Chương 7: "Ngọt ngào bắt đầu từ mùa hạ..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)

Wordpress: lachoalau0207.wordpress.com

Wattpad: wattpad.com/user/lachoalau0207

Ngày diễn ra cuộc họp thường niên, Điêu Xuyên Hạ đến hội trường từ sớm, là do cậu chủ động đề xuất. Hai nhà xuất bản Hàn Liên và Kim Thành hợp tác tổ chức cuộc họp thường niên, đương nhiên các vị lãnh đạo cấp cao cũng phải có mặt.

Vừa nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với bố mẹ của Thích Vũ Thời, thái độ sẽ hoàn toàn khác với lần trước cậu đến nhà hai người, Điêu Xuyên Hạ mất ngủ cả tuần liền.

Trạng thái của cậu không tốt lắm, ban đêm không có Thích Vũ Thời, sự nhạy cảm và đa nghi không ngừng kéo cậu xuống vực sâu vô hình, Điêu Xuyên Hạ rất sợ, bởi vì mối quan hệ hơn bảy năm của bọn họ chưa từng trải qua sóng gió nào, mới càng khiến cho khốn cảnh khó vượt qua hơn.

Thư ký của nhà xuất bản Kim Thành cũng đến trước, người nọ cũng là thư ký nam, so với Điêu Xuyên Hạ thì ​​phong thái, lời nói và hành động của anh ta đều phản ánh trình độ và năng suất làm việc siêu cao. Điêu Xuyên Hạ lặng lẽ đứng bên cạnh anh ta, thấy mình cũng không giúp được gì bèn đứng ở lối vào hội trường, chán ngắt đợt các đồng nghiệp đến.

Có người lục tục đi vào hội trường, có vô số tạo hình bắt mắt trên thảm đỏ, Điêu Xuyên Hạ càng cảm thấy màu sắc bộ vest trên người mình quá ảm đạm, rõ ràng là đã tỉ mỉ lựa chọn nhưng không thể làm cậu đủ tự tin được.

Nếu như lúc này Thích Vũ Thời lại mời cậu lên khiêu vũ, thế nào thì Điêu Xuyên Hạ cũng phải từ chối thôi.

Mà có cơ hội từ chối không mới là chuyện? Điêu Xuyên Hạ lắc đầu ngao ngán, cậu thở dài. Cậu vốn định cười nhạo bản thân một phen, nhưng ngay khi khóe miệng vừa giương lên, lại cứng đờ kéo thành một đường thẳng.

Trong tiếng reo hò và vỗ tay của các đồng nghiệp, cậu nhìn thấy Thích Vũ Thời chậm rãi bước vào hội trường... Cùng với Lâm Vãn Huy.

Bố mẹ hai nên cũng ở bên cạnh.

Ngay cả Điêu Xuyên Hạ cũng không nhịn được nhìn cảnh tượng này mình lâu hơn. Họ quá xứng đôi, quá hoàn hảo, dưới ý cười của bố mẹ hai bên, trong bầu không khí sôi nổi của các đồng nghiệp và phóng viên, bọn họ càng giống như một đôi do ông trời tác hợp hơn.

Điêu Xuyên Hạ cảm thấy rất buồn, buồn đến mức như có hai bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy trái tim mình, dùng sức xé rách, đau quá, cậu sẽ chết mất. Cậu lấy điện thoại ra, đọc đi đọc lại tin nhắn mà Thích Vũ Thời gửi cho mình trước cuộc họp: Cho dù có nhìn thấy gì, thì em cũng phải tin anh, chỉ cần tin tưởng anh, em mới có thể mạnh mẽ hơn.

Thế là cậu cổ vũ bản thân mình, cố gắng không nghe, không nhìn, không nghĩ đến nữa, cũng giống như năm ba đại học lúc ấy, cậu tìm một góc có thể nhìn thấy toàn bộ hội trường, cầm lấy ly rượu, thưởng thức nó như thứ thức uống không mùi không vị.

Nơi này có bồi bàn, có nhân viên, thậm chí còn có cả thư ký của nhà xuất bản Kim Thành, hoàn toàn không cần chút nỗ lực nào của cậu trai tay chân lóng ngóng như cậu cả, mà Điêu Xuyên Hạ cũng không muốn quá gần gũi với Thích Vũ Thời, bên cạnh đối phương có bố mẹ, có bạn nhảy, mình đi qua chỉ làm rầu nồi canh mà thôi, vừa ngu ngốc lại vừa thừa thãi.

Cho nên điều duy nhất cậu có thể làm là điều chỉnh cảm xúc của mình, thể hiện sự tin tưởng của mình đối với Thích Vũ Thời, chờ hắn quay lại.

Chẳng qua là lúc Điêu Xuyên Hạ nhìn thấy cặp đôi chuẩn bị nhảy đứng ở trung tâm hội trường được vây quanh bởi đám đông, tiếng vỗ tay và lời chúc phúc xen lẫn trong tiếng nhạc, hốc mắt cậu vẫn không khỏi đỏ lên.

Nhìn đến thẫn thờ, chợt một giọng nói vang lên bên tai: "Sao cậu không đi khiêu vũ?"

Điêu Xuyên Hạ khẽ gật đầu, đưa tay xẹt qua khóe mắt, nhanh chóng sắp xếp lại biểu cảm trên gương mặt mình. Cậu còn tưởng là đồng nghiệp quen biết, nhìn lại thì là một người phụ nữ xa lạ.

"Ngài...", nghẹn lời một chút, ánh mắt Điêu Xuyên Hạ mờ mịt: "Ngài... Biết tôi sao?"

Người phụ nữ mỉm cười, quấn chiếc khăn choàng màu rực rỡ trên vai, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay: "Không biết, nhưng nhìn cậu ở chỗ này một mình, đa số mấy tác giả đang giao lưu bên kia đều hùa theo tâng bốc nhau, tôi không thích nghe, nên trốn qua bên này tìm chỗ yên lặng hơn."

Điêu Xuyên Hạ ngạc nhiên hỏi: "Ngài là tác giả sao?"

Người phụ nữ lễ độ gật đầu.

Cậu nghĩ rất có thể là tác giả đã từng làm việc với nhà xuất bản của mình, Điêu Xuyên Hạ kính cẩn vươn tay ra: "Xin chào, tôi là thư ký của giám đốc nhà xuất bản Hàn Liên, Điêu Xuyên Hạ."

"Tiêu Thiến", người phụ nữ đáp.

Sao nghe tên này quen quen nhỉ? Điêu Xuyên Hạ đang lơ đãng nghĩ, người kia đã buông tay ra, nhưng đầu óc cậu vẫn đang treo lơ lửng trên không trung. Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng ngộ ra: "Ngài là tác giả của tập thơ "Mùa hạ ngọt ngào" ạ?"

Người phụ nữ khẽ nhướng mày "ừ" một tiếng, hành động này không hề lỗ mãng, ngược lại càng lộ ra khí chất tao nhã.

Họ cùng nhìn về phía đôi nam nữ đang khiêu vũ trên thảm đỏ, thật lâu cũng không lên tiếng. Điêu Xuyên Hạ cảm thấy rất lạ, vẻ ngoài của Tiêu Thiến rõ ràng là khiến người ta có cảm giác xa cách, nhưng khi đứng cùng cô lại không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn rất thoải mái và nhẹ nhõm.

Có lẽ là vì cậu và Thích Vũ Thời đều đã đọc tác phẩm của cô.

"Ngài cũng là người Thanh Xuyên ạ?", Điêu Xuyên Hạ không nhịn được hỏi.

Tiêu Thiến quay đầu nhìn cậu: "Không phải."

Đáp án này làm Điêu Xuyên Hạ rất bất ngờ: "Nhưng mà "Đường Đá Xanh" và "Sông Hồng Mai" trong tập thơ đều là những nơi mà không phải người Thanh Xuyên sẽ không tìm được."

Thật ra khi nói xong câu này, Điêu Xuyên Hạ cũng đã đoán được Tiêu Thiến sẽ trả lời cậu thế nào, còn trả lời rất rõ ràng: "Người tôi yêu sống ở Thanh Xuyên, tôi là người Hải Tân, ngày ấy tôi đã học đại học ở đó."

Điêu Xuyên Hạ thầm nghĩ đến mình và Thích Vũ Thời, trong lòng ấm áp hơn, không khỏi cười nói: "Thông qua lời văn của ngài, tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của ngài và người yêu mình lúc đó, nói vậy thì bây giờ nhất định là hai người đang rất hạnh phúc rồi."

Tiêu Thiến mỉm cười nhìn về phía trước, không nhìn Điêu Xuyên Hạ nữa, cũng không có câu trả lời nào cho câu khẳng định của cậu, mãi đến khi Điêu Xuyên Hạ nghĩ Tiêu Thiến sẽ không nói chuyện với mình nữa, người phụ nữ quay mặt lại, một vẻ mặt khó tả, nhất là đôi mắt phiếm hồng kia, đời này Điêu Xuyên Hạ sẽ không bao giờ quên.

Nơi đó ẩn giấu tình yêu thầm kín và nỗi thương tiếc tuyệt vọng.

Cô nói: "Tình yêu của tôi chỉ có trong tập thơ đó, không có thật."

Tiêu Thiến nhìn về phía trước, nhìn ánh đèn rực rỡ, nơi khóe mắt có vết chân chim: "Người ta nói ngọt ngào bắt đầu từ mùa hạ, mơ mộng cũng khởi nguồn từ mùa hạ và tình yêu cũng sinh sôi từ mùa hạ, thế nên tôi đã nếm đủ cả đời mình trong những đêm mùa hạ rồi, sau này chỉ còn hoài niệm, không có tiếc nuối gì cả."

Điêu Xuyên Hạ kìm lại suy nghĩ của mình rằng những lời nói đó không phải đang nói về tình cảm của mình và Thích Vũ Thời, nhưng trong thâm tâm sự tin tưởng Thích Vũ Thời mà mình tạo nên, phần tự tin bé nhỏ ấy đã nhanh chóng bị tan rã.

Lãnh đạo hai nhà xuất bản nhận câu hỏi của phóng viên, đúng như dự đoán, Điêu Xuyên Hạ đã nghe được một câu hỏi chói tai trong đó.

"Xin hỏi Thích Vũ Thời tiên sinh, cô Lâm Vãn Huy đây là vị hôn thê của ngài nhỉ?"

Giọng nói đó rơi vào tai Điêu Xuyên Hạ rồi bị ​​khuếch đại vô hạn, cuối cùng để lại một tiếng vang, cậu muốn chạy trốn, cậu biết nơi này chính là lồng giam mình.

Thích Vũ Thời nhìn xa xăm, quét mắt vài vòng cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Điêu Xuyên Hạ, ​​hắn nhìn chàng trai lẻ loi đứng trong góc khuất ấy, trái tim không tự chủ được mà đau nhói.

Hắn hé miệng, dư quang nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bố mẹ, Thích Vũ Thời biết rất rõ câu trả lời của mình sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này giữa hai nhà xuất bản, cũng như danh dự của Lâm Vãn Huy.

Trên mặt Thích Vũ Thời không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Tôi rất vinh hạnh."

Điêu Xuyên Hạ mạnh mẽ duy trì lý trí, chịu đựng trái tim đau thắt lại, nói lời tạm biệt với Tiêu Thiến rồi chạy trối chết.

Bước ra khỏi cửa hai ba bước, cậu đứng ở cửa thang máy cố nén tiếng khóc, bỏ cả lý trí và mặt mũi, tùy ý để bản thân mình trút hết những tủi thân tự trong đáy lòng.

May mắn trong thang máy chỉ có mình cậu, cậu có thể buông thả bản thân mình, không kiêng nể gì mà nghẹn ngào khóc.

Điêu Xuyên Hạ buộc mình phải tàn nhẫn, buộc mình phải quyết tuyệt.

Trong mối quan hệ bảy năm này, cậu luôn được Thích Vũ Thời chiếu cố, cậu cũng đã từng nghĩ muốn đem tất cả mọi thứ cho hắn, liều mạng nỗ lực, nhưng vào lúc này, cậu chưa bao giờ tỉnh táo để nhận thức rằng những nỗ lực này chỉ có thể và chỉ dành cho thành công cá nhân, gia đình, danh tiếng và sự nghiệp của Thích Vũ Thời.

Điêu Xuyên Hạ bi quan nghĩ, cậu không còn quan trọng trong sinh mệnh của hắn, không ảnh hưởng đến quyết định của hắn, thì Thích Vũ Thời có thể sẽ không cần đối mặt với bất kỳ vấn đề, bất kỳ khốn cảnh hay áp lực nào nữa.

Khuôn mặt đẫm lệ, cậu vội vã chạy ra khỏi thang máy, hòa mình vào làn gió thu se lạnh, Điêu Xuyên Hạ run rẩy dữ dội, cậu ngước nhìn thành phố Hải Tân sầm uất và lộng lẫy, mới thấy nơi đây thật xa lạ.

Nếu có ý niệm muốn rời khỏi, nhất định phải bước thật nhanh. Điêu Xuyên Hạ không muốn nghĩ Thích Vũ Thời sẽ phản ứng ra sao, cậu chỉ sợ lúc này mình sẽ do dự, lại sẽ tham vọng được chìm vào giấc mộng ngọt ngào trên chiếc giường lưu giữ hơi ấm của hai người, và sau đó tỉnh dậy bằng một nụ hôn của Thích Vũ Thời, hưởng thụ cảm giác kiên định khi ở bên người ấy.

Nhưng loại cảm giác kiên định này quá dễ dàng bị phá vỡ, đáng lẽ ra Điêu Xuyên Hạ phải sớm nghĩ đến, nhưng là cậu không muốn phải đối mặt thôi.

Thu dọn hành lý qua loa, lúc Điêu Xuyên Hạ lấy điện thoại ra đặt vé thì nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Thích Vũ Thời, vẫn tiếp tục gọi và gửi tin nhắn, bàn tay cầm điện thoại của cậu nóng rẫy.

Chỉ cần một cái gõ nhẹ của đầu ngón tay, quyết tâm của Điêu Xuyên Hạ sẽ sụp đổ ngay lập tức, suốt mấy ngày nay, mỗi khi cậu cảm thấy bất an và nghi ngờ, Thích Vũ Thời luôn an ủi cậu đúng lúc.

Bây giờ, cậu không còn có thể dựa vào hắn như một đứa trẻ được nữa, không thể trốn trong lớp bảo vệ này mà mơ tưởng về những câu chuyện cổ tích được nữa.

Điều duy nhất mà Điêu Xuyên Hạ có thể làm cho Thích Vũ Thời là thành toàn một gia đình hạnh phúc và viên mãn cho hắn.

Giấc mơ này nên tỉnh lại rồi.

Ga xe lửa ở thành phố Hải Tân không gần nơi Điêu Xuyên Hạ sống nên cậu bắt taxi đến nhà ga. Nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh đèn như đom đóm hai bên đường và những tòa nhà cao tầng sừng sững, tùy ý bản thân mình xé toạc những kỷ niệm bốn năm qua, vùi nó vào trong lòng, điên cuồng vắt kiệt chút dư vị cuối cùng.

Khi taxi đến cửa nhà ga, Điêu Xuyên Hạ lấy hành lý từ trong cốp xe ra, nhìn tài xế lái xe đi, vậy đi, phần kỷ niệm này cứ để chiếc xe đó mang đi đi, càng lúc càng xa, cuối cùng cũng biến mất.

Cậu kéo hành lý ra cửa soát vé, ngồi trong phòng chờ bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, mãi đến khi số hiệu của chuyến tàu đến thành phố Thanh Xuyên được phát trên loa trong sảnh lớn vang lên, Điêu Xuyên Hạ mới hoàn hồn, nhìn lúc mình phải rời đi càng ngày càng gần, chuyến xe lửa chở mình rời xa Thích Vũ Thời càng ngày càng gần, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời khóc lớn.

Cũng chính nhà ga này, chuyến tàu này và hàng ghế dành cho hai người, Điêu Xuyên Hạ phảng phất có thể thấy mình từ bốn năm trước, lúc mình mới theo Thích Vũ Thời đến thành phố Hải Tân, liều mạng đuổi theo người yêu, đi đến thành phố hắn sống, nghênh đón một tình yêu đã định sẵn là không có kết quả này.

-Hết chương 7-

Nổ: Đọc đoạn Hạ Hạ nhìn Thích Vũ Thời bước vào hội trường kia thực sự làm mình nghẹn ngào không thôi, cái cảm giác một người mình thân thiết bấy lâu như đang dần rời xa tầm với của mình, cái cảm giác chợt nhận ra mình không xứng được ở bên cạnh người ấy nữa, đứng từ xa nhìn khung cảnh người ấy và bên cạnh không phải là mình nhưng bầu không khí rõ là ai cũng đang ủng hộ họ, còn mình thì thu mình ở một góc bất lực, bứt rứt trong lòng. Muốn ôm Hạ Hạ (╥﹏╥)

Đường đâu đường đâu, thủy tinh ghim nát tim tôi rồi (╥﹏╥) 

T.R.U.Y.E.N.W.I.K.I.1 LÀ TRANG R.E.U.P. VUI LÒNG KHÔNG ĐỌC Ở ĐÂY!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net