47.Chỉ xem không bán?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thợ may chế tác y phục cho nữ tử là thợ thủ công hàng đầu ở hoàng thành được Lâm Tiểu Mậu mời tới, đây là đông gia dặn dò, ắt phải làm được đồ thủ công tinh tế.

Người thợ may có chút tên tuổi này, dĩ nhiên có chút hơi nóng nảy, coi thường số tiền mà người bình thường như Lâm Tiểu Mậu dùng để may quần áo, hắn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy những bản vẽ kia, trong mắt lộ ra vẻ thích thú và tán thưởng, phục sức của nữ quyến vừa mới mẻ lại không mất đi quý khí, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy, cầm bản vẽ quan sát một lát mà kích động không thôi, liền mở miệng đồng ý.

Kiểu dáng của bộ y phục được làm bởi một thợ may bậc thầy, hoa văn trên đó phải do một người thợ thêu may, mặc dù bận rộn, Lâm Tiểu Mậu lại cảm thấy rất thoải mái, đông gia là một người rất thông minh, đi theo y nhất định không sai.

Khi Quý Tử Ương đến cửa hàng, cũng rất hài lòng, bên trong cửa hàng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hàng mới đến cũng được bày ra, đi vào không bao lâu, liền có một hoả kế lấy một kiện phục sức mới được hoàn thiện.

Lâm Tiểu Mậu đem gói hàng mở ra, lấy bộ y phục mới ra, kiểu dáng rất tinh xảo, nhao nhao lộ ra vẻ tán thưởng.

"Bút tích của đông gia quả nhiên là tốt nhất." Lâm Tiểu Mậu cười ha ha nói, rất kích động khi cầm y phục.

Quý Tử Ương cũng rất hài lòng, gọi Loan Nhi: "Ngươi đi thử xem."

"Ta? Thiếu gia đừng giễu cợt ta, Loan Nhi không dám." Trong mắt Loan Nhi rất thích thú, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ y phục đẹp như vậy, nhưng đây là thiếu gia tốn rất nhiều công sức mới có được một tác phẩm như vậy, nàng sao dám lấy để mặc.

"Ngươi không thử xem, ta làm sao biết nó có hợp với dáng vẻ của nữ tử các ngươi hay không." Quý Tử Ương ý bảo nàng mau mau đi, Loan Nhi cũng không từ chối thêm nữa, liền cầm y phục đi vào phòng trong của cửa hàng.

Khi bước ra, Tiểu Mộc Đầu suýt chút nữa không nhận ra: "Đây ... vẫn là Loan Nhi sao..."

Đôi má xinh xắn và non nớt hơi ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời, thẹn thùng và xấu hổ, cô ấy nhút nhát và rụt rè, với bộ phục sức tinh xảo này, thực sự giống như cô nương đến từ một đại gia tộc, khí chất so với vừa rồi khác nhau một trời một vực.

Tiêu Tử Dương rất hài lòng, quả nhiên, người đẹp vì lụa , tâm trạng của y tốt, xua tay, nói: "Loan Nhi mặc vào rất vừa vặn, vậy thì liền tặng cho ngươi."

"Đây... Thiếu gia..." Loan Nhi giật mình, như vậy sao được.

"Đừng từ chối, chỉ là một bộ quần áo, dù đắt đến đâu cũng là để người mặc, Loan Nhi tương lai nếu như xuất giá, thiếu gia ta thay ngươi chuẩn bị hỉ phục đảm bảo đẹp hơn cái này gấp trăm lần."

Loan Nhi trong lòng cảm động, hai mắt đỏ hoe: "Tạ ơn thiếu gia."

Quý Tử Ương cười nói: "Sau này các ngươi làm việc tốt, đều có thưởng."

Hoả kế trong cửa hàng nghe xong, đều tươi cười rạng rỡ, làm việc càng chăm chỉ hơn.

Sau đó Trương Chi Viễn đưa bạc tới, đều phân ra một phần dùng trong cửa hàng, dựa theo bản vẽ trước để vẽ, mỗi bức chia làm hai mẫu, lần lượt treo ở trong hai cửa hàng.

Cũng xem ngày lành, trên cổng treo dải lụa đỏ, đánh trống khua chiêng chuẩn bị khai trương.

Y thân là Vương phi của vương phủ, không nên xuất đầu lộ diện khi có nhiều người, khi đến ngày, liền điều động Loan Nhi đến cửa hàng để kiểm tra tình hình.

Dựa theo sự sắp xếp của y, Lâm Tiểu Mậu treo một tấm biển ở cửa hàng, trên mặt viết: "Vải mua hai xấp tặng một xấp, quần áo chỉ xem không bán!"

Thứ nhất, là khai trương trở lại, thu hút khách hàng, mọi người đều biết, vì sự náo nhiệt và lợi ích thực tế nên có rất nhiều phu nhân tiểu thư đến xem, nhưng thứ hai, thật vất vả bỏ ra rất nhiều công sức để làm ra bộ quần áo này, chỉ xem không bán?

Rốt cuộc thứ đông gia bán là gì? Lâm Tiểu Mậu thực sự không hiểu.

          —————————————————

• Chương này ngắn hơn mấy chương trước, có 807 từ :vv.

•Hé lô mọi người, lại là tui đây :vvv.
•Hôm nay tui đã có một quyết định sai lầm, đó là đi cắt tóc :)).
•Má, cắt xong tui thấy nó xấu vl :))). Ok i'm fine.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net