Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận Ngật Miên dẫn Lâm Dược đổi sang một nhà hàng khác bên kia đường, hai người ngồi gần cửa sổ có thể nhìn thấy xe cảnh sát và xe cứu thương bên ngoài lần lượt kéo đến, đường phố và ngõ hẻm chật kín người.

Tâm trí Lâm Dược lúc này không để ý những náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, cậu liếc nhìn Cận Ngật Miên đang xem thực đơn, cố ý ho vài tiếng: "Khụ khụ khụ."

Cận Ngật Miên nói với phục vụ: "Làm ơn mang cho cậu ấy một cốc nước ấm."

Lâm Dược nghĩ đến ly trà sữa mà mình chưa được uống kia trong lòng thầm thở dài.

Người phục vụ rót một cốc nước ấm rồi đặt đến trước mặt Lâm Dược, cậu yếu ớt nói: "Cảm ơn" trông giống như một bông hoa nhỏ tung bay theo gió, khi gió thổi liền có thể bay đi.

Nếu vừa rồi Cận Ngật Miên không nhìn thấy cậu hạ tên sát nhân kia chỉ bằng một sợi dây da, có lẽ anh thật sự đã bị bộ dáng yếu đuối của cậu lừa gạt.

Lâm Dược thấy Cận Ngật Miên đang nhìn mình, cậu liền cầm lấy cốc nước lẳng lặng uống... Cậu có thể làm gì được đây? Lần đầu tiên gặp mặt đã gặp phải loại chuyện này, bây giờ cậu cũng không biết mình có thể làm gì khác ngoài việc giả vờ yếu đuối trước mặt anh.

"Có ăn kiêng món gì không?" Cận Ngật Miên hạ ánh mắt xuống bắt đầu gọi món.

Lâm Dược lắc đầu: "Dễ tiêu một chút là được."

Cận Ngật Miên biết Lâm Dược có thể chất kém, dị ứng với nhiều thứ, nhưng anh không biết chính xác những món mà cậu không thể ăn. Cận Ngật Miên vừa gọi món vừa hỏi phục vụ món đó có những nguyên liệu gì, sau đó hỏi Lâm Dược liệu cậu có thể ăn được không.

Phải mất nửa tiếng đồng hồ sau hai người mới gọi món xong, Lâm Dược nhìn món cá trụng đỏ tươi trên thực đơn liền đưa tay ra chỉ vừa lúc Cận Ngật Miên đóng thực đơn lại, suýt chút nữa kẹp phải tay cậu.

Lâm Dược bất mãn nhìn anh.

Cận Ngật Miên: "Tôi đã gọi cá hấp rồi."

Cận Ngật Miên nói thầm trong đầu, bản thân cậu không thể ăn cay cũng không biết sao? Chỉ vào đâu đấy?

Lâm Dược cong ngón tay lại.

Cậu chỉ muốn nếm thử vị thế nào thôi, đồ keo kiệt.

Cận Ngật Miên đưa thực đơn cho người phục vụ, sau khi người phục vụ rời đi anh lại nhìn Lâm Dược: "Tôi nghe nói cậu đồng ý kết hôn rồi."

Lâm Dược uống nước một cách máy móc. Cậu đồng ý rồi nhưng lần đầu gặp mặt đã bị anh bắt gặp mình đánh người ta, cuộc hôn nhân này còn có thể kết sao?

Lâm Dược kiên trì gật đầu.

Cận Ngật Miên không hề đề cập đến chuyện vừa nãy, Lâm Dược có chút nghi ngờ có phải là anh không nhìn thấy hay không, nhưng nếu có nhìn thấy thì chắc sẽ không phản ứng như này đâu.

Lâm Dược đang thầm tính toán thì Cận Ngật Miên đã lên tiếng tự giới thiệu bản thân: "Con người tôi không có sở thích gì, thời gian làm việc dài hơn thời gian nghỉ ngơi, sau khi kết hôn tôi có thể cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu, tôi không ở cùng người nhà, nếu cậu thích náo nhiệt có thể dọn đến nhà lớn sống cùng ông nội và mọi người ở đó, người trong nhà tôi đều rất dễ ở chung, sau này cậu gặp họ sẽ biết, ngoài ra cậu có yêu cầu gì cũng có thể nói, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cậu."

Quá trình giới thiệu cũng khá trôi chảy đấy, Lâm Dược không biết cái gọi là ‘cố gắng’ của anh sẽ tới mức nào, hay là bảo anh ta cố gắng hết sức quên đi chuyện lúc nãy được không?.

Lâm Dược che miệng ho khan vài tiếng: "Cái đó,… Khụ khụ... Tôi mặc dù sức khoẻ không tốt nhưng kết hôn xong tôi cũng sẽ không làm phiền anh chăm sóc tôi đâu, tôi sẽ tự mình chăm sóc cho mình, tôi không có yêu cầu gì, chỉ muốn ngày kết hôn nhanh chút, tôi muốn dọn ra khỏi nhà họ Lâm."

Yêu cầu này của Lâm Dược vừa khéo đúng ý của ông nội, cái này đối với Cận Ngật Miên mà nói cũng không tính là yêu cầu cho lắm: “Muốn kết hôn sớm thì nhanh nhất cũng phải một tháng, nhưng nếu cậu muốn nhanh chóng ra khỏi nhà họ Lâm thì tôi có thể đi nói chuyện này với bố của cậu, để cậu ngày hôm nay liền có thể chuyển tới nhà tôi.”

Lâm Dược giật mình, cái con người này cũng có thể gọi là hô mưa gọi gió được đấy: “....Việc này… này cũng không ổn cho lắm.” Tuy rằng bây giờ chuyển ra ngoài rất thu hút ánh mắt của người khác nhưng cậu chọn cách dè dặt: “Vẫn là đợi kết hôn xong rồi mới ở chung thì hơn.”

“Tuỳ cậu thôi.” Cận Ngật Miên nói: “Tôi sẽ bàn bạc chuyện kết hôn sớm với gia đình.”

Lâm Dược gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Lâm Dược rất thích cái kiểu làm việc dứt khoát này của anh, thậm chí cậu còn nghĩ nếu lúc nãy không xảy ra cái chuyện nhỏ “ngoài ý muốn kia” chắc hẳn là ngày gặp mặt hôm nay bọn họ sẽ đều rất vui vẻ.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, với cả đến bây giờ cậu cũng chẳng không biết Cận Ngật Miên đối với chuyện vừa rồi một chữ cũng không nhắc tới là có ý gì.

Đầu của Lâm Dược nhảy số, nói ra một câu không khác gì tự huỷ: “Tôi chơi bắn ná cũng không tồi.”

Cận Ngật Miên bình thản nhìn cậu: “Ừm, tôi có thấy rồi, bắn rất chuẩn đấy.”

Lâm Dược: “…”

Anh ta quả nhiên đã thấy rồi!

Lâm Dược cầm cốc lên uống một hớp nước, không tiếp tục cái chủ đề này nữa, người ta cũng không hỏi, nào có đạo lý thẳng thắn sẽ được khoan hồng chứ?

Bầu không khí lại một lần nữa bị bao trùm bởi sự xấu hổ, Cận Ngật Miên không muốn ở trong bầu không khí này nữa nên chủ động hỏi Lâm Dược: “Làm sao cậu nhận ra tôi?”

Lâm Dược không hiểu rõ câu hỏi của anh: “Cái gì?”

Cận Ngật Miên nhìn thẳng vào cậu hỏi lại: “Cậu làm sao nhận ra được tôi chính là người mà hôm nay cậu muốn gặp?”

Lâm Dược: “…”

Lâm Dược ngơ người.

Cậu là do xuyên nhiều quá nên não bị hỏng rồi phải không!

Lúc nãy ở nhà hàng đối diện bên kia là cậu chủ động chào hỏi Cận Ngật Miên, còn gọi tên anh ta!

Cận Ngật Miên nhận thấy biểu cảm chết lặng của Lâm Dược, không hề nói gì, cũng không hề thúc giục cậu trả lời, nhưng ánh mắt cố chấp kia lại khiến Lâm Dược không có cách nào lảng tránh vấn đề này.

Lúc nãy cậu chưa kịp nhìn kỹ phần tư liệu S gửi tới, nhưng vẫn thấy được cột có liên quan đến thân phận của Cận Ngật Miên, quan chỉ huy cấp cao của Cục Quốc Phòng.

Thông tin thân phận cấp bậc này đều bảo mật rất nghiêm ngặt, đặc biệt là ảnh chụp, ngay cả S cũng chỉ tra được một tấm ảnh chứng minh thư của anh ta, có thể thấy được anh ta bình thường không có khả năng có ảnh chụp, lại càng không bởi vì thông gia mà cố ý chụp một tấm ảnh cho đối phương xem, cho nên cậu không có khả năng liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta.

Lâm Dược thầm mắng chính mình ngu ngốc, sao lại để anh ta bắt thóp chứ.

Lâm Dược bắt đầu nói nhảm: "Ba tôi nói với tôi anh rất đẹp trai, lúc nãy trong nhà hàng đó tôi chỉ thấy anh đẹp trai nhất nên cũng nhận định đó là anh."

Lông mi của Cận Ngật Miên khẽ nhúc nhích.

Lâm Dược này hoàn toàn khác với những gì ông nội nói, tuy trông mềm mại yếu ớt nhưng lại có thể dùng sợi dây đánh người ta bất tỉnh, trong miệng cũng không biết câu nào là thật.

Lâm Dược nói xong cảm thấy đến mình nghe cũng không tin, cậu bổ xung: "Lúc nãy anh nhìn chằm chằm vào tôi, còn đi về phía tôi nên tôi nghĩ anh là Cận Ngật Miên cũng không có vấn đề gì mà."

Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lại là trong tình huống khi cả hai đều đồng ý kết hôn, Cận Ngật Miên biết cậu nói dối, nhưng anh không có ý định truy hỏi thêm.

Cận Ngật Miên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Lâm Dược: "..." Ừ là có ý gì?

Lâm Dược dùng sức ho khan vài tiếng: "Khụ khụ khụ, thân thể tôi không được khoẻ."

Cận Ngật Miên: "Tôi biết.”

Lâm Dược thầm nói trong lòng anh thì biết cái gì, nhìn ánh mắt của anh tôi cũng đủ hiểu anh đang hoài nghi cái thân thể yếu nhớt này của tôi!

Sau khi xem camera giám sát ở nhà hàng đối diện, cảnh sát biết được Lâm Dược đang ăn ở nhà hàng này nên qua hỏi thăm tình huống lúc đó.

"Tôi không có cố ý đâu, lúc đó tôi chỉ vô tình tuột tay thôi." Lâm Dược vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn phản ứng của Cận Ngật Miên.

Cái tên Cận Ngật Miên này, cậu có chút không thể nhìn thấu anh ta, vẻ mặt nhạt nhẽo giống như đã sắp đặt từ trước, cậu ghét nhất là loại người che giấu cảm xúc của bản thân không chút sơ hở nào nhất.

Lâm Dược cẩn thận từng li từng tí hỏi cảnh sát: "Tôi đánh chết anh ta rồi à?"

Cảnh sát nói: "Chưa chết, nhưng vết thương có hơi nặng, hành vi của cậu quá nguy hiểm, chẳng may mà cậu lệch hướng vào đầu con tin thì rất nguy hiểm, lần sau đừng làm như vậy nữa."

Lâm Dược thành thật gật đầu: "Lần sau sẽ không."

Lời của Lâm Dược cảnh sát tin, nhưng Cận Ngật Miên thì không, lúc nãy Lâm Dược kéo dây đã dự liệu được khoảng cách, anh tận mắt nhìn thấy, anh chắc chắn Lâm Dược không phải bắn lệch, mà là nhắm vào đầu hung thủ, chỉ một phát là trúng, vốn không lo lắng đến sống chết của gã ta.

Cảnh sát khép lại sổ ghi chép: "Cảm ơn cậu đã phối hợp, sau này có vấn đề gì chúng tôi có thể sẽ liên lạc lại với cậu.”

Cận Ngật Miên lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đặt lên bàn. Trên giấy chứng nhận màu đen in hình con đại bàng màu bạc. Giọng điệu Cận Ngật Miên trầm thấp lại càng giống như ra lệnh: "Sức khỏe vị hôn phu của tôi không tốt lắm, hy vọng chuyện tiếp theo không làm phiền đến cậu ấy nữa.."

Nhìn giấy chứng nhận trên bàn thậm chí không cần mở ra nhìn cấp bậc chức vị thì hai cảnh sát đã vội vàng gật đầu: "Vâng, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức xóa tất cả ghi chép video có liên quan vị hôn phu của ngài."

Giấy chứng nhận đặc biệt của Cục Quốc phòng, cho dù là người nhà, đấy cũng là bảo mật cấp cao, trừ những vụ án lớn, nếu anh ta lấy nó ra sớm hơn thì cậu hoàn toàn không cần phải lấy lời khai.

Nghe bọn họ nói hồ sơ ghi chép đã được xóa, Lâm Dược nhìn Cận Ngật Miên.

Lâm Dược liếc nhìn giấy chứng nhận màu đen trên bàn, sau đó nhìn cảnh sát hứa sẽ xóa tất cả hồ sơ và video giám sát, cảm thấy có gì đó không đúng lắm... Vừa rồi lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng, họ Cận hình như đặc biệt nói với nhân viên phục vụ nơi bọn họ sẽ đi ăn, sau đó thì anh ta một chữ cũng không nhắc đến chuyện lúc nãy.

Lâm Dược không thể tưởng tượng nổi nhìn Cận Ngật Miên - - cho nên họ Cận là cố ý? Anh ta cố ý chờ cảnh sát đến, chỉ vì để cho chính cậu đem chuyện đã xảy ra nói ra?!

Anh ta đây là ngay cả hỏi một chữ cũng lười hỏi à!

Lâm Dược nhìn Cận Ngật Miên thờ ơ, thầm nghĩ không biết hôm nay mình tới đây là để gặp bạn đời tương lai hay là để chiến đấu với quân địch nữa? Lần đầu tiên gặp mặt anh hố tui như vậy, lịch sự à?

Cận Ngật Miên quả thật đã tính kế cậu, nhưng kết quả cũng không như anh mong muốn, càng không ngờ rằng Lâm Dược sẽ không nói thật trước mặt cảnh sát, thanh niên nhỏ ốm yếu trước sau đám người không chỉ ổn định tàn nhẫn mà còn thích nói dối.

Để lời nói dối như vậy lưu lại trong tay cảnh sát cũng không có tác dụng gì, còn để lại rắc rối cho cậu, chi bằng xóa đi.

Cảnh sát đi rồi, Cận Ngật Miên nhìn vẻ mặt không phục của Lâm Dược: "Trông cậu không vui cho lắm nhỉ."

Đổi lại là anh thì anh có vui nổi không?

Giả yếu đuối nửa ngày, Lâm Dược cũng không ngại giả nai với anh thêm một chút, cậu nghiến răng cười cho anh xem: "Sao có thể không vui chứ, chồng tương lai của tôi lợi hại như vậy, ngay cả cảnh sát cũng phải nhìn mặt sắc mặt của anh, lấy lời khai của tôi cả buổi, anh nói xoá liền xoá, tôi làm sao có thể không vui cơ chứ?"

Lúc trước khi ông nội Cận cho Cận Ngật Miên xem qua ảnh Lâm Dược, anh cũng chỉ cảm thấy Lâm Dược trông cũng rất đẹp, nhưng phần nhiều là vẻ mặt bệnh tật ốm yếu, bây giờ nhìn vẻ mặt tươi cười trái lương tâm của cậu, lại làm rõ ràng khuôn mặt ốm yếu của cậu.

"Chồng?" Cận Ngật Miên bình tĩnh nhìn cậu, không hề cảm thấy có lỗi vì mình tính kế chút nào: "Gọi cũng rất thuận miệng nhỉ."

Ở tận thế mười năm, da mặt dày cũng là một ưu điểm của cậu, Lâm Dược đâm lao thì phải theo lao: "Cũng tạm, lần đầu gọi còn chưa quen lắm, nếu anh thích nghe tôi kêu thêm vài tiếng, coi như luyện dần."

Cận Ngật Miên dùng hành động để tỏ vẻ mình không có hứng thú, anh đứng dậy đi trả tiền. Khoảnh khắc anh xoay người, Lâm Dược vung vài quyền sau lưng anh ta, còn trợn mắt dữ tợn.

...

Vốn tưởng sau lần gặp mặt hôm nay sẽ không gặp Cận Ngật Miên nữa, kết quả tối hôm đó Lâm Dược nhận được điện thoại của Cận Ngật Miên...

Cận Ngật Miên: "Ngày cưới được lên kế hoạch vào thứ bảy tuần sau, cậu có ý kiến gì không?"

Lâm Dược: "??? "

Thứ bảy tuần sau? Hôm nay là thứ năm không phải chỉ còn chưa đến mười ngày à?

Hôm nay là ai nói ngày kết hôn nhanh nhất cũng phải là một tháng sau?

Cận Ngật Miên nói: "Nếu cậu không có ý kiến thì sáng mai chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận, bây giờ cậu có thời gian cứ thu dọn đồ đạc, sau khi nhận được giấy chứng nhận thì tôi sẽ đưa cậu đến biệt thự, cậu sẽ sống cùng ông nội trước khi kết hôn."

"Đợi đã..." Lâm Dược bị quyết định nước chảy mây trôi của anh làm cho trở tay không kịp: "Lấy giấy chứng nhận thì thôi đi sao còn bảo tôi tới nhà ông nội anh sống?"

Cận Ngận Miên: "Không phải cậu nói muốn dọn ra khỏi nhà họ Lâm sao, vì cậu không muốn sống cùng tôi thì cứ ở biệt thự trước đi, với lại tới đó cậu cũng sẽ thuận tiện thảo luận chuyện kết hôn với họ luôn."

Lâm Dược tự hỏi có phải hôm nay mình giả vờ quá giống hay không, khiến họ Cận nghĩ mình có thể không sống quá mười ngày nên mới muốn kết hôn vội vàng như vậy.

Lâm Dược nói: "Sức khoẻ tôi... Kỳ thật cũng không kém như vậy."

Cận Ngật Miên cũng không biết mạch não nào nối liền với cậu, anh vậy mà lại có thể hiểu được ý của Lâm Dược: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Không phải cậu nói muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt sao?"

Lời này đúng là cậu nói, nhưng họ Cận này cũng nghe lời quá rồi, cậu nói một câu mau, anh ta liền rút ngắn quy trình một tháng xuống còn mười ngày!

Lâm Dược hỏi: "Ba tôi có biết chuyện này không?"

Cận Ngật Miên nói: "Tôi kết hôn với cậu chứ có phải kết hôn với ba cậu đâu."

Lâm Dược: "..."

Vậy có nghĩa là họ chưa biết.

Đăng ký kết hôn cần lấy hộ khẩu, chuyện này không có cách nào lừa Lâm Kiện Uy, lúc Lâm Dược đi tìm Lâm Kiện Uy nói chuyện này thì Trì Hồng cũng ở đó.

"Lấy giấy chứng nhận sớm như vậy ư?" Lúc trước Trì Hồng mong đợi cậu gật đầu nhưng bây giờ lại cảm thấy quá nhanh: "Hai nhà còn chưa từng gặp mặt, sao lại tiến tới bước này rồi?"

Lâm Kiện Uy cũng nói: "Đúng vậy, là chuyện của hai gia đình, ngày kết hôn vẫn chưa được quyết định mà con lại lấy giấy chứng nhận trước, có gấp gáp quá không?"

Lâm Dược: "... Định ngày rồi."

Lâm Kiện Uy: "Cái gì mà định ngày rồi?"

Lâm Dược cảm thấy họ Cận chính là cố ý làm khó cậu, đáng ra chuyện này anh ta phải tự đi mà nói, giờ lại để cậu tự nói là sao, "Ngày cưới đã chọn vào thứ bảy tuần sau."

Trì Hồng bỗng dưng đứng lên: "Thứ bảy tuần sau?”

Cũng không trách Trì Hồng phản ứng lớn như thế, từ lần đầu tiên gặp mặt đến hôn lễ chỉ cách không đến mười ngày, đây cũng có thể coi là hôn nhân chớp nhoáng nhỉ.

Lâm Dược dứt khoát nói hết một lần: "Cận Ngật Miên nói ngày mai lấy giấy chứng nhận xong sẽ để tôi đến ở nhà ông nội anh ta, thuận tiện bàn chuyện hôn lễ."

Lâm Kiện Uy và Trì Hồng liếc mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hôn sự không phải nên do hai nhà cùng nhau bàn bạc sao, bọn họ không những không biết ngày kết hôn đã được định, mà nhà họ Cận còn muốn đón người đi trước ngày kết hôn?

Trì Hồng vừa nghĩ tới nhà họ Cận chướng mắt hai đứa con của mình liền không vui: "Không được, muốn đón người thì phải để người nhà họ Cận tự mình đến, nếu không cuộc hôn nhân này cũng đừng kết!"

Lâm Dược nhìn bà ta không hiểu sao, thầm nói trong lòng: “Bà đang dọa ai á, không phải cuộc hôn nhân này là do mấy người ép tôi sao?”

Lâm Kiện Uy đè lại Trì Hồng, cho bà một ánh mắt ‘Đừng quậy’, Trì Hồng cũng phản ứng lại lần này bà ta đã nói sai, nếu Lâm Dược lại không kết hôn nữa thì bà ta cũng không biết phải làm sao.

Lâm Kiện Uy nhìn Lâm Dược: "Mẹ con nói đùa đấy."

Lâm Dược liếc liếc miệng ông ta, nếu như không phải là muốn rời khỏi đây, cậu thật sự sẽ nói ra câu ‘không kết hôn thì không kết hôn’ một cách dứt khoát.

Lâm Kiện Uy không muốn tổ chức hôn lễ vội vàng như vậy, càng không hài lòng vì hai nhà chưa chính thức gặp mặt đã muốn Lâm Dược chuyển đến đó ở.

Ông ta cố gắng thuyết phục Lâm Dược từ chối lời đề xuất kia của Cận Ngật Miên: "Tiểu Dược à, nếu con không muốn đi thì ta sẽ nói với nhà họ Cận để con sau khi kết hôn hẵng chuyển tới đó."

Lúc Lâm Dược nhận được điện thoại của Cận Ngật Miên quả thật cảm thấy sự sắp xếp của anh ta có chút khó hiểu, nhưng thấy Trì Hồng và Lâm Kiện Uy đều phản đối như vậy, tâm lý chống trả của Lâm Dược lập tức thêm phần quyết đoán dứt khoát hơn.

Nhìn dáng vẻ chờ cậu nói không đi để mình có lý do gọi cho nhà họ Cận của Lâm Kiện Uy, Lâm Dược lại không như ông ta mong muốn: "Tôi đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net