tay: "Không có, anh đừng lo, em đi bày hoa đây."

Nói xong, nhân lúc người khác không chú ý, cậu nhéo nhéo ngón tay thon dài của Thích Vũ Thời, xoay người chạy ra sau hội trường, ôm lấy hai bó hoa cẩm chướng hồng.

Năm ba đại học, Thích Vũ Thời được bầu làm tân chủ tịch của hội sinh viên, cũng chỉ định Điêu Xuyên Hạ nhận chức thư ký.

Ngoài cửa sổ lác đác mấy bông tuyết, ở thành phố Thanh Xuyên, vào mùa đông là có thể thấy tuyết, gần đến năm mới, các thành viên của hội sinh viên đang bận rộn chuẩn bị cho vũ hội năm mới, chỉ có các học trưởng năm ba năm tư mới được tham gia.

Đây là nét đặc trưng của đại học Thanh Xuyên, đồng thời cũng là cơ hội cho những sinh viên sắp ra trải đời có thể thích nghi tốt với các tình huống giao tiếp với nhau.

Đêm trước năm mới, sau khi trang trí xong hội trường, các cô gái của câu lạc bộ văn nghệ đang tập dượt tiết mục múa tập thể, Thích Vũ Thời và Điêu Xuyên Hạ đang ngồi cạnh nhau trên hai chiếc bàn, một người ôm tay nhìn chằm chằm phía trước, một người thì đi loanh quanh, theo nhạc múa diễn tập chốc chốc thì khẽ ngâm nga.

"Nhảy đẹp quá", Điêu Xuyên Hạ nhìn những gương mặt quen thuộc ở giữa hội trường, không khỏi cảm khái.

Thích Vũ Thời không lên tiếng.

Điêu Xuyên Hạ quay đầu lại nhìn hắn một cái, chọt chọt cánh tay hắn: "Anh không cảm thấy nhảy đẹp sao?"

"Hửm?", Thích Vũ Thời hoàn hồn, "À" một tiếng: "Em nghĩ xem hai bên tấm bảng có giống bầu trời không, hay là điểm thêm cho nó hai bông hoa nhỉ?"

"Gì cơ?", Điêu Xuyên Hạ cười thành tiếng: "Có biểu diễn múa miễn phí thì không xem, xem cái bảng làm gì?"

"Anh chỉ nhìn em thôi", Thích Vũ Thời không mặn không nhạt nói một câu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Còn hoa dư không, lấy một ít lại đây đi, trang trí thêm."

Nói thật, ở chung đã hơn một năm nay, Thích Vũ Thời thường hay nói mấy câu trêu chọc trái tim Điêu Xuyên Hạ lắm, mà cậu luôn bị mấy lời này làm cho thần hồn điên đảo, dù cho có lâu hơn nữa, mỗi lần nghe vẫn không tránh khỏi vùi vào trong mấy lời ngọt ngào của hắn, không thể dứt ra được.

"Em ôm nguyên bó hoa luôn kìa", Thích Vũ Thời thở dài, khẽ búng nhẹ lên trán Điêu Xuyên Hạ: "Em lấy nhiều hoa thế này làm gì?"

"Ơ", Điêu Xuyên Hạ nhìn thứ đầy màu sắc trong tay mình, lúng túng cười: "Vừa nãy đang nghĩ chuyện khác nên có hơi mất tập trung."

"Là anh hửm?", Thích Vũ Thời nhận hoa trong tay cậu, hỏi.

Điêu Xuyên Hạ gật đầu trả lời hắn, phải mất vài giây sau cậu mới định thần lại: "Không, không có, mà đúng, là anh..."

Sao anh biết thế?

"Em giúp anh cắt băng dính đi", Thích Vũ Thời nói: "Vì nghĩ đến anh mà không tập trung, làm sai có thể được tha thứ."

Hầy, Điêu Xuyên Hạ than thở trong lòng, cam chịu số phận, sớm muộn gì cũng bị người này ăn mất thôi.

Một ngày cuối năm, đa số sinh viên năm ba, năm tư ở thành phố Thanh Xuyên đều nghỉ học về nhà, phòng ký túc xá của Điêu Xuyên Hạ chỉ còn lại một bạn cùng phòng, đang ở trước gương sửa sang lại lễ phục lộng lẫy trên người.

"Xuyên Hạ, cậu tìm được bạn nhảy chưa?", bạn cùng phòng hớn hở hỏi.

Từ giọng điệu có thể nghe ra, cậu bạn này đã tìm được nữ sinh ăn ý với mình rồi.

"Chưa", Điêu Xuyên Hạ ngồi trên giường nhìn những bộ quần áo cũ được treo trên mắc áo, kiểu dáng bình thường và màu tối, cậu không mua bộ mới mà mặc luôn bộ quần áo hôm lễ trưởng thành ở trường trung học.

"Vậy còn không nhanh lên, chậm nữa sẽ không còn nữ sinh nào trong lớp chúng ta đâu", bạn cùng phòng nở một nụ cười đắc ý, lúc mở cửa ra còn không quên nói "Cố lên" với Điêu Xuyên Hạ.

"Cố lên cái rắm", Điêu Xuyên Hạ tức tối nói trong lòng, cho dù mi có trái ôm phải ấp thì tôi đây chẳng thèm hâm mộ đâu, tôi đâu có thích nữ sinh chứ.

Có lẽ là bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, lại không quen lúc nào cũng để đầu trống rỗng, cho nên mới nhớ tới mấy lời hôm qua Thích Vũ Thời nói với cậu: "Anh chỉ nhìn em thôi."

Điêu Xuyên Hạ nhìn lớp sơn trắng trên mái của tòa nhà đối diện, gác chân lên thành giường, chống cằm lên đầu gối.

Từ sau khi biết có vũ hội năm mới, có rất nhiều nữ sinh trong hội sinh viên mời Thích Vũ Thời làm bạn nhảy. Đôi khi Điêu Xuyên Hạ nhìn Thích Vũ Thời từ xa được nữ sinh vây quanh bốn phía, nhưng chưa từng đến gần để nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, cậu cũng không biết cuối cùng hắn sẽ chọn ai nhảy cùng.

"Khiêu vũ à", Điêu Xuyên Hạ lẩm bẩm, trong đầu hiện ra hình ảnh cậu và Thích Vũ Thời cùng khiêu vũ, vẻ mặt càng dịu dàng hơn.

Không khí hội trường sôi động là điều mà Điêu Xuyên Hạ không bao giờ ngờ tới, vì từ lúc cậu bước ra khỏi ký túc xá thì trong hành lang đã không nghe thấy tiếng người nào nữa, cậu còn tưởng không có nhiều người đến tham gia vũ hội này cho lắm.

Phó trưởng câu lạc bộ tuyên truyền đang soát vé ở cổng cố tình làm trò xấu, giơ tay ngăn Điêu Xuyên Hạ lại, nín cười nói: "Bạn học này, mặt cậu còn baby quá, mới năm nhất phải không? Nhóc con không thể tham gia hoạt động của người lớn đâu nhé."

Điêu Xuyên Hạ quả thật bị mấy lời này làm tức cười: "Ai nói mặt tôi non hả, rõ ràng là khuôn mặt đẹp trai anh tuấn."

"Đẹp trai anh tuấn ở đằng kia kìa", phó trưởng câu lạc bộ chỉ chỉ người đang đứng ở một bên hội trường, chợt nhỏ giọng nói: "Tôi nói cậu nghe, hôm nay khí tràng của chủ tịch rất mạnh, rất rất đẹp trai, tôi đây có bạn trai rồi, mà cũng bằng lòng độc thân một giờ vì người ta đó."

Nương theo tay chỉ của phó trưởng câu lạc bộ, lướt qua vô số đầu người, Điêu Xuyên Hạ nhìn thấy Thích Vũ Thời đang đứng trong đám người bận xã giao, tay cầm ly rượu đỏ, ý cười không ngừng hiện rõ trên mặt hắn.

Sau khi vào hội trường, Điêu Xuyên Hạ tách khỏi đám đông, chọn một vị trí bên cửa sổ, từ góc độ này có thể nhìn rõ mọi người trong hội trường, đương nhiên cũng có thể nhìn rõ từng động tác của Thích Vũ Thời.

Chủ yếu là để nhìn rõ Thích Vũ Thời thôi à.

Dù mình không có bạn nhảy nhưng Điêu Xuyên Hạ vẫn cảm ơn nhà trường đã cho phép tổ chức buổi vũ hội này, để cậu có cơ hội nhìn thấy một mặt khác mà ngày thường mình không được nhìn thấy của người nọ.

Bản nhạc sôi động được phát hết và thay bằng "Voices of Spring Waltz" của Johann Strauss, đám đông lập tức yên tĩnh lại, hai người tổ hợp lại bắt đầu tận hưởng thời gian lãng mạn của bản nhạc. Đèn chùm lóa mắt xoay tròn trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng đèn tụ lại thành chùm, con ngươi của Điêu Xuyên Hạ trong chốc lát đã nhuộm đầy màu sắc, đôi mắt sáng ngời.

Thích Vũ Thời thong dong lại gần cậu, khom lưng kề sát bên tai cậu hỏi: "Trốn ở đây làm gì thế?"

Điêu Xuyên Hạ giật mình, vô thức tránh sang một bên, che lỗ tai trừng mắt nhìn hắn, nhanh miệng đáp: "Làm em sợ muốn chết, anh đi mà không có tiếng động hả? Anh tới lúc nào vậy?"

"Muốn tới đây lâu rồi, mà chưa tìm được em", Hai người đứng trong góc tối, Thích Vũ Thời dùng tay đang cầm ly rượu quàng lấy bả vai Điêu Xuyên Hạ: "Sao em không đi khiêu vũ?"

Thích Vũ Thời hôm nay thật sự khác hẳn với khí chất thường ngày, một thân lễ phục màu lam đậm tôn lên dáng người tuấn tú của hắn, cả người toát ra hormone gây nhiễu loạn lòng người, chẳng trách phó trưởng câu lạc bộ kia sẽ cam tâm tình nguyện độc thân một giờ vì hắn, đổi lại là Điêu Xuyên Hạ, có thể được khiêu vũ cùng hắn thì dù cả đời không kết hôn cũng được luôn.

"Em sẽ không", Điêu Xuyên Hạ nhìn Thích Vũ Thời, cậu cúi đầu nhìn sang chỗ khác, ngượng ngùng nói: "Cũng... Đâu có ai bằng lòng khiêu vũ với em chứ."

"Anh chọc giận em hả? Em đang mắng thầm anh phải không?", Thích Vũ Thời dùng sức nhéo bả vai Điêu Xuyên Hạ.

Điêu Xuyên Hạ không rõ tại sao, đang buồn bực lại bị ăn đau, không chịu thua kém, cậu khẽ cấu ngắt trên lưng người kia: "Ai mắng chứ, không hiểu ra sao!"

"Không phải anh?", miệng ly rượu chạm vào khuôn mặt có phần hơi đỏ của Điêu Xuyên Hạ, cậu khẽ rùng mình, chợt nghe giọng nói dịu dàng mà ngọt ngào của Thích Vũ Thời: "Em có thể mời anh mà, anh nguyện ý."

"Nhưng mà...", Điêu Xuyên Hạ nâng cằm, vẽ một vòng tròn về phía mọi người, nói trái lương tâm: "Hai người đàn ông làm sao khiêu vũ đây? Sẽ bị người khác chê cười mất, còn có cảm giác rất kỳ quái."

Cậu không muốn Thích Vũ Thời trở thành trò cười trong mắt người khác bởi vì mình, cậu không cho phép người khác nói hắn cười hắn.

Thích Vũ Thời điểm đầu ngón tay lên trán Điêu Xuyên Hạ: "Nếu em muốn thì cứ nói."

"Muốn", Điêu Xuyên Hạ nhanh miệng đáp, nói xong thì nhắm mắt lại.

Cậu sầu não nghĩ sao miệng mình luôn nhanh hơn não trước mặt người yêu thế này.

Điêu Xuyên Hạ trông thấy Thích Vũ Thời ngẩng đầu, chẳng biết là vừa cười vừa gật đầu với ai đó, sau đó thu tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra: "Chuẩn bị đi, đến lúc chúng ta lên sân khấu rồi."

"Gì cơ?", Điêu Xuyên Hạ mù mờ hỏi.

Lời vừa dứt cũng tiếp nối theo giọng nói trong trẻo của trưởng câu lạc bộ văn nghệ ở giữa hội trường, cô giơ micro lên, la lớn với đám người: "Năm mới năm nay có vui không?"

Các nam sinh, nữ sinh nắm tay bạn nhảy của mình cười đáp: "Vui lắm!"

Trưởng câu lạc bộ bừng bừng khí thế: "Có hài lòng với vũ hội lần này không?"

"Hài lòng!", vẫn vô cùng phấn khởi.

Khóe miệng trưởng câu lạc bộ nhếch lên, lòng Điêu Xuyên Hạ chùng xuống, cậu luôn cảm thấy nụ cười này cứ là lạ, bởi vì cô ấy đang nhìn về phía mình.

Sau đó lại nghe thấy: "Các bạn có muốn xem chủ tịch hội sinh viên và thư ký của chúng ta khiêu vũ không?"

Hít thở sâu, ý niệm trong đầu là hy vọng nghe được "không muốn", nhưng Điêu Xuyên Hạ cân nhắc một chút, nếu đổi lại là mình và người khác, đương nhiên sẽ không ai muốn nhìn rồi, nhưng dù gì cũng là Thích Vũ Thời, sao lại không muốn được chứ.

"Muốn!", các thành viên hội sinh viên ồn ào vỗ tay.

Lỗ tai của Điêu Xuyên Hạ bắt đầu nóng lên, cái này giống như "không trâu bắt chó đi cày" vậy, tự mình đưa lên thớt. Cậu theo sau Thích Vũ Thời, lướt qua vô số người ăn mặc khác nhau, bước chân không dừng lại, tiến thẳng đến chùm sáng ở giữa hội trường, ba bên bốn phía trở nên lu mờ, chỉ duy nhất khuôn mặt của người trước mặt này là rõ ràng như nước.

Âm nhạc vang lên, những người khiêu vũ trong vùng tối xung quanh là bạn nhảy của bọn họ.

Thích Vũ Thời không có gì là ngượng ngùng, hắn thoải mái khoát tay lên eo Điêu Xuyên Hạ, ​​nắm lấy tay cậu, nhìn vào mắt cậu, bước đi uyển chuyển.

Chắc chắn sẽ giẫm lên chân đối phương mất, Điêu Xuyên Hạ căng thẳng đập trán mình vào cằm Thích Vũ Thời mấy lần: "A, xin lỗi anh."

"Căng thẳng à?" Thích Vũ Thời khẽ hỏi cậu.

"Vâng", dư quang Điêu Xuyên Hạ quét mắt nhìn biểu cảm của những người xung quanh, dù không thấy rõ nhưng vẫn vô thức để tâm: "Căng thẳng lắm."

"Nhìn anh này, bé cưng", Thích Vũ Thời nghiêng người, chắn tầm mắt nhìn dáo dác của cậu.

Điêu Xuyên Hạ càng căng thẳng hơn, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Thích Vũ Thời gọi mình là "bé cưng".

Thích Vũ Thời nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu, không nhịn được cười: "Em biết vì sao anh nhất định phải để em vào hội sinh viên không?"

Điêu Xuyên Hạ đã muốn hỏi chuyện đã lâu, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp. Cậu lắc đầu.

"Chính là để có thể nhảy cùng em một điệu", Thích Vũ Thời thẳng thắn: "Bây giờ anh đã được như nguyện rồi."

Tiếng động xung quanh bỗng chốc chẳng còn ảnh hưởng đến Điêu Xuyên Hạ nữa, cậu thâm tình nhìn về phía Thích Vũ Thời, khắc sâu từng chi tiết trên gương mặt này vào trong lòng: "Vậy, nguyện vọng đã thực hiện được rồi thì muốn làm gì nữa?"

"Muốn cả thân xác của em cũng thuộc về anh chứ gì nữa", Thích Vũ Thời kéo cậu xoay một vòng, ngọn đèn dịu dàng hắt vào trên người hai người, bước nhảy dưới chân bước vào bản nhạc cuối cùng, vũ hội cũng kết thúc.

Sau buổi diễn, Thích Vũ Thời nhìn đồng hồ, đã gần rạng sáng, suy nghĩ cho sức khỏe của các thành viên hội sinh viên, đoàn người trong hội trường nhanh chóng thu dọn rồi về ký túc xá nghỉ ngơi.

"Thật là cảm động", trưởng câu lạc bộ văn nghệ thần thần bí bí nói với Thích Vũ Thời: "Chủ tịch, tôi biết nhược điểm của cậu rồi nhé, để xem cậu làm sao mua chuộc tôi đây?"

Thích Vũ Thời không phản bác: "Tôi còn mong cậu đi lan truyền đây, cho tôi hai cái chính danh luôn."

"Xì", trưởng câu lạc bộ cười cười, xua tay nói: "Ngày mai lại đến dọn, đều là đạo cụ diễn của mấy em gái múa may trong câu lạc bộ chúng tôi, đi về ngủ thôi, cậu đừng quá vất vả nhé, theo nhiều nghĩa."

Thích Vũ Thời nhíu mày nhìn nụ cười xấu xa trên mặt cô.

Điêu Xuyên Hạ tháo hoa dính lên tường xuống cất vào rương, cậu vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui khiêu vũ cùng nhau khi nãy, nhìn thấy Thích Vũ Thời đang đi tới, cậu cố gắng nghĩ ra đề tài có thể nói chuyện phiếm, rất quy củ nói một câu: "Có một chủ tịch thấu hiểu như anh, bọn họ chắc chắn sẽ rất cảm kích anh."

"Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn em", Thích Vũ Thời cùng đem mấy cái rương dọn lên bàn, gom mấy đạo cụ lại một chỗ: "Anh chỉ vì muốn ở cùng em mới thấu hiểu như vậy thôi."

Điêu Xuyên Hạ cảm thấy mình và người này không thể nói mấy câu bình thường được, chỉ bị hắn nhét cho một miệng mật mà thôi, còn không thấy ghét mới sợ chứ.

"Đến giờ rồi, đến đây nào", Thích Vũ Thời nắm tay Điêu Xuyên Hạ, ​​đi đến dưới ánh đèn sáng duy nhất còn sót lại, khẽ nắm lấy vai cậu: "Bây giờ không hồi hộp nữa nhé, hãy hoàn thành tốt điệu nhảy này."

Càng hồi hộp hơn nữa được không, Điêu Xuyên Hạ vừa nghĩ vừa áp mặt lên cổ hắn.

Không tiếng động, yên tĩnh, bình yên. Trong không gian lớn này, hai nhịp tim bện vào nhau thật chặt.

Pháo hoa ngoài cửa sổ chầm chậm bắn lên trời, màu sắc sặc sỡ nổ tung trên bầu trời đen kịt, Điêu Xuyên Hạ quay sang nhìn, cảm thấy hết thảy mọi thứ quá đẹp đẽ như mơ vậy.

"Năm mới vui vẻ, Xuyên Hạ, ​​anh muốn bước cùng em trên con đường phía trước", Thích Vũ Thời nghiêm túc nói với người trong lòng mình.

Điêu Xuyên Hạ dùng sức gật đầu, cậu cảm giác được nhịp tim của Thích Vũ Thời đang đập nhanh hơn.

"Hóa ra anh cũng có lúc căng thẳng ha", Điêu Xuyên Hạ cười cười, đong đưa cùng hắn.

"Càng căng thẳng hơn, em muốn xem không?", Thích Vũ Thời ngẩng đầu, hơi nhắm mắt lại, ánh mắt như nước, tràn ngập nhu tình.

Điêu Xuyên Hạ không nghĩ nhiều, chỉ tò mò và quan tâm đến việc muốn nhìn thấy một Thích Vũ Thời khác hơn.

Cho đến khi cậu cảm nhận nụ hôn này không giống với bất kỳ nụ hôn nào trước đây, từng chút nở ra trong lòng, lúc bị Thích Vũ Thời đốt lửa trên người mình, bị hắn nhấm nháp từng tấc cơ thể mềm mại, trong pháo hoa lộng lẫy, trong ánh sáng yếu ớt hắt vào, Điêu Xuyên Hạ nhìn thấy một khuôn mặt vừa động lòng người vừa mê đắm, nghe được một lời thổ lộ vừa chân thành vừa tận tâm.

-Hết chương 6-

T.R.U.Y.E.N.W.I.K.I.1 LÀ TRANG R.E.U.P. VUI LÒNG KHÔNG ĐỌC TẠI ĐÂY!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net