CHƯƠNG 145: ÂU DƯƠNG HÚC BỎ ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 145: ÂU DƯƠNG HÚC BỎ ĐI

Vào bữa tối, Âu Dương Húc cúi đầu ôm chén ăn cơm, còn Ngô Hạo Thiên ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng gắp thức ăn cho cậu, lén nhìn sắc mặt cậu.

"Tiểu Húc à, sao con ăn nhanh thế, đói bụng lắm sao?" Tần Phương thấy con trai lúi cúi ăn cơm không thèm ngẩng đầu thì cười hỏi.

"Dạ, lúc trưa ăn không no." Âu Dương Húc tiếp tục lùa cơm.

"Ăn chậm một chút." Tần Phương hiền lành cười rồi gắp thức ăn bỏ vào chén con trai mình.

"Cám ơn mẹ!" Âu Dương Húc nói cám ơn, cậu dùng ba phút tiếp theo giải quyết hết bữa tối.

"Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn nhé." Âu Dương Húc đặt chén đũa xuống, đứng dậy muốn đi.

"Tiểu Húc, mặt con bị sao vậy?" Mặc dù Âu Dương Húc xoay người rất nhanh nhưng vẫn bị Tần Phương thấy được vết bầm xanh tím trên mặt, bà vội giữ chặt cánh tay con trai mình lại hỏi.

"Không, không sao." Âu Dương Húc lắc đầu đáp.

"Ngước đầu lên, cho mẹ xem!" Tần Phương đâu phải người dễ lừa.

Nghe vậy, Âu Dương Húc cau mày, bất đắc dĩ nâng lên gương mặt thảm không nỡ nhìn của mình.

"Con, con bị sao thế này?" Tần Phương hốt hoảng nhìn mặt mũi bị đánh sưng tím của con trai.

"Tiểu Húc à, con, con..." Thấy dáng vẻ con dâu như thế, Ngô Chấn Khôn cũng giật cả mình.

Thái Quyên trừng ông xã nhà mình, ý bảo ông đừng xen vào.

"Không sao, do rèn luyện mà thôi." Âu Dương Húc vẫn dáng vẻ như cũ.

"Ai, là ai đánh con thành như vậy?" Tần Phương vội đứng lên, đau lòng nhìn cậu.

"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con phải đi ngủ, buổi tối còn phải giúp mấy dị năng giả hấp thu nguồn năng lượng." Âu Dương Húc nói xong muốn đi.

"Có phải là cậu ta không?" Tần Phương chỉ tay về phía Ngô Hạo Thiên trên mặt cũng có vết bầm tím.

"Mẹ!" Ngô Hạo Thiên đứng dậy.

"Có phải cậu đánh con trai tôi không?" Tần Phương nheo mắt nhìn anh, lạnh giọng hỏi.

"Dạ." Thấy Tần Phương tức giận, Ngô Hạo Thiên giãy giụa một lát, thật ra anh rất muốn phủ nhận, nhưng anh biết nếu Tần Phương biết anh nói dối, chỉ sợ kết quả càng tệ hại hơn, cho nên anh vẫn căng da đầu thừa nhận.

"Tốt, Ngô Hạo Thiên, cậu giỏi lắm!" Tần Phương nghiến răng, gằn từng chữ một.

"Mẹ, là con sai, mẹ đừng nóng giận." Ngô Hạo Thiên nhìn mẹ vợ giận đến mức muốn nhào lên xé nát anh thì vội vàng nhận lỗi nhận sai.

Tần Phương lạnh lùng liếc Ngô Hạo Thiên rồi xoay người về phía con trai mình: "Cậu ta đánh con, con còn giúp cậu ta gạt mẹ? Tiểu Húc, con bị ngốc sao con?"

"Mẹ..."

"Đi, đi với mẹ, mẹ dẫn con đi!" Tần Phương nắm chặt tay con trai mình, bà không nói hai lời bước tới cửa phòng.

"Bà sui, bà đừng nóng mà, tụi nó tính con nít cãi nhau ầm ĩ vậy thôi, bà đừng giận quá." Thái Quyên chạy tới cản hai mẹ con Tần Phương lại.

"Đúng vậy, đúng vậy, dì à, dì đừng nóng, là anh trai con không đúng, đều do anh con sai hết, con xin lỗi anh dâu giùm cho." Tiểu Văn cũng gấp gáp ngăn đón, giúp đỡ hòa giải.

"Tôi không muốn dùng dị năng với người thường, cho nên, xin mọi người tránh ra." Tần Phương vừa nói vừa vận dị năng, một quả cầu nước trong vắt xuất hiện trong lòng bàn tay bà.

Đừng thấy dị năng của Tần Phương không là gì trong đại đội đặc chủng, nhưng dị năng cấp ba trong phòng này, ngoại trừ Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc thì Tần Phương là mạnh nhất!

"Này..." Thấy Tần Phương thật sự nổi giận đến mức dùng cả dị năng, hai mẹ con Thái Quyên nhất thời không còn gì để nói.

"Bà sui, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, bà đừng kích động như vậy." Ngô Chấn Khôn đi tới đẩy vợ con mình qua một bên.

Nhìn cả nhà họ Ngô trong này, Tần Phương hừ lạnh: "Không có gì để nói hết, lúc tôi đồng ý cho con trai mình và Ngô Hạo Thiên kết hôn thì tôi cũng đã nói rồi. Tôi không cần bất cứ lễ hỏi nào của nhà họ Ngô cả, tôi chỉ cần Ngô Hạo Thiên hết lòng hết dạ đối xử tốt với Tiểu Húc, nhưng bây giờ mấy người nhìn đi, con trai ông đánh con trai tôi thành dạng gì này?"

Nghe Tần Phương lên án, Ngô Chấn Khôn cũng cau mày: "Hạo Thiên, rốt cuộc con với Tiểu Húc xảy ra chuyện gì? Đã kết hôn rồi mà sao tính tình của con vẫn kỳ như thế, ngay cả vợ mà con cũng dám đánh?"

"Dạ, là con sai, là do con quá xúc động. Xin lỗi mẹ, con biết sai rồi, sau này con tuyệt đối sẽ không bạo lực với Tiểu Húc, mẹ đừng nóng. Bây giờ đã tối, mẹ và Tiểu Húc đi ra ngoài không an toàn đâu."

"Đúng vậy Phương Phương, em kích động quá rồi." Ngô Chấn Quốc kéo tay Tần Phương, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

"Tôi kích động? Nếu Tiểu Duyệt bị người ta đánh như vậy thì anh có thờ ơ không?"

"Anh..." Bị Tần Phương đốp lại một câu, chú ba cũng chỉ có thể thức thời ngậm miệng lại.

"Mẹ, là con không tốt, tất cả do con, là con sai, con xin lỗi mẹ, mẹ ngồi xuống đã, xin mẹ bớt giận." Ngô Hạo Thiên nhỏ giọng cầu xin.

"Ngô Hạo Thiên, trước đây tôi không cho Tiểu Húc quen cậu, cậu đã cầu tôi như thế nào? Cậu đã bảo đảm với tôi như thế nào?" Tần Phương trừng đôi mắt hạnh, lạnh lẽo chất vấn anh.

"Mẹ..."

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi chỉ có một đứa con trai là Tiểu Húc!" Nói xong, Tần Phương kéo con trai mình vòng qua Ngô Chấn Khôn đi tới cửa ra vào.

"Mẹ, bên ngoài nguy hiểm, mẹ không thể đi!" Ngô Hạo Thiên chặn cửa lại.

"Tránh ra!"

"Không, con đã hứa với mẹ là con sẽ bảo vệ mẹ và Tiểu Húc."

"Cậu? Lời cậu nói có thể tin sao? Lúc trước hứa với tôi cho cố, kết quả thế nào? Bây giờ tới được địa bàn nhà họ Ngô mấy người thì cậu hiện nguyên hình rồi đúng không?"

"Mẹ, không phải, không phải như mẹ nghĩ. Con, con là vì muốn tốt cho Tiểu Húc, con, con định nói chuyện đàng hoàng với em ấy, nhưng mà, nhưng mà em ấy không muốn nghe bất cứ lời nào, con..."

"Ha ha, con trai tôi không nghe cậu nói thì cậu đánh nó à? Cậu tưởng cậu là ai, cậu nghĩ hai mẹ con chúng tôi vào căn cứ nhà họ Ngô mấy người thì phải chịu nhà họ Ngô mấy người bài bố hay sao?"

"Mẹ, con xin lỗi mẹ, con có thể chịu tội với mẹ. Mẹ đánh con một trận, mắng con cỡ nào cũng được, nhưng giờ đã là ban đêm, mẹ và Tiểu Húc không thể ra ngoài, bên ngoài căn cứ đều là tang thi, rất nguy hiểm." Ngô Hạo Thiên đau khổ cầu xin mẹ vợ mình.

"Tôi lặp lại lần nữa, cậu tránh ra cho tôi!"

"Không, con không thể để hai người đi, không thể để cho hai người lấy mạng sống ra làm trò đùa."

Ngô Hạo Thiên lắc đầu, anh vẫn chặn ngay cửa như cũ, không hề lùi bước.

"Tránh ra chưa?" Tần Phương lấy súng ra chỉa ngay họng súng vào giữa trán Ngô Hạo Thiên.

"Á, bà sui!" Thái Quyên vội vàng chạy tới, Ngô Chấn Khôn, Ngô Hạo Vũ và Tiểu Văn cũng chạy qua theo.

"Đừng tới gần tôi!" Tần Phương lạnh mặt quay đầu quét qua một nhà bốn người.

Bắt gặp ánh mắt hung ác của Tần Phương, cả nhà bốn người đều chỉ đứng cách bà 1 mét, không dám tiến về phía trước.

"Anh dâu, anh nói một câu đi? Anh giúp anh em cầu tình với." Tiểu Văn cầu cứu nhìn Âu Dương Húc.

"Đúng vậy anh dâu, dì không được bình tĩnh, anh cũng đừng xúc động theo. Anh với anh hai đã cùng nhau kề vai sát cánh đến tận giờ, chẳng lẽ anh vẫn không tin tình cảm anh hai đối với anh sao?" Ngô Hạo Vũ cũng đánh bài tình cảm.

"Tiểu Húc, đừng đi!" Ngô Hạo Thiên thật sâu nhìn cậu, giọng mũi rất nặng, tràn đầy khẩn cầu.

Âu Dương Húc thấy anh ăn nói khép nép chủ động làm lành khiến cậu bực bội cau mày.

Mẹ nó, một tên đàn ông to tướng tổ bố mà làm ra vẻ đỏ mắt như thỏ con, muốn khóc lại không khóc, gớm lắm biết không?

Tuy rằng dáng vẻ hiện giờ của Ngô Hạo Thiên rất đáng thương, không chút đàn ông, không chút đẹp trai, nhưng Ngô Hạo Thiên như vậy lại càng làm Âu Dương Húc đau lòng.

Haiz, không sợ anh tàn nhẫn với tôi, chỉ sợ anh tốt với tôi quá! Tính của Âu Dương Húc là ăn mềm không ăn cứng, dù cho đánh không lại Ngô Hạo Thiên nhưng chỉ cần anh dám giơ nắm đấm là cậu dám liều mạng với anh. Anh một đấm cậu một đá, mặc dù cậu bị đánh nhưng tuyệt đối Ngô Hạo Thiên cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào từ trên người cậu.

Nhưng mà lúc này, vừa thấy anh hai mắt đỏ lừ, đứng chặn cả cửa. Âu Dương Húc lại cảm thấy lửa giận tiêu tán hoàn toàn, trong tim trong mắt chỉ còn lại đau lòng, cậu nhìn Ngô Hạo Thiên rồi lại quay đầu nhìn một nhà bốn người Ngô Chấn Khôn.

"Cha, mẹ, không có gì, mọi người về ngủ đi, con và mẹ con đi ra ngoài ở vài ngày trước."

"Tiểu húc, bên ngoài không an toàn." Ngô Chấn Khôn nghiêm túc nhắc nhở.

"Không đi ra ngoài căn cứ, Hạo Vũ, em lái xe đưa bọn anh đi."

"Hả?" Ngô Hạo Vũ nghe vậy thì nhìn anh hai mình rồi nhìn cha mẹ mình.

"Đi đi, tìm cho dì Tần và Tiểu Húc một nơi an toàn để ở đi." Ngô Chấn Khôn đồng ý.

"Cha..." Ngô Hạo Thiên nghe Ngô Chấn Khôn nói thế, anh nhăn mặt gọi.

"Được rồi, con cũng tránh ra đi, để Tiểu Húc đi."

"Không, không cho em ấy đi." Ngô Hạo Thiên lắc đầu không đồng ý.

Âu Dương Húc liếc Ngô Hạo Thiên, cậu ôm mẹ mình rồi sử dụng thuật thuấn di, hai mẹ con thoắt một cái đứng ở ngoài cửa biệt thự nhà họ Ngô.

"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên đuổi theo, Ngô Hạo Vũ cũng đi theo ra ngoài.

"Hạo Vũ, em lái xe tới đây."

"Dạ!" Ngô Hạo Vũ gật đầu rồi đi lái xe.

"Tiểu Húc, đừng đi mà." Ngô Hạo Thiên đi lên kéo cánh tay cậu.

"Được rồi, anh đừng phiền tôi nữa, tôi mệt mỏi cả ngày rồi, không muốn dây dưa với anh, anh cũng trở về ngủ đi."

"Không, đừng đi, đừng bỏ rơi anh." Anh nhìn cậu chằm chặp, trong mắt toát lên sự dịu dàng.

"Anh, anh khốn kiếp!" Âu Dương Húc thấy anh rơi nước mắt trước mặt mình, cậu buồn bực đẩy anh ra.

Tức thiệt chớ, khóc cái gì mà khóc, Âu Dương Húc cậu còn chưa chết đâu!

"Tiểu Húc!" Ngô Hạo Thiên lảo đảo lui lại vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất.

"Đừng làm thấy ghê nữa!" Âu Dương Húc không thèm quay đầu lại mà đi theo Tần Phương lên xe của Ngô Hạo Vũ.

Chiếc xe không lưu luyến rời đi, Ngô Hạo Thiên nắm chặt nắm tay.

"Tiểu Húc, em không thể đối xử với anh như vậy được. Anh không cho phép, không cho phép em biến mất khỏi cuộc đời anh! Nhất định không!"

END CHƯƠNG 145.

Editor: Gặp tui tui cũng tức đứa nào dám đánh con tui nữa là, thật sự ko thích cặp Tần Phương và Ngô Chấn Quốc... =.=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net