48.Tuyển hoạ sĩ không phải nam sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cửa hàng vì mới được sửa sang, lại khai trương vào ngày lành hôm nay, người đi đường lần lượt bị thu hút, hơn nữa, có cáo thị mua hai còn được tặng một, không bao lâu, trong cửa hàng đã chật ních người, náo nhiệt khác thường.

Vải được nhập vào, chất liệu vải mới, sau khi mua hai xấp có thể lựa chọn tùy ý một xấp trong cửa hàng, thay vì cho đi vật liệu cũ trước đây, vì vậy càng có lợi với chi phí bỏ ra.

Điều thu hút sự chú ý nhất là những bộ y phục của nữ tử, được chống bởi cái giá đỡ làm bằng gỗ tinh xảo, treo trong cửa hàng, bất luận kiểu dáng là tao nhã đoan trang, hay là tinh xảo độc đáo, hiệu may bình thường đều không có, thế là tranh nhau hỏi giá.

Hai hoả kế và Loan Nhi đều bận rộn thu tiền và chiêu đãi khách vừa vào cửa.

Mà Lâm Tiểu Mậu, kể từ khi cửa hàng khai trương, vẫn khom người đứng trước những bộ phục sức liên tục tạ lỗi với các phu nhân và tiểu thư, không ngừng lau mồ hôi trên trán.

Đông gia dặn dò, không bán! Hắn có thể làm cái gì? !

"Tiểu thư, người xem, cửa hàng kia thật náo nhiệt." Trong xe ngựa, một nha hoàn vén rèm lên, nói với tiểu thư nhà mình.

Người ngồi trong xe là đại tiểu thư của Quý phủ, Quý Tử Tình, nàng với Gia Nhu công chúa có quan hệ thân thiết, thường được gọi tiến cung để bầu bạn với công chúa, lúc này thực sự đang trên đường đến hoàng cung.

"Tiểu thư, chúng ta có cần vào trong xem thử không?"

Quý Tử Tình liếc nhìn ra ngoài, cửa hàng này là của ai, suy nghĩ một lát trong lòng liền rõ, bởi vì mới được tu sửa lại, vừa rồi nhất thời không nhận ra.

Sau khi Quý Tử Ương gả vào vương phủ, nàng đã chờ xem chuyện cười của Quý Tử Ương, đáng tiếc trong vương phủ không truyền ra tin tức gì, hôm nay nhìn thấy việc kinh doanh của cửa hàng rất phát đạt, trong lòng tràn đầy tức giận.

Hồi đó Quý Tử Ương ở trong gia yến yêu cầu của hồi môn, lại đánh đồng với hôn sự của nàng sau này, càng to gan làm bậy sai người giết chết trù nương của mẫu thân, từng việc từng việc này, làm sao nàng nuốt trôi được.

"Náo nhiệt như vậy, ngươi thay ta đi xem thử, nếu như chất liệu tốt, không ngại mua một ít." Quý Tử Tình cười nhạt một tiếng.

"Vâng, tiểu thư." Tử Lan nhận lệnh, bước vào cửa hàng, xe ngựa sau lưng nàng hướng phía hoàng cung đi tới.

Lúc hoàng hôn, Loan Nhi mới trở về, bận rộn cả một ngày, rất mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng vui vẻ thay thiếu gia, nói chi tiết về việc khai trương ngày hôm nay.

"Thiếu gia, ngài không biết đâu, hôm nay đám người kia sắp giẫm nát bậc cửa luôn đấy, Lâm chưởng quỹ nhờ ta hỏi thiếu gia, những bộ y phục được treo kia khi nào mới có thể bán, người hỏi giá còn nhiều hơn so với người tới mua vải, một số phu nhân và tiểu thư thuộc nhà quan, treo lên rồi không bán, dễ đắc tội với người khác, sau đó còn có kẻ lén lút cử người đến mua với số tiền lớn, Lâm chưởng quỹ đều từ chối."

"Ừm, không tệ." Kết quả như vậy, Quý Tử Ương rất hài lòng, cũng rất hài lòng với Lâm Tiểu Mậu, chỉ vào Tiểu Mộc Đầu, kêu hắn xuất phủ tới cửa hàng một chuyến: "Nói với Lâm chưởng quỹ, ngày mai đặt một cái cáo thị mới, y phục ở tiệm chúng ta có thể thiết kế theo số đo riêng, hễ muốn mua, chỉ cần mang tranh vẽ chính mình tới, nói chúng ta có một vị hoạ sĩ sáng tạo, chuyên vẽ phục sức, mỗi kiểu khác nhau đảm bảo quý khách hài lòng, về phần giá cả... phải xem vật liệu may y phục rồi tính."

Loan Nhi và A Lục nghe xong rất ngạc nhiên, lại còn có kiểu kinh doanh như vậy? Cũng là mới mẻ.

"Thiếu gia, thế này thực sự có người mua sao?" Loan Nhi hiếu kỳ.

"Trên đời này không có nữ tử nào là không yêu cái đẹp, ngươi chờ xem đi." Từ xưa đến nay, e rằng trong tủ quần áo của nữ nhân đều thiếu một bộ y phục như vậy.

"Theo như lời Vương phi nói, phục sức của mỗi người đều có giá khác nhau, không phải sẽ gây ra tranh chấp." A Lục luôn xử lý công việc cẩn thận, hắn suy nghĩ cẩn thận hơn người khác một chút, cũng là ý tốt nhắc nhở Quý Tử Ương.

Quý Tử Ương cười rộ lên: "Giá cả như nhau, lấy đâu ra mà so sánh."

Vào thời cổ đại, địa vị được phân thành cao thấp, người cũng phân thành nhiều loại, phục sức này tự nhiên cũng có sự phân biệt lớn vì những nguyên nhân này, nếu như giá cả đều giống nhau, làm thế nào để thu hút những người sẵn lòng trả giá cao, điều mà một số người để ý không phải là chất lượng của y phục, mà là mức giá, y phục đã đẹp giá cả lại cao, mới hiện ra tôn quý.

Còn vấn đề gây tranh chấp vừa nói, nếu như có thực lực bỏ ra nhiều tiền để mua y phục thì địa vị tự nhiên không phải nói, còn những người bỏ ra một số tiền nhỏ để làm theo yêu cầu, địa vị đương nhiên có chỗ khiếm khuyết, cổ chế tôn ti rõ ràng như thế, bọn họ sao có thể có dị nghị, sao dám dùng trứng trọi đá.

Vậy nên điều vừa nói, chính là không tồn tại.

Nghe Vương phi thản nhiên nói như vậy, A Lục càng muốn đi vào sâu hơn, tức khắc hai mắt sáng lên, hiểu được đạo lý trong đó.

Hắn càng ngày càng khâm phục vị Vương phi này, dũng cảm mà thận trọng, tâm tư hoạt bát, chẳng trách Vương gia của bọn hắn nhiều lần vì y mà làm ra một số việc không tưởng tượng nổi.

Quý Tử Ương cười nhìn A Lục, như thể còn có chuyện muốn sai bảo.

A Lục là một trong những ảnh vệ của Nhiên Mặc Phong, bởi vì nhỏ tuổi nhất, nên xếp thứ sáu, vốn chỉ là giám sát những gì Vương phi làm, nhưng bây giờ lại để hắn làm việc vặt cho Vương phi, hắn cũng là cam tâm tình nguyện: "Vương phi, còn có gì sai bảo?"

"Đến quán trà Phẩm Hiên tìm Trương Chi Viễn, bảo hắn giúp ta làm một việc nữa."

"Vâng." Tiểu Mộc Đầu và A Lục xuất phủ.

Đêm đó, Quý Tử Ương không ngủ sớm, chỉ là yên lặng nửa nằm ở đầu giường đọc vài cuốn thoại bản.

"Thiếu gia, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi, mấy ngày nay đều bận ra bận vào, đừng làm hại thân thể." Loan Nhi nhắc nhở.

Quý Tử Ương không nói gì, không nhịn được mà lại nhìn về phía cửa, đêm đến, luôn nhìn ra phía cửa.

Loan Nhi cho dù không hiểu, cũng phải hiểu chút gì đó: "Thiếu gia, hay là nghỉ ngơi đi, Vương gia có lẽ sẽ không đến đâu."

Người nhớ thương trong lòng bỗng nhiên trở nên rõ ràng trong đầu, thì ra là đang... nhớ hắn sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng hơi mất mát, phải thừa nhận, sự bá đạo và dịu dàng của nam nhân đó đã dần lắng đọng trong lòng y.

Bất luận có phải tình cảm đó hay không, y cũng có chút không thể buông bỏ, sau lần gặp mặt trong thư phòng thì đã mấy ngày nay không hề đến tìm y, càng không gọi y đến chủ viện.

Thái độ lúc nóng lúc lạnh, sớm nắng chiều mưa.

Quý Tử Ương giận dỗi nói: "Ai nói ta đang đợi hắn, ta chỉ là thấy ánh trăng bên ngoài đẹp, không nhịn được mà nhìn thêm một chút, lấy cho ta một cái ghế, ta muốn ra sân hóng mát."

Bước chân bên ngoài phòng dừng lại, thay đổi hướng đi, biến mất trong màn đêm.

Sáng hôm sau

Quý Tử Ương vừa đứng dậy, tiểu hoả kế do Lâm Tiểu Mậu phái tới đã mang theo một số bức chân dung tới.

Ở mép của mỗi bức chân dung còn có dòng phụ chú bằng chữ nhỏ cho biết đó là phu nhân hoặc tiểu thư nhà nào.

Loan Nhi vừa kinh ngạc vừa lo lắng: "Nhiều bức chân dung như vậy, thiếu gia sao ngài làm được hết."

"Có thể làm hết hay không, phải xem Trương Chi Viễn có giúp ta tìm được người không."

Việc y để A Lục làm hôm qua, chính là thông báo cho Trương Chi Viễn tìm mười họa sĩ có tay nghề tốt, sắp xếp trong thôn trang nhỏ của y.

Loại chuyện thiết kế riêng cho người khác, y cần gì tự mình động thủ, y chỉ cần tìm hoạ sĩ, giao chân dung cho họa sĩ, y ở bên cạnh chỉ dẫn vẽ kiểu dáng như nào là được.

Đây cũng là ngày hôm đó Nhiên Mặc Phong vì y mà cầm bút sau đó nghĩ ra.

Ăn trưa xong, phân phó Loan Nhi đến giúp đỡ trong cửa hàng, chỉ một bức chân dung mà nói muốn làm y phục thì thực sự rất khó, một cô gái như Loan Nhi giúp đỡ những phu nhân và tiểu thư kia lấy số đo là thích hợp nhất.

Y dẫn theo A Lục và Tiểu Mộc Đầu muốn ra ngoài, chạm mặt Lý quản gia đang đi đến viện.

Lý quản gia muốn báo cáo một số công việc hàng ngày trong phủ cho Vương phi, vừa mở miệng liền bị Quý Tử Ương cắt ngang.

"Lão Lý, ông đến thật đúng lúc, giúp ta nói với Vương gia một tiếng, ta sẽ ở ngoài phủ mấy ngày." Nói xong, không đợi câu trả lời đã vội vàng xuất phủ.

Lý quản gia trợn mắt há mồm, dăm ba bữa chạy ra ngoài thì thôi đi, còn muốn ở ngoài phủ, như vậy bảo hắn làm sao giải thích với Vương gia.

Nơi Quý Tử Ương đến chính là tiểu biệt trang.

Không bao lâu sau khi y tiến vào biệt trang, Trương Chi Viễn liền dẫn người vào, hiệu suất làm việc quả nhiên là rất nhanh.

Mười tên hoạ sĩ đều là nam tử, ngoại hình đều đều thanh tú khôi ngô, dáng người khá cao, đứng ở đó, nếu luận tướng mạo, đều là rất đẹp.

A Lục dẫn người đến sương phòng đã được sắp xếp từ sáng sớm, hai người một gian, Tiểu Mộc Đầu lại phân những bức chân dung cho bọn họ.

Tiểu Mộc Đầu làm xong việc liền đi pha trà cho thiếu gia, đưa tới tiền sảnh.

"Trương huynh làm việc quả nhiên khiến người khác yên tâm." Quý Tử Ương uống một ngụm trà, tâm trạng rất tốt.

"Làm việc cho Tử Ương huynh, đương nhiên phải tận tâm tận lực, hơn nữa những họa sĩ được chọn này tướng mạo đều rất đẹp, kỹ năng vẽ tranh lại xuất chúng, chỉ sợ hơi xấu xí ngươi nhìn lại không hài lòng...." Trương Chi Viễn cười khiêm tốn miệng nói không ngớt.

Khóe miệng Quý Tử Ương giật giật, chẳng trách, sao đều là mỹ nam, không biết còn tưởng rằng y đang tuyển nam sủng.

Trở lại chuyện chính, Quý Tử Ương để Tiểu Mộc Đầu lấy tập ngân phiếu đã chuẩn bị trước đó ra, đưa cho Trương Chi Viễn.

Trương Chi Viễn nhìn xấp tiền giấy, con số này còn nhiều hơn so với con số chia sáu bốn đã nói lúc trước, trong lòng vừa cảm động vừa sợ hãi: "Đây... làm sao có thể."

Quý Tử Ương nhìn hắn, trong mắt lộ ra ý cười, trịnh trọng nói: "Nếu ngươi đối xử thành tâm với ta, ta nhất định sẽ không tệ bạc với ngươi."

Nhưng nếu phản bội y, y chắc chắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Đây là nửa câu sau mà Trương Chi Viễn đọc được từ ánh mắt của nam tử trẻ tuổi đối diện.

Người trước mặt vẫn có thể an nhiên thanh thản khi gả vào một nơi ăn tươi nuốt sống như vương phủ này, tùy ý ra vào, lại can đảm cẩn trọng kiếm tiền cho chính mình, còn có thể suy tính mà khởi nghiệp.

Chỉ sợ đây cũng chỉ là tài hoa vừa lộ ra, người như vậy sau này nhất định không đơn giản.

Trương Chi Viễn hắn cả đời chỉ làm mấy công việc mua bán tin tức ở tầng lớp thấp nhất, không có cách nào để vượt hẳn mọi người, càng khó kiếm nhiều tiền, còn thiếu chút nữa không bảo vệ được muội muội của mình.

Bây giờ có một người như vậy chống lưng, hắn có thể dốc sức vì nó, hắn còn gì kiêng dè, hơn nữa bút tích của Quý Tử Ương đã tỏ rõ thái độ làm người của y.

Trương Chi Viễn lập tức đứng lên nhận lấy ngân phiếu, nói: "Tử Ương huynh cứ yên tâm, ngươi đừng lo lắng, chỉ có một lòng, tuyệt không có hai."

Quý Tử Ương hài lòng gật đầu, Trương Chi Viễn không ở lại lâu, một lát sau liền cáo từ.

Sau đó đi đến mấy gian sương phòng kia, nên vẽ như thế nào còn chờ Quý Tử Ương chỉ điểm.

Thời gian buổi chiều, Tiểu Mộc Đầu bưng nước đi theo thiếu gia chạy tới chạy lui trong mấy gian sương phòng đó, thiếu gia khát liền đưa một ngụm trà, làm hắn mệt muốn chết.

"Thiếu gia, nghỉ ngơi một lát đi." Tiểu Mộc Đầu đặt tách trà đã cạn xuống bàn, định rót thêm một tách cho thiếu gia, lại bị một bàn tay thon dài ấn lại, người đó nói: "Để ta làm."

Người này là họa sĩ trong sương phòng, tên gọi Lâm Lang, mắt phượng mày ngài, cử chỉ lại có một vẻ quyến rũ, cả hai mặt kết hợp, có một phong thái không thể nói.

Hắn rót một tách trà, bước chậm đến bên người Quý Tử Ương, cười nhẹ, nói: "Công tử mời dùng trà."

Quý Tử Ương đang chỉ điểm cho một họa sĩ khác, không quay đầu lại, nhận lấy trà, lại chạm vào một đôi tay, rõ ràng không phải Tiểu Mộc Đầu, sững sờ quay đầu lại mới nhìn rõ Lâm Lang.

"Công tử, ở bên kia ta vẽ xong, công tử có muốn nhìn một lần."

"Được." Quý Tử Ương nhận lấy tách trà, uống một ngụm, ngoảnh lại đi tới bàn khác, Lâm Lang thuận thế đến gần, hắn cao hơn Quý Tử Ương một chút, cúi xuống sát lại gần Quý Tử Ương.

Quý Tử Ương ngẩng đầu, liền đụng phải một đôi mắt đang nhìn thẳng vào y.

---------------

•Hé lô mọi người, lại là tui đây :vv.

•Chương trước ngắn thì chương này dài nè :vv.

•Không biết có phải hay không, nhưng mà tui thấy Lâm Lang trong manhua hơi lớn tuổi một chút xíu (dùng từ "lớn tuổi" cho thân thiện 😌).

•Vừa bắt đầu đi học cái là tui chả có thời gian rảnh luôn, hôm nay mới được nghỉ nè :vv.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net