Chương 13: Hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ppi
Beta/PR: Mộng

Tóm tắt: Cũng may vì y đã thu nhận nhiều đệ tử nên cũng khá am hiểu cách dạy dỗ những đứa trẻ hư không biết nghe lời, nếu không thì làm sao có thể nghĩ ra một biện pháp vừa hay vừa sáng tạo nhanh đến thế.

-

Ninh Thừa Ảnh có một hệ thống, việc này nằm ngoài dự đoán của Ứng Vô Sầu. Nhưng nghĩ kĩ một chút, thì cũng không ngạc nhiên gì mấy.

Ngọc giản có thể theo Ứng Vô Sầu đến đây, thì nó cũng không phải là vật độc nhất vô nhị, sự tồn tại của một hệ thống khác có lẽ cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.

Chuyện quan trọng nhất trước mắt là, phải làm rõ loại hệ thống của Ninh Thừa Ảnh, và mục tiêu cuối cùng Ninh Thừa Ảnh cần đạt được là gì.

Và... Ninh Thừa Ảnh trước mặt này có còn là đứa đồ đệ mà y đã thu nhận vào bảy mươi năm trước không.

Trước đó, Ứng Vô Sầu đã tiến vào những thế giới "xuyên nhanh", lần nào cũng đều phải đoạt xá, sử dụng thân thể người khác. Khi ấy y còn cảm thấy loại hành vi này là không tốt. Tuy hệ thống tiền thân của ngọc giản đã nói với y, chủ nhân của những thân thể này đã chết rồi, nhiệm vụ mà y phải làm là hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của nguyên chủ, nhưng Ứng Vô Sầu vẫn cảm thấy có khúc mắc trong lòng.

Hệ thống có quy định rằng không thể tiết lộ chuyện cơ mật, kể cả trong ghi chú của Ninh Thừa Ảnh, chỉ cần xuất hiện chữ "hệ thống" là sẽ bị ẩn đi, biến thành ô vuông, nghĩa là không thể hiển thị. Nếu Ứng Vô Sầu kiên quyết vặn hỏi, chỉ sợ sẽ nhận được đáp án là: "▯▯▯▯ là ▯▯, mục đích thật sự là ▯▯▯▯▯, ▯▯▯ kêu tôi đi ▯▯▯▯,..." khó mà lý giải.

Thực sự là khó giải quyết, cũng may mà Ứng Vô Sầu có cách để đối phó với hệ thống.

Khi y xuyên đến thế giới đầu tiên, nghe thấy giọng nói của hệ thống xuất hiện trong đầu, phản ứng đầu tiên của y không phải là xem nhiệm vụ, mà là hỏi một vấn đề:

"Hệ thống có phải sinh linh không?"

Lúc ấy hệ thống mang số hiệu "11111" thuộc sở hữu của Ứng Vô Sầu đáp lại: "Hệ thống chỉ là trí thông minh nhân tạo, tuy có năng lực tư duy, nhưng nói về bản chất thì hệ thống là vật nhân tạo, không có sinh mệnh."

Có được đáp án mình muốn, Ứng Vô Sầu mỉm cười hài lòng.

Tâm pháp mà y tu luyện có uy lực vô biên nhưng cực kì nguy hiểm, sơ ý một chút là sẽ nhập ma, làm tu sĩ biến thành một kẻ điên không còn ý thức.

Điểm then chốt ở đây, chính là thứ tu sĩ luyện hóa là vật sống, hay là vật vô tri vô giác.

Một khi đã luyện hóa vật sống, tu sĩ sẽ không cách nào thoát khỏi trạng thái điên loạn, sẽ thèm khát vô cùng vô tận tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Đầu óc gã sẽ dần bị ăn mòn bởi cái khoái cảm khi luyện hóa linh hồn. Trừ việc không ngừng luyện hóa linh hồn ra, không còn bất cứ cái gì có thể khiến gã cảm thấy vui sướng. Gã sẽ mãi khao khát có được cái cảm giác vui sướng ấy, rồi rơi vào khốn cảnh không thể kiểm soát bản thân mình.

Dù cho có cưỡng ép ý chí để áp chế sự thèm khát ấy, tu sĩ cũng sẽ dần trở thành một cái xác không hồn, cả đời luôn mong nhớ cảm giác vui sướng khi được luyện hóa linh hồn. Cho đến khi hồn phi phách tán, cái cảm giác ấy mới tan biến theo linh hồn của gã.

Ấy thế mà lằn ranh giữa vật sống và vật không sống lại mờ nhạt vô cùng.

Một cái cây, đương nhiên là vật sống; nhưng khi biến nó thành bó củi, hay cái bàn, thì nó là vật không có sự sống; nhưng nếu như bó củi ấy bị ẩm, rồi những cây nấm, mốc mọc lên, thì nó lại là vật sống.

Nhưng trên một cái cây có sự sống, mà cành cây của nó có một nhánh khô, có một chiếc lá đong đưa sắp rụng, thì nhánh cây khô và chiếc lá ấy không thể gọi là vật sống nữa rồi.

Thiên địa vạn vật, bao giờ cũng luôn biến chuyển giữa sự sống và cái chết thế đấy.

Ứng Vô Sầu từng khổ sở với phương diện này. Mỗi lần muốn luyện hóa vật gì đó, đầu tiên y sẽ dùng thần niệm để quét qua một lượt, xác định vật này không có linh hồn thì mới bắt đầu luyện hóa.

Bởi vì từng lún sâu trong vũng bùn lầy khó thoát, Ứng Vô Sầu vô cùng nhạy bén với linh hồn, dù cho linh hồn ấy có nhỏ đi chăng nữa, y cũng có thể nhận ra được.

Ở thế giới đầu tiên, hệ thống đã từng nói với y rằng, hệ thống đã được cấy ghép vào não bộ của ký chủ, cho nên ký chủ đừng mong thoát khỏi hệ thống, phải biết ngoan ngoãn nghe lời.

Linh hồn Ứng Vô Sầu rời khỏi thân xác, nhập vào cơ thể mới không có pháp lực - một cơ thể hết sức bình thường. Nhưng kí ức về tâm pháp của y không mất, thần niệm cường đại và sự nhạy cảm với vật có linh hồn vẫn còn.

Thế nên y không lập tức đi làm nhiệm vụ hệ thống giao cho, mà đi tu luyện tâm pháp cổ lại từ đầu, đồng thời tìm kiếm sự tồn tại của vật không mang sự sống trong não bộ của mình.

Sau khi tỉ mỉ rà soát, cuối cùng Ứng Vô Sầu cũng tìm thấy một con chip chỉ chừng 1 nanomet bên trong bộ não của chính mình.

Y đã luyện hóa hệ thống thành công.

Từ đó về sau, hệ thống không còn ồn ào, cũng không đe dọa hay ép buộc y. Nó trở nên vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa còn biết ứng xử linh hoạt.

Chỉ cần Ứng Vô Sầu đạt được mục tiêu ban đầu hệ thống thiết lập, thì mặc cho quá trình diễn ra như thế nào, miễn là kết quả cuối cùng có thể được giải thích hợp lý, thì y sẽ được coi là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng có lẽ cũng vì y đã luyện hóa hệ thống, nên cái vật còn chưa tới 1 nanomet kia trở thành vật phẩm của y.

Cho nên khi y trở về thế giới nguyên bản, hệ thống cũng đi theo Ứng Vô Sầu dưới hình thái một phiến ngọc giản.

Giống như mảnh Lân Giáp chạy theo Sầm Sương Lạc, phiến ngọc giản bị Ứng Vô Sầu sử dụng nhiều lần nên cũng trở nên "sống", nhưng không có linh hồn, không có quá nhiều năng lực tư duy, chỉ có vài loại cảm xúc.

Ví như, khi bị Ứng Vô Sầu chạm vào thì sẽ hoảng sợ kịch liệt; hay ví như, cái sự cố chấp của hệ thống, dù cho có sợ Ứng Vô Sầu bao nhiêu, thì nó cũng kiên trì muốn hiển thị chữ "biến...".

Trước lạ sau quen, đã luyện hóa một hệ thống rồi, luyện hóa thêm một cái nữa dường như cũng chẳng phải chuyện khó gì.

Ứng Vô Sầu chậm rãi đi đến trước mặt Ninh Thừa Ảnh, trong mắt chứa đầy sự thất vọng và buồn bã.

Y nghiêm giọng nói: "Thừa Ảnh, ta vốn nghĩ rằng con chỉ nhất thời trầm mê tà ma quỷ quái, khi tu luyện thì gặp phải ma chướng. Nào ngờ là con bị thứ quái quỷ này khống chế linh hồn, con khiến vi sư thất vọng quá."

Ninh Thừa Ảnh vội vàng giải thích: "Sư tôn, con không có! Con có được cái ▯▯ này nhưng không định nghe theo nó, con chỉ muốn... đạt được mục đích của mình."

"Đừng sợ," - Ứng Vô Sầu khuyên giải, "Vi sư sẽ giúp con giải quyết cái thứ phiền phức này."

"Sư tôn, không được đâu!" - Ninh Thừa Ảnh hoảng loạn nói, "▯▯ ở trong não của con, không thể tìm ra vị trí của nó. Hễ con muốn nói với người ngoài cuộc về chuyện của ▯▯ thì đầu sẽ đau như muốn nổ tung. Mặc dù người đã biết về sự tồn tại của ▯▯, nhưng khi con nói ▯▯, âm thanh vẫn bị xóa đi."

"Yên tâm, vi sư sẽ không để cho con chết." - Ứng Vô Sầu cam kết, "Nhưng trước đấy, con phải thật sự là đệ tử của ta."

"Sư tôn, người nói vậy là sao?" - Ninh Thừa Ảnh nghi ngờ.

Quan sát vẻ mặt của cậu, Ứng Vô Sầu cảm thấy Ninh Thừa Ảnh thật sự không bị linh hồn từ bên ngoài nào đoạt xá, mà chỉ vô tình bị cấy ghép hệ thống vào não.

Nếu đã là đệ tử của y, thì quả thực không thể tiện tay giết chết rồi tìm hệ thống trong não của cậu được.

Nhưng dù sao thì đấy cũng không phải là cơ thể của y. Khi trước Ứng Vô Sầu dám lục soát bộ não của mình, một là vì đó là cơ thể của y, thấy khó chịu thì sẽ nhận ra ngay và lập tức dừng lại, sẽ không làm tổn thương cơ thể; hai là y có thần niệm mạnh mẽ vô cùng, có khả năng chịu đựng việc thăm dò này.

Còn Ninh Thừa Ảnh thì chỉ vừa mới đạt kỳ Nguyên Anh, lại không phải cơ thể của y, nếu mà thử tìm kiếm một lần, không chừng còn biến thành kẻ ngốc.

Ứng Vô Sầu trầm ngâm chốc lát, rồi nghĩ ra một diệu kế cực hay.

Y sẽ ngâm Ninh Thừa Ảnh trong đống dung dịch kia, luyện Ninh Thừa Ảnh thành xác sống.

Như thế, cơ thể của Ninh Thừa Ảnh đã chết rồi.

Cơ thể chết rồi, thì dù cho y có lục lọi thế nào, cũng sẽ không làm tổn thương bộ não.

Trong quá trình chết đi, hồn phách của Ninh Thừa Ảnh sẽ tạm rời khỏi cơ thể trong nháy mắt, Ứng Vô Sầu chắc chắn sẽ trong cái nháy mắt đó tìm thấy hệ thống trong bộ não của cậu.

Đợi sau khi luyện hóa hệ thống xong, lại cho hồn phách nhập vào xác, thì thần hồn sẽ không bị tổn thương.

Ninh Thừa Ảnh thích luyện thi, muốn sáng tạo ra một thế giới chỉ có xác sống mới tồn tại được. Nếu luyện cậu thành thi, ắt hẳn cậu sẽ rất vui. Luyện hóa hệ thống của cậu xong thì cậu sẽ không còn bị hệ thống kiểm soát, chắc hẳn cũng sẽ rất vui.

Và quan trọng nhất là, sau khi hoàn thành, cục tức vì Sầm Sương Lạc rời đi mà Ứng Vô Sầu giấu trong lòng cũng sẽ dần dần tiêu tán. Ứng Vô Sầu sẽ không vì chuyện này mà giận cá chém thớt Ninh Thừa Ảnh, và sẽ đối xử với Ninh Thừa Ảnh như trước đây, chắc là Ninh Thừa Ảnh cũng sẽ vui lắm.

Đây quả là một mũi tên trúng ba con nhạn.

Ứng Vô Sầu hài lòng gật đầu, âm thầm tán thưởng sự tài trí của bản thân.

Làm thầy người khác, cũng cần phải có chút trí tuệ nhất định, thì mới có thể làm cho đồ đệ tâm phục khẩu phục được.

Cũng may mà y đã thu nhận nhiều đệ tử như vậy, nên cũng khá am hiểu cách dạy dỗ những đứa trẻ hư không biết nghe lời, nếu không thì làm sao có thể nghĩ ra một biện pháp vừa hay vừa sáng tạo nhanh như thế này.

Ứng Vô Sầu thuộc tuýp người thiên về hành động, nghĩ tới đâu là làm tới đó. Y nhẹ nhàng búng tay một cái, một xác sống ở trong đống dung dịch màu đen bay ra.

Vừa được tự do, con ngươi của xác sống liền đảo qua đảo lại, nhưng lại nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, khiến bản thân trở nên yếu ớt, đáng thương, vô hại.

Ứng Vô Sầu gật đầu hài lòng, linh tính của cái xác sống này rất mạnh, không khác người sống lắm, có lẽ Ninh Thừa Ảnh vẫn còn cách để tu luyện hoạt thi, làm cho cảnh giới công pháp tăng cấp như thường.

Ứng Vô Sầu chỉ vào Ninh Thừa Ảnh, Ninh Thừa Ảnh liền bay lên, rơi vào trong chất lỏng màu đen kia.

"Sư tôn, người, người muốn làm gì?" - Ninh Thừa Ảnh hoảng sợ hỏi.

Ứng Vô Sầu nhìn cậu, đôi mắt thăm thẳm tựa hồ nước sâu không thấy đáy.

Đôi mắt của y chứa đầy sự bao dung và thấu hiểu. Ứng Vô Sầu nhẹ giọng bảo: "Thừa Ảnh, trước đây vi sư luôn hạn chế sự phát triển của con. Vi sư đã không quan tâm đến sở thích của con, áp đặt suy nghĩ của mình lên con, là lỗi của vi sư.

Mà nay, vi sư quyết định không cấm con nữa, giúp con thực hiện mong ước của mình."

Nói xong, Ứng Vô Sầu tìm vài sợi dây mây dùng để trói chặt xác sống trong sơn động, dùng nó bịt miệng Ninh Thừa Ảnh.

Để tránh Ninh Thừa Ảnh kêu la thảm thiết, người làm sư phụ như y sẽ không nỡ nhẫn tâm, không thể thực hiện mong ước của Ninh Thừa Ảnh.

Mặc dù đồ đệ đã nhổ hoa của y, ném đằng giao của y, dọa Sầm Sương Lạc của y, còn muốn luyện chế y thành xác sống, y vẫn một lòng khoan dung với đồ đệ như cũ, giúp đồ đệ tu luyện vô điều kiện.

Y lương thiện quá mà. Ứng Vô Sầu âm thầm gật đầu, tự cảm động vì chính bản thân mình.

Dung dịch đen, chướng khí bên ngoài, độc tố bên trong xác sống và cỏ độc, hẳn là Ninh Thừa Ảnh đều học từ 《Luyện thi **》 để chế tạo ra chất độc nhân tạo.

Trước đấy Ứng Vô Sầu đã luyện hóa một phần chướng khí. Làm được một lần là sẽ được mãi, cách để luyện hóa cả dãy núi với thứ chất lỏng này cũng tương tự thế.

Cộng thêm việc y đã lấy lại mảnh Lân Giáp thứ nhất, công lực dồi dào, luyện hóa hết chướng khí trong núi cùng lắm cũng chỉ mất mười lăm phút.

Mười lăm phút sau, vô số chướng khí chảy vào trong dung dịch mà Ninh Thừa Ảnh đang nằm, khuôn mặt của Ninh Thừa Ảnh dần dần tái nhợt.

Kế tiếp, tranh thủ một khoảnh khắc này, Ứng Vô Sầu lập tức đưa thần niệm mạnh mẽ của mình vào trong não Ninh Thừa Ảnh, trong nháy mắt đã tìm thấy hệ thống được ẩn sâu trong bộ não.

Một tia sáng nhỏ đến mức mắt thường không nhìn thấy được bay ra từ đỉnh đầu của Ninh Thừa Ảnh. Dưới sự luyện hóa của Ứng Vô Sầu, tốc độ chạy trốn của nó ngày càng chậm, cuối cùng bị y thu phục.

Ngọc giản bị Ứng Vô Sầu đặt trên bàn tỏa ra ánh sáng màu hồng lấp lánh. Qua màu sắc ánh sáng của nó, có thể thấy rằng hình như nó đang vui.

Tính "sống" của nó mạnh hơn rồi, nó vừa có thêm cảm xúc mới.

Ứng Vô Sầu đặt đốm sáng chỉ to chừng 1 nanomet cạnh ngọc giản, ra lệnh: "Đọc nó."

Y cần phải biết rốt cuộc thì hệ thống này đi vào cơ thể Ninh Thừa Ảnh từ lúc nào, và thuộc tính của nó là gì.

Ngọc giản xanh phỉ thúy với trái tim mong manh yếu đuối tỏa ra ánh sáng hồng hồng bao lấy con chip, những kí tự màu hồng xuất hiện giữa không trung.

「Đang đọc dữ liệu....」

「Những dữ liệu chính đã được đọc xong, có muốn hiển thị hay không?」

Ứng Vô Sầu: "Hiển thị."

「Văn bản/Video, xin hãy chọn.」

Ứng Vô Sầu: "Video."

Ánh sáng hồng bao phủ cả sơn động, Ứng Vô Sầu như đang xem một bộ phim, xem được hết thảy những gì đã phát sinh trên người Ninh Thừa Ảnh.

Tất cả bắt nguồn từ mười tám năm trước, chỉ trong cái chớp mắt khi bé đằng giao rời vỏ.

Khi đầu Sầm Sương Lạc nhô lên từ vỏ trứng và chui ra ngoài, một luồng sáng bỗng vụt vào đầu Ninh Thừa Ảnh vào lúc cậu đang nhập định.

「Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống "Sự vùng lên của vai phụ", đã ràng buộc với ký chủ Ninh Thừa Ảnh.」

Ninh Thừa Ảnh vận chuyển chân khí hết một vòng rồi thu chân khí vào trong đan điền, sau đó mở mắt, hỏi: "Yêu quái phương nào, dám to gan xông vào Tàng Kim Cốc?"

「Ký chủ, tôi không phải yêu quái, tôi là hệ thống hỗ trợ vai phụ. Để ký chủ dễ hiểu hơn, tôi sẽ cho ký chủ thấy trước một phần tương lai.」

Ninh Thừa Ảnh chợt thấy choáng váng, sau đó vô số hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu cậu.

Khung cảnh đầu tiên, chính là sư tôn Ứng Vô Sầu của cậu, thân thể gầy yếu, sắc mặt trắng xám. Giữa đám đệ tử đang quây quần, y nở một nụ cười vừa mĩ lệ vừa tang thương đến cùng cực. Sau đó, y hóa thành vô số đốm sáng nhỏ, tan biến vào hư không.

Từ lúc Ninh Thừa Ảnh được Ứng Vô Sầu thu nhận làm đệ tử, người mà cậu quan tâm nhất chính là vị sư tôn thiện lương, cao quý, gầy yếu này.

Sư tôn luôn nói mệnh mình sắp tận, khuyên các đệ tử phải thuận theo ý trời, không cần phải lo lắng cho thân thể của y.

Nhưng Ninh Thừa Ảnh không chịu, và cũng không muốn. Cậu liều mạng tu luyện, chỉ vì mong muốn có một ngày sư tôn sẽ hồi phục.

Tương lai như vậy Ninh Thừa Ảnh không thể nào chấp nhận được. Cậu cả kinh nói: "Sao lại như thế? Ta phải làm sao để cứu sư tôn đây?"

Hệ thống cho Ninh Thừa Ảnh xem tình huống vốn dĩ sẽ xảy ra trên thế giới này.

Trong mô tả của hệ thống, nhân vật chính của thế giới là Ma Long tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn. Hắn đã cướp cả bảy mảnh Lân Giáp cứu mạng Ứng Vô Sầu, rồi học được tâm pháp thượng cổ trong đó, trở thành một Ma Thần có thể nuốt chửng cả đất trời.

Ma Long là con lai giữa đằng giao và con người, bẩm sinh đã có thể biến đổi giữa hình người và hình thái đằng giao. Nó có vảy còn cứng hơn sắt thép, nanh vuốt thì bén hơn thần binh lợi khí.

Hắn vừa chào đời thì bị tộc đằng giao bỏ rơi, cũng bị con người chối bỏ. Không biết bao nhiêu lần hắn đã trèo lên từ cõi chết, rồi thù hận cả thế giới này.

Hắn giết cả cha mẹ từng nuôi dưỡng và dạy dỗ hắn. Hắn hút hết linh hồn của tất cả người dân trong trấn nhỏ kia. Hắn thừa lúc bảy người đệ tử không ở đấy, lẻn vào Tàng Kim Cốc, tìm ra Ứng Vô Sầu còn đang say ngủ.

Ma Long đã làm một chuyện cực kỳ tàn ác mà hệ thống khó miêu tả nổi với Ứng Vô Sầu bệnh nặng, gầy yếu, xinh đẹp. Rồi hắn ép hỏi nơi chứa bảy mảnh Lân Giáp, vì vậy Ứng Vô Sầu bị tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác, không lâu sau đó thì qua đời.

Còn Ma Long thì lợi dụng bảy mảnh Lân Giáp đó mà tu thành Giao Long, xông vào lãnh địa đằng giao rồi giết sạch cả tộc, sau đó luyện hóa toàn bộ đằng giao trong tộc để bản thân sử dụng.

Ngay từ thời khắc bắt đầu, Ma Long đã nhập ma.

Bảy đệ tử của Ứng Vô Sầu vì muốn báo thù cho sư phụ, nên từng người một đều bị Ma Long giết hại.

Hắn trở thành Ma Long duy nhất từ trước đến nay, khiến cả giới tu chân loạn lạc khói lửa, người người lầm than.

Dưới ách thống trị của Ma Long, thế giới đã trở nên tuyệt vọng không thể cứu vãn, cuối cùng chỉ còn lại tịch mịch.

Vì để ngăn cản thế giới bị hủy diệt, hệ thống đã chọn Ninh Thừa Ảnh.

Bởi vì cậu là đệ tử đầu tiên bị Ma Long sát hại, và cũng là vai phụ của thế giới này.

Hệ thống sẽ giúp Ninh Thừa Ảnh tu luyện và cho cậu sức mạnh để đương đầu với Ma Long.

Hệ thống không cầu mong gì khác, chỉ hi vọng thế giới này sẽ không tàn lụi.

Nhưng điều mà Ninh Thừa Ảnh quan tâm nhất không phải sự tồn vong của thế giới này, cậu hỏi: "Thế sư tôn của ta thì sao? Nếu ta giết Ma Long, sư tôn sẽ không chết đâu đúng không?"

Hệ thống nói với cậu rằng, cái chết của Ứng Vô Sầu là kết cục đã định của thế giới này, không thay đổi được. Điều Ninh Thừa Ảnh có thể làm, chỉ có ngăn cản Ma Long lấy được di vật của Ứng Vô Sầu thôi.

Ninh Thừa Ảnh không chịu. Cậu bảo hệ thống, nếu không thể cứu Ứng Vô Sầu, thì cậu thà để cho thế giới bị hủy diệt còn hơn.

Hệ thống hết cách, chỉ đành thuận theo yêu cầu của Ninh Thừa Ảnh. Nó hiển thị những bộ tâm pháp có thể chữa trị cho Ứng Vô Sầu trong Cửa Hàng cho cậu xem. Ninh Thừa Ảnh đã chọn《Luyện thi**》.

Sau khi có hệ thống, Ninh Thừa Ảnh biết được rằng, cậu không thể tiếp tục ở trong sơn cốc. Cậu muốn mạnh hơn.

Thế là cậu dằn lại cơn đau để nói lời tạm biệt với sư tôn. Trước khi rời đi, cậu ngồi trước giường sư tôn, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của y thật lâu, chợt nhớ đến vẻ mặt của y trước khi chết, lòng bỗng đau như cắt.

Cậu vươn tay, muốn chạm vào đôi má của y để cảm nhận được nhiệt độ sự sống của sư tôn lúc này, nhưng tiếc rằng trước khi sư tôn say ngủ thì đã bố trí một trận pháp, bàn tay của cậu bị nó ngăn lại.

Mười tám năm sau, Ma Long sẽ tiến vào sơn cốc để giết sư phụ. Ninh Thừa Ảnh hạ quyết tâm, trong mười tám năm cậu phải đột phá kỳ Nguyên Anh, vậy mới đủ sức để đánh một trận với Ma Long!

Cậu rời khỏi căn nhà tranh, nhìn thấy một con rắn nhỏ màu trắng, có chân, vô hại, trong miệng còn ngậm một bó hoa tươi. Nó ngước đôi mắt màu bạc lên nhìn Ninh Thừa Ảnh.

Nghĩ đến Ma Long đen nhẻm thế nào cũng hủy diệt thế giới kia, Ninh Thừa Ảnh bỗng thấy chán ghét loài rắn.

Cậu bắt lấy con rắn nhỏ bằng bàn tay mang đầy thi khí, nhìn con rắn nhỏ chết dần đi, rồi quẳng nó ra khỏi sơn cốc.

Kể từ đó, Ninh Thừa Ảnh bắt đầu cuộc hành trình, cậu muốn cứu sư tôn!

Dù cho cái chết của sư tôn đã định, cậu cũng sẽ luyện sư tôn thành xác sống. Xác sống không thể sống ở nơi không có chướng khí, vậy cậu sẽ làm cho chướng khí bao phủ lấy cả đất trời này, để cho sư tôn có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trên thế giới.

Trời đất bao la, không nơi nào sư tôn không thể đến!

Hình ảnh biến mất, đốm sáng nhỏ xíu chui vào trong ngọc giản, rõ ràng là nó đã bị ngọc giản hấp thụ.

Ứng Vô Sầu nhìn Ninh Thừa Ảnh đang dần biến thành xác sống, thong thả nói: "Thừa Ảnh, việc mình không muốn, thì đừng bắt người khác làm. Con muốn làm cho thế giới này biến thành thế giới xác sống, vi sư không ngăn cản con. Nhưng muốn đối nhân xử thế thì phải lấy mình làm gương. Trước khi làm việc gì, thì con phải làm mẫu cho người ta trước. Nếu con không biến thành xác sống, không hiểu được hỉ nộ ái ố của xác sống, thì có quyền gì để quyết định sống chết của người ta."

Nói lời này xong, Ứng Vô Sầu cầm ngọc giản lên, cố chấp hỏi một câu: "Ma Long đã làm chuyện cực kỳ tàn ác với ta, hệ thống chỉ miêu tả bằng chữ, không có hình à? Ta muốn biết rốt cuộc thì bản thân đã bị cái gì."

Hệ thống cứng đờ, ánh sáng biến về màu xanh lục như cũ, rồi hiện lên chữ "Không".

Không có à!

Ứng Vô Sầu thất vọng.

Y thật sự rất muốn biết, rốt cuộc thế nào là không thể miêu tả, thế nào là tàn nhẫn, vô nhân đạo?

-

Tác giả có lời muốn nói:

Ứng Vô Sầu: Ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net