Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Cận Ngật Miên tới nhà họ Lâm đón người, Lâm Dược không nói cho Lâm Kiện Uy biết Cận Ngật Miên sẽ đến đón cậu, tự mình kéo một cái vali không lớn lắm từ nhà họ Lâm đi ra.

“Chỉ một cái vali?” Cận Ngật Miên nhận lấy vali, không ngờ lại nặng hơn tưởng tượng.

Lâm Dược mệt thở hồng hộc, cậu nói: “Tôi cũng chỉ có một cái vali này.”

Cái vali này là do năm bảy tuổi bà ngoại chuẩn bị cho cậu đến nhà họ Lâm, cậu vẫn còn chút quần áo, nhưng không có gì để đựng, đêm qua cậu nói với Lâm Kiện Uy cậu muốn đến nhà họ Cận, chọc Lâm Kiện Uy tức giận, còn chưa kịp nói muốn lấy đồ đã bị đuổi ra ngoài.

Vali của Lâm Dược thoạt nhìn không lớn, nhưng lại nặng trịch, cậu đã tận lực nhét những đồ muốn mang đi vào, bây giờ cái vali kia cực kỳ giống bom, chỉ dùng chút sức cũng có thể nổ tung.

Một đầu tóc húi cua đột nhiên từ ghế lái xe việt dã nhảy ra, giọng nói vang dội hô một tiếng về phía Lâm Dược: “Xin chào anh dâu!”

“Anh dâu?” Lâm Dược đưa mắt nhìn Cận Ngật Miên, cậu chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày loại xưng hô này lại dùng ở trên người cậu.

Tóc húi cua cười ha hả nói: “Đúng vậy anh dâu, sáng sớm hôm nay đại ca kêu em tới lái xe, em còn tưởng có gì nhiệm vụ gì cơ, ai dè là đưa hai người đi đăng ký kết hôn, quá vinh hạnh cho em rồi, vậy mà có thể chứng kiến một màn mang tính lịch sử này!”

Cận Ngật Miên đẩy vali cho tóc húi cua: “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy.”

Tóc húi cua không tốn chút sức xách vali lên, nhét vào cốp xe: “Anh dâu mau lên xe, đừng chậm trễ giờ lành.”

Lâm Dược: “...”

Đăng ký kết hôn còn cần giờ lành?

Lên xe Lâm Dược hỏi tóc húi cua: “Cậu tên là gì?”

Tóc húi cua nói: “Em tên Phó Kiệt, anh dâu kêu em A Kiệt là được.”

Trước kia, Lâm Dược cũng quen một người nói nhiều giống vậy, cậu gật đầu: “Cậu với một người mà tôi quen rất giống nhau, hai người đều nói rất nhiều.”

Phó Kiệt quay đầu lại: “Là ai vậy, nói không chừng người đó là em trai thất lạc nhiều năm của em, có cơ hội thì giới thiệu em biết đi.”

Lâm Dược bĩu môi, em trai thì không có khả năng lắm, nhưng có thể là đời sau của cậu ta.

Lâm Dược nghĩ đến mười năm kia, trong phút chốc có chút thất thần, đến khi cậu lấy lại tinh thần thì xe đã chạy đi rất xa.

Cậu nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Là trực tiếp đi Cục Dân Chính à?”

Cận Ngật Miên ngồi bên cạnh cậu: “Trước hết đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, sau đó mới đi Cục Dân Chính.”

Lâm Dược quay đầu nhìn anh: “Kiểm tra sức khỏe?”

Lâm Dược đột nhiên phát hiện hình như mình nghĩ chuyện kết hôn quá đơn giản, kết hôn không đơn giản là lĩnh cái giấy chứng nhận là xong, sau khi kết hôn bọn họ sẽ sống chung dưới một mái nhà, chung một phòng, thậm chí chung một giường!

Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân là vì việc làm khỏe mạnh sau khi cưới, cậu có thể hiểu được, nhưng họ Cận này không nói một tiếng đã đưa cậu đến bệnh viện khiến cậu có chút khó chịu, đây là sợ cậu không sạch sẽ hả?

Trải qua ngày hôm qua bị người ta tính kế, Lâm Dược không thể không nghĩ nhiều: “Tôi ở phương diện kia không bị bệnh.”

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái: “Chỉ là kiểm tra trước hôn nhân bình thường thôi.”

Kỳ Giản biết bọn họ hôm nay đi đăng ký kết hôn, đặc biệt hẹn trước cho hai người làm kiểm tra sức khoẻ, sáng sớm còn gọi điện thoại nhắc nhở Cận Ngật Miên nhất định phải đến.

Cận Ngật Miên cảm thấy không quá cần thiết, anh với Lâm Dược kết hôn cũng không có nghĩa anh sẽ làm cái gì với Lâm Dược, nhưng đây là ý tốt của Kỳ Giản, anh cũng không tiện từ chối.

Kiểm tra trước hôn nhân chung quy vẫn có chút xấu hổ, cũng may Lâm Dược với Cận Ngật Miên tách ra kiểm tra, thân thể Lâm Dược thật sự là hư nhược, sau khi lấy ít máu thì sắc mặt cậu hơi trắng bệch.

Ra khỏi bệnh viện, Cận Ngật Miên không biết từ đâu lấy ra một viên chocolate đưa cho cậu.

Lâm Dược do dự một chút rồi đưa tay nhận, liếc mắt nhìn Cận Ngật Miên một cái: “Tôi không phải con nít.”

Cận Ngật Miên nói: “Sợ cậu tuột huyết áp.”

Trên đường đi Cục Dân Chính, Lâm Dược đã ăn xong chocolate trong miệng rồi, cậu nhắm mắt yên lặng thưởng thức dư vị thơm nồng kia, đột nhiên ầm một tiếng, thân xe chao đảo, cả người Lâm Dược theo quán tính nhào về phía trước.

Cậu vừa muốn duỗi tay chống lên lưng ghế phía trước, trước ngực đã bị một cái cánh tay ngăn lại, ấn trở về chỗ ngồi.

Đường cong cánh tay cứng rắn, Lâm Dược bị cấn đến đau cả ngực, cậu theo hướng cánh tay đang ngăn trước ngực mình nhìn về phía Cận Ngật Miên. Cận Ngật Miên quay đầu nhìn chiếc xe đυ.ng vào xe bọn họ, ánh mắt trầm xuống.

Phó Kiệt không thể nhịn được nữa kêu một tiếng: “Đại ca!”

Cận Ngật Miên: “Cắt đuôi hắn.”

Lâm Dược quay đầu nhìn chiếc xe còn đang đuổi theo sát họ, không sợ hãi cũng không hoang mang, mà là tò mò hỏi: “Là người nào?”

Cận Ngật Miên nhìn cậu một cái.

Phó Kiệt nói đểu: “Không biết cháu trai chui từ đâu ra, bắt đầu từ bệnh viện đã đi theo nãy giờ, con mẹ nó, ông đây không phát uy hắn liền không biết cái gì gọi là Thần Long Bãi Vĩ*!”

*một chiêu trong võ hiệp Kim Dung.

Phó Kiệt đột nhiên quay đầu lại ở đèn xanh đèn đỏ, thân xe nghiêng nhanh, Lâm Dược còn chưa kịp xoay người lại đã trực tiếp nhào vào trong ngực Cận Ngật Miên.

Áo khoác đen của Cận Ngật Miên dán lên mặt cậu, mấy lời thô tục lướt qua một vòng trong miệng... Trước đây, nếu có ai dám làm vậy với cậu, cậu đã sớm đánh bay đầu kẻ đó rồi!

Lâm Dược cố kiềm lại nắm đấm, cắn răng nói: “Cậu lái xe cũng thật... Ổn!”

Phó Kiệt cười ha ha: “Phải không, đại ca cũng thường xuyên nói như vậy.”

Lâm Dược bị Cận Ngật Miên đẩy lại chỗ ngồi, cậu nhìn Cận Ngật Miên: “Lời nói dối kiểu này anh nói nhiều không sợ cậu ta sẽ tin là thật sao?”

Cạch một tiếng, Cận Ngật Miên giúp cậu thắt dây an toàn, anh nhắc nhở Lâm Dược: “Vào lúc này, cậu hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, chớ không phải là nghi ngờ phán đoán của tôi với kỹ năng lái xe của cậu ta.”

Lâm Dược quá bình tĩnh, bắt đầu từ lúc anh bảo Phó Kiệt cắt đuôi xe kia, cậu liền bình tĩnh như đã quen, Cận Ngật Miên không muốn tìm nhược điểm của cậu vào lúc này.

Lâm Dược nghe thấy nhắc nhở của anh, làm sao, không nắm thóp được tôi thì anh không sống được đúng không?

Cậu cúi đầu nhìn dây an toàn... Không phải sợ hãi thôi sao, ai mà không biết chứ!

Lâm Dược tháo dây an toàn mà Cận Ngật Miên vừa cài cho cậu ra, cả người dựa vào lòng anh.

Cận Ngật Miên cứng đờ: “Cậu làm gì?”

Cả người Lâm Dược mềm nhũn, áp sát dựa vào trên người anh: “Cậu ta lái xe nhanh quá, tôi sợ.”

“...” Cận Ngật Miên đỡ bả vai Lâm Dược đẩy cậu ra: “Ngồi yên.”

Lâm Dược lại không chịu.

Phó Kiệt tranh thủ từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, thấy đại ca nhà mình không hiểu phong tình muốn đẩy anh dâu ra, cậu ta chơi xấu xoay tay lái, thân xe nghiêng qua, Lâm Dược theo quán tính càng dựa sát hơn.

Lâm Dược được đằng chân lân đằng đầu ôm eo Cận Ngật Miên: “Thân thể tôi yếu ớt, sợ hãi rất dễ bị dọa ngất.”

... Lần đầu tiên Cận Ngật Miên vì lời nói của mình mà hối hận, anh không nên dây dưa với cậu ta.

Cận Ngật Miên quay đầu lại nhìn thoáng qua xe còn đang đuổi theo bọn họ, mặc kệ Lâm Dược lá gan lớn bao nhiêu, bây giờ cậu còn đang trên xe, Cận Ngật Miên sẽ không để cậu mạo hiểm: “Chạy vào trong viện.”

Phó Kiệt: “Được, đại ca.”

Lâm Dược dựa vào Cận Ngật Miên, dù cách vài lớp quần áo Cận Ngật Miên vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu quá cao: “Cậu phát sốt?”

Lâm Dược lập tức ngẩng đầu: “Anh sao lại mắng chửi người?”

Cận Ngật Miên: “...”

Phó Kiệt xen mồm nói: “Đại ca, đây là anh không đúng rồi, anh dâu chỉ ôm anh một chút, anh sao lại nói anh dâu như vậy.”

Cận Ngật Miên: “Không phải việc của cậu, lái xe của cậu đi.”

Cận Ngật Miên nhìn về phía Lâm Dược còn đang trừng anh: “Cậu không phân biệt được âm uốn lưỡi sao?”

“...” Lâm Dược lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi Cận Ngật Miên nói là “phát sốt” mà không phải “phát dăm”*.

*发烧 là phát sốt đọc là [fāshāo], còn thụ nghe là 发骚 đọc là [fāsāo] nhưng nghĩa là damdang.

Vì tỏ vẻ chính mình có thể phân biệt được âm uốn lưỡi, Lâm Dược cố ý phát âm cho chuẩn nói: “Năm nào tôi chả sốt.” Nói xong, Lâm Dược cùng Cận Ngật Miên hai người đều trầm mặc…

Vừa rồi không nghĩ tới, lời này nghe thế nào cũng đều không thích hợp!

Lâm Dược ở chửi thầm trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, còn chưa kịp ngồi vững, Phó Kiệt lại không nói lời nào đột nhiên đổi hướng, Lâm Dược ngã người ra phía sau, theo bản năng đưa tay túm lấy thứ gì có thể bắt được, giây tiếp theo đã bị Cận Ngật Miên đè ngã trên ghế.

Cận Ngật Miên nhìn Lâm Dược bị anh đè dưới thân, Lâm Dược trong tay còn nắm lấy áo khoác anh, hai người hơi thở dây dưa, hai mặt nhìn nhau.

Lâm Dược: “...”

Đừng hỏi, hỏi chính là xấu hổ.

Cận Ngật Miên: “...”

Quả nhiên, anh không nên khen ngợi kỹ thuật lái xe của Phó Kiệt.

Lâm Dược đẩy anh một chút: “Đè đủ chưa?”

Cận Ngật Miên dùng sức chống tay, ngồi dậy nhìn thoáng qua Phó Kiệt đang cười trộm: “Ngày mai cậu cút về cơ sở huấn luyện cho tôi!”

Phó Kiệt rụt rụt cổ: “Vâng.”

Cả một đường quanh co gập ghềnh, cuối cùng cũng tới nơi “trong viện” mà Cận Ngật Miên nói.

Tới nơi Lâm Dược mới biết, nơi Cận Ngật Miên dẫn cậu tới là Viện nghiên cứu khoa học của Cục Quốc phòng, nơi này phòng vệ nghiêm ngặt, tường cao hàng rào điện, trừ nhân viên công tác, ra vào nơi này đều phải có giấy chứng nhận năm sao trở lên của Cục Quốc phòng. Cận Ngật Miên đưa ra chứng nhận của mình, còn phải trải qua kiểm tra tròng mắt mới cho phép bọn họ lái xe vào.

Lâm Dược hỏi Cận Ngật Miên: “Chúng ta tới đây làm gì?”

Cận Ngật Miên nói: “Đổi xe.”

Lâm Dược nhìn nhìn của lớn đươc bảo vệ nghiêm ngặt... Tới đây đổi xe, sợ người ta không biết nhà anh có chỗ dựa à.

Phó Kiệt đậu xe trước một tòa nhà, Cận Ngật Miên mang theo Lâm Dược xuống xe, Phó Kiệt quay xe chạy ra ngoài theo hướng lúc bọn họ tới.

Lâm Dược chỉ vào xe đã chạy xa: “Vali của tôi còn ở trên xe.”

Cận Ngật Miên nói: “Trễ một chút cậu ta sẽ đưa đến biệt thự.”

“Em ba?” Cửa kính tích một tiếng mở khóa, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi ra.

Lâm Dược quay đầu lại nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái cảm thấy người này lớn lên có chút giống Cận Ngật Miên.

Người đàn ông nhìn Lâm Dược đứng bên cạnh Cận Ngật Miên, kinh ngạc nói: “Em là tiểu Dược sao? Em ba sao lại đưa em tới đây?”

Lâm Dược chắc chắn mình không quen người này, cậu nhìn về phía Cận Ngật Miên.

Cận Ngật Miên nói: “Anh ấy là anh cả của tôi, Cận Sơ Hi.”

Trong lòng Lâm Dược thầm nói ‘Chả trách’, chả trách anh ta nhìn giống Cận Ngật Miên như vậy.

Lâm Dược: “Xin chào anh cả, em là Lâm Dược.”

Cận Sơ Hi là kỹ sư, chủ yếu nghiên cứu máy móc, mặc dù anh ta lớn lên hơi giống Cận Ngật Miên, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, anh ta cười nói: “Anh đã thấy hình của em, em ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.”

Trong lòng Lâm Dược thầm nói, đây mới là hành vi bình thường trong lần đầu gặp mặt: “Cảm ơn.”

Lâm Dược cảm thấy Cận Sơ Hi với Cận Ngật Miên hẳn là không phải là cùng một mẹ sinh ra, nếu không sao lại chênh lệch lớn đến vậy, anh cả anh ta sẽ cười, Cận Ngật Miên thì không, anh cả của anh ta biết nói, Cận Ngật Miên cũng sẽ không.

Cận Sơ Hi hỏi Cận Ngật Miên: “Không phải nói đi đăng ký kết hôn sao, sao lại đến đây?”

Cận Ngật Miên nói: “Trên đường có chút chuyện ngoài ý muốn, cho em mượn xe anh, bây giờ em đưa cậu ấy đi.”

Nghe nói có chuyện ngoài ý muốn, Cận Sơ Hi vội vàng nhìn về phía Lâm Dược, lo lắng hỏi: “Tiểu Dược không có việc gì chứ?”

Cận Ngật Miên thầm nói, cậu ta làm ầm ĩ một đường như vậy thì có thể có chuyện gì?

Anh nhìn về phía Lâm Dược, đã thấy Lâm Dược che ngực, bộ dạng như muốn cuốn theo chiều gió, suy yếu nói: “Em cảm thấy có chút say xe.”

Cận Ngật Miên: “...” Giả bộ, cậu lại giả bộ.

Lâm Dược cũng không muốn giả vờ, chỉ là nếu cậu không diễn thì Cận Ngật Miên sẽ tìm cách nắm thóp của cậu.

Cận Sơ Hi đỡ Lâm Dược: “Nếu không thoải mái thì hôm nay đừng đi, dù sao cũng không nhất định phải là hôm nay.”

Cận Ngật Miên kéo tay Lâm Dược qua, hỏi cậu: “Muốn nghỉ ngơi hay vẫn đi đăng ký kết hôn?”

Cận Sơ Hi nhìn động tác thô lỗ của anh, nghiêm khắc nói: “Cận Ngật Miên! Chú ý thái độ của em, em ấy không giống mấy đàn em da dày thịt béo của em đâu.”

Thật ra, Lâm Dược không cảm thấy thái độ của Cận Ngật Miên có gì không đúng, ngược lại cậu không rõ thái độ của vị anh cả này đối với cậu, dường như rất quan tâm cậu, hai nhà bọn họ không phải liên hôn thương nghiệp ư?.

Cận Ngật Miên thả lỏng cánh tay Lâm Dược: “Có thể đi không?”

Lâm Dược nhìn anh một cái, cậu cảm thấy nếu cậu nói không, họ Cận này tám phần sẽ ném cậu ở đây.

Lâm Dược yếu đuối mong manh gật gật đầu: “Có thể, nhưng có lẽ cần anh đỡ tôi.”

Cận Sơ Hi nói: “Đỡ cái gì, để nó cõng em, vóc dáng nó lớn như vậy để làm gì?”

… Cõng thì thôi bỏ đi, Lâm Dược nhận không nổi cái cõng của anh ta.

Lâm Dược vừa muốn nói không cần, đã thấy Cận Ngật Miên cúi người xuống trước mặt cậu.

Lâm Dược: “...” Cứu mạng, anh ta đang làm gì đấy!

Lâm Dược tự mình lên xe, cả đường đi cậu không dám chọc tới Cận Ngật Miên, vừa mới nói tàn nhẫn độc ác máu lạnh vô tình đâu, giờ bảo khom lưng liền khom lưng, đây là hành vi ba tốt của người làm chồng à? Này, thiết lập hình tượng của anh ta sai rồi!

Trong lúc đi đến Cục Dân Chính, cả đoạn đường hai người không hề nói chuyện với nhau.

Quá trình đăng ký kết hôn vô cùng thuận lợi, từ Cục Dân Chính đi ra, Cận Ngật Miên hỏi cậu: “Còn ngất không?”

Lúc này Cận Sơ Hi không ở đây, Lâm Dược không tin anh sẽ dễ dàng khom lưng: “Tôi nói ngất thì anh còn muốn cõng tôi sao?” Cậu quơ quơ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không biết sống chết khıêυ khí©h: “Ông xã?”

Cận Ngật Miên không chớp mắt nhìn cậu, đang lúc Lâm Dược cho rằng chính mình sẽ bị đánh, Cận Ngật Miên lại đột nhiên rút giấy kết hôn trong tay cậu cất vào túi, Lâm Dược lập tức lui về sau một bước, Cận Ngật Miên đi nhanh tới, trực tiếp ôm ngang Lâm Dược lên.

“! ! !”

Lâm Dược khϊếp sợ: “Anh làm gì đấy?”

Ở cửa Cục Dân Chính không ít cặp đôi tới đăng ký kết hôn, thấy cảnh này đều nhịn không được phát ra tiếng hô hâm mộ: “Nhìn người ta xem, mới vừa đăng ký kết hôn xong liền chồng chồng ngọt ngào!”

Ngọt cái gì mà ngọt!

Da đầu Lâm Dược nóng đến muốn cháy.

Lâm Dược duỗi duỗi chân: “Cận Ngật Miên, anh thả tôi xuống!”

Cận Ngật Miên mắt nhìn thẳng đi về trước: “Cận Ngật Miên? Không gọi ông xã?”

Gọi cái gì mà gọi, gọi cù lôi!

“... Anh mau buông tôi xuống!”

Xe đậu cách đó không xa, Cận Ngật Miên đi vài bước đã tới, anh thả Lâm Dược xuống, Lâm Dược kéo cửa xe vội vàng muốn chui vào —— mẹ nó thật mất mặt!

Lâm Dược muốn đóng cửa xe, Cận Ngật Miên lại đưa tay chặn lại: “Buông tay.”

Cận Ngật Miên hỏi cậu: “Cậu có năm mươi ký thôi à?”

Lâm Dược đầu óc nóng lên: “Anh một bảy hai ký thì ghê gớm lắm à?”

Mắt Cận Ngật Miên híp lại: “Lần gần nhất đã tăng hai ký rồi, hôm nay ở bệnh viện cân là bảy tư ký, chỉ là sao cậu lại biết cân nặng trước đây của tôi?”

“...” Lâm Dược cảm thấy Cận Ngật Miên người này tuyệt đối có độc, nếu không vì sao mỗi lần mở miệng trước mặt anh ta đều giống như miếng lót giày, cậu làm thế nào cũng nói không lại được!

Lâm Dược chột dạ buông cửa xe ra, lùi chân về trong xe: “Tôi cân bằng mắt, không được à?”

Cậu ta lại bắt đầu nói dối.

Cận Ngật Miên không biết Lâm Dược có được thông tin của anh từ đâu, anh cũng không quá để ý, chỉ là tật xấu thích nói dối này phải tìm cách sửa lại.

Cận Ngật Miên buông tay đang chặn cửa xe: “Được.”

Lâm Dược nghi hoặc nhìn anh: “Sao hôm nay anh dễ nói chuyện vậy?”

Cận Ngật Miên: “Hôm qua tôi làm khó cậu sao?”

Lâm Dược: “... Cũng không hẳn.”

Mà là hôm qua anh tính kế tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net