Chương 12: Hệ thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ppi
Beta/PR: Mộng

Tóm tắt: "Sư tôn, nếu như thế giới này không còn chỗ cho người, thì con sẽ tạo ra một thế giới khác dành riêng cho người!"

-

Ứng Vô Sầu nhập định là thật. Tuy cảnh giới của y đã là Tán Tiên, nhưng trong cơ thể lại rỗng tuếch, chân nguyên chẳng có lấy bao nhiêu, cơ thể đã sớm thèm khát linh khí lắm rồi.

Nhờ vào thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, đủ để kìm hãm bản năng, nếu không thì một khi Ứng Vô Sầu bị bản năng lấn át ý thức, chỉ sợ y sẽ biến thành một hố đen chỉ biết cắn nuốt linh khí đất trời.

Khi chưa gặp được Lân Giáp, Ứng Vô Sầu còn có thể nhịn, nhưng giờ Lân Giáp đã quay về, y liền lập tức nhập định, phong bế ngũ quan, vô thức tiến vào trạng thái luyện hóa Lân Giáp.

Trước khi nhập định, Ứng Vô Sầu chợt nhận ra vấn đề, rõ ràng là kế hoạch giả vờ yếu đuối để lừa Sầm Sương Lạc mang mình rời khỏi đây đã không tài nào thực hiện được nữa.

Nhưng y không hề vội, y tin vào nhân cách của Sầm Sương Lạc. Khi y nhập định, hắn sẽ chờ bên cạnh y, cho đến khi thấy y hồi phục hoàn toàn thì mới có thể yên lòng.

Ứng Vô Sầu định đợi đến khi mình hoàn toàn hấp thụ Lân Giáp rồi sẽ nghĩ cách khác để giữ Sầm Sương Lạc lại, nói chung là không thể để hắn chạy mất.

Tu sĩ bình thường muốn tu luyện từ Trúc Cơ lên Nguyên Anh phải cần ít nhất một trăm năm, đấy là trường hợp tu sĩ có tư chất cực tốt, còn hầu hết các tu sĩ bị kẹt ở kỳ Trúc Cơ đại viên mãn, số có thể tấn cấp lên Kim Đan chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Ứng Vô Sầu thì không giống vậy. Cảnh giới của y không đổi, y chỉ lấy lại đồ của mình mà thôi.

Chỉ qua mấy canh giờ, y đã hoàn toàn luyện hóa Lân Giáp, một bước trở lại cảnh giới kỳ Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ cách Phân Thần một khoảng nhỏ.

Sau khi luyện hóa, ngũ giác của Ứng Vô Sầu dần dần hồi phục. Y không lập tức tỉnh lại mà vẫn duy trì trạng thái nhập định, quan sát tình huống xung quanh.

Y phải tìm được vị trí cụ thể của Sầm Sương Lạc, nghĩ ra cách chắc chắn giữ được Sầm Sương Lạc lại thì mới tỉnh dậy.

Một cơn gió mát tỏa ra từ Ứng Vô Sầu, bay ra bốn phương tám hướng, lá cây xung quanh "xào xạc" rung động, bụi cỏ theo gió đong đưa.

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ cây cỏ trên núi đều trở thành mắt của Ứng Vô Sầu, không sinh vật nào có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của y.

Ứng Vô Sầu thậm chí còn "nhìn" thấy con rắn đen mà y đã thả đi kia. Rắn đen đang cuộn tròn trong khe nứt của tảng đá, màu da hòa vào khung cảnh xung quanh, nếu không phải là thị lực của Ứng Vô Sầu lúc này rất tốt, thì dù cho người thường có đứng trước mặt rắn đen rồi nhìn thật kĩ, cũng chưa chắc phát hiện được con rắn đang chìm trong bóng đêm này.

Ánh mắt của Ứng Vô Sầu không dừng lại trên con rắn đen, lúc trước y còn cảm thấy đây là một con rắn đáng đồng tiền bát gạo, nhưng sau khi nhìn thấy chân thân của Sầm Sương Lạc, những miếng vảy khác trên trần đời đều không lọt nổi vào mắt của Ứng Vô Sầu.

Cũng chỉ là những vật tầm thường, làm sao bì được với Sầm Sương Lạc y nuôi từ trong trứng, lúc chưa ra đời đã có được tình yêu dạt dào rồi chứ.

Tầm nhìn của Ứng Vô Sầu bao phủ cả dãy núi, thậm chí y còn nhìn thấy xác sống bị Ninh Thừa Ảnh ngâm trong một loại chất lỏng cổ quái ẩn giấu trong một sơn động được bố trí trận pháp che mắt, nhưng lại không thấy tăm hơi của Sầm Sương Lạc đâu.

Dù là đằng giao, hay là người.

Nói đến người, hình như có một sinh vật hình người đang ngồi xổm bên cạnh y, khí tức có hơi quen thuộc.

Tìm một hồi nhưng không có kết quả, Ứng Vô Sầu mở mắt, tấm vải che trên đôi mắt cũng rơi xuống.

Y nhìn qua thì thấy Ninh Thừa Ảnh đang nửa quỳ chầu chực trước mặt mình, trông ngu ngốc phát kinh.

Ứng Vô Sầu chỉ liếc qua Ninh Thừa Ảnh một cái, rồi không nỡ nhìn thẳng mà dời tầm mắt.

Khuôn mặt giống hệt, quần áo giống hệt, ống sáo cũng không khác mấy, nhưng sao cái người chính chủ này lại nhìn ngu ngốc như vậy, mà "Ninh Thừa Ảnh" do Sầm Sương Lạc đóng giả thì lại tràn trề khí phách thiếu niên, khiến người ta vừa thấy thích, vừa thấy thương.

Lúc ấy Ứng Vô Sầu còn thầm ngợi khen một câu trong lòng, nghĩ rằng Ninh Thừa Ảnh đã trải qua năm mươi năm tu thân dưỡng tánh, rốt cuộc nhìn cũng ổn được một chút.

Nhưng nào phải do Ninh Thừa Ảnh có ngoại hình đẹp, mà là khí chất Sầm Sương Lạc mang theo mới khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Vừa mới tỉnh lại, Ứng Vô Sầu liền biết Sầm Sương Lạc đã nhân lúc y nhập định mà rời khỏi vùng sơn cốc này rồi.

Lý do à... Ánh mắt đen thăm thẳm của Ứng Vô Sầu hướng về phía Ninh Thừa Ảnh.

Nếu chỉ có một mình y, Sầm Sương Lạc tuyệt đối sẽ không bỏ đi. Chỉ khi xác định được có người bảo vệ y, sự an toàn của y được đảm bảo, Sầm Sương Lạc mới an tâm rời khỏi.

Vậy là, do ngươi sao? Ứng Vô Sầu nhìn Ninh Thừa Ảnh, ánh mắt bén nhọn như thể giấu dao bên trong.

Nhưng mà Ninh Thừa Ảnh làm đồ đệ của Ứng Vô Sầu nhiều năm như vậy, sớm đã quen với ánh mắt "nghiêm khắc" của sư tôn, hiểu rõ từ trước đến nay y luôn "sao mài sắt mãi không thành kim" đối với mình. Ánh mắt của sư tôn khó chịu như vậy, nhất định là cậu đã làm sai cái gì rồi!

Vốn đã chột dạ, Ninh Thừa Ảnh lập tức quỳ xuống, vừa cung kính vừa mừng rỡ nói: "Sư tôn, năm mươi năm rồi! Cuối cùng đồ nhi cũng được gặp lại sư tôn!"

Ngữ điệu chân thành này của cậu, thật sự là vì được gặp Ứng Vô Sầu mà vui mừng khôn xiết.

Nếu không phải ánh mắt của Ứng Vô Sầu trông như muốn đi thanh lý môn hộ, giờ phút này Ninh Thừa Ảnh khéo đã vứt hết mặt mũi mà ôm đùi Ứng Vô Sầu gào khóc để an ủi cho đau khổ lo lắng suốt năm mươi năm qua.

"Ừm, vi sư vừa mở mắt liền thấy con đang canh giữ bên cạnh, cũng vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên, kinh ngạc." - Ứng Vô Sầu vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Ninh Thừa Ảnh.

Ninh Thừa Ảnh chỉ cảm thấy một luồng sát khí lạnh băng chạy từ đỉnh đầu xuống khắp cơ thể, cậu liền không dám động đậy gì, im thin thít đợi sư tôn giáo huấn.

"Thừa Ảnh, lúc vi sư nhập định, con có thấy xung quanh có gì khác thường không?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

Ninh Thừa Ảnh lập tức nghĩ đến âm thanh truyền đến từ trong bụi cỏ lúc nãy, liền đáp: "Đồ nhi nghe thấy có tiếng rắn bò trong bụi cỏ, nhưng khi đến xem thì chẳng thấy có gì."

Ứng Vô Sầu nghe Ninh Thừa Ảnh nói vậy, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh một nhóc đằng giao màu trắng đang tiến về phương xa, thế là trong bụng không khỏi nổi trận lôi đình, có xúc động muốn giết trò giải hận.

Cũng may sau khi Ứng Vô Sầu trở thành sư phụ, y đã bắt đầu để tâm đến nhất cử nhất động của mình, không còn bốc đồng bồng bột như thời trẻ nữa.

Y biết, để giáo dục đồ đệ thì phải làm gương cho chúng, phải nghiêm khắc với bản thân, thì mới có tư cách yêu cầu đồ đệ sửa lỗi.

Dù cho hiện tại y cực kỳ muốn giết Ninh Thừa Ảnh thì cũng phải tìm một cái cớ hợp lý, nếu không thì không thể thuyết phục người ngoài.

Ứng Vô Sầu hít sâu một hơi, đè xuống ý nghĩ về mười mấy loại cực hình đang vang vọng trong đầu, nghĩ ra một cái lý do.

"Thừa Ảnh, vi sư hôn mê chỉ có năm mươi năm, theo lý mà nói, năm mươi năm này con phải bế quan tu luyện trong cốc để tiến lên kỳ Nguyên Anh. Vì sao sau khi vi sư tỉnh lại thì không thấy con trong cốc?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

"Dạ..." - Ninh Thừa Ảnh cúi đầu, ấp úng không nói nên lời.

"Con rời khỏi Tàng Kim Cốc vào lúc nào?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

Câu hỏi này Ninh Thừa Ảnh lại trả lời rất thẳng thắn: "Mười tám năm trước, sau khi đồ nhi cáo biệt sư tôn thì liền rời khỏi Tàng Kim Cốc."

Ứng Vô Sầu đưa một luồng chân khí vào đỉnh đầu Ninh Thừa Ảnh, chân khí chảy khắp người Ninh Thừa Ảnh một vòng, điều tra thực lực của cậu.

"Vi sư từng dặn con, sau khi lên kỳ Nguyên Anh thì mới được rời khỏi Tàng Kim Cốc." - Ứng Vô Sầu từ tốn nói, "Đúng là con đã đột phá kỳ Nguyên Anh, nhưng chỉ mới đột phá khoảng một năm, tại sao con lại rời khỏi Tàng Kim Cốc vào mười tám năm trước?"

"Cái này..." - Ninh Thừa Ảnh càng thêm chột dạ, không biết nên đáp thế nào.

Ứng Vô Sầu thấy cậu không chịu trả lời, y biết nếu thầy muốn dạy trò, thì phải khiến trò tâm phục khẩu phục.

Còn nếu đã không phục, thì dù cho Ứng Vô Sầu có phạt nghiêm, cũng chỉ khiến đồ đệ càng thêm nổi loạn.

Y quyết định cho thần kinh căng thẳng của Ninh Thừa Ảnh thả lỏng một chút, rồi đánh vào tâm lý, tháo bỏ phòng bị trong lòng Ninh Thừa Ảnh, sau đó mới tạo áp lực.

"Bỏ đi," - Ứng Vô Sầu thở dài, thu bàn tay đang áp trên đỉnh đầu Ninh Thừa Ảnh về, giọng nói của y có chứa chút hoài niệm, "Vì để chữa thương, vi sư đã ngủ mấy mươi năm, trấn nhỏ bên ngoài cũng đã trải qua ba đời. Con bái sư cùng lắm chỉ mới hai mươi năm, vi sư cũng chưa dạy con được gì cả, thế mà còn muốn con ở yên một chỗ năm mươi năm, đã làm khổ con rồi."

Ninh Thừa Ảnh nghe Ứng Vô Sầu nói vậy thì lập tức cảm động đến nỗi rơi nước mắt. Cậu lắc đầu nói: "Không khổ, gặp được sư tôn, là vinh hạnh cả đời của Thừa Ảnh."

"Những năm này, con sống trong cốc thế nào? Có phải cuộc sống rất đơn điệu tẻ nhạt không?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

Ninh Thừa Ảnh tỏ ra hoài niệm, cậu mỉm cười: "Sao lại đơn điệu tẻ nhạt được. Mỗi ngày đều chăm sóc sư tôn, tĩnh tọa tu luyện, trồng cây nuôi cá, bắt sâu đuổi rắn gây hại, đấy là cuộc sống an nhàn bao nhiêu người cầu mà không được. Nếu không phải con chỉ có thể trơ mắt nhìn sức khỏe sư tôn đang dần yếu đi, lo lắng cho sức khỏe của người, con nguyện cả đời này sẽ luôn chăm sóc sư tôn ở Tàng Kim Cốc."

Nghe đến "trồng cây nuôi cá, bắt sâu đuổi rắn gây hại", ấn đường của Ứng Vô Sầu bất giác giật lên hai cái.

"Vi sư thấy phong lan trong cốc tươi tốt, là do con vẫn luôn chăm sóc nó sao?" - Ứng Vô Sầu hỏi.

"Phong lan sinh trưởng rất tốt, chỉ là cứ cách vài năm đồ nhi phải nhổ những cây hoa dại làm hỏng vẻ đẹp của phong lan thôi." - Ninh Thừa Ảnh khiêm tốn nói.

Thảo nào sơn cốc lại xanh biêng biếc, chẳng thấy màu sắc nào khác xen lẫn, hóa ra là Ninh Thừa Ảnh không phải đi nhổ một lần, mà là nhổ thường xuyên! Ứng Vô Sầu siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi khí độc, dùng cảm giác đau đớn mà chướng khí mang lại để ép bản thân bình tĩnh.

"Những sinh linh trong cốc sinh sống yên bình như vậy, cũng là do con chăm tốt hay sao?" - Ứng Vô Sầu dịu dàng nói, nở nụ cười hiền từ, nhìn Ninh Thừa Ảnh đầy khích lệ.

Ninh Thừa Ảnh thấy sư tôn không truy cứu việc cậu rời cốc lúc trước, lại còn trông có vẻ rất tán thưởng, thì cậu mừng thầm trong lòng, lâng lâng nói: "Đồ nhi chẳng làm gì cả, con chỉ giúp sư tôn thanh trừ sinh vật có độc to gan dám lại gần sư tôn thôi."

"Mười mấy năm trước, có con rắn nhỏ màu trắng mọc bốn chân, trên đầu có một cục u sắp thành sừng, hẳn là đã có linh tính, sẽ hóa thành yêu quái nhanh thôi. Nó tự tiện đến gần sư tôn, nên đồ nhi trực tiếp đánh chết rồi ném khỏi sơn cốc, sau đó chẳng con nào dám đến gần sư tôn nữa."

Rắn trắng nhỏ, có bốn chân, sắp mọc sừng... Nụ cười của Ứng Vô Sầu càng ngày càng rạng rỡ.

"Ha ha ha ha ha!" - Y bật cười thành tiếng, rõ là cực kì vui vẻ, "Ninh Thừa Ảnh, vi sư đúng là có được một đồ đệ ngoan!"

Ninh Thừa Ảnh thấy sư tôn vui như thế, cũng cười theo.

"Thừa Ảnh, con hiếu thảo như vậy, vi sư rất cảm động. Nhưng mà, con có thể giải thích cho vi sư, cái ngôi làng này là thế nào không?" - Ứng Vô Sầu đột nhiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Ninh Thừa Ảnh cứng đờ.

"Phải chăng con muốn nói với vi sư rằng, ngôi làng này không liên quan gì tới con?" - Ứng Vô Sầu ghé sát vào Ninh Thừa Ảnh với vẻ mặt hiền lành.

"Chuyện này..."

"Phía Tây Bắc cách đây hai mươi dặm có một sơn động, trong động ngâm mười mấy cái xác sống, phải chăng cũng chẳng có liên quan gì tới con hết?"

"Sư tôn..."

"Căn cứ vào dự đoán của ta, nhẽ ra con phải cần thêm từ năm đến mười năm nữa thì mới tấn chức kỳ Nguyên Anh, sao lại tới sớm như vậy? Lúc nãy vi sư đã kiểm tra tu vi của con, con che giấu rất khá, nhưng vi sư vẫn thấy trong đan điền của con có chút thi khí, con giải thích thế nào?"

"Con..."

"Nói!" - Nụ cười Ứng Vô Sầu vụt tắt, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.

"Phịch" một tiếng, Ninh Thừa Ảnh quỳ sụp trên đất, đáp lại: "Sư tôn, là do đồ nhi muốn nhanh chóng tăng cường thực lực, nên đã nghĩ ra một bộ tâm pháp tu luyện thi khí, vì vậy mới nhanh chóng tấn chức kỳ Nguyên Anh. Nhưng đồ nhi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện táng tận lương tâm, những cái xác mà đồ nhi chọn toàn là những kẻ mang tội ác tày trời, hơn nữa con còn nhốt chúng trên núi hoang, tuyệt đối sẽ không gây hại đến người phàm."

Ứng Vô Sầu lẳng lặng nhắm mắt lại, chắp tay sau lưng: "Thừa Ảnh, con làm vi sư thất vọng quá."

Y xách Ninh Thừa Ảnh nhảy lên không trung, trong nháy mắt, hai người đã đến trước cổng sơn động mà Ninh Thừa Ảnh tu luyện.

"Mở cửa." - Ứng Vô Sầu nói.

Ninh Thừa Ảnh thấy không còn cách nào lấp liếm, bèn vươn tay mở trận pháp bên ngoài sơn động. Ứng Vô Sầu bước vào.

Y đã nhìn hết sơn động này từ lâu, mục tiêu rõ ràng, đi một mạch tới trước bàn đá, lấy một phiến ngọc giản.

"Sư tôn!" - Ninh Thừa Ảnh lúc này mới hoảng hốt tột cùng, suýt nữa đã nhào lên giành lại ngọc giản.

Nhưng Ứng Vô Sầu không cho cậu có cơ hội. Y lấy ra một viên đan dược màu đen, dùng chân khí để phát động.

Viên đan dược này chính là chướng khí lúc nãy Ứng Vô Sầu kết lại. Phần chướng khí này đã bị y hoàn toàn luyện hóa, tùy y thao túng.

Viên đan dược đen hóa thành một luồng khí độc, quấn lấy Ninh Thừa Ảnh, phá vỡ lớp chân khí bảo vệ bên ngoài cậu, đi thẳng vào trong đan điền.

Thi khí trong đan điền Ninh Thừa Ảnh bị chướng khí đánh thức, cơ thể của cậu dần bị thi hóa, cứng đờ, trong nhất thời không sao động đậy được.

Lúc này Ứng Vô Sầu đã mở ngọc giản, để nội dung trên ngọc giản chiếu lên trên vách đá.

「Theo lời ▯▯ từng nói, sư tôn đã sắp gần đất xa trời, thời gian không còn nhiều nữa.」

「Cơ thể của sư tôn cứ hướng về cõi chết mà không thể quay đầu, tâm pháp tu luyện của người không giống với những tu sĩ bình thường, không thể từ bỏ thân xác rồi dùng Nguyên Anh tái tạo cơ thể. Theo lời mà ▯▯ từng nói, một khi người chết, linh hồn sẽ cùng thể xác tan thành mây khói.」

「Đã làm xong mấy nhiệm vụ, được một vạn điểm tích lũy, quyết định đổi lấy 《Luyện thi **》 trong Cửa hàng ▯▯.」

「Mình đã từng thề với sư tôn, tuyệt không làm những chuyện trái với đạo trời. Người chết không thể đi lại bình thường trên thế gian như người sống, đó chính là đạo trời. Nếu làm cho chướng khí phủ đầy cả thế giới, người sống sẽ bị diệt vong, chỉ có xác sống mới có thể hoạt động tự do trong chướng khí. Đến lúc đó, kẻ thống trị thế giới sẽ là xác sống chứ không phải người sống, đạo trời sẽ thay đổi tương ứng. Đúng, đây là một ý tưởng hay.」

「Xác sống khác với người sống, không thể luyện sư tôn thành cái xác cứng đờ không biết suy nghĩ như con rối. Trong 《Luyện thi **》 có cách khiến cho xác sống có thể cử động như người sống, cần phải có một ít vật thí nghiệm.」

「▯▯ đã cho mình biết trước tương lai, sư tôn sẽ bị một kẻ tên Sầm Sương Lạc hại chết, mà mình vẫn chưa kịp luyện sư tôn thành xác sống!」

「Thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành, số điểm để đổi lấy chướng khí bao phủ cả thế giới này còn chưa đủ. Mình cần phải tăng tốc lên, đợi sau khi xác sống hoàn toàn được luyện hóa, thì đi làm nhiệm vụ ▯▯ giao cho để lấy điểm, rồi chớp thời cơ đi giết Sầm Sương Lạc.」

「Sư tôn, nếu như thế giới này không còn chỗ cho người, thì con sẽ tạo ra một thế giới khác dành riêng cho người!」

Trong ngọc giản là ghi chép về quá trình tu luyện của Ninh Thừa Ảnh, bên trong còn ghi lại dòng chảy suy nghĩ của cậu.

Theo lý mà nói, ngoài Ninh Thừa Ảnh ra, không ai có thể xem những ghi chú này.

Tuy nhiên, tâm pháp của Ứng Vô Sầu đặc thù, y chỉ cần luyện hóa ngọc giản thành một phần của cơ thể, ngọc giản sẽ thuộc sở hữu của Ứng Vô Sầu, hiện hết nội dung ghi chú bên trong cho y xem.

Với cảnh giới hiện tại của Ứng Vô Sầu, xóa bỏ ý thức của Ninh Thừa Ảnh, hay luyện hóa ngọc giản, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con.

Chân tướng cứ thế mà phơi bày trước mắt Ứng Vô Sầu, trong đó có hai từ trông như bị một sức mạnh vô tình vô ái che đi, chỉ có thể xuất hiện dưới dạng ▯▯.

Ứng Vô Sầu cười khẩy một tiếng, rút phiến ngọc giản đã theo y về từ trong tay áo càn khôn ra. Y ra lệnh: "Mở khóa."

Ngọc giản phóng ra một chùm sáng màu xanh lục ảm đạm, ánh sáng chiếu lên trên vách đá. Chữ bị hai kí tự ▯▯ che khuất hiện ra, chính là từ "hệ thống".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net