CHƯƠNG 146: NGÔ HẠO THIÊN TÌM ĐẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 146: NGÔ HẠO THIÊN TÌM ĐẾN

Thái Quyên vội vàng chạy ra ngoài thì thấy con trai mình đang suy sụp ngồi dưới đất.

"Hạo Thiên, sao rồi? Con có bị thương không?" Thái Quyên lo lắng đỡ con trai dậy.

Ngô Hạo Thiên nhìn mẹ mình, anh mờ mịt lắc đầu, sau đó xoay người đi vào nhà.

Anh vào phòng khách, cứ như thế không nhúc nhích mà chỉ ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, yên tĩnh đến mức làm cho Tiểu Văn cắn môi: "Anh hai, anh không sao chứ?"

Ngô Hạo Thiên chỉ xoay đầu nhìn em gái một cái, anh vẫn tiếp tục không nói gì mà yên lặng ngồi một chỗ.

"Hạo Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con với Tiểu Húc, không phải tình cảm hai đứa tốt lắm à?" Chú ba khó hiểu hỏi.

"Em ấy muốn lấy thân dụ địch, muốn nhổ hết những cái đinh trong đoàn dị năng nhà họ Ngô, con không đồng ý, em ấy lại không chịu thua nên bọn con mới đánh nhau."

"Chuyện này..." Chú ba cũng cạn lời khi biết nguyên nhân.

Người trẻ tuổi bây giờ thật là dễ kích động, ý kiến không hợp là đánh nhau ngay, thật sự không nên chút nào.

"Cho dù nó không nghe con thì con cũng nên từ từ nói chuyện với nó chứ? Đánh vợ thì còn gì là đàn ông nữa?" Ngô Chấn Khôn khó chịu răn dạy.

"Dạ, là con sai. Con không nên đánh em ấy." Lúc này, Ngô Hạo Thiên cũng rất hối hận.

"Sao cái gì cũng đổ do Hạo Thiên hết vậy? Rõ ràng là hai đứa nhỏ đánh nhau được không, anh xem Hạo Thiên cũng bị đánh bầm mặt rồi kìa, Tiểu Húc cũng có trách nhiệm!"

Nghe vợ mình nói vậy, Ngô Chấn Khôn trợn mắt: "Sao lúc nãy em không nói vậy với bà sui đi?"

"Em, em nói được à? Em còn chưa nói thì Hạo Thiên đã chọc người ta tức giận đi mất rồi. Nếu em mà nói nữa thì càng không xong đó." Thái Quyên lại không ngốc, khi đó khuyên còn không khuyên kịp chứ làm sao dám nói như thế.

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là do con sai." Ngô Hạo Thiên chìm vào tự trách.

Thái Quyên nhìn con trai mình ủ rũ cúi đầu, bà vô cùng đau lòng.

"Haiz, Tiểu Húc cũng vậy, không biết khuyên mẹ của nó, Tần Phương bắt đi là nó đi theo luôn, không biết đau lòng Hạo Thiên nhà chúng ta xíu nào! Con trai tôi có bao giờ phải ăn nói khép nép với người khác cơ chứ?"

"Được rồi, em còn sợ chưa đủ loạn đúng không?" Ngô Chấn Khôn khó chịu hét lên.

Bị chồng hét thẳng vào mặt, Thái Quyên lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào.

"Chị dâu, chị vào trong xem Tây Tây đi. Tiểu Duyệt và Tiểu Tĩnh chưa có con nên không có kinh nghiệm."

Buổi chiều dắt Tây Tây đi ra ngoài chơi một vòng nên bé con mệt mỏi, chưa đến giờ cơm tối mà đã ngủ, do Tiểu Duyệt và Tiểu Tĩnh trông nom.

"Ừ, đúng rồi, chị đi xem Tây Tây dậy chưa, có đói bụng chưa đã." Nói xong, Thái Quyên đứng dậy rời đi.

Thái Quyên đi rồi, chú ba vỗ vỗ bả vai Ngô Hạo Thiên.

"Hạo Thiên à, con phải nhớ, tuy Tiểu Húc là bạn đời của con, nhưng nó cũng là một người đàn ông như con. Có những khi, con không nên quá cứng rắn, con cũng cứng, nó cũng cứng, chẳng phải hai đứa nói không được thì cũng chỉ có thể đánh nhau thôi sao?"

"Đúng vậy, vợ là phải dỗ chứ không phải đánh, con thấy cha có đánh mẹ con bao giờ chưa?" Ngô Chấn Khôn rất đồng ý với lời của em trai mình.

Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn cha và chú ba, anh khẽ gật đầu.

"Được rồi, chú ba không nói nhiều nữa, con yên tâm ở đây đợi Hạo Vũ về rồi hỏi địa chỉ Tiểu Húc ở. Tới đó rồi nhớ dỗ ngọt người ta, chỉ cần Tiểu Húc gật đầu thì Phương Phương cũng sẽ không làm khó con."

"Dạ, con biết rồi chú ba."

Nửa tiếng sau, Ngô Hạo Vũ về nhà.

"Anh hai, sao chỉ có mình anh vậy, những người khác đâu?" Ngô Hạo Vũ thấy chỉ có một mình Ngô Hạo Thiên trong phòng khách thì hỏi.

"Đi ngủ hết rồi, em đưa Tiểu Húc và mẹ vợ đến chỗ nào vậy?"

"Dạ, tới chỗ mà hai người từng ở, chỗ đó gần với quân bộ, an toàn hơn."

"Ừm." Ngô Hạo Thiên gật đầu, đứng dậy muốn đi.

"Anh hai, bây giờ anh đi luôn à? Anh dâu vẫn chưa hết giận đâu."

"Anh tự biết." Ngô Hạo Thiên không hề do dự rời đi.

Ngô Hạo Thiên chạy tới chỗ ở của Âu Dương Húc, trong phòng Âu Dương Húc không một bóng người, anh nhìn thời gian thì đoán có thể cậu vào không gian tắm rửa nên ngồi trong phòng chờ sẵn.

Quả nhiên, mười lăm phút sau, Âu Dương Húc mặc áo ngủ, xoa tóc xuất hiện ở trong phòng.

Thấy Ngô Hạo Thiên tới, Âu Dương Húc cũng không ngạc nhiên, cậu coi như không có việc gì mà ngồi ở mép giường lau tóc.

Ngô Hạo Thiên đi tới lấy khăn lông từ trong tay cậu rồi chủ động hỗ trợ lau tóc cho cậu.

Có người hỗ trợ nên Âu Dương Húc cũng không từ chối mà ngầm đồng ý hành động của anh.

Lau khô tóc xong, Ngô Hạo Thiên lấy lược gỗ chải tóc gọn gàng cho Âu Dương Húc.

Âu Dương Húc liếc anh nhưng vẫn chưa nói gì, cậu kéo chăn ra chui vào ổ chăn.

Ngô Hạo Thiên thấy cậu dựa vào đầu giường, mí mắt hạ xuống, có chút buồn ngủ, anh duỗi tay nhẹ nhàng sờ vào khóe miệng xanh tím của cậu: "Đau không?"

Âu Dương Húc ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt tràn đầy thương tiếc của anh, cậu lập tức quay mặt đi, không thèm nói chuyện.

"Đau lắm phải không?" Người yêu không để ý tới mình mà quay mặt đi, Ngô Hạo Thiên xoa xoa tóc cậu.

"Biết sẽ đau, vậy mà anh mẹ nó dám đánh tôi?" Âu Dương Húc hất tay anh ra, sau đó co người nằm rụt xuống lại.

"Giận anh, không cần anh nữa à?" Ngô Hạo Thiên nhìn vào mắt cậu rồi hỏi.

Đối mặt với sự tấn công lừa tình của anh, Âu Dương Húc không hiểu sao thấy bực bội: "Đừng làm tôi ghê tởm nữa được không? Ngô Hạo Thiên, anh mà còn dám khóc một tiếng nữa xem, xem ông đây có đánh chết anh không!"

Ngô Hạo Thiên thấy cậu nổi giận, anh thở dài: "Tiểu Húc, em biết không? Thật ra anh không sợ anh chết trong tay Sở Hàn, anh cũng không sợ bị biến thành tang thi. Anh chỉ sợ nhất chính là em, anh sợ em gặp nguy hiểm, sợ anh không thể bảo vệ được em, anh sợ cho dù đã biết kết cục thì anh vẫn sẽ mất em như cũ."

"Chết tiệt, anh càng nói càng hăng đúng không?" Âu Dương Húc trừng người đàn ông càng nói càng đỏ mắt, cậu càng tức giận hơn.

Âu Dương Húc đột ngột ngồi dậy, nhanh nhẹn nhào lên đè Ngô Hạo Thiên trên giường.

Ngô Hạo Thiên thấy cậu giơ nắm tay lên, đôi mày nhíu chặt lập tức giãn ra: "Đánh đi, anh sẽ không đánh trả, em cứ đánh anh một trận để em bớt giận đi."

Âu Dương Húc nhìn dáng vẻ anh như cô vợ nhỏ nhịn nhục chịu đựng, cậu càng tức hơn.

"Mẹ nó, anh là một thằng đàn ông con trai mà giả vờ yếu đuối làm gì, anh tưởng là anh giả vờ yếu đuối thì tôi không đánh anh đúng không?" Âu Dương Húc kéo cổ áo Ngô Hạo Thiên lên, trực tiếp cho hai đấm.

Một đấm vào cằm, một đấm vào mũi, hai hàng máu mũi lập tức chảy ra.

Hai cú đấm này, Âu Dương Húc dùng sức mười phần, không hề nhường nhịn. Nhưng anh cũng không than một tiếng, Âu Dương Húc tức khắc cảm thấy như đánh vào bông, càng thêm điên hơn.

"Không sợ chết đúng không, ông đây bóp chết anh!" Âu Dương Húc ấn vào cổ Ngô Hạo Thiên, dùng sức bóp.

Mặt Ngô Hạo Thiên đỏ lên, bắt đầu hô hấp khó khăn, Âu Dương Húc đắc ý: "Xin tôi đi, xin tôi tha cho anh."

Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên nhếch miệng cười: "Tiểu Húc, xin em đừng rời khỏi anh."

"Không phải, tôi kêu anh xin tha cơ mà." Âu Dương Húc bắt bẻ không chịu buông tha.

"Tiểu Húc, xin em đừng giận anh, đừng oán anh, đừng không để ý đến anh!"

"Anh, anh cố ý phải không, nói lại."

Ngô Hạo Thiên thấy cậu bị chọc tới dựng lông, anh giơ tay mở ra đôi tay đang bóp cổ anh của cậu rồi lật người đè cậu dưới người mình.

"Muốn đánh nhau à?" Âu Dương Húc ngưỡng cằm, không chút sợ hãi nhìn anh.

Ngô Hạo Thiên nắm chặt hai tay cậu đè hai bên sườn, rồi anh trực tiếp cúi người xuống, hôn lên đôi môi của cậu.

"Ưm ưm..." Âu Dương Húc không thương tiếc cắn vào đầu lưỡi anh, mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang miệng. Tuy vậy, Ngô Hạo Thiên vẫn không buông ra, vẫn quấn lấy môi lưỡi của cậu, si tình hôn một lúc lâu, sau đó anh áp chặt cả người cậu, cởi quần áo cậu ra.

"Xin anh đi, xin anh làm cho em thoải mái, làm cho em sướng tới dục tiên dục tử." Ngô Hạo Thiên ác liệt thì thầm vào tai cậu.

Nghe vậy, Âu Dương Húc vui vẻ, cậu thoát khỏi trói buộc của anh, tiếp đó trở tay ôm lấy bả vai anh rồi gặm cắn lên cần cổ gợi cảm của anh.

"Ai xin ai cũng chưa chắc đâu, có muốn không, muốn thì xin em đi?"

Ngô Hạo Thiên thấy người yêu nhỏ đè lên người mình bá đạo nói như thế, anh cũng cười theo, rồi ôm người hôn môi...

"Tiểu Húc, anh yêu em, anh yêu em..." Vào những lúc tình chàng ý thiếp thắm thiết, chính là khi Âu Dương Húc nghe được rất nhiều lời yêu thương ngọt ngào của anh.

― Đây là đường ranh giới củi khô lửa bốc, núi lửa phun trào, mưa xuân rào rạt do các bạn độc giả tự tưởng tượng ―

"Tiểu Húc về nhà với anh nhé!" Ngô Hạo Thiên ôm người yêu nhỏ mệt mỏi buồn ngủ vào lòng, anh nhẹ giọng năn nỉ.

"Không được, mấy ngày nữa đã." Âu Dương Húc từ chối.

"Tại sao? Em còn giận anh à?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu.

"Sao anh lại ngốc thế, em ở bên ngoài thì hai căn cứ khác càng dễ tiếp cận em hơn chứ?"

Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên mở to mắt: "Em, em không thể nghe anh một lần sao?"

"Không nghe, có bản lĩnh thì chúng ta đánh thêm một trận, nếu anh đánh em tới mức không đứng lên được nữa thì em sẽ nghe anh nói." Âu Dương Húc chọt chọt ngực anh, Ngô Hạo Thiên nghe cậu nói vậy thì cũng chỉ biết thở dài.

"Được rồi, nghe em, cho tiểu đội một và tiểu đội hai đến đây núp để bảo vệ em vậy."

"Không cần, anh giúp em tạo thế là được, tốt nhất là để cho ai ai trong Cảnh Thành đều biết là em bị Ngô Hạo Thiên anh đánh đuổi ra khỏi nhà. Còn nữa, chuyện anh nuôi vợ bé, anh cũng hé lộ ra một chút."

"Anh, anh nuôi vợ bé khi nào?"

Âu Dương Húc cười to khi thấy anh trợn mắt: "Anh không ngoại tình thì mắc gì đánh vợ trong nhà chứ?"

"Anh, anh không có..."

"Được rồi, em mệt quá, em nói sao thì anh cứ làm theo y như vậy đi." Âu Dương Húc cọ cọ trong ngực anh rồi ngủ mất.

Ngô Hạo Thiên nhìn cậu cứ thế ngủ rồi, anh đau lòng vỗ vỗ đầu cậu, sau đó không nói thêm gì nữa.

END CHƯƠNG 146.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net