CHƯƠNG 143: ĐÁNH NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mình chuyển từ 'chị dâu' qua 'anh dâu' cho nó phù hợp nha, nhiều chương quá nên chưa beta lại từ đầu, sau khi hết truyện mình sẽ beta lại từ ngữ cho phù hợp, mn thông cảm nhé!

CHƯƠNG 143: ĐÁNH NHAU

Ngày hôm sau, trong thư phòng.

Âu Dương Húc thấy có ba cô gái chờ sẵn trong thư phòng, cậu mỉm cười đi vào trong.

"Anh dâu!" Ba cô gái lập tức đứng dậy chào cậu.

"Ngồi xuống nào." Âu Dương Húc cười tươi ngồi trên sô pha, còn ba cô gái ngồi đối diện cậu.

"Hôm nay là ngày đầu tiên dạy các em học. Là con gái trong nhà họ Ngô, là thành viên trong nhà đời đời làm quân nhân. Anh hy vọng sau này ba em có thể vì cha của các em, vì căn cứ nhà mình, vì tòa thành của mình, cũng là vì chính mình mà cố gắng nghiêm túc học hết tất cả những gì anh dạy cho các em, giống như thời các em còn đi học trong trường vậy."

"Dạ, anh dâu yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học tập."

"Vâng, em cũng sẽ nghiêm túc học."

"Anh dâu yên tâm, em đã lập lời thề quân nhân với cha em rồi, nhất định sẽ nghiêm túc học hành."

Nghe ba cô gái nói như vậy, Âu Dương Húc hài lòng gật đầu.

"Được, không nói tào lao nữa. Hôm nay, anh sẽ dạy các em cách sử dụng ngọc thạch cùng với làm thế nào để hỗ trợ dị năng giả sơ cấp."

Ba cô gái tập trung nhìn Âu Dương Húc, cẩn thận nghe từng câu từng chữ cậu nói, không có chút qua loa sơ sài.

Vào ban đêm.

Ngô Hạo Thiên ngắm người yêu nằm bên cạnh mình, anh cười hỏi: "Cảm giác một ngày làm thầy giáo thế nào?"

"Cảm thấy không tệ lắm, ba đứa em gái của anh đều rất chăm học, đặc biệt là Tiểu Tĩnh học cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ tập trung."

"Haiz..." Nghe cậu nhắc đến Tiểu Tĩnh, Ngô Hạo Thiên khẽ thở dài.

"Sao nào, anh lại nghĩ đến chuyện của Chu Cẩm Đào à?" Âu Dương Húc nhìn vẻ mặt buồn bã ỉu xìu của anh thì lập tức đoán ra, nhất định là anh lại nghĩ đến chuyện nhà của chú hai rồi.

"Tiểu Húc, bây giờ trong truyện gốc đã có rất nhiều sự việc bị thay đổi. Em nói xem, cái tên Chu Cẩm Đào kia có thể cũng thay đổi hay không?"

"Thật ra, em cũng rất hy vọng Chu Cẩm Đào có sự thay đổi, em cũng hy vọng chú hai và Tiểu Tĩnh sẽ không vì người này mà cảm thấy khổ sở. Nhưng mà Hạo Thiên à, anh phải hiểu rõ, dù sao truyện gốc cũng là truyện gốc, có rất nhiều giả thiết đã được thiết lập ra rất khó để thay đổi, chúng ta không thể ỷ y vào việc hiện giờ có rất nhiều thứ thay đổi rồi xem nhẹ truyện gốc được."

Sau khi cậu nói xong, Ngô Hạo Thiên cũng gật đầu liên tục: "Anh hiểu ý của em, em nói ra sự kiện ở Phúc Thành cho chú hai biết trước cũng là không mong chú hai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Anh rất hiểu nỗi khổ tâm của em, nhưng chuyện này thật sự làm Tiểu Tĩnh hơi khó xử."

Dù sao một người là chồng mình, một người là cha mình, là người phụ nữ bị kẹp ở chính giữa biết lựa chọn như thế nào đây?

"Em nghĩ Tiểu Tĩnh sẽ tự biết đưa ra sự lựa chọn chính xác!"

"Chỉ mong chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm cha con của Tiểu Tĩnh và chú hai thôi!"

Nếu chú hai thật sự giết Chu Cẩm Đào, Ngô Hạo Thiên lo lắng cha con bọn họ rất có thể trở mặt thành thù mất.

"Anh cũng đừng lo lắng đến thế, chú hai làm tư lệnh nhiều năm vậy rồi, em nghĩ chú ấy nhất định có thể xử lý tốt việc này." Âu Dương Húc nhẹ nhàng trấn an người đàn ông của mình.

"Ừ, chỉ mong là vậy."

Để con gái Ngô Hạo Tĩnh ở lại, ngày hôm sau, chú hai Ngô Chấn Bang dẫn con rể Chu Cẩm Đào cùng với binh lính cấp dưới của mình rời khỏi Cảnh Thành.

Thấy ánh mắt chú hai mang theo vẻ đề phòng nhìn con rể, Âu Dương Húc yên tâm hơn một chút.

Trong truyện gốc nói cả nhà chú hai sẽ chết trong tay Chu Cẩm Đào, bây giờ chú hai đã có sự đề phòng trước, vậy chắc có thể phá vỡ chuyện này trong truyện gốc nhỉ?

Chỉ mong cả nhà chú hai có thể bình bình an an, chỉ mong Phúc Thành đừng lọt vào tay người khác, vậy thì thế lực nhà họ Ngô mới càng thêm củng cố, càng mạnh mẽ hơn.

Vài ngày sau, buổi chiều ba giờ, Âu Dương Húc đúng giờ về nhà họ ngô.

"Mẹ, Hạo Vũ!" Vừa vào nhà thấy Thái Quyên đang ngồi trên sô pha trò chuyện với Hạo Vũ, Âu Dương Húc lên tiếng chào hỏi.

"Tiểu Húc về rồi!" Con dâu đã trở về, Thái Quyên vội vàng đứng dậy đón cậu.

"Anh dâu!" Ngô Hạo Vũ cũng đứng lên đi theo.

"Sao không thấy Tây Tây?" Âu Dương Húc nhìn quanh một vòng không thấy con trai mình, cậu hoang mang hỏi.

"À, bà sui gia và chú ba con dẫn Tây Tây đi dạo rồi." Thái Quyên cười đáp.

Từ khi có Tây Tây, bà và Tần Phương trở thành bà nội bỉm sữa 24/7, Tây Tây cũng rất thân thiết với hai người bà của mình.

"Dạ, còn bọn Tiểu Văn đâu mẹ?" Âu Dương Húc lại hỏi.

"À, ba đứa nó hả, đều ở trong của Tiểu Văn ấy. Gần đây cứ mờ mờ ám ám, không biết mấy đứa nó đang làm cái gì nữa?" Nói xong, Thái Quyên cũng cảm thấy kỳ lạ, ba chị em suốt ngày đóng cửa ở trong phòng, ngoại trừ lúc ăn cơm thì bình thường không thấy bóng dáng đâu.

Nghe Thái Quyên nói thế, Âu Dương Húc khẽ gật đầu. Cậu nghĩ: Chắc ba đứa ở trong phòng luyện tập vẽ bùa chứ gì!

Mấy ngày nay, mỗi buổi sáng cậu sẽ dạy học một tiếng cho ba cô gái, sau đó để cho bọn họ lấy bút chì tự tập luyện, ba cô gái đều vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều ở trong phòng luyện vẽ rất lâu, cho đến khi tới giờ cơm mới đi ra ngoài.

"Dạ." Âu Dương Húc hiểu rõ, cậu định đi lên lầu.

"Anh dâu!" Ngô Hạo Vũ gọi cậu.

"Sao thế?" Vẻ mặt Ngô Hạo Vũ rất lo lắng làm Âu Dương Húc cũng căng thẳng theo.

"Anh hai đã trở về, nhưng mà hình như tâm trạng của anh ấy không tốt lắm, sắc mặt rất xấu!"

"Đúng đó, nhìn mặt nó đáng sợ lắm." Thái Quyên cũng cảm thấy hôm nay cảm xúc của con trai lớn nhà mình rất bất ổn.

"Dạ, con biết rồi." Âu Dương Húc thấy hai mẹ con lo lắng như vậy thì khẽ gật đầu rồi xoay người đi lên lầu.

"Mẹ, mẹ nói xem, có phải anh dâu và anh hai đang cãi nhau không?" Ngô Hạo Vũ nhìn mẹ mình, lo lắng hỏi.

"Ai mà biết, tính tình của anh hai con khó mà nói được."

"Hay là hai mẹ con mình đứng ngoài cửa nghe lén đi?" Ngô Hạo Vũ nháy mắt.

"Vậy không hay lắm đâu?"

"U là trời, có gì mà không hay, còn đỡ hơn hai vợ chồng anh hai đánh lộn với nhau mà, đi thôi mẹ!" Ngô Hạo Vũ vừa nói vừa kéo mẹ mình đi lên lầu hai.

Đi vào trong phòng, quả nhiên cậu nhìn thấy cái mặt còn đen hơn đáy nồi đang ngồi trên giường, Âu Dương Húc chớp chớp mắt.

"Sao hôm nay anh về sớm vậy?"

Mấy ngày nay, hai người phân công hợp tác. Âu Dương Húc ở lại căn cứ vẽ bùa, vẽ trận pháp trợ giúp các dị năng giả, dạy cho ba chị em học. Ngô Hạo Thiên phụ trạch dẫn dắt đại đội bộ đội đặc chủng đi ra ngoài săn giết tang thi, giúp Âu Dương Húc kiếm tích phân, thu thập tinh hạch. Vì thế nếu như bình thường, Âu Dương Húc sẽ không gặp được anh cho đến buổi tối, bất quá hôm nay lại là ngoại lệ.

Lạ thật, anh ấy gặp phải chuyện gì à? Sao lại trở về sớm như thế?

Nghe Âu Dương Húc hỏi, Ngô Hạo Thiên híp híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đang ngồi đối diện anh.

"Tại sao em lại nói cho những dị năng giả đó biết em là dị năng giả đa hệ?" Anh to tiếng tra hỏi cậu.

Ngay cả với người trong đại đội bộ đội đặc chủng, Ngô Hạo Thiên đều rất nhiều lần ra lệnh và giải thích rất rõ ràng, nói với bọn họ rằng không thể tiết lộ việc của Tiểu Húc. Nhưng anh lại không ngờ, cậu lại nói ra bí mật của mình, đã vậy còn nói cho hơn 300 dị năng giả biết.

"Có vấn đề gì sao?" Âu Dương Húc không cho là đúng hỏi.

"Có vấn đề gì sao? Em biết rõ Cảnh Thành bị chia cắt bởi ba nhà, em biết rõ Cảnh Thành không yên ổn mà em còn dám nói ra bí mật của em? Em có biết những dị năng giả đó rất có thể là tai mắt của nhà họ Sở hoặc nhà họ Lý hay không? Em có biết có lẽ bây giờ hai nhà kia đã sai người theo dõi em rồi không hả!" Ngô Hạo Thiên tức giận nắm lấy vai cậu nói.

Chết tiệt, sao em ấy không ý thức được nguy hiểm chút xíu nào vậy? Chẳng lẽ em ấy không lo lắng cho sự an toàn của chính mình sao?

Âu Dương Húc cười cười nhìn cái mặt đen thui của anh: "Vậy không phải càng tốt à? Sẵn dịp chúng ta có thể mượn chuyện này tìm ra gián điệp trong đội ngũ, lọc sạch hoàn toàn đội ngũ dị năng giả của nhà họ Ngô chúng ta."

Nghe xong, Ngô Hạo Thiên ngây người, tiếp đó lửa giận càng lớn hơn, anh xoay người đè cậu ở trên giường.

"Em cố ý, em cố ý phải không?"

Âu Dương Húc cau mày khi thấy anh như hung thần ác sát, ghìm chặt cậu tra hỏi.

"Mặc dù em biết ai là gián điệp trong đoàn dị năng của nhà họ Ngô, nhưng em không thể dựa vào tiên đoán để đi giết người, em cần chứng cứ. Có chứng cứ rồi thì chẳng những chúng ta có thể loại bỏ được gián điệp, em còn có thể khiến cho các dị năng giả còn lại phải sợ hãi, đây là cách tốt nhất."

"Cách tốt nhất? Em, em đáng chết thật!" Ngô Hạo Thiên hét lớn rồi đấm một cú vào mặt Âu Dương Húc.

"Ngô Hạo Thiên, anh điên rồi sao?" Âu Dương Húc không chút đề phòng nên bị ăn cả đấm, khóe miệng cậu lập tức nứt ra.

"Là tôi điên hay là em điên? Chuyện lớn như vậy mà em lại gạt tôi?" Ngô Hạo Thiên không hề yếu thế rống trở lại, cơn giận đã đốt cháy lên não của anh.

Đáng giận, ngay cả chuyện này cũng không bàn bạc trước với mình mà đã tự mình thực hiện, em ấy hoàn toàn không coi mình là người đàn ông của em ấy sao?

"Ngô Hạo Thiên! Anh mẹ nó dám đánh tôi, hôm nay tôi phải lột da anh mới được!" Âu Dương Húc giận tím người trừng người đàn ông mặt mày xanh mét rồi thuấn di một cái, từ trên giường chuyển qua phía sau anh, nhắm ngay mông anh đá một phát.

"A..." Ngô Hạo Thiên còn chưa phản ứng lại thì đã bị Âu Dương Húc đá văng xuống đất, ngã thành hình chữ X trên mặt đất.

"Mẹ nó, hôm nay mà không lột da của anh thì tôi không phải tên Âu Dương Húc." Sắn ống tay áo lên, Âu Dương Húc như sói như hổ hung tàn nhào lên, giơ nắm tay đấu võ với anh.

Ngô Hạo Thiên vội vàng dùng tay đỡ nắm đấm của cậu, anh lật người một cái cưỡi lên trên người Âu Dương Húc làm cậu té lăn quay trên đất.

"Tôi là chồng em, tại sao chuyện lớn như vậy mà em lại không nói với tôi trước?" Anh kiềm chặt đôi tay của Âu Dương Húc rồi bực mình hỏi.

"Ngô Hạo Thiên, mẹ kiếp tôi 23 tuổi rồi, là người trưởng thành, không phải em bé còn chưa cai sữa, không cần chuyện gì cũng phải báo anh trước chứ?" Âu Dương Húc rất rõ ràng, nếu cậu nói thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.

"Vậy em cũng không thể..."

Ngô Hạo Thiên còn chưa nói xong, Âu Dương Húc đã đá một cú ngay be sườn làm anh bị hất văng ra, cậu trở tay ghìm bả vai của anh.

"Đừng coi tôi như người già phụ nữ và trẻ em có được không? Tôi là đàn ông, là kẻ mạnh có thực lực ngang ngửa anh đấy! Tôi tự biết tôi nên làm gì và không nên làm gì, không cần anh dạy đời tôi!"

"Cái rắm, tôi là chồng em, em muốn làm gì thì tôi đều có thể làm cho em, em cần gì phải tự đặt mình vào nguy hiểm hả?" Ngô Hạo Thiên trợn mắt, vẫn không chịu thua như cũ.

"Tôi không cần phải núp sau lưng anh, tôi cũng có thể bảo vệ anh, bảo vệ nhà họ Ngô, tôi cũng là đàn ông!"

"Âu Dương Húc..." Ngô Hạo Thiên hét lên, anh trở tay nắm cánh tay cậu đặt trên người mình rồi đè cậu lại trên đất.

"Á, mẹ kiếp cả nhà anh!" Cảm thấy cái ót đụng vào sàn nhà, Âu Dương Húc khó chịu chửi thề.

"Tôi không đồng ý chuyện này, tôi phản đối!" Ngô Hạo Thiên vừa đè bả vai của Âu Dương Húc vừa lớn tiếng phản bác.

"Phản đối cũng vô dụng, kế hoạch của tôi đã bắt đầu rồi." Âu Dương Húc vui sướng khi người gặp họa nói.

"Em, em khốn kiếp!" Ngô Hạo Thiên lập tức đấm vào mặt Âu Dương Húc.

"Được lắm, anh vẫn chưa chịu thôi đúng không, coi coi hôm nay tôi có đánh chết anh không!" Thấy anh lại ra tay, Âu Dương Húc nhanh chóng đỡ lấy.

Hai người lại tiếp tục đánh nhau một trận.

END CHƯƠNG 143.

Editor: Mọe nó, ko thể chấp nhận được, ko thể chấp nhận được, công đánh thụ, móa nó! T-T, truyện gì y như 2 đứa con nít T-T, chứng tỏ yêu vô một cái là ngu người liền =]]]]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net